Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 10: Em rất thiếu tiền hay sao?




Cố Bắc Thần đút hai tay vào túi quần, lặng im đứng trong góc, ánh mắt nhìn qua Giản Mạt, lúc sau, liền thu trở về, “Hoàng Cục, thật trùng hợp!”

Hoàng Cục vừa nghe có người, vội vàng buông Giản Mạt ra, nhìn thấy là cố Bắc Thần, đột nhiên mỉm cười: “Thần thiếu cũng tới nơi này ăn cơm ư.” Hắn nghĩ đến bên cạnh là Giản Mạt, hơi lúng túng giải thích, “Tiểu Giản, đi đường cần phải cẩn thận một chút, đừng ở trước mặt tôi lại ngã”.

Đây chính là ý nói cô cố ý quyến rũ hắn...

Giản Mạt âm thầm chửi, kéo khóe miệng nói: “Cảm ơn ý tốt của ngài Hoàng Cục, Nếu không có ngài, tôi đã té ngã mất rồi.” Cô khéo léo đáp lại, vội vàng chào hỏi: “ Ngài Hoàng Cục, tôi trở lại phòng trước.”

Cũng không chờ Hoàng Cục nói trả lời, Giản Mạt bất chấp chỗ mắt cá chân bị đau, liền vội vàng lướt qua Cố Bắc Thần rời đi... Chỉ là, sau khi thân hình nhỏ đi qua chỗ hắn, ở thời điểm ấy, rõ ràng cô cảm giác được có một cỗ khí lạnh đánh úp lại. Trở về ghế ngồi, Giản Mạt nói vừa mới không cẩn thận bị đau chân, chào hỏi liền muốn rời đi trước.

Đường Hạo Dương thấy cũng không có cơ hội cùng Cố Bắc Thần để nói chuyện xã giao, hơn nữa là xung quanh có một đám đàn ông cứ dùng ánh mắt không đúng đắn nhìn chằm chằm Giản Mạt. Anh sợ cô bị xảy ra chuyện, liền đồng ý để cô rời đi trước.

Giản Mạt như được giải thoát, cũng bất chấp mọi người ánh mắt đang nhìn mình, liền vội vã đi ra ngoài, vừa mới quay người qua hành lang, liền gặp Tiêu Cảnh.

“Giản tiểu thư, Thần thiếu bảo cô ở trên xe chờ ngài ấy!”

Vì sợ gây ra hiểu lầm không cần thiết, Tiêu Cảnh từ trước đến nay đều kêu gọi cô là Giản tiểu thư, sẽ không gọi Thiếu phu nhân làm cho người khác thắc mắc với sự xưng hô này.

Khóe miệng Giản Mạt có chút co giật: “Tôi có thể không đi được không?”

Tiêu Cảnh cười nhạt nói: “Thần thiếu nói, đương nhiên có thể!”

Giản Mạt vừa nghe, tức khắc nới lỏng tâm trạng căng thẳng. Chỉ là cô còn chưa kịp vui mừng, lại liền bị lời nói của Tiêu Cảnh làm cho nghẹn ngào.

“Bất quá, Thần thiếu nói. Nếu không đi, tất cả những điều kiện của hai người đều không đề cập đến.” Tiêu Cảnh nói ý có ám chỉ.

Khóe miệng Giản Mạt tiếp tục run rẩy, rồi mới không cam tâm tình nguyện đi theo Tiêu Cảnh lên chiếc xe sang trọng lại khí phách kia.

Đoán chừng là Tiêu Cảnh đã báo tin cho Cố Bắc Thần, nên ít lát sau anh nhanh chóng đến, Bất quá liền tới sau mười mấy phút.

“Đi Thiên Đường đêm!” Cố Bắc Thần lên xe sau liền phân phó.

Tiêu Cảnh nghe xong, liền khởi động xe chạy tới hướng Thiên Đường Đêm. Rồi mới chuyên tâm lái xe, hoàn toàn không chú ý bầu không khí kì quái của hai người ngồi phía sau xe.

Sau khi tới Thiên Đường đêm, Giản Mạt thật ra biết bởi vì hôm nay đã phạm sai lầm biết. A, mặc dù cô không khĩ đó là phạm sai lầm. Nhưng vẫn ngoan ngoãn chú ý đi theo Cố Bắc Thần xuống xe, rồi mới một đường đi tới rồi phòng bao.Phòng bao đã có mấy người, mọi người thấy Cố Bắc Thần mang theo Giản Mạt tiến vào, một đám đầu tiên là giật mình, ngay sau đó nhíu mày đem mấy người phụ nữ bên người rồi đuổi ra ngoài.

Mấy người này Giản Mạt đều biết, Tứ Thiếu gia của Lạc Thành trong truyền thuyết!

Bỏ qua Cố Bắc Thần, lão đại Long Kiêu, lão Nhị Lệ Vân Trạch, lão Tứ Lâm Hướng Nam. Cô có biết mấy người này, nhưng không có tiếp xúc qua, cả hai đều biêt sự tồn tại của đối phương.

“Chậc chậc, đây là cái tình huống gì?” Lâm Hướng Nam hướng sự chú ý đến Cố Bắc Thần, nhìn khuôn mặt hắn, không khỏi nhìn xem Giản Mạt, “Tôi nói này Tam tẩu, Tam ca đây là xảy ra chuyện gì vậy?”

Từ sau khi kết hôn, Cố Bắc Thần chưa từng mang Giản Mạt đến tham giacuộc hội tụ của Tứ thiếu gia bọn họ. Kỳ thật Giản Mạt cùng mấy người bọn họ đều không quen biết, chỉ có biết bọn họ ai là ai, và đó là trên các tờ báo và tạp chí hay trên web để biết.

Giản mạt kéo khóe miệng, nghĩ cố lễ phép cười cười. Nhưng quả thật với bầu không khí này, cô thực sự không cười nổi.

Long Kiêu cùng Lệ Vân Trạch mắt nhìn nhau, cũng không nói gì, hai người đều nhìn về phía cố Bắc Thần.

Cố Bắc Thần cầm bậc lửa châm thuốc, cũng không nói lời nào, cứ như vậy bầu không khí trở nên cứng ngắc...

Trong bốn người thì Lâm Hướng Nam là nói nhiều nhất, cũng mặc mấy người khác, trực tiếp đi tới trước mặt giản Mạt, “Tam tẩu, Tam ca của tôi sao lại vó vẻ mặt khó chịu như thế?”

Giản mạt với Lâm Hướng Nam mở miệng một tiếng kêu “Tam tẩu” có chút không quen, người khác không biết cô cùng Cố Bắc Thần là quan hệ như thế nào, gọi vậy cũng không thấy vấn đề, nhưng cô cảm thấy mấy người này hình như là biết không ít chuyện về của hai người bọn họ.

“Tôi, tôi cũng không rõ ràng lắm...”

Cô không biết Cố Bắc Thần vì sao tức giận, hay là bởi vì buổi chiều cô bán bản thiết kế, hay là chuyện vừa rồi cùng Hoàng Cục chó máu kia ngoài ý muốn gặp nhau, mà anh ta tức giận.

Nhưng từ lên xe đến bây giờ, người này vẫn im lặng không lên tiếng, cô cũng không phải con giun trong bụng hắn, khẳng định đoán không được suy nghĩ đối phương.

“Tiểu Giản muốn uống cái gì? để Hướng Nam đi gọi. ” Lệ Vân Trạch đánh vỡ cục diện bế tắc này, bèn lên tiếng hỏi.

Lâm Hướng Nam cũng cảm thấy không khí không đúng, vẫn vội vàng hỏi: “Đúng đúng đúng, Tam tẩu uống cái gì?”

“Tôi cái gì cũng được.” Giản Mạt hơi ngượng ngập mỉm cười, có chút xấu hổ, “Cám ơn.”

“Sao lại phải xấu hổ? Đều là người trong nhà, chị khách khí cái gì?” Lâm Hướng Nam nhìn về phía Cố Bắc Thần, “Tam ca, anh nói đúng không?”

Cố Bắc Thần mặt vẫn lạnh như cũ.

Mọi người thấy bầu không khí có chút cứng ngắc không hòa hợp, cũng may tất cả đã đều quen thuộc, Long Kiêu cũng liền nói ra: “Có cái gì muốn giải quyết thì giải quyết, cứ dùng thái độ đó, thì sao giải quyết được đây?”

Cố Bắc Thần trực tiếp vặn tắt mẩu thuốc lá trong cái gạt tàn, “Tôi đi trước, còn tri phí hôm nay cứ để tôi trả...” Nói xong, anh một chút ôn nhu cũng không có liền đem Giản Mạt kéo lên, mặc kệcô có đứng vững hay không, liền kéo rồi đi ra ngoài.

Giản Mạt vừa mới đau chân lại bị một lực kéo mạnh của hắn, đau đến cơ hồ đứng không vững. Có thể thấy được Cố Bắc Thần căn bản không quan tâm đến cảm nhận của cô, thấy thế cô cũng liền quật cường chịu đựng mà không có kêu lên.

Cố Bắc Thần trực tiếp đem Giản Mạt nhét vào trong xe, lạnh giọng phân phó: “Trở về Lam Trạch Viên.”

Tiêu Cảnh từ gương chiếu hậu liếc trở lại chỗ ngồi, khởi động xe liền hướng chạy tới Lam Trạch Viên. Dọc theo đường đi hắn chỉ cảm thấy bầu không khí ở thời điểm này càng cứng nhắc.

Đến biệt thự, Cố Bắc Thần xuống xe rồi liền vào thẳng phòng.

Giản mạt xuống xe nhìn bóng dáng hắn, trong lòng ủy khuất, nhưng vẫn cố gắng để cho chính mình bình tĩnh một chút...

Chịu đựng cơn đau dưới mắt cá chân truyền đến, vừa vào phòng, Giản Mạt liền cố ngụy trang nhẹ nhàng cười nói: “Anh là đang tức giận sao?”

Cố Bắc Thần ánh mắt ám trầm nhìn Giản Mạt, liền bắt lấy cô đem ném vào ghế sô pha, thuận thế, người cũng đè ép tới.

Giản Mạt bởi vì trọng lực, nguyên bản mắt cá chân cùng bàn chân liền gập lại, cô đau nhưng nước mắt cũng không có chảy ra.

“Giản Mạt, cô thực sự thiếu tiền sao?”

“Gì cơ?” Giản Mạt bởi vì nhịn đau,chưa kịp phản úng lại.

Con ngươi Cố Bắc Thần càng tối sầm lại, “Vợ của Cố Bắc Thần tôi lại cần phải đến phòng từ thiện bán đấu giá để đi bán bản thiết kế sao? Người phụ nữ của Cố Bắc Thần tôi như vậy lại cùng nam nhân Hoàng Cục kia quan hệ bừa bãi? Hử, trả lời?”

“Em không có. ” Giản Mạt khó chịu nhíu mày.

“Không có?” Cố Bắc Thần cười lạnh, “Là không có đi bán bán thiết kế hay là không có quan hệ bừa bãi bên ngoài?”

“Bán bản thiết kế một việc nhỏ thôi, em chỉ là muốn làm từ thiện.” Giản Mạt nói lảng tránh, trong lòng có chút ủy khuất, nhưng lúc này cô quật cường lại không quên chịu thua, “còn đối với Hoàng cục tại sao xuất hiện ở nơi đó, em thật sự không biết, cũng không có qua hệ mờ ám gì với hắn ta cả. Anh tin thì tin, không tin thì thôi!”

Cô càng nói càng ấm ức, nhưng vẫn là chịu đựng đau nhức ở mắt cá chân và nỗi đau trong, đẩy đẩy Cố Bắc Thần, “Hôm nay em mệt rồi, có thể không tiếp tục nói đến vấn đề này nữa? Để cho em ngủ một giấc cho khỏe được không?”

Cố Bắc Thần không nhúc nhích, chỉ là ấn bả vai Giản Mạt. Từ lúc kết hôn đến bây giờ, hắn chưa từng quản lý cuộc sống của cô.

Có thể nói, lúc bọn họ ở chung ra, chỉ có lên giường là việc chính, ngoài ra cũng không qua tâm gì nhiều đến việc riêng của đối phương.

Nhưng nếu đã là phụ nữ của Cố Bắc Thần sao lại yếu đuối như thế, nếu cần dùng tiền thì cứ nói thẳng, vậy mà lại phải tự mình đi bán bản thiết kế, lại còn bị người khác đùa giỡn, cũng chỉ có thể chịu oan uổng mà cô cũng không lên tiếng?

Cái quái gì mà từ thiện? Nếu quả thật là nguyên nhân này, lúc buổi chiều, tại sao cô không dám nhìn hắn!

“Ngày mai đem công việc này từ bỏ đi!” Cố Bắc Thần lạnh lùng nói, “Các quy tắc ngầm cần dựa trên công việc của em chính là như thế này, chẳng lẽ em còn không hiểu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.