Hào Môn Thiên Kim Giả Xuất Đạo - Nữ Phụ Bạch Liên Hoa Này Tôi Không Làm Nữa

Chương 1: Ngày Đầu Tiên Chưa Xuất Đạo





Gần đây giới hào môn thành phố B xuất hiện một tin tức khiến người ta nói chuyện say sưa, bất kể là hội các phu nhân hay là hội các tiểu thư, lúc tụ họp uống trà sẽ mở miệng nhắc tới.


Trần gia nuôi Trần Hề Thời tiểu thư hai mươi năm qua là giả.


Đây cũng không phải nói Trần Hề Thời là giả, mà là nói thân phận của cô là giả.


Các phu nhân đời trước đều biết, năm đó tiểu thư Trần gia vừa sinh không lâu đã bị bảo mẫu lòng dạ hiểm ác ôm đi, hai năm sau Trần gia mới tìm được con gái nhỏ trở về từ trong một viện phúc lợi nhỏ ở khu ngoài biên thùy.


Khúc ngoặt của câu chuyện chính là ở trong này.


Gần đây viện phúc lợi kiểm tra lại hồ sơ trong hai mươi năm rồi, viện trưởng mới nhận phát hiện ra chuyện năm đó, khi đó viện phúc lợi có hai bé gái hai tuổi, một bé là thiên kim tiểu thư lưu lạc ở bên ngoài, một bé là cô nhi được một đôi vợ chồng giáo sư đại học nhận nuôi, nhưng bởi vì nhân viên lơ là, người Trần gia ôm về lại chính là bé gái cô nhi được đôi vợ chồng giáo sư nhận nuôi, mà thiên kim tiểu thư chân chính, được đôi vợ chồng giáo sư đưa về.


Nhưng mà hiện tại tiểu thư Trần gia thật sự là ai thì trong mắt mọi người cũng không quan trọng, quan trọng là … Hóa ra từ trước kia, Giang thiếu của Giang gia, đem chuyện đính hôn của hai nhà Giang Trần huyên náo khắp thành phố B, cuối cùng lại là vị bị từ hôn kia, thực ra là gà rừng tu hú chiếm tổ chim khách.


Đám các chị em bạn bè xã giao theo thường lệ thường tụ hội lại cùng nhau uống trà chiều, nhắc tới gà rừng đều là vẻ mặt trầm ngâm và khinh thường.
truyện kiếm hiệp hay

“Gà rừng biến thành phượng hoàng làm đại tiểu thư hay mươi năm, hiện tại mới bị vạch trần, đã là tiện nghi cho cô ta rồi.”

“Thảo nào, Giang Hành Triệt không nhìn loại mặt hàng này.”

“Nghe nói Trần gia đã phái người đi đón tiểu thư chân chính rồi ôi chao ôi, các cô nói xem người thật đã về rồi, gà rừng nên làm cái gì bây giờ?”

“Đương nhiên là trở về tổ gà rừng của cô ta rồi, cũng không phải là cha mẹ ruột, tác phong của Trần gia mọi người cũng không phải không biết, chẳng lẽ các cô cảm thấy Trần gia còn có thể tiếp tục lấy đống hàng hiệu cho một gà rừng bị Giang gia từ hôn?”

“Thật đáng thương nha, từ xa xỉ xuống tằn tiện thật khó, tôi nghĩ tôi là cô ta thì còn không bằng chết đi, hi hi.”

“Cô xóa bạn với cô ta chưa, đi quan tâm một chút đi, sau này chúng ta không cùng một vòng bạn nữa rồi.”



Trong quán cà phê, đám chị em trò chuyện thân thiết.


Mà lúc này, trong tòa biệt uyển thứ 4 khu Kim Nhã, vợ chồng Trần gia vẫn ở nơi này.


Hề Thời mang theo vali, cúi đầu nhìn cánh cửa lớn đóng chặt.


Lúc thu dọn hành lý người hầu vẻ mặt khó xử nói phu nhân nói, túi sách trang sức và tất cả những gì đáng giá, đều không được mang đi.


Cho nên hiện tại vali rất nhẹ, ngoại trừ mấy bộ quần áo bình thường để thay ra, thì rỗng tuếch.



Cô nghĩ đến lúc người hầu nói lại lời của phu nhân giọng điệu khó xử, cúi mắt.


Kì thật cô cũng không nghĩ muốn mang đi cái gì cả.


Biệt uyển khu Kim Nhã là nơi người giàu ở, nơi này người ra ngoài đều đi xe riêng, bến tàu điện ngầm gần đây và trạm bus cũng cách 3 cây số.


Hể Thời kéo vali đi đến trạm xe bus, trằn trọc hơn 1 giờ, đi ra ngoài tự thuê một khách sạn tính giá rẻ hơn khách sạn nổi tiếng một chút.


Cô cất vali, đi tới trước phòng  tắm rửa mặt, dòng nước ấm áp xối lên trên người, cô dùng gầu gội đầu không rõ hãng gì của khách sạn gội sạch tóc của mình.


Mấy năm nay cô nuôi tóc dài, tóc dài tới eo, bình thường vẫn rất cẩn thận chăm sóc, không dám nhuộm không dám ủi, sợi tóc mềm mại như sa tanh.


Cô gội máy móc, cuối cùng không cẩn thận đem bọt dính vào trong mắt.


Giác mạc lập tức bị bọt kích thích phát xót, Hề Thời ngẩng đầu, dùng nước rửa đi bọt trong mắt.


Nước chảy vào hốc mắt, sau đó lại chảy ra.


Như là có cái cớ, nước mắt Hề Thời cũng rơi xuống, nước mắt hòa vào cùng dòng nước.


Ban đầu cô chỉ nhỏ giọng nức nở khóc, về sau càng khóc to hơn, Hề Thời tựa vào vào tường, ngồi xuống nức nở.


Khóc cho đến khi trời đen kịt, như là phát tiết, muốn đem tất cả những khuất nhục mấy ngày nay khóc hết ra.


Khóc cho tình yêu oanh oanh liệt liệt của cô thất bại, ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, cùng với lúc này đây, chính như hội chị em trong vòng bạn bè, gà rừng tu hú chiếm tổ chim khách.


Cô biết bản thân thậm chí căn bản không có tư cách khóc, bởi vì chính cô là người đoạt đi cuộc sống của người khác.


Trong phim truyền hình thiên kim giả chiếm lấy cuộc sống của người khác đến cuối cùng ít nhất còn có cha mẹ bần cùng, mà cô đến cha mẹ cũng không có.


Bởi vì cô là đứa nhỏ bị vứt bỏ tại viện phúc lợi, thiên kim thật thay cô được vợ chồng giáo sư nuôi dưỡng, hiện giờ có cha mẹ nuôi nuôi cô ấy lớn, cũng có thể tiếp tục ở lại Trần gia, trở về làm thiên kim tiểu thư.


Dù rằng đôi vợ chồng giáo sư nuôi thiên kim thật từ nhỏ đã coi là viên ngọc quý trên tay, vốn nên nuôi dưỡng là thiên kim giả cô đây.



Hề Thời ôm đầu gối ngồi chồm hổm trên mặt đất, cũng không biết bản thân khóc bao lâu, chỉ là đến khi nước cũng đã lạnh, cô tắt vòi hoa sen trước, lau đi nước trên mặt mình.


Khách sạn cách âm không tốt, Hề Thời có thể nghe thấy cách vách có tiếng cãi nhau ầm ĩ, cô thay đồ ngủ, nằm ở trên giường, điện thoại liền có thông báo từ ngân hàng.


Số dư ít ảm đạm.


Cô hít hít cái mũi, lại lật sang Wexin, nhìn thấy có mấy tin nhắn chưa đọc, đến từ hội chị em kia.


“Hề Thời cô không sao chứ, nghe nói cô bị bác trai cô đuổi ra khỏi nhà rồi hả? Bọn họ cũng thật quá đáng, tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng cô hai mươi năm rồi, có phải vẫn bởi vì lúc trước cô bị Giang gia từ hôn hay không, thật là, Giang Hành Triệt không thích cô là lỗi của cô sao.”

“Hề Thời hiện giờ cô đang ở đâu, có phải không có nơi để đi không, chỗ tôi có thẻ VIP chiết khấu của khách sạn đấy cô xem có dùng được không, chỉ là một đêm cũng phải hơn một ngàn, ài, hiện tại cô có thể nhận không?”

Hề Thời xem xong tin nhắn, không trả lời, bấm từng cái, yên lặng xóa đi.


Cô không muốn trả lời mấy tin nhắn này, cũng không biết nên trả lời thế nào, từ nhỏ đến lớn đều đã như thế, giống như trong nhóm đó, cô vĩnh viễn là người ngốc nhất vụng về nhất.


Nhưng cô thừa nhận đám chị em trong nhóm nói có chút đúng, cô biết, bác trai nuôi cô từ nhỏ đến lớn, chỉ là vì hôn nhân của cô có thể cứu lại Trần gia hiện đang trong xu thế suy tàn, nhưng mà tính đến cùng cô vẫn “Vô dụng” bị Giang gia từ hôn, triệt để thành đồ vô dụng đồ bỏ đi, cho nên năm đó chuyện bị ôm sai ở viện phúc lợi bị lộ, lập tức không chút lưu tình nào mà đá cô ra khỏi nhà, trước là “Trần Hề Thời” giờ bỏ họ, biến thành “Hề Thời”.


Hề Thời tắt điện thoại, nằm ở trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.


Theo tin tức cô nhìn thấy, thiên kim giả bị Trần gia đuổi ra khỏi nhà mấy chị em này đều đã biết rõ.


Tu hú chiếm tổ chim khách gà rừng rốt cuộc bị đuổi đi, rời khỏi nơi vốn không thuộc về thân phận của cô.


Chuẩn như vở kịch.


Sống hai mươi mấy năm, mới phát hiện bản thân sống thành nữ phụ chuyên môn dùng để bị bẽ mặt trong tiểu thuyết.


Vậy Giang Hành Triệt? Là nam chính sao?

Khẳng định đúng rồi, trong tiểu thuyết nữ phụ độc ác luôn mơ ước được nam chính sủng ái.


Hề Thời nghĩ, muốn cười mình một cái, lại phát hiện bản thân thế nào cũng không cười nổi.



Cô kéo chăn đắp lên trên người mình, khách sạn phù hợp với giá cả, trong đệm chăn mơ hồ có mùi vị ẩm ướt.


Hề Thời đành phải kéo xuống dưới, cách xa mũi, che đến trên ngực.


Cô vẫn nhìn chằm chằm trần nhà như cũ.


Nghĩ nữ phụ này yêu nam chính tám năm.


Hai nhà Giang Trần ở thành phố B đều cực kì nổi danh, Giang lão gia cùng Trần lão gia là đồng đội chiến đấu, do đó đã đính thân cho con cái, chỉ tiếc hai người chỉ sinh ra con trai, liền đem mối hôn sự này chuyển xuống phía các cháu.


Vừa vặn, Giang Hành Triệt là con trai độc nhất, đời cháu Trần gia cũng chỉ có một cô con gái, năm đó con gái nhỏ nhà Trần gia bị bảo mẫu ôm đi, trong lúc tìm kiếm Giang gia cũng bỏ ra không ít lực.


Chỉ là khi đó hai người cũng không biết ôm về một cô cháu gái giả.


Hề Thời mười bốn tuổi, lần đầu tiên gặp mặt Giang Hành Triệt.


Anh hơn cô bốn tuổi, vừa mới cùng bạn học đá bóng về, trên người có mùi mồ hôi nhàn nhạt, một tay đem túi sách đặt ở trên vai, lúc đi qua Hề Thời, biết đây là vị hôn thê của mình, liếc mắt đánh giá cô một cái.


Ánh mắt hai người đối diện nhau.


Khi Hề Thời chống lại đôi mắt màu nâu nhạt của Giang Hành Triệt, tinh tường biết bản thân đã bị luân hãm vào.


Không có cách tự thoát khỏi.


Cô chưa từng có giây phút chờ mong vị hôn phu của mình như thế bao giờ, từng đêm, nhớ lại gương mặt của anh, đáy lòng luôn luôn vô cùng ngọt ngào.


Cô càng thêm cố gắng học toàn bộ kỹ năng phù hợp với thân phận của mình, vạn năm như một ngày, phong cách quần áo tới bây giờ cũng chưa bao giờ thay đổi, đơn giản là biết bản thân là con dâu tương lai của Giang gia, phải gả cho Giang Hành Triệt.


Giang Hành Triệt cùng bạn bè tụ hội, cô cũng đi qua cùng, Giang Hành Triệt ở nước ngoài du học, cô nghỉ hè sẽ bay qua ở cạnh anh.


Bạn bè của anh dùng ánh mắt không hề che giấu nhìn cô, nhưng cô cũng không thèm để ý, cô chỉ để ý Giang Hành Triệt.


Mãi đến hai năm trước cô đến tuổi kết hôn, Giang Hành Triệt bắt đầu tiếp nhận tập đoàn Giang thị.


Vốn tưởng rằng đã đến thời điểm có thể kết hôn, Giang Hành Triệt lại xuất ngoại, khai thác thị trường nước ngoài.


Hề Thời học ở đại học trong nước, ngày nghĩ cũng bay qua, mặc dù ở nước ngoài không có hào quang của Giang thiếu Giang gia, khí thái Giang Hành Triệt vẫn như cũ, Hề Thời chứng kiến người thanh niên năm đó đá bóng về phía sau đeo túi sách từng bước một lớn dần thành đàn ông, cùng quyết một lòng.


Hai người ở nhà trọ ở Boston có lần đầu tiên, về sau mỗi một góc của nhà trọ, tựa như đều để lại dấu vết của bọn họ.



Khi Hề Thời kết thúc ngày nghỉ về nước, tâm tình hạnh phúc mà ngọt ngào.


Sau đó là một tháng trước, Giang Hành Triệt cuối cùng cũng về nước, kết thúc hai năm khai thác thị trường nước ngoài của mình, thành tích nổi bật, ngồi lên vị trí Tổng giám đốc Giang thị làm cho người ta tâm phục khẩu phục.


Lần đầu tiên lộ mặt là theo Giang Hành Triệt ở đại hội cổ đông, tất cả các thế gia trong vòng thành phố B đều đã truyền tới hôn ước của Giang gia và Trần gia chắc chắn có kết quả, mấy năm nay Trần gia suy tàn thấy rõ ràng, giống như đặt toàn bộ lên mối liên hôn với Giang gia.


Hề Thời vui sướng chờ đợi.


Nhưng cái chờ đợi được lại là tin Giang gia từ hôn.


Năm đó hai trưởng bối chỉ ước định mà thôi, bây giờ hai vị đều đã mất, Giang gia từ hôn là cho Trần gia thể diện, hơn nữa hứa hẹn vẫn sẽ giúp đỡ như cũ.


Chỉ là người sáng suốt đều biết, đám cưới mang đến hiệu ứng lâu dài, với lời hứa hẹn này của Giang gia, quyết không thể đánh đồng.


Hề Thời không hề tin, cô đi tìm Giang Hành Triệt, sau đó trong buổi tiệc, cô nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Giang Hành Triệt, cuối cùng như bị giội một chậu nước lạnh mà tỉnh ra.


Cô giờ mới hiểu được, hóa ra từ lần đầu tiên gặp mặt ở sân bóng, Giang Hành Triệt nhìn cô, vẫn là bình tĩnh và lạnh nhạt.


Chẳng qua từ trước là vì cô yêu quá nồng nhiệt, cho nên nhìn không ra.


Ở tiệc rượu kia nhìn anh dưới ánh mắt châm biếm của mọi người, đụng phải nhân viên phục vụ, bị rượu đỏ đổ đầy người chật vật kết thúc.


Về nhà nghênh đón cô là trách cứ cùng nén giận của bác trai và bác gái, nhiều năm như vậy, vì sao vẫn không bắt được Giang Hành Triệt.


Sau đó, đó là chuyện bị ôm sai ở viện phúc lợi hai mươi năm trước lộ ra.


Hề Thời nghĩ tới đây, nhắm chặt mắt.


Nếu nói từ sau khi bị từ hôn, đáy lòng cô vẫn có chút không cam lòng, đến bây giờ thân phận thật sự lộ ra, chút không cam lòng ở đáy lòng kia cũng tan thành mây khói.


Hóa ra thật sự là theo xuất thân, thứ không thuộc về cô, chung quy vẫn không thuộc về cô.


Cả ngày chua xót qua đi, Hề Thời cuối cùng cũng cong môi, nở nụ cười.


Cô xoay người, gối đầu nằm, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.


Cô cuối cùng cũng phát hiện hóa ra từ bỏ một người, cũng không khó.



.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.