Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 37: Trở thành thói quen




Giản Mạt trong lòng có chút băn khoăn, cô không biết Cố Bắc Thần có phải hay không đã biết chuyện........ Có thể tưởng tượng, lại cảm thấy không có khả năng này. Dù sao thì Cố Bắc Thần vẫn đang ở nước ngoài vẫn chưa về........

Bởi vì có Tô Quân Ly bên cạnh, cô cũng không dám biểu hiện quá nhiều, chỉ là nhún vai nói: “Em còn muốn đi làm, anh......”

“Anh chở em đi!” Tô Quân Ly không muốn vạch trần tâm tư của Giản Mạt.

Giản Mạt gật đầu, cũng không có cự tuyệt...... Dù gì xe của cô vẫn đang đem đi sửa, hơn nữa ở đây bắt xe cũng không dễ dàng. Cho dù hôm qua xảy ra chuyện gì, cô cũng không muốn người chung quanh có ý kiến.

Tô Quân Ly đưa Giản Mạt đến dưới lầu của công ty, thấy cô xuống xe, khóe miệng khẽ nhếch nói: “Bữa tiệc ngày mai nhớ đừng quên.”

“Đến nghe anh đánh đàn sao?” Giản Mạt nửa thật nửa đùa nói.

Tô Quân Ly hơi dừng lại, lập tức hỏi: “Em nghĩ sẽ nghe sao?”

Giản Mạt hơi nhíu mày, “Tất nhiên....... Sao vậy, có gì khác sao?”

Tô Quân Ly cười, buổi diễn tấu ngày mai anh chỉ có ý định đến tham dự sẽ không nghĩ sẽ lên biểu diễn....... Đương nhiên, nếu như cô muốn nghe, anh sẽ không để ý phá lệ một lần.

“Đừng để cho em đòi hỏi như vậy, em sợ chính mình mất phương hướng!” Giản Mạt nghiêng đầu mỉm cười, kịp thời nháy mắt, cái nhìn thông minh đặc biệt quyến rũ.

Tô Quân Ly thừa nhận anh đối với Giản Mạt có tâm tư, một nữ nhân vừa thông minh lại vừa tỉnh táo như vậy, xã hội bây giờ đã không còn nhiều lắm...

“Ngày mai liên lạc.”

Giản Mạt gật gật đầu xuống xe, đối với tai nạn hôm qua không được xem là lớn nhưng đến bây giờ cô vẫn còn sợ hãi....... Tiến vào thang máy, suy nghĩ có nên nhắn tin cho Cố Bắc Thần hay không, thế nhưng, cô lại không biết giải thích thế nào.

Suy nghĩ hồi lâu, cô chỉ có thể ăn ngay nói thật: Cái kia....... Người nghe điện thoại là người đã giúp đỡ em. Kỳ thực, em hi vọng người kia là anh hơn. Thời khắc mà em hôn mê kia, trong đầu em chỉ nghĩ đến một người là anh...... Nếu như có anh bên cạnh thì tốt rồi.

Nịnh nọt vẫn là nịnh nọt.........Giản Mạt nhìn đến câu cuối cùng, thân thể đột nhiên run rẩy!

Có chút xấu hổ!

Điện thoại của Cố Bắc Thần vang lên đúng thời gian hắn đang đánh golf, bên cạnh là hai người ngoại quốc đã già, ba người thường hay dùng tiếng Anh để trò chuyện với nhau, nói chuyện không đến nửa câu, cũng đã đạt được hạng mục cao nhất giá trị đến mấy tỉ đô la Mỹ.

“Thần thiếu......” Tiêu Cảnh tiến lên, đưa điện thoại di động cho hắn.

Cố Bắc Thần nhận lấy, mở tin nhắn ra, nhìn thấy nội dung bước chân hơi chậm lại, lúc hắn nhìn một câu cuối cùng, trong lòng hắn dường như lướt qua một cỗ dòng nước ấm. Rất nhanh, lại làm cho hắn không tự chủ được hơi cong khóe miệng.

Hôm qua hắn gọi điện thoại đến nhưng lại có một nam nhân nào đó nhận, hắn cũng đã hỏi tình huống ở bệnh viện, tai nạn xe không nghiêm trọng, nhưng cô lại hôn mê...... Nói không lo lắng sao? Rốt cuộc là nữa nhận ngủ bên người đã hai năm, sao có thể không lo lắng đây.Cố Bắc Thần ấn tắt điện thoại di động sau đó giao cho Tiêu Cảnh, tiếp tục đi chơi bóng........

Giản Mạt tới phòng làm việc cũng không thấy tin nhắn trả lời của Cố Bắc Thần, cũng không có để ý, dù sao đã giải thích, tin hay không thì tùy.

“Mạt Mạt, tổng giám đốc gọi điện thoại...” Đúng lúc đó, Tô Kha Dương nâng tay đưa điện thoại hướng Giản Mạt nói.

Giản Mạt đi tới nhận, “Tổng giám đốc?”

“Sở luật sư mười giờ qua đây, tôi để cô dọn ra bốn phòng khách, cô hãy thiết kế ra bản thiết kế tư liệu đi.” Thanh âm Đường Hạo Dương lộ ra một chút ý cười truyền đến, “Giản Mạt, cô đúng thật là có biện pháp, cảm giác được cô ra tay nhất định sẽ không làm tôi thất vọng....... Nếu như quay đầu lại tôi đã giao cho cô đối phó với Đế Hoàng, nhưng lại ngoài ý muốn như vậy.”

Giản Mạt không nghe thấy lời nói tiếp theo của Đường Hạo Dương, chỉ siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, hơi nhếch môi... Cô không biết Sở Tử Tiêu rốt cuộc có ý gì, có phải hay không cố làm cho cô càng cảm thấy khó chịu, mới có thể nuốt trôi cục tức khi bị cô “ném đi”!

Chưa đến mười giờ, Giản Mạt ở phòng khách thứ tư ngồi đợi... Lần này, cô không để cho ai đi theo.

Sở Tử Tiêu tới rất đúng giờ, chắc là mới vừa ở trường học qua đây, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng cùng một cái quần tây màu đen, cả người đứng ở trước cửa, giống như đem tất cả trở nên kém sắc hơn hắn.

“Sở luật sư!” Giản Mạt tự nhiên đứng dậy chào hỏi, dường như chuyện tối ngày hôm qua giống như chưa từng xảy ra.

Sở Tử Tiêu ngồi xuống ở một bên, tầm mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt, cũng không trực tiếp nói, chậm rãi lấy bật lửa...... Châm lửa nơi điếu thuốc, sau đó hút một hơi, hành động rất tùy ý.

Giản Mạt khẽ nhíu mày, cô không để ý nam nhân hút thuốc, thế nhưng... Hắn bắt đầu hút thuốc từ khi nào?

“Để ý sao?” Sở Tử Tiêu tùy ý hỏi.

Giản Mạt giật giật khóe miệng, đã châm lửa rồi có cần phải hỏi nữa không.....

Lắc đầu, cô im lặng đem gạt tàn thuốc đẩy về phía hắn, sau đó nói: “Về phương án thiết kế văn phòng luật Sở Đường, tôi dự định sẽ tỉnh táo để đề ra phương án chủ yếu......”

Sở Tử Tiêu không nói gì, vẫn cứ như vậy nghe Giản Mạt nói, đôi lúc khẽ gõ tàn thuốc, tất cả động tác ở trên người hắn đều thể hiện phong thái ưu nhã.

Giản Mạt tâm tình càng lúc càng trầm trọng, bị bầu không khí như vậy kiềm chế khiến cô dường như không thể hô hấp, “Sở luật sư, xin hỏi có cái gì cần sửa chữa hoặc là thêm vào hay không?”

Sở Tử Tiêu không có lập tức nói chuyện, đem đầu thuốc lá vân vê ở trong gạt tàn thuốc, sau đó hắn mới chậm rãi ngước mắt, tầm mắt sâu hút nói: “Văn phòng luật sư là một nơi để luật sư và khách hàng bĩnh tình nói chuyện với nhau, cô cho rằng phối hợp màu sắc tươi sáng như vậy thực sự thích hợp sao?”

Giản Mạt âm thầm cắn răng, “Nếu như Sở luật sư cảm thấy màu sắc không hài lòng, tôi có thể sửa...”

“Màu sắc lấy màu đen trắng là chính......” Sở Tử Tiêu nhàn nhạt mở miệng, đáy mắt lộ ra sắc bén nhìn Giản Mạt, “Tôi không thích thay đổi!”

Trái tim Giản Mạt bị chèn ép giống như sắp nổ tung, cô yên lặng siết chặt bút trong tay, “Được!”

Sở Tử Tiêu cười, “Biết tôi khi vào đây nghe được chuyện gì không?” Hắn hỏi, cũng không có để Giản Mạt có thời gian trả lời.

“Có người nói, Giản Mạt bởi vì muốn lấy được dự án thiết kế mà đã lên giường với khách hàng của chính mình.....” Sở Tử Tiêu đáy mắt lạnh lùng, nghĩ tới tin nhắn ngày hôm qua, “Giản Mạt mặc quần áo toàn đồ xa xỉ, từ đầu đến chân nhìn rất thanh thuần, sự nghiệp cũng rất thuận lợi...... Nhưng, cũng là dựa vào lên giường với đàn ông mới có được.”

“Đúng thế thì sao?” Giản Mạt cười lạnh.

“Tôi đột nhiên nghĩ đến...” đáy mắt Sở Tử Tiêu đột nhiên trở nên sắc bén, “Cô phục vụ một đêm có bao nhiêu tiền?”

Giản Mạt tâm trong giây lát liền giống như bị một đao cắm vào, cô cắn răng bắt, đầu run rẩy, “Anh tới, chính là vì hỏi tôi chuyện này?” Kiêu ngạo như cô, không được phép chính mình ở trước mặt hắn tiếp tục bi thương, “Sở Tử Tiêu, mặc kệ tôi ngủ một đêm có bao nhiêu tiền, điều này không liên quan đến anh.”

Sở Tử Tiêu hơi động con mắt, “Tại sao không giải thích?” Hắn có chút đau lòng, “Tôi nhớ rằng Giản Mạt không phải là người như thế.......”

Giản Mạt cười, “Anh nghĩ tôi là hạng người gì? Kỳ thực, khi trở về anh thấy tôi lúc đó, cũng đã biết....... Anh thật sự chưa từng hiểu rõ tôi, không phải sao?”

Tâm tư bị vạch trần, Sở Tử Tiêu cau mày.

“Anh hỏi tôi như vậy, thậm chí hôm nay sắp xếp thời gian qua đây bàn dự án thiết kế... Không phải đã nghe thấy tôi bị người bao nuôi, có phải muốn qua đây hỏi tôi chuyện này?” Giản Mạt cười lạnh.

Sở Tử Tiêu đáy mắt đột nhiên sắc bén, lấy ra một tấm ảnh đẩy về phía cô, “Giản Mạt, người nào cũng có thể, nhưng tại sao lại là hắn?” Khóe miệng hắn xuất hiện một chút bi thương, hình như rất đau, nhưng hình như cũng đã tê dại.

Giản Mạt liếc mắt, tầm mắt rơi vào trong hình, chỉ là liếc mắt một cái, trong nháy mắt cô liền mở to hai mắt nhìn, trên mặt hoàn toàn lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.