*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong nhà có khách, Sở Nghiễm Ngọc liền bận rộn, song bận nhất chính là Lộ Hồng Vũ, bếp trưởng nhà họ Tư nói cậu rất có năng khiếu, sau khi dạy cậu một thời gian ngắn thì liền để cậu tự mình làm, có điều cũng dặn cậu mỗi ngày sau khi tan làm thì tới gặp mình học chút món ăn mới.
Lộ Hồng Vũ rất vui, cho dù mỗi ngày bận rộn tới xoay như chong chóng vì các vị khách ở nông trường thì nụ cười trên mặt cậu vẫn chưa từng biến mất, thoạt nhìn sức sống như tỏa ra bốn phía.
Sở Nghiễm Ngọc cũng vui mừng thay cậu, biểu hiện trực tiếp nhất của y chính là tăng lương cho cậu.
Lộ Hồng Vũ liên tục xua tay với y, ngượng ngùng gãi đầu nói: "Trước kia anh đã cho tôi nhiều lắm rồi, nhiều nữa tôi không dám nhận..."
"Đó là do cậu không biết khoảng thời gian này tôi kiếm lời được bao nhiêu mà?" Sở Nghiễm Ngọc là ai chứ, Lộ Hồng Vũ sao có thể là đối thủ của y, y cười híp mắt thò ba ngón tay ra với cậu, nói, "Cậu đoán thử xem, nhìn một nhà Đổng Thiếu Hoa tới một chuyến, đã cho tôi bao nhiêu tiền?"
Lộ Hồng Vũ nhìn ngón tay của y, do dự một chút, hỏi: "Ba vạn?"
Sở Nghiễm Ngọc bị cậu chọc cười thành tiếng, "Ba vạn còn chưa đủ tiền ăn, thêm vài số 0 ở giữa đi."
Lộ Hồng Vũ cả kinh tới mức con ngươi cũng sắp lồi ra ngoài, "Ba ba ba mươi triệu?"
Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt gật đầu, "Đúng, chính là ba mươi triệu, Đổng thiếu không thiếu tiền, thế nên chút tiền lương này của cậu không là gì cả, đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng." Đương nhiên không chỉ là bởi không thiếu tiền, quan trọng nhất là người cậu Lý Hàn Trì này còn có công việc khác đã bàn giao với y, còn nữa ba mươi triệu này tuy trực tiếp coi là cổ phần của Sở Nghiễm Ngọc, thế nhưng Tư Thần và Sở Nghiễm Ngọc đều biết đây là Đổng Thiếu Hoa muốn giúp đỡ cho công ty của Tư Thần, dù là một khoản tiền nhưng đồng thời cũng là một phần tình nghĩa, nói cho họ hiểu khi nào cần giúp đỡ vẫn có hắn ở đó.
(30 triệu NDT = 30.000.000 NDT = 101.394.735.448,47 VNĐ -> Khoảng 101 tỷ...)
Lộ Hồng Vũ cầm lương mà ông chủ mới tăng cho mình, chóng mặt hoa mắt đi ra khỏi phòng khách nhà họ Tư. Tối đó khi gọi điện về nhà, mẹ của cậu nghe nói ông chủ tăng lương cho, thì cũng kinh sợ, có điều rất nhanh bà lại phản ứng lại, nghiêm túc nói: "Hồng Vũ, ông chủ đã giúp chúng ta nhiều lắm rồi, chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa, con biết chưa?" Con trai mới làm việc cho người ta được mấy tháng chứ, đã tăng lương cho con mình gấp vài lần.
Lộ Hồng Vũ cuối cùng cũng phản ứng lại từ trong cơn choáng, có điều cậu do dự một chút, vẫn nói: "Mẹ, ông chủ là đang giúp cả nhà chúng ta, con từ chối nhưng anh ấy chắc chắn sẽ không nhận lại." Trong khoảng thời gian ở chung này, cậu cũng coi như đã hiểu được tính cách nói một không có hai của Sở Nghiễm Ngọc, hơn nữa nghe lời y vừa nói, là ba mươi triệu đấy, Lộ Hồng Vũ cậu cả đời cũng đừng nghĩ tới chuyện kiếm được nhiều như vậy! Cũng có thể nói rõ Sở tiên sinh là người làm ăn lớn, chút tiền lương cậu kiếm được này trong mắt ông chủ người ta rõ ràng là không chút đáng kế, nếu cứ dây dưa không rõ với y, đây không phải sẽ làm cho người ta thấy phiền hay sao?
Lời này cũng hợp lí, thế nhưng mẹ Lộ là người nhà quê, vẫn thấy khó tiếp thu.
Chỉ là Lộ Hồng Vũ này, nhìn thì tưởng đơn thuần dễ nói chuyện, thực ra có nhiều lúc rất có chủ ý và kiên trì, dưới cái nhìn của cậu, cứ dây dưa chuyện tiền lương mãi thì còn không bằng siêng năng làm việc, nhân cơ hội học thêm nhiều thứ, sau đó dùng năng lực càng tốt hơn của mình để báo đáp ân nhân Sở Nghiễm Ngọc, đây mới là sự báo đáp tốt nhất.
Mẹ Lộ nói không lại con mình, khẽ thở dài, cũng không tốn nước mặt nữa. Nghĩ tới chuyện gì đó, lại cười nói: "Đúng rồi, mẹ làm hai bộ quần áo thu cho con của Sở tiên sinh, mẹ tự mình làm, bông cũng là mua bông mới hoàn toàn, để mẹ gửi tới nhé?"
Lộ Hồng Vũ vừa nghe cũng hiểu là mẹ mình lại tự tay làm áo bông, rất ngượng, dù sao Sở tiên sinh cũng có tiền, muốn cái gì là có người lập tức đưa tới, nhưng mẹ mình có ý tốt cậu cũng không thể từ chối, đành phải nói: "Vậy mẹ gửi tới đi, nhưng mà làm đẹp một chút mẹ nhé." Nếu không người ta cũng không tiện từ chối, lại không mặc được thì rất lúng túng.
Mẹ Lộ nào có chuyện không hiểu ý con mình, cười mắng: "Thằng nhóc thối, còn dám ghét bỏ mẹ mi, bộ quần áo của mi hồi bé có bộ nào không phải là do mẹ mi làm không hả!"
Lộ Hồng Vũ cười hì hì hai tiếng, nói thêm hai câu với mẹ mình rồi mới cúp máy.
Trời thu, nói tới là tới, chú Tần đã bắt đầu đặt may quần áo thu cho mọi người trong nhà. Quần áo của Tư Cầu Cầu thì không may theo yêu cầu mà mời nhà thiết kế tới tận nơi đo cho bé con, thuận tiện làm thêm cho bé vài bộ quần áo đẹp đẽ để mặc ra ngoài.
Tư Cầu Cầu dù mới hơn hai tháng tuổi, nhưng có thể thông minh sánh bằng những đứa trẻ nửa tuổi khác, cơ thể cũng lớn rất nhanh, Sở Nghiễm Ngọc cả ngày đều bế cục cưng quý giá đi tới đi lui, cảm thấy lực cánh tay của mình tốt hơn trước kia nhiều.
Cũng không biết có phải là do Tư Thần vẫn chưa về hay không mà gần đây Tư Cầu Cầu càng lúc càng dính Sở Nghiễm Ngọc, trước kia khi y bận, bảo người hầu trong nhà bế cả sáng cũng không sao, gần đây thì không được, quá một hai tiếng không thấy người đâu, thằng nhóc sẽ làm ầm lên, giọng thét vang dội, gào lên là không dứt. Nhưng người trong nhà đều hiểu bé con luôn ngoan ngoãn chỉ gặp chuyện này mới tức giận, cả nhà đều không dám nói bé nửa câu, phàm là bé sắp nổi nóng đều đã quen, chỉ còn cách đưa lại cho Sở Nghiễm Ngọc chứ không biết phải làm sao cả.
"Sắp Trung thu rồi, cũng không biết thiếu gia Tư Thần có thể về kịp Trung thu không nữa." Chú Tần chuẩn bị quần áo cho Tư Thần, không nhịn được nói một câu. Ông cụ Đường và Đường Viêm bởi sắp tới Trung thu nên đã về tỉnh G, hai người ở đây ở rất thoải mái, Sở Nghiễm Ngọc còn chuẩn bị bao nhiêu thứ tốt để họ mang về, ông cụ Đường mừng rỡ nói muốn trở lại. Đường Viêm thì dù mạnh miệng, nói không nỡ xa Sở Nghiễm Ngọc và Tư Cầu Cầu nhưng Sở Nghiễm Ngọc vẫn nhìn ra được cậu nhớ anh mình, trêu cậu hai câu rồi vẫn tiễn người đi, dặn họ có thời gian lại tới chơi nữa.
Sở Nghiễm Ngọc nói Đường Viêm mạnh miệng, nhưng thực ra so với cậu, y cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, mỗi lần Tư Cầu Cầu ôm lấy ảnh của Tư Thần mếu máo, y ở cạnh cũng nhìn ảnh mà nhớ người hồi lâu, chỉ là không thể hiện trực tiếp ra như Tư Cầu Cầu mà thôi.
Nghe chú Tần nói, y cười đáp: "Hẳn là sẽ về kịp."
Nhà thiết kế đo người cho Tư Cầu Cầu, vừa làm vừa nói: "Có bảo bối đáng yêu thế này ở nhà, Tư thiếu gia chắc chắn không nỡ xa nhà lâu."
Chú Tần thấy lời này rất có lí, thiếu gia nhà mình tính tình thế nào ông hiểu rất rõ, dù sao đàn ông nhà họ luôn si tình tới hiếm có, thắp đèn lồng tìm cũng không tìm được, chú Tần vô cùng tự hào vì thiếu gia nhà mình, nghe mà gật đầu liên tục.
Sở Nghiễm Ngọc cười không nói tiếp, suy tư rồi lại nói: "Làm thêm cho ba người chúng tôi hai bộ quần áo đi, một thời gian ngắn nữa có thể sẽ phải tới Bắc Kinh, đỡ cho tới lúc đó lại phải may tiếp." Đây có thể coi là lần đầu hai người y và Tư Cầu Cầu tới Bắc Kinh, gặp người lớn trong nhà Tư Thần, dù sao cũng phải chú ý một chút, Tư Cầu Cầu có dòng máu nhà họ Tư còn không sao, y thì đặc biệt không thể quá tùy tiện, tới lúc đó sẽ có đủ mọi loại người mồm mép, y không sợ nhưng phải giữ thể diện cho Tư Thần. Làm người sống trên đời, luôn có rất nhiều chuyện phải bận tâm tới.
Chú Tần cũng gật đầu, "Làm thêm nhiều một chút, trước kia phu nhân cũng đã dặn tôi như vậy."
Sở Nghiễm Ngọc nghĩ tới vị trưởng bối ôn hòa kia, trên mặt cũng lộ ra ý cười. Từ khi y gửi Trân Châu Lộ qua, thì cũng thường xuyên liên lạc với Tống Lan Phục nhiều hơn, Tống Lan Phục tán gẫu với y về chuyện của Tư Cầu Cầu, lại kể một vài chuyện to nhỏ ở Bắc Kinh, còn nói tới chuyện của nhà họ Tư, làm cho y có một sự hiểu biết mới về nhà họ Tư và cả Tư Thần, hai người cũng đã thỏa thuận sau khi trời chuyển tiết thu hoàn toàn này sẽ cùng Tư Thần về Bắc Kinh một chuyến.
Chú Tần thận trọng, không chỉ may thêm đồ mới cho người trong nhà, mà ngay cả Lộ Hồng Vũ và Bạch Hạc cũng may thêm hai bộ, ông có thể nhìn ra cách đối xử của Sở Nghiễm Ngọc với hai người này cũng có chút khác biệt nên sẽ không thất lễ.
Lộ Hồng Vũ bên kia còn ổn, chứ quần áo trên người của Bạch Hạc đều là do lông chim của hắn hóa thành, thực ra Sở Nghiễm Ngọc còn muốn nhìn thử xem nếu hắn thay bộ quần áo khác thì sẽ trông như thế nào, cũng không biết bộ đồ đạo sĩ luyện công kia của hắn có cởi ra được không.
Bạch Hạc là một tên thích ở trong nhà, lúc thường không muốn tiếp xúc với người khác, sẽ thỉnh thoảng mua đồ trực tuyến, chuyển phát nhanh cũng bảo Lộ Hồng Vũ mang tới cho mình, có điều dù sao hắn đã nhận tiền của Sở Nghiễm Ngọc, đương nhiên cũng sẽ không có chuyện không làm việc, đứng xa xa xem tình trạng sức khỏe cho người khác vẫn không thành vấn đề.
Liên quan tới ông chủ Tào không cương được kia, hắn liếc mắt nhìn rồi liền đưa ngay cho Sở Nghiễm Ngọc một viên đan, "Trước kia anh ta quá liều mạng, túng dục quá độ, đan dược này anh cho anh ta ăn vào là được, có điều nhớ nhắc nhở một chút, có khả năng ngày trước anh ta thường xuyên dùng thuốc tăng cường dục vọng, cơ thể đã sắp bị đào rỗng, nếu là như vậy, chữa trị trên phương diện này cũng không có tác dụng gì, sau này vẫn sẽ không cương lên nổi."
Về phần thứ gì không cương lên nổi, mọi người đều là đàn ông, cả hai đều tự hiểu. Có điều bảo Sở Nghiễm Ngọc đi nói với một người đàn ông khác chuyện như vậy, thì trong lòng vẫn rất lúng túng, chỉ là mối làm ăn này là của y, y không đi thì không ai đi thay được, cuối cùng vẫn tìm một cơ hội nói riêng với ông chủ Tào một lần.
Ông chủ Tào nghe xong thì như sét đánh ngang tai, vội vàng cãi lại, "Tôi chưa từng dùng thứ thuốc kia..."
Sở Nghiễm Ngọc nghe ông chủ Tào cãi, đáp lại không phải mà không đáp cũng không phải, đành phải cầm chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm, để hắn tự mình nói.
Ông chủ Tào muộn màng hiểu ra, đừng lại, mặt đã đỏ như gan heo, có điều việc này thật không đơn giản, làm không cẩn thận sẽ mắt luôn cả mạng, hắn cẩn thận nhớ lại một chút, chợt nhớ người vợ mà mình đã cưới kia, trước khi ngủ ngày nào cũng mang cho hắn một chén thuốc, nói là thuốc bảo dưỡng sức khỏe, lúc ấy hắn uống hết đúng là cũng sinh long hoạt hổ, trong lòng cực kì cảm động thế nhưng gần đây dần dần lại...
"Con tiện nhân này!" Ông chủ Tào nghiến răng tức giận mắng một tiếng, trước kia hắn còn chưa có chỗ để hoài nghi, bây giờ ở đây nghĩ lại, lại nghĩ tới chuyện sau khi vợ của hắn biết được hắn không... cương được xong, ngoại trừ mới ban đầu chỉ oán trách vài câu, thì về sau càng lúc càng không vui vẻ... nghĩ như vậy, làm sao hắn có thể không hiểu rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra?!
Sở Nghiễm Ngọc ho nhẹ một tiếng, chén trà đã bị y uống cạn, đành phải giơ tay đẩy xe trẻ con trong có con trai bảo bối tới, ôm con vào lòng, chơi đùa, nói: "Sức khỏe của ông chủ Tào bây giờ càng quan trọng hơn, chữa khỏi bệnh, chuyện khác mới tính tới tiếp được, không phải sao?"
Ông chủ Tào thấy lời của y có lí, lúng túng gãi gãi mặt, gật đầu liên tục nói phải: "Sở thiếu nói rất có lí, kính xin Sở thiếu nhìn giúp tôi một chút, xem xem bệnh này của tôi nên chữa thế nào, chuyện đó, tiền không phải là vấn đề." Hắn vừa nói xong lại nhớ ra vị này chính là cháu nuôi của nhà họ Đường, tiền nhất định là không thiếu...
Có điều Sở Nghiễm Ngọc còn thật tâm yêu tiền, dù sao y vẫn luôn tự xưng là một người làm ăn sắc bén.
"Bệnh không có vấn đề, có điều sau này sức khỏe của anh phải điều dưỡng thật tốt, nếu không bây giờ chữa xong cho anh rồi, sau này vẫn có thể bị lại." Không cần biết trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt Sở Nghiễm Ngọc vẫn không để cho người ta nhìn thấy ý nghĩ trong lòng.
Ông chủ Tào nghe vậy thì cuống lên, nào có người đàn ông nào có thể chịu đựng việc không cương lên nổi, lại càng không có người đàn ông nào có thể chịu nổi câu nói: "Thứ đồ chơi này của anh chỉ có thể dùng được nửa năm, sau này sẽ không thể cương lên nổi nữa.", lập tức cũng không lo chuyện xấu hổ hay không, lo lắng hỏi: "Sở thiếu, cậu xem, cơ thể của tôi nên điều dưỡng ra sao? Nên ăn nhiều thực phẩm chức năng?"
Sở Nghiễm Ngọc nhét một món đồ chơi nhỏ vào tay con trai trong lòng, nếu không thằng nhóc này sẽ túm lấy cúc áo của y mất, vừa làm y vừa bàn chuyện làm ăn tới rõ ràng mạch lạc: "Thế này đi, uống thuốc xong, cứ cách một thời gian anh lại tới ở nông trường hai ngày, tôi sẽ căn cứ vào tình hình cơ thể của anh, bảo bếp trưởng chuẩn bị thức ăn cho anh, anh thấy được không?"
Ông chủ Tào nào dám nói không đồng ý, "Được được, dù sao nơi này cũng không xa nhà tôi, tôi cứ ở lại nông trường thêm một thời gian ngắn nữa đi."
"Vậy cũng được, anh cứ tự mình sắp xếp." Sở Nghiễm Ngọc cười nói. Y cũng không bố trí lệ phí ở lại nông trường, bởi người tiếp đã không phú thì cũng quý, chẳng có ai nghĩ tới chuyện chiếm hời từ y. Dù sao đối với người cao nhân như y, đa số mọi người trông ngóng còn chẳng kịp nữa là.
Ông chủ Tào có tiền này cũng thế, thiên ân vạn tạ mà nhận lấy thuốc, còn muốn kí chi phiếu ngay tại chỗ cho y, có điều Sở Nghiễm Ngọc lần này lại từ chối, cười nói: "Sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác, chỉ cần tới lúc đó ông chủ Tào còn nhớ tới chút tình nghĩa này, đồng ý cho chúng tôi nhiều cơ hội, tất cả đều dễ nói cả."
Ông chủ Tào có tiền, cũng là người làm ăn, lập tức hiểu ý y, lập tức cất chi phiếu lại, cười nói: "Sở thiếu nói rất có lí, chuyện tiền nong này, quả thực đúng là quá tầm thường."
Sở Nghiễm Ngọc xoa xoa mấy cọng tóc trên đầu con trai, trong lòng nói trên đời này có người đồng ý nói chuyện tiền nong với bạn, mới là người chân thành nhất, không tầm thường nhất.
Ông chủ Tào uống thuốc xong, dần dần lấy lại được tự tôn đàn ông, cũng có lòng trở về xử lí người trong nhà. Sau Sở Nghiễm Ngọc nghe được chút lời đồn, nói là người vợ trẻ đẹp hắn cưới về muốn cùng tình nhân mưu đoạt tài sản của hắn, hơn nữa không chỉ muốn tài sản mà còn muốn thần không biết quỷ không hay chậm rãi giết chết người, hợp lí thu được toàn bộ khối tài sản, vì vậy lén lút thả một ít thuốc này nọ vào trong đồ ăn của hắn, ai ngờ lại bị người ta phát hiện ra, ông chủ Tào cầu được "cao nhân" Sở thiếu chữa trị, không chỉ chữa khỏi bệnh mà còn phát hiện ra âm mưu của họ...
Cụ thể hắn đã xử lý người vợ cắm sừng cho mình và gian phu thế nào, Sở Nghiễm Ngọc không có hứng thú tìm hiểu, có điều tin tức đều ngầm truyền tới tai y, hẳn là mọi người trong giới cũng đã đều biết, kết quả, danh hiệu "cao nhân" này của Sở thiếu càng lúc càng thêm vững vàng, dần dần, người tới cửa xin chữa bệnh cũng càng nhiều hơn...
Ngoài ông chủ Tào này, hai gia đình xin thuốc kia, sau khi được Bạch Hạc xem qua sức khỏe thấy không có vấn đề lớn thì Sở Nghiễm Ngọc cũng đều cho thuốc cả. Loại thuốc này chính là do rắn đen nhỏ tìm về lúc đó, nó mang về tận vài cây, Sở Nghiễm Ngọc đưa cho hai vợ chồng Lý Hàn Trì một phần, còn lại đều giữ trồng trong trận pháp ở nông trường, như vậy cũng có thể tránh cho các yêu tinh trong nhà lại phải ra ngoài mạo hiểm.
Sau khi Bạch Hạc tới, lại một lần nữa thiết trí trận pháp lớn hơn ở nông trường và biệt thự, biệt thự lớn kia dù sao cũng dưới chân núi, không dễ làm quá rõ ràng, còn trận pháp ở nông trường trên núi, Bạch Hạc trực tiếp dùng ngọc thạch mà Sở Nghiễm Ngọc từng mua về cho mình, làm cho người và động vật ở nông trường tinh thần lại càng tốt hơn, cây cỏ sinh trưởng xanh um tốt tươi, rõ ràng đã sắp tới Trung thu, các lương thực ở nông trường vẫn còn đang sinh trưởng, sắp tới cuối thu, sẽ được một mùa thu hoạch bội thu.
Những vị khách tới xin thuốc cũng không biết trận pháp là gì, họ chỉ biết ở nông trường này thật sự rất thư thái, cơm nước cũng ngon ngọt, Tề Vân Sương cười nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Sau khi tới nông trường này của cậu, tôi đã béo lên tận vài cân, còn không về, tôi sợ sẽ béo trục béo tròn mất."
Việc ăn uống thế nào luôn biểu hiện rõ nhất trên phần thịt trên cơ thể. Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt không nói gì, trong lòng lại nghĩ, tiền tiêu vào Bạch Hạc kia đúng là không thiệt, dù sao thứ y thu được không phải là thứ có thể dùng tiền để đo đếm.
...
Chớp mắt đã tới ngày trước ngày Trung thu, Tư Thần vẫn chưa về, Sở Nghiễm Ngọc gọi điện thoại tới, Tư Thần đáp: "Có lẽ ngày mai anh sẽ về đến nói." Có thể về nhà cùng trải qua Trung thu bên vợ con mình.
"Đừng gấp..." Sở Nghiễm Ngọc nói xong, lại bổ sung thêm một câu, "Tôi chờ anh..."
"Ừm." Tư Thần đáp một tiếng, trong tiếng này bao chứa bao nhiêu nhớ thương.
Tư Cầu Cầu như nghe được giọng của ba, đồ chơi trong tay cũng ném đi, xông tới điện thoại a a hai tiếng, Sở Nghiễm Ngọc đành phải ôm bé con vào lòng, đưa điện thoại tới trước mặt bé, đặt chế độ handsfree, để hai ba con nói chuyện với nhau.
Tư Thần nghe thấy giọng của con trai, vốn vì thương nhớ mà giọng nói trầm khàn cũng trở nên dịu dàng đi, "Cầu Cầu..."
Tư Cầu Cầu sáng cả mắt, lại kêu a a hai tiếng với điện thoại, Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt, trong lòng đoán thằng bé nhất định là đang hỏi: Ba ơi sao ba không pha sữa bột cho con nữa?
Một nhà ba người trao đổi qua điện thoại hồi lâu, mãi tới tận lúc thời gian nghỉ ngơi của Tư Thần đã hết, phải lên xe đi tiếp, Tư Thần mới không nỡ mà cúp máy.
Tư Cầu Cầu kêu a a hai tiếng về phía điện thoại đã tắt, trong máy cũng không còn vang lên giọng của ba ba, khuôn mặt nhỏ bé có chút mờ mịt, còn như có chút ấm ức, làm Sở Nghiễm Ngọc nhìn mà cũng rất đau lòng.
Bế đứa bé trong lòng tới hôn một cái, nói: "Ba con sẽ về nhanh thôi, tới lúc đó sẽ để ba ôm con hôn con, biết chưa Tư Cầu Cầu."
Tư Cầu Cầu thò hai cái tay nhỏ nhoài trong lòng ba mình, cũng không biết là có thể nghe hiểu hay không.
Tết Trung thu, trước đó hai ngày người hầu trong nhà bắt đầu trở nên bận rộn, chú Tần dùng mật ong tự mình nướng ra bánh Trung thu thơm ngát, đây có thể coi là ngày lễ đầu tiên kể từ khi Tư Cầu Cầu sinh ra tới nay, dù sao cũng phải làm náo nhiệt một chút mới phải.
Đám người hầu quét dọn sạch sẽ biệt thự, lại tới nông trường giúp đỡ dọn dẹp một phen, bếp trưởng thì lại chuẩn bị một danh sách thực đơn siêu dài, tới khi chuẩn bị lại thể hiện tay nghề một phen, đặc biệt là Lộ Hồng Vũ là bếp trưởng mới nhậm chức, cũng nóng lòng muốn thử.
Nhà thiết kế và mẹ của Lộ Hồng Vũ đều đã gửi quần áo tới, Sở Nghiễm Ngọc xem qua từng bộ, đều cảm thấy không tệ, bảo người hầu treo vào tủ quần áo. Trong đó các loại quần áo phụ kiện của Tư Cầu Cầu lại càng nhiều, áo khoác, áo bông mỏng, áo sơ mi, quần, giày, mũ tất các thứ một đống lớn, ngay cả tã bỉm cũng được đưa tới cả một đống.
Tay nghề của mẹ Lộ Hồng Vũ rất khéo, áo bông làm cho nhóc con rất vừa. Bốn mùa ở Lan thành rất rõ rệt, sau khi vào thu nhiệt độ rõ ràng đã chậm rãi giảm xuống, đặc biệt là vào ban đêm, nhất định phải mặc áo bông mỏng cho Tư Cầu Cầu, nếu không bị đông lạnh thành bệnh thì không tốt.
Nhà thiết kế lại nghe theo yêu cầu của Sở Nghiễm Ngọc, may một bộ Đường trang nhỏ màu đỏ, bên trên dòng tơ thêu đồ án cát tường, vạt áo một bên dùng chỉ đen, lại thêm cả một cái mũ quả dưa màu đen nữa, sau khi mặc đồ vào cho bé con xong, thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.
"Mặc đẹp một chút, chờ ba con về cũng không nhận ra luôn." Tư Thần sắp về nhà, tâm tình Sở Nghiễm Ngọc rất tốt, ôm bé con nhờ chú Tần chụp rất nhiều ảnh, một đám người hầu ở trong nhà bận rộn cả ngày cũng thấy vui vẻ. Tư Cầu Cầu chơi một mình đã đủ vui, nay lại thấy người vây xunh quanh mình càng nhiều thì cười tới không dừng lại được, cứ ngó ngoáy trong lòng ba liên tục, hận không thể lập tức đứng lên chạy qua chạy lại cùng mọi người.
Sở Nghiễm Ngọc chọn vài bức ảnh đẹp, lại gửi qua cho Tống Lan Phục. Tống Lan Phục lập tức gọi video qua, hỏi: "Ngày mai trong nhà đã chuẩn bị hết đồ chưa? Có cần ta bảo người đưa vài thứ tới không?"
"Không cần đâu ạ, ở đây đã có đủ mọi thứ rồi, con còn đang muốn bảo chú Tần mang bánh Trung thu tự nướng tới cho mọi người đây." Sở Nghiễm Ngọc vừa nói chuyện với bà, vừa ôm bé con, để bé nhận người một chút.
Tư Cầu Cầu rất thông minh, Tống Lan Phục gần đây thường xuyên gọi video tới, bé con gặp vài lần đã nhớ kĩ người, giơ tay ra bắt, a a gọi.
"Bảo bối ngoan, có nhớ bà nội không?" Thấy cháu trai của mình, Tống Lan Phục cũng có chút khó nhịn, mắt cũng cười cong cong lên.
Tư Cầu Cầu vui vẻ kêu a a không ngừng, cũng không biết là có hiểu ý người khác hay không.
Ba người ôm điện thoại trò chuyện một hồi, bên kia Tống Lan Phục cũng phải bận lo chuyện cả một gia đình lớn, rất nhanh đã cúp máy.
Tuy Trung thu là một ngày lễ của con người, nhưng rắn đen nhỏ và chim khách nhỏ cũng mang quà tới tặng, kim điêu và Bạch Hạc cũng đã nói với Sở Nghiễm Ngọc trước, cả hia đều cần xuống núi, Lộ Hồng Vũ thì muốn về nhà một chuyến, Sở Nghiễm Ngọc cho cậu mấy ngày nghỉ, trước khi đi không chỉ đưa tiền thưởng mà chú Tần còn bọc bánh Trung thu do mình tự nướng và các loại quà tặng khác cho cậu mang về, coi như là quà cảm ơn vì cái áo bông cho Tư Cầu Cầu lần này.
Trước Trung thu một ngày, mọi người trong nhà bận bịu cả ngày, trong nhà cũng được trang trí rất có không khí, chờ ngày mai Tư Thần về nhà sẽ làm lễ.
Tối Sở Nghiễm Ngọc gọi điện cho Tư Thần, xác định ngày mai anh sẽ về Lan thành, mới yên lòng đi ngủ. Nhưng nửa đêm, y đang ngủ say bỗng nhiên bị tiếng khóc kinh thiên động địa của Tư Cầu Cầu làm tỉnh giấc, y mau chóng rời giường, phát hiện Tư Cầu Cầu đang khóc vô cùng ấm ức, khuôn mặt nhỏ bé cũng đỏ bừng, y đau lòng, bế con lên dỗ, "Sao vậy Cầu Cầu, con gặp ác mộng hả?"
Tư Cầu Cầu đúng là bị dọa, nằm trong lòng ba mình khóc hồi lâu vẫn chưa nín, khuôn mặt bé con nóng đỏ bừng, Sở Nghiễm Ngọc lo lắng từ hồi trong lòng, đang định xuống tầng bảo chú Tần gọi bác sĩ tới khám cho con, bỗng lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.
Nhất thời trong lòng Sở Nghiễm Ngọc giật thót, đang nửa đêm có thể là ai gọi điện tới đây?
Y cố gắng đè xuống nỗi bất an trong lòng, một tay bế con, nhấn nút nghe.
Người trong điện thoại nói gì y đã không còn nhớ, ngay lúc y nghe thấy vệ sĩ nói cho mình biết, Tư Thần xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ còn chưa rõ tung tích, trong đầu y ong một tiếng, cũng không hiểu sao giọng nói của mình vẫn còn có thể bình tĩnh tới vậy, "Bây giờ tôi sẽ qua đó ngay."
Tiếng khóc của Tư Cầu Cầu cuối cùng cũng đã có thể coi là nhỏ đi một chút, nhưng người đã tỉnh rồi, Sở Nghiễm Ngọc muốn giao bé cho chú Tần, tự mình đi tìm Tư Thần, kết quả lại không thể đi.
Chú Tần nghe nói thiếu gia xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ tung tích còn không rõ, cũng bị giật mình, lại thấy gương mặt Sở Nghiễm Ngọc bình tĩnh tới dọa người, Tư Cầu Cầu vừa khóc vừa quấy liên tục, vội nói: "Hay là để tôi cùng đi với mọi người? Thiếu gia không có ở đây, Tư Cầu Cầu chắc chắn cũng không thể rời khỏi cậu được."
Sở Nghiễm Ngọc trầm mắt, chỗ Tư Thần, y nhất định phải tới, nhưng Cầu Cầu, y cũng không yên lòng...
Đang lúc giằng co, Bạch Hạc bỗng đi từ cửa vào, nói: "Để tôi đi cùng với anh, trẻ con có quan hệ với ba mình, có cảm ứng cũng là bình thường."
Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, Bạch Hạc đi tới, điểm một cái lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của bé con, Tư Cầu Cầu vẫn luôn gào khóc rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, như mệt mỏi, rất nhanh lại nhoài vào lòng Sở Nghiễm Ngọc ngủ thiếp đi, chỉ thò một cái tay nhỏ ra nắm chặt lấy áo Sở Nghiễm Ngọc, chỉ lo y cũng bỏ bé lại mà đi.
Sở Nghiễm Ngọc không thể tàn nhẫn bỏ bé lại một mình, động tác của chú Tần rất nhanh, đã lấy áo choàng bọc lấy bé con, cùng họ lên xe.
Nơi Tư Thần xảy ra chuyện cách Lan thành không xa, mà ở đây địa thế phức tạp, đi từ trong núi ra, nhiều chỗ vách núi cheo leo, bên dưới vách núi còn có dòng sông chảy xiết, chiếc xe Tư Thần lái kia xảy ra tai nạn ở một nơi tại vách núi cheo leo kia, xe của anh rơi xuống núi, sau được đội cứu nạn vớt lên nhưng lại không thấy người đâu.
Khi mấy người Sở Nghiễm Ngọc tới, trời đã sáng, người vẫn chưa tìm được, lần đầu Sở Nghiễm Ngọc có cảm giác như bị người ta dùng dao đâm vào tim, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chú Tần đi hỏi thăm về các hạng mục công việc liên quan, trợ lý của anh đáp, bởi muốn trở về vào ngày Trung thu nên ai cũng muốn lái xe về đoàn tụ với gia đình, hôm đó mọi người hẹn xuất phát vào ba giờ sáng, Tư Thần lái xe theo xe tải lớn vận chuyển hàng, kết quả vì tránh hòn đá rơi từ trên núi xuống mà xe Tư Thần không hiểu sao lại rơi xuống từ vách núi cheo leo.
Bởi trong xe chỉ có mình anh, lại bị tụt lại ở đằng sau nên lúc đó cũng không ai biết rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, đoàn xe phía trước chỉ nghe đằng sau có tiếng ầm ầm vang lên, dừng lại để xem thử mới biết đã xảy ra chuyện.
Sở Nghiễm Ngọc trầm mặt đứng ở nơi xe rơi xuống, cúi đầu nhìn dòng nước xiết ở dưới. Đứng cạnh y là Bạch Hạc vẫn luôn có cảm giác rằng y sẽ trực tiếp nhảy xuống, lắc đầu ném ý nghĩ hoang đường này qua một bên, Bạch hạc nhắm mắt thủ quyết, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói với y: "Tư tiên sinh còn sống, hơn nữa hẳn là rất an toàn."
Sở Nghiễm Ngọc cau mày nhìn về phía hắn hỏi: "Có thể tìm được tung tích của anh ấy không?"
Bạch Hạc khẽ gật đầu, y vây quanh chiếc ô tô đã được vớt lên kia một vòng, từ bên trong móc ra một cái cốc Tư Thần đã dùng qua, nhẹ nhàng điểm một cái lên trên.
"Thế nào rồi?" Sở Nghiễm Ngọc đầy mặt uể oải, ôm thật chặt con trai trong lòng, từ hôm qua Tư Thần xảy ra chuyện, y cũng không dám thả con mình xuống.
Bạch Hạc thả cốc lại chỗ cũ, quay đầu khẽ nói với y: "Anh ấy bị người mang đi, người hẳn là di chuyển ở dưới đó, chúng ta truy tìm xem."
Sở Nghiễm Ngọc lập tức gật đầu, để lại chú Tần tiếp tục lo chuyện tai nạn giao thông, họ nhanh chóng lên xe, thuận theo hướng dòng sông đi xuống.
Cuối sông có một cái thôn, ven đường của thôn có một trạm xá, Bạch Hạc lập tức nói: "Ở đó."
Sở Nghiễm Ngọc ngẩn ra, giục tài xế lái mau một chút, chờ tới khi xe dừng lại hẳn, y bế con không thể chờ thêm mà xuống xe.
Người trong trạm xá không nhiều, đối phương thấy họ bế một đứa bé vào, còn tưởng là xem bệnh cho đứa trẻ. Sở Nghiễm Ngọc lại mở miệng hỏi: "Xin hỏi ở chỗ này hôm nay có người bị thương nào được đưa tới không, chiều cao khoảng một mét tám lăm..."
Y còn chưa tả xong ngoại hình của Tư Thần, bác sĩ trong trạm xá đã cắt lời y, "Có một người, là người trong thôn đưa tới, nói là thuận theo dòng chảy của sông mà tìm được, chúng tôi đã báo cảnh sát, còn đang lo không tìm được người nhà của anh ấy, hai người tới đúng lúc lắm."
Sở Nghiễm Ngọc nghe Tư Thần ở đây, thoáng thở phào nhẹ nhõm, lập tức hỏi tiếp: "Anh ấy ở đâu? Có bị thương không? Bị thương có nặng không?"
"Anh ấy ở trên giường bệnh, bị thương không tính là nhẹ, trước mắt vẫn còn đang hôn mê, nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng, để tôi dẫn mọi người đi xem." Bác sĩ thấy họ thì cũng thở phào nhẹ nhõm, một người bị thương không rõ thân phận được đưa tới, không thể đưa người đi, cũng không thể bỏ qua không quản, họ cũng rất khó xử, có người nhà tới là tốt rồi.
Sở Nghiễm Ngọc cùng bác sĩ vào trong, thấy một người đàn ông cao lớn đang nằm trên chiếc giường bệnh nhỏ hẹp, trên cánh tay đang truyền dịch, chính là Tư Thần đã nhiều ngày không gặp.
Người gầy đi rồi, cũng đen sạm lại. Sở Nghiễm Ngọc ôm con ngồi bên ghế đặt bên mép giường, nắm lấy bàn tay đang buông xuống của anh, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Tư Thần không rời mắt, cuối cùng cũng thấy được người, y mới biết hóa ra mình nhớ người này tới mức nào.
Bạch Hạc chưa yêu bao giờ, thực ra có chút khó hiểu đối với cảm xúc mãnh liệt tới mức đó của Sở Nghiễm Ngọc, có điều điều này cũng không gây trở ngại cho hắn hiểu rằng mình không nên làm bóng đèn siêu sáng, vì vậy hắn cùng bác sĩ đi ra ngoài.
Tài xế đi tới hỏi thăm bác sĩ một chút, biết được tình trạng của Tư Thần, biết rằng tuy anh bị thương khá nặng nhưng đều là vết thương bên ngoài, chỉ cần điều dưỡng là sẽ không sao, cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, chúng ta lên xe chờ đi, để hai người họ nói chuyện." Bạch Hạc nói với tài xế còn đang muốn vào phòng bệnh, lúc này tài xế mới nhớ ra, cười một tiếng, cũng không vào trong quấy rầy họ nữa.
Tư Thần vẫn cứ ngủ mê man không tỉnh lại, Sở Nghiễm Ngọc không dám rời xa anh, lưng tựa vào ghế, trong lòng còn bế Tư Cầu Cầu, có điều lúc này y không thấy mệt, đây là hai người thân duy nhất của y trên đời này, y không thể vứt bỏ bất kì ai trong họ được.
Chú Tần nghe nói họ đã tìm được người rồi thì cũng chạy tới, thấy bộ dáng của thiếu gia Nghiễm Ngọc thì vô cùng đau lòng, cũng nhẹ giọng khuyên như: "Thiếu gia Nghiễm Ngọc, cậu nghỉ ngơi một chút đi, tiểu thiếu gia cũng nên cho ăn sữa rồi, cậu cũng nên ăn một chút, bằng không thiếu gia tỉnh rồi sẽ đau lòng."
Sở Nghiễm Ngọc nghĩ một chút, để ông đi pha chút sữa bột, sau đó tự mình đút cho Tư Cầu Cầu cuối cùng cũng đã tỉnh.
Tư Cầu Cầu vùi trong lòng ba mình im lặng mút hết sữa, quay đầu lại thấy một người ba khác của mình, lập tức trở nên hưng phấn, giơ tay muốn bò về phía anh.
"Không được đâu Cầu Cầu, ba con đang nghỉ ngơi, không thể quấy nhiễu được." Trên mặt Sở Nghiễm Ngọc lúc này cũng đã có chút ý cười, bắt cái tay nhỏ đang cố thò ra của bé lại.
Tư Cầu Cầu rất ấm ức, bé đã lâu rồi không được gặp ba, sao ba không ôm bé?
Chú Tần đứng cạnh nhìn mà có chút chua xót, nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Hay là chúng ta chuyển thiếu gia tới bệnh viện Lan thành đi?" Điều kiện ở đây quá đơn sơ, không chỉ bệnh nhân không được hưởng chế độ chữa trị tốt nhất mà cả thiếu gia Nghiễm Ngọc và tiểu thiếu gia Cầu Cầu đi theo cũng sẽ phải chịu khổ.
Trải qua một ngày lên voi xuống chó, Sở Nghiễm Ngọc lúc này mới bình tĩnh một chút, gật đầu: "Chuyển viện đi, chúng ta về Lan thành."
Chú Tần đi sắp xếp, lúc này Bạch Hạc đi vào, nói với y: "Anh ấy chỉ bị thương bên ngoài, anh đừng lo, Tư tiên sinh cũng là rồng phượng trong loài người, chút vết thương này không tính là gì cả." Tiếc rằng hắn không có phép thuật trị liệu, nhóc con Tư Cầu Cầu có chút vấn đề y còn giúp được một chút, như nhân vật như Tư Thần thì trời sinh hình như đã có sẵn sức mạnh chống lại ngoại lực, chút phép thuật trị liệu này của hắn căn bản không dùng nổi.
Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, bảo hắn và tài xế cứ về nông trường trước đi.
Khi đưa Tư Thần lên xe cứu thương chuyên dụng, Sở Nghiễm Ngọc bỗng nhìn thấy dưới cái áo rách của Tư Thần, trên phần ngực có một màu đỏ tới chói mắt, trong lòng y nhảy dựng, vội mở tung cổ áo của anh ra, thấy trên ngực anh bị người dùng mực đỏ vẽ thứ gì đó, sực nức mùi dầu.
Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc đột nhiên cả kinh, y chợt nhớ Bạch Hạc trước đó đã nói, Tư Thần là bị người mang đi, vậy ai đã mang anh đi? Còn cả vụ tai nạn kia, thật sự chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường thôi hay sao?! Là ai vẽ cái thứ này lên ngực Tư Thần? Còn nữa, Tư Thần xuất thân từ bộ đội đặc chủng, nếu chỉ là vết thương bên ngoài, sao mãi mà vẫn chưa tỉnh lại?!
Trong đầu y hơi loạn, Tư Thần xảy ra chuyện gây ra đả kích quá lớn với y, làm cho vẻ mặt vẫn luôn tự kiêu lại bình tĩnh của y nứt toác, nhiều vấn đề rõ ràng như vậy mà trước đó y cũng không nghĩ tới.
Tư Thần được chuyển tới bệnh viện khác, nhưng vẫn chưa tỉnh, Bạch Hạc đã về, Sở Nghiễm Ngọc đành phải gọi điện bảo người tới đây.
Bạch Hạc kiểm tra lại cho Tư Thần một chút, cũng phát hiện ra vấn đề, ảo não nói: "Người thi pháp cho anh ấy có pháp lực quá mạnh, lúc trước tôi nhìn thế mà cũng không nhìn ra."
"Có thể giải được không? Tư Thần còn tỉnh lại được không?" Sở Nghiễm Ngọc lo lắng hỏi.
"Có thể, chờ một chút." Bạch Hạc tới trước giường bệnh của Tư Thần, kết vài thủ quyết đánh vào trán Tư Thần, Tư Thần khẽ nhíu mày một chút, quả nhiên rất nhanh đã tỉnh lại.
"Tư Thần! Anh tỉnh lại rồi!" Sở Nghiễm Ngọc không để ý tới chuyện khác, lập tức nắm thật chặt tay Tư Thần.
Tư Thần thấy y, theo phản xạ liền lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng nắm lại tay y, nói: "Nghiễm Ngọc, anh về rồi đây."
Sở Nghiễm Ngọc lập tức đỏ bừng viền mắt, lại cười nói: "Mừng anh đã về, người một nhà chúng ta lại có thể cùng nhau đón Trung thu."
Tư Thần nở nụ cười, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng a a của con trai, chú Tần vội đặt tiểu thiếu gia cạnh giường bệnh của anh, sau đó mang theo những người khác ra khỏi phòng bệnh, để một nhà ba người này có thể tụ họp một chút.
Tư Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của con trai, nhìn con lại nhìn Sở Nghiễm Ngọc, đáy mắt đều là thỏa mãn và cưng chiều.
Sở Nghiễm Ngọc cũng nhìn hai cha con họ một hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Tư Thần, chúng ta về Bắc Kinh đi." Đi Bắc Kinh, ít nhất nơi đó cũng là đại bản doanh của nhà Tư Thần, nếu còn có người muốn động tới họ, cũng không dám dễ dàng đối đầu với họ. Còn việc đối phó với những người Sở Gia Đức này... nào có quan trọng bằng người nhà của y.
Tư Thần có chút giật mình nghe quyết định của y, có điều anh lúc nào cũng nghe lời vợ mình răm rắp, gật đầu nói: "Được, nghe lời em."