Trận công kích này giằng co ước chừng vài phút.
Cuối cùng Hề Thời mệt đến mức thở hồng hộc, Giang Hành Triệt mặt bình tĩnh, mở cửa cho cô.
Khi Hề Thời lui về ghế sau, thậm chí còn chứng kiến Giang Hành Triệt nở nụ cười.
Hề Thời: "Anh còn cười!"
Cô sắp tức chết rồi, chỉ hận mình không rèn luyện, đến khi thật sự ra tay, chút sức không đáng kể đó e là trong mắt Giang Hành Triệt giống như mèo gãi ngứa.
Giang Hành Triệt thu hồi nụ cười, sửa sửa vạt áo bị Hề Thời làm lệch.
Hề Thời đóng cửa một cái, cầm túi vội vàng đến chỗ hẹn.
Giang Hành Triệt ngồi ở trong xe, chăm chú nhìn bóng lưng Hề Thời.
Tay anh chạm qua má trái bị mèo nhỏ cào qua, sau đó lấy điện thoại cầm ra, gọi điện thoại cho Tề chu.
Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại Tề Chu cung kính đáp ứng: "Được Giang tổng."
Hề Thời gặp được đối tượng hẹn mình hôm nay.
Đối phương vóc dáng không cao, nhưng cũng coi là đẹp, vừa thấy cô đến liền nhiệt tình chào hỏi, giống như hai người đã quen biết rất lâu.
Hai người ngồi xuống xong, đối phương vẫn chậm rãi nói chuyện, kết hợp với ngôn ngữ cơ thể.
Chỉ là Hề Thời không làm sao cảm thấy hứng thú với người này, nghe xong chỉ muốn xem điện thoại.
Cô cúi đầu nghịch ống hút, nghĩ thầm, coi như hi sinh để khuyên Giang Hành Triệt rút lui.
Món ăn đầu tiên được bưng lên.
Hề Thời vừa mới chuẩn bị động đũa, đối diện đột nhiên nhận một cuộc điện thoại.
“Ngại quá xin lỗi có thể nghe máy một lát chứ.”
Hề Thời gật gật đầu.
Anh ta đi ra một lúc, khi trở về biểu tình trên mặt có vẻ vô cùng khó xử.
“Hề Thời tiểu thư,” anh ta kéo ghế tựa ra, “I’m so sorry, chỉ là nhà tôi đột nhiên xảy ra chút chuyện, khả năng hôm nay phải xin lỗi không thể tiếp đãi cô rồi, tiền đã thanh toán rồi, thật sự xin lỗi.”
Hề Thời “ưm” một tiếng, giống như không nghĩ tới lại có chuyện tốt như vậy, nhưng biểu tình trên mặt vẫn là kinh ngạc, chậm rãi khoát tay với anh ta, vẻ quan tâm: “Vậy anh mau đi đi, không cần lo cho tôi.
Chuyện nhà quan trọng nhất.”
Anh ta cẩn thận bước từng bước rời đi.
Hề Thời một mình ăn xong đồ mới ra ngoài, Giang Hành Triệt vẫn ngồi chờ trong xe như cũ.
Hề Thời phát hiện khóe môi anh mang theo ý cười.
“Anh lại cười cái gì?” Hề Thời nhíu mày hỏi.
Giang Hành Triệt hạ khóe môi: “Không có gì.”
Hề Thời “Xì” một tiếng.
…
Giang Hành Triệt vẫn đi làm như cũ, không nói tạm rời cương vị công việc.
Hề Thời không nghĩ tới một chiêu này cũng không lui được Giang Hành Triệt, anh cực kì ngoan cường.
Nhưng dù sao anh cũng phải làm việc, cho nên thời gian làm trợ lý cũng không nhiều, phần lớn là chủ nhật, đổi với Hồ Tiểu Dương vừa lúc tan tầm.
Lớp phụ đạo tại học viện điện ảnh của Hề Thời cũng sắp kết thúc, gần đây có vài bộ phận nói tới diễn viên mới đều đã nói khả năng biểu diễn của Hề Thời.
Này không hề khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì hiện giờ trong giới đang phát triển theo quy luật đến xem, ngoại trừ ca sĩ chuyên nghiệp, cô gái nào xinh đẹp, sớm hay muộn cũng sẽ quay phim, cũng chỉ có quay phim, mới có thể xem là con đường có tiền đồ trong giới này.
Đến ngay cả show tuyển tú nhóm nữ duy nhất , thực tập sinh nào tới dự thi cũng có mục đích cuối cùng là thu hút fan thôi, sau đó nhận tài nguyên của các nền tảng.
Lúc trước Diệp Sâm vừa thấy Hề Thời liền muốn ký hợp đồng với cô, có bàn tính cũng muốn nhét cô vào con đường phim thần tượng.
Trước nhiều người muốn Hề Thời bị loại khỏi ngày nào thì ngày đó chính là ngày cô ở Làng giải trí đi tới chỗ cao nhất, sau khi xuất đạo khẳng định sẽ giống với nhiều nữ idol trong show tuyển tú mấy năm trước từ từ mai danh ẩn tích, chỉ là không nghĩ tới sau khi Hề Thời xuất đạo nhân khí không
.