Hào Môn Sủng Hôn

Chương 48




Vợ chồng cậu út tuy rằng phê bình Đổng Thiếu Hoa không hiểu chuyện nhưng dù sao vẫn là người tính tình hào phóng thẳng thắn, cũng không ưa sống khúm núm, Sở Nghiễm Ngọc càng không phải là người tự làm cao bắt bí người khác, thế nên cả hai bên gặp nhau, tiếp xúc đều thấy thoải mái.

Mợ của hắn Mục Tích Đồng lén thở dài nói với Đổng Thiếu Hoa: "Cũng khó trách Tống phu nhân khen người con dâu nam này tới không dứt miệng, người tính tình thế này, thoạt nhìn có vẻ khôn khéo, chính là chủ mẫu đương gia thích hợp nhất."

Đổng Thiếu Hoa nghe thấy mấy chữ "chủ mẫu đương gia" thì khẽ giật khóe miệng một cái, cảm thấy hơi quá mức, có điều nghĩ tới tính cách của Sở Nghiễm Ngọc, có vẻ cũng rất thích hợp...

Sở Nghiễm Ngọc trực tiếp sắp xếp cho vợ chồng cậu mợ út ở lại nông trường, đúng lúc hai ông cháu họ Đường cũng muốn lên núi trải nghiệm cảm giác ở trên núi một chút, tất cả đều chuyển lên núi ở.

Trong nông trường trên núi chỉ có một mình Lộ Hồng Vũ, lập tức có nhiều người như vậy tới ở, trong lòng cậu vừa mừng vừa lo, người làm đầu bếp là cậu cuối cùng cũng được nấu ăn, nhưng nhiều người như vậy, sao mà cậu giải quyết được đây!

Sở Nghiễm Ngọc nhìn bộ dáng phát sầu kia của cậu, buồn cười nói: "Tôi sẽ mời bếp trưởng trong nhà tới giúp cậu trong mấy ngày bận bịu này, thế nào? Sắp xếp thêm vài hầu gái nhé?"

Lộ Hồng Vũ nghe vậy mừng rỡ gật đầu: "Sư phụ sẽ lên đây sao? Tốt quá rồi, tôi còn có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo." Lúc cậu mới tới, Sở Nghiễm Ngọc từng cam kết với cậu, có thể hỏi bếp trưởng trong nhà về vấn đề trù nghệ, Lộ Hồng Vũ không cam lòng từ bỏ kĩ năng nấu ăn mà mình quen thuộc nhất, thế nên liền mặt dày đi hỏi thăm, bản thân bếp trưởng nhà họ Tư là người có bản lĩnh, tính tình thẳng thắn lại có lòng, thấy cậu bé này tính tình không tệ lại hiếu học, nên dạy cho cậu không ít thứ, Lộ Hồng Vũ bái hắn làm sư phụ, thường xuyên tới xin chỉ dạy, chỉ có điều hai người đều bận việc riêng của mình, thời gian ở cùng để bàn về trù nghệ cũng không nhiều.

"Ừ, tôi sẽ mời bếp trưởng tới giúp đỡ mấy ngày, chờ tới khi cậu học được tay nghề của người ta tới năm sáu phần mười thì tự mình lo cho cả nông trường luôn, tới lúc đó tôi lại tìm cho cậu thêm vài đồ đệ nhỏ để sai bảo."

Lộ Hồng Vũ khá bất ngờ, ngượng ngùng gãi đầu nói: "Tôi muốn học được năm sáu phần mười của sư phụ, còn không biết sẽ tốn bao nhiêu năm nữa đây."

Sở Nghiễm Ngọc bị cậu chọc cười, giơ tay vỗ vỗ vai cậu, "Người trẻ tuổi, phải tự tin mới đúng chứ!"

Lộ Hồng Vũ cười, cũng gật đầu thật mạnh, "Anh nói cũng đúng."

Khách đều đã chuyển hết lên núi, trong nông trường lập tức trở nên náo nhiệt cậu của Đổng Thiếu Hoa là Lý Hàn Trì biết được thân phận của ông Đường, trong lòng hết sức kinh ngạc, trong lòng lại thầm nói con dâu nhà họ Tư giao thiệp thật sự rộng lớn, đúng là một nhân vật lợi hại.

Đổng Thiếu Hoa lại hơi tâng bốc lên một chút, lén nói cho hắn biết sự tích thần kì của Sở Nghiễm Ngọc khi chữa khỏi bệnh nặng cho Đường Viêm, Lý Hàn Trì càng kinh ngạc hơn, "Lợi hại tới vậy? Vị Đường tiểu công tử này trông rất khỏe mạnh, hoàn toàn không thấy được trước đây không lâu bị bệnh nặng."

"Đường Huyền hẳn là cậu cũng biết chứ, cậu ấy vì đứa em trai này mà danh y trong ngoài nước đều đã mời hết tới, cũng từng có được phương pháp trị liệu tốt nhất, nhưng cùng lắm chỉ sống được tới bốn mươi... bây giờ nhìn lại cũng không hẳn chỉ có bác sĩ mới chữa được bệnh, chỉ là có rất nhiều lĩnh vực, người bình thường như chúng ta vẫn chạm được tới mà thôi." Đổng Thiếu Hoa nhìn thì có vẻ là công tử bột thích ăn chơi, nhưng thực ra nhìn các vấn đề vẫn rất thông suốt, cũng sẽ không chỉ vì một người mà quy chụp cho tất cả mọi người khác.

Lý Hàn Trì tuy cũng là người đọc sách nhưng vẫn khá dễ tiếp thu nhưng chuyện như thế này, hắn nghĩ một lát rồi nói: "Xem ra thằng nhóc nhà họ Tư đã cưới được một người lợi hại về, chờ họ về Bắc Kinh, cũng không đến nỗi khó đặt chân."

Đổng Thiếu Hoa hiểu ý cậu mình, mặc dù bây giờ trong nước đã thừa nhận hôn nhân đồng tính nhưng đối với những gia tộc đời đời truyền thừa này mà nói, thứ mà tổ tiên truyền xuống không chỉ là tàn sản, thế lực mà còn có các loại tư tưởng phong kiến truyền thống, cưới một người đàn ông về nhà, sẽ có rất nhiều người cho rằng đó không phải là đường ngay lối thẳng, người không đặt Sở Nghiễm Ngọc trong mắt chắc chắn cũng sẽ có không ít.

Khách khứa đều ở lại trên núi, bởi đều là người thân và bạn bè nên ban ngày Sở Nghiễm Ngọc chủ yếu cũng ở lại trên núi với họ, chỉ có buổi tối thì y mới xuống núi ngủ, dù sao trên núi buổi tối khá lạnh đối với trẻ nhỏ, có thể gây ra nhiều bệnh tật, Sở Nghiễm Ngọc liền xuống núi cùng Tư Cầu Cầu.

Lý Hàn Trì là người tới muốn mời y xem bệnh, Sở Nghiễm Ngọc không biết xem bệnh liền mời mấy đứa kim điêu tới, ngay cả cây hương nhỏ cũng được mang tới. Cây hương nhỏ bây giờ đã mọc ra một ngọn cây thật dài, trên có không ít lá, trông càng giống một chậu hoa hơn, tản ra mùi hương thơm ngát, bày trên bàn cũng không ai thấy có gì không ổn.

Nếu bàn về việc xem bệnh, cây hương nhỏ còn mạnh hơn các động vật yêu tinh nhỏ kia một chút, dù sao pháp lực của nó cũng mạnh và cao hơn một chút, cũng càng nhạy cảm hơn khi nhận biết sinh mạng, lá cây của nó theo gió từ ngoài cửa sổ thổi vào lắc lư lắc lư, nó dùng giọng nói non nớt nói: "Trong thân thể hắn tích lũy rất nhiều độc tố, hơn nữa còn không phải là độc tố bình thường."

Sở Nghiễm Ngọc cau này, cây hương nhỏ nói không rõ lắm, bởi tuy pháp lực của nó mạnh hơn các yêu tinh khác nhiều nhưng bởi bản thân nó là cây, nên kiến thức khẳng định không nhiều bằng các động vật khác có thể du tẩu xung quanh, có nhiều thứ nó không biết nên biểu đạt thế nào.

Kim điêu đang đậu một bên lúc này mới cất lời: "Là đan dược."

"Đan dược?" Sở Nghiễm Ngọc hết sức kinh ngạc, đây là thứ mà y chưa từng tiếp xúc qua.

Kim điêu nói tiếp: "Chính là đan dược do nhân tu luyện ra, dùng độc dược cực mạnh và thủ pháp đặc thù để luyện chế ra, dược vật bình thường căn bản không thể tiêu diệt hết được."

Sở Nghiễm Ngọc ngẩn ra, nhân tu chính là đạo sĩ... Y giơ tay bóp bóp trán, lẩm bẩm nói: "Sao lại toàn chuyện về đạo sĩ vậy."

Vì sao lại là đạo sĩ, mấy cái này yêu tu không hiểu, đối với chúng mà nói, đạo sĩ là nhân vật rất nguy hiểm, tuyệt không dễ tiếp xúc. Tuy cũng có nhiều nhân tu và yêu tu kết thành tình hữu nghị thâm hậu thậm chí là tình yêu nhưng đó cũng là chuyện cực kì hiếm có.

"Vậy không có cách nào giải quyết được sao?" Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy việc này chắc chắn không dễ.

Quả nhiên, lại nghe cây hương nhỏ đáp: "Đồ do nhân tu luyện ra không chỉ khó tiêu trừ độc tố mà bên trong còn có pháp lực của họ, trừ phi chúng ta tìm được dược liệu khắc chế, lại mời các nhân tu dùng pháp lực luyện chế, mới có thể trị được bệnh cho hắn."

Sở Nghiễm Ngọc nghe xong không khỏi thở dài, ngoài việc quen biết mấy tiểu yêu tinh này ra thì y đâu có quen nhân tu nào...

Thực ra y cũng từng một lần gặp được nhân tu, chính là ở ngay bên cạnh suối núi Hoa Quỳnh, chỉ có điều người kia vừa gặp mặt đã muốn bắt kim điêu cướp nội đan, thoạt nhìn không phải là người chính phái, Sở Nghiễm Ngọc đương nhiên xem thường giao du với loại người này.

Hai vợ chồng Lý Hàn Trì thấy vẻ mặt y khó coi, tim cũng nảy lên tận họng, đây rốt cuộc là có trị được hay không đây?

Họ vẫn có thể kìm nén được, nhưng Đổng Thiếu Hoa dù sao vẫn là người trẻ tuổi, thấy y cau mày, mặt mày khó coi, thì cuống lên, "Rốt cuộc là có trị được không, cậu cho tôi một câu chắc chắn đi!"

Lý Hàn Trí thấy cháu trai gấp như vậy thì trong lòng tự nhiên lại được an ủi, cũng không còn gấp gáp quá, giơ tay vỗ vỗ hắn, ôn hòa nói: "Thiếu Hoa, đừng hô to gọi nhỏ, Tiểu Sở không phải là người thích bắt chẹt người khác đâu."

Đổng Thiếu Hoa đương nhiên biết chuyện này, chỉ là trong lòng hắn rất gấp, bệnh này của cậu út, họ đã tới rất nhiều bệnh viện, tuy có thể tra được vấn đề nhưng lại không có cách nào trị liệu, cũng không khác gì bệnh nan y, đây mới cmn gọi là hố.

Sở Nghiễm Ngọc lúc này mới đưa mắt nhìn họ một cái, cân nhắc một chút rồi nói: "Sức khỏe của chú đã xảy ra chuyện gì cháu biết rồi, nguyên nhân cụ thể mọi người có muốn nghe một chút không?"

Đổng Thiếu Hoa ngẩn ra, Lý Hàn Trì và vợ mình đưa mắt nhìn nhau, lại bình tĩnh lại không ít, trầm giọng nói: "Tiểu Sở cháu cứ nói."

Sở Nghiễm Ngọc liền nói lại lời của kim điêu và cây hương nhỏ cho họ nghe, sau đó lại nói: "Xem ra đúng là có người tận lực hại mọi người."

Mục Tích Đồng nghe xong thì trào nước mắt, chợt nhớ trước đây ở nhà xác đúng là cũng từng thấy một đạo sĩ ra ra vào vào, chỉ là chưa từng cân nhắc tới phương diện này, không chỉ Mục Tích Đồng mà chính là bất kì một người bình thường nào trên đời này cũng sẽ không cân nhắc tới phương diện này...

Mục Tích Đồng kể lại chuyện mình đã thấy ra, Lý Hàn Trì và Đổng Thiếu Hoa sao có thể không hiểu, Lý Hàn Trì lau nước mắt cho vợ, khẽ thở dài một hơi, lại quay đầu nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Tiểu Sở, không biết cháu có thể chữa khỏi cho cái thể xác này của chú không." Hắn nói rồi cười khổ một cái, "Chú thấy mình có sống được tiếp hay không cũng không sao cả, nhiều năm như vậy rồi chú cũng đã thấy đủ, chỉ là trong nhà còn nhiều người lo cho chú như vậy, chú thật không đành lòng bỏ rơi lại họ..."

Người chết là hết việc, nhưng đau đớn lại để lại cho người sống, Lý Hàn Trì có thể nhìn thấu sinh tử, nhưng người thân, bạn bè, người yêu thì biết phải làm sao?

Mục Tích Đồng nước mắt giàn giụa, hy vọng nhìn Sở Nghiễm Ngọc. Đó là ánh mắt của một người đang liều mạng nắm lấy cái phao cứu mạng cuối cùng, tuyệt vọng và hy vọng trộn lẫn với nhau, làm cho Sở Nghiễm Ngọc động lòng, cũng càng khổ sở, y đúng là không còn cách nào khác...

Lúc này kim điêu lại nói: "Người bạn của yêu tu mà lúc trước ta từng kể với ngươi có lẽ là có cách, có điều ta cần phải đi liên lạc với hắn thì mới biết được."

Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc nhất thời buồn bực, cảm giác thay đổi quá nhanh này làm cho người ta một lời khó nói hết, có điều y hiểu kim điêu cũng không cố ý.

Đổng Thiếu Hoa đang trầm mặc, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nắm lấy vai y giục: "Có cách nào hay không, cậu cho một lời chắc chắn đi chứ."

"Thiếu Hoa." Lý Hàn Trì thấp giọng gọi một tiếng, Đổng Thiếu Hoa buồn bực buông tay ra.

Sở Nghiễm Ngọc nghe kim điêu nói, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần biết ra sao, chỉ cần người còn sống thì vẫn luôn có cách, y nói thật: "Tôi tạm thời không có cách nào giúp cậu cả, có điều..."

Mọi người nghe theo lời y nói, tim lại lần nữa vọt lên tận họng, Sở Nghiễm Ngọc suy tư một chút rồi nói tiếp: "Tôi có một người bạn có lẽ sẽ biết cách, có điều tôi cần phải liên lạc với người ta thì mới biết được."

Cả nhà Lý Hàn Trì lên voi xuống chó, mồ hôi toát hết ra ngoài, nghe nói còn có hy vọng, Lý Hàn Trì cười nói: "Vậy thì xin Tiểu Sở hỏi giúp chú một chút, nếu có nhu cầu gì, cháu cứ nói."

Đổng Thiếu Hoa cũng phản ứng lại, lập tức nói: "Đúng đúng, tiền không phải vấn đề, thiếu gia tôi có tiền."

Sở Nghiễm Ngọc cười một tiếng, "Tiền nhất định là muốn, tới lúc đó sẽ làm cho cậu chảy nhiều máu đấy."

"Không thành vấn đề, chỉ cần có thể chữa khỏi cho cậu út của tôi, cần bao nhiêu cậu cứ nói." Nhắc tới tiền, thiếu gia có tiền Đổng Thiếu Hoa lại an tâm, vấn đề chỉ cần có tiền là có thể giải quyết, vậy thì không gọi là vấn đề.

Lý Hàn Trì khinh thường lườm hắn, có điều cũng không nhịn được bật cười. Mục Tích Đồng cũng nín khóc mỉm cười, lau nước mắt nói: "Vậy chút nữa để cô đi làm cơm, chúng ta ăn mừng cái đã."

"Được được được, mợ cháu nấu ăn ngon nhất!" Đổng Thiếu Hoa gật đầu liên tục, từ sau khi hắn tới nhà họ Tư, mới phát hiện cơm nước nhà họ ăn đúng là rất ngon, khi ăn hắn còn dùng chút thời gian để suy nghĩ một chút, cảm thấy đây nhất định là vì thức ăn mà họ tự trồng vốn đã ngon.

Tâm tình mọi người đều tốt lên, ngay cả ông cụ Đường sau khi nghe nói, cũng kiên định cho rằng nếu Sở Nghiễm Ngọc đã nói vậy thì chắc chắn sẽ có cách chữa lành giúp người, một chút hoài nghi cũng không có, dù sao đây cũng là cháu nuôi lợi hại của ông.

Sở Nghiễm Ngọc quả thực dở khóc dở cười, y cũng không phải là thần tiên, vậy thì chuyện gì cũng có thể làm tốt rồi.

Nói thì nói như vậy, thực ra trong lòng y vẫn rất lo, liền hỏi kim điêu chuyện của người bạn kia.

Kim điêu đáp: "Hắn rất lợi hại, hiểu trận pháp, sở trưởng thực ra chính là luyện đan, độc tố trong cơ thể vị tiên sinh kia cũng không phải là thiên môn kịch độc, hẳn sẽ không có vấn đề."

"Thế nhưng anh ta có đồng ý giúp chúng ta không đây?" Sở Nghiễm Ngọc lo lắng hỏi.

Kim điêu đáp: "Để chút nữa ta liên hệ với hắn đã rồi lại nói."

Sở Nghiễm Ngọc cũng chỉ có thể tạm thời để chuyện này qua một bên, dù sao có nóng lòng cũng không được.

Tốc độ của kim điêu rất nhanh, tối hôm đó đã dùng pháp thuật liên lạc được với bạn của nó, sáng sớm thứ hai tin đã bay tới biệt thự lớn dưới núi, nó nói cho Sở Nghiễm Ngọc: "Hắn nói hôm nay hắn sẽ tới, nhưng... hắn có vài điều kiện."

Sở Nghiễm Ngọc đây vẫn là lần đầu tiên thấy kim điêu tính cách luôn thanh lãnh khi nói chuyện lại do dự, y cười hỏi: "Điều kiện gì? Ngươi cứ nói đi."

"Hắn muốn được trả tiền, sau đó cũng muốn tới nơi này của chúng ta ở, còn muốn không bị ai quấy rầy mình luyện đan, có được không?" Kim điêu rất thành thực truyền lại lời của bạn tốt."

"Đương nhiên là được rồi, tiền không phải là vấn đề." Người Sở Nghiễm Ngọc quen cũng là người có tiền, y nghĩ một lát rồi lại bổ sung, "Thực ra nông trường trên núi này chính là cho các ngươi ở, nếu như ngươi có bạn, cũng có thể mời tới đây ở, chỉ cần không phải là đại ác đồ gian ác là được rồi."

Kim điêu đã hiểu ý y, "Được rồi, một lát nữa hắn sẽ ngồi xe tới đây, ta đi đón tiếp hắn một chút."

"Hả, ngồi xe?" Sở Nghiễm Ngọc hơi mờ mịt, có điều kim điêu đã bay đi rồi.

Đợi tới trưa, Sở Nghiễm Ngọc rốt cuộc cũng hiểu yêu tinh lại ngồi xe là xảy ra chuyện gì.

Bởi tới là một —— "người"...

Bảo hắn là người thì cũng không đúng, bởi khi giới thiệu bản thân y đã nói: "Xin chào, tôi là Bạch Hạc, tự Thụy Vũ, anh có thể gọi tôi là Thụy Vũ." Hắn mặc quần áo luyện công thuần trắng, trên có hoa văn hình thoi màu đen, trong mái tóc đen còn có một nhúm lông đỏ và một phần màu trắng, toàn thân trông vô cùng thon dài, đặc biệt là đôi chân thon dài, vừa dài vừa thẳng, đẹp tới mức có thể đi làm người mẫu.

Sở Nghiễm Ngọc nhìn hắn duỗi bàn tay thon dài trắng như tuyết tới: "..."

Cũng may Sở đại thiếu cũng là người rất biết giữ thể diện, rất nhanh đã phản ứng lại, nắm lấy tay hắn cười nói: "Rất hân hạnh được biết anh, tôi là Sở Nghiễm Ngọc, anh cũng có thể trực tiếp gọi tên của tôi." Một chút tâm tình cũng không lộ ra ngoài, rất tốt...

Hai người buông tay ra, đôi mắt đen linh động của Bạch Hạc quan sát y một chút, cười nói: "Hóa ra anh cũng không phải là người bình thường, vậy thì không cần lo."

Sở Nghiễm Ngọc: "..." Thế giới quan của y...

Tối Tư Thần về nhà, phát hiện trong nhà lại có thêm một người xa lạ, nhìn về phía Sở Nghiễm Ngọc với ánh mắt dò hỏi.

Sở Nghiễm Ngọc đành phải giới thiệu Bạch Hạc cho anh một chút, có điều y cũng không nói thẳng cái tên Bạch Hạc này cho anh mà gọi hắn là Bạch Thụy Vũ, y thương cho thế giới quan của mình nên lại nhịn không được mà thấy lo cho thế giới quan của Tư Thần... thôi, tốt xấu gì cũng là người nhà mình, vẫn nên chăm sóc quan tâm một chút đi...

Trong lòng Tư Thần thực ra cũng mơ hồ có suy đoán, có điều anh cố gắng khống chế bản thân không đoán già đoán non, tuyệt không thể đoán mò... cực kì lễ phép theo lẽ thường mà chào hỏi Bạch Thụy Vũ.

Bạch Hạc lại dùng cặp mắt linh động kia của mình quan sát Tư Thần một vòng, lại cười nói: "Anh thoạt nhìn cũng không bình thường, người tài ba trong nhân loại, tôi coi trọng anh."

Sở Nghiễm Ngọc bị hắn chọc cười, Tư Thần thì lại gật đầu với hắn, thấy vợ mình cười vui vẻ tới vậy, trong lòng im lặng ghen tuông, quyết định tách họ xa ra một chút. Người ưu tú bên cạnh vợ mình càng lúc càng nhiều, anh cũng rất khổ não.

Sau khi Bạch Hạc tới nhà họ Tư, người thích thú nhất chính là Tư Cầu Cầu. Tư Cầu Cầu tuy còn chưa đầy hai tháng nhưng lại không khác gì trẻ con đã được nửa tuổi, biết khóc thích cười, còn biết nhận thức, đồng thời đặc biệt thích người đẹp mắt, có người bế bé, bé cũng ôm lại, cũng rất ngoan không khóc, có điều có một điểm mấu chốt, hai ba ba của bé không thể rời xa được, phải có ít nhất một người không được rời khỏi.

"Cầu Cầu thật đáng yêu, sau này nhất định sẽ là một đứa trẻ đặc biệt thông minh." Bạch Hạc cười híp mắt hôn lên khuôn mặt mịn màng của bé con một cái, Tư Cầu Cầu lập tức cười rộ lên, hai nắm tay như hai quả cầu thịt giơ lên, bắt lấy vạt áo của Bạch Hạc.

Gần đây khí trời quả thực quá nóng, thực vật trên núi đều khô héo, tuy trong nhà mở điều hòa với nhiệt độ ổn định nhưng Sở Nghiễm Ngọc vẫn không dám mặc quá nhiều quần áo cho Tư Cầu Cầu, cái tay trước kia vẫn bị nhét trong áo choàng cuối cùng cũng được bỏ ra ngoài, Tư Cầu Cầu cũng không phải là đứa trẻ thích chịu thiệt, phàm gặp phải đồ vật mà mình thích, chỉ một chữ thôi, túm, thứ tốt, đương nhiên phải nắm trong tay mình mới là đạo lý quyết định.

Tư Thần lén hỏi Sở Nghiễm Ngọc, mới biết cái vị mới được mời tới này là cao nhân Bạch Thụy Vũ tới xem bệnh cho cậu của bạn tốt, anh biết Sở Nghiễm Ngọc làm việc có chừng mực nên cũng không can thiệp.

Bạch Hạc ở trong biệt thự lớn một buổi tối, tiểu viện trên núi chuẩn bị cho hắn cũng đã được thu xếp xong, sáng hôm sau hắn liền dọn tới ở.

Tiểu viện kia vốn Sở Nghiễm Ngọc giữ lại cho mình ở, cách khá xa những tiểu viện khác, ở giữa là một rừng trúc nhỏ ngăn cách, lại có một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy từ trên núi xuống, tiểu viện trông vô cùng thanh u yên tĩnh, là một nơi thanh tĩnh hợp với Bạch Hạc, thế nên liền để cho hắn ở trong đó.

Đồ vật Bạch Hạc mang tới nhiều vô số, có điều hắn có một pháp khí mà trước kia người bạn nhân tu đã cho là quý nhất, nhiều đồ vật thì để tiện cho hắn sử dụng, thế nên hắn liền mang toàn bộ gia sản tới...

Sở Nghiễm Ngọc sau lại nghe rắn đen nhỏ nói, Bạch Hạc rất có thiên phú, phương diện nghiên cứu cũng rất nhiều, trận pháp, pháp khí, đan dược các loại, thế nhưng hắn cũng không khác gì các yêu tu khác, dù sao ngày nào hắn cũng đều đang "tiêu tiền", ngoài mộ đống gia sản kia, hắn cũng chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi. Thế nên khi hắn nghe nói Sở Nghiễm Ngọc bằng lòng giúp mình, còn cung cấp nơi cho hắn tiếp tục "sự nghiệp" của mình, thì lập tức chở toàn bộ gia sản tới, lại dứt khoát coi nông trường nhỏ là nhà của mình, tiếp tục sự nghiệp của mình!

Sở Nghiễm Ngọc nghĩ một lát, trực tiếp cho hắn một cái thẻ, bảo hắn muốn gì thì tự mình đi mua, dù sao hắn cũng hóa thành hình người được, cũng tự mình ngồi xe được, tự mình ra ngoài mua đồ hoàn toàn không thành vấn đề.

Bạch Hạc nhận được thẻ, đôi mắt linh động sáng bừng lên, sau khi hắn kiểm tra con số trong thẻ thì lại càng kiên định hơn với quyết tâm ôm đùi Sở Nghiễm Ngọc.

Sau khi Bạch Hạc an định rồi liền bắt đầu đi xem bệnh cho Lý Hàn Trì.

Bạch Hạc ngoại hình đẹp, còn có chút tiên khí và cổ vận như có như không trời sinh của bạch hạc, người bình thường khi nhìn thấy hắn, cũng đều tự nhiên sinh ra ấn tượng tốt với hắn, ông Đường là người đầu tiên hiếu kì dò hỏi Sở Nghiễm Ngọc, "Vị tiểu ca này cũng là bạn của cháu? Nom thật không tệ, không biết là công tử nhà ai?"

"Là bạn của cháu có điều không phải là công tử nhà ai, ông cũng không biết." Sở Nghiễm Ngọc giải thích. Ông cụ Đường gật đầu, trong lòng lại bắt đầu tự đắc, nhìn xem, ông đã bảo là cháu nuôi ông lợi hại mà, ngay cả bạn bè quen biết cũng là rồng phượng trong loài người!

Bạch Hạc tuy đến địa bàn của con người ở, cũng không muốn triển lộ ra quá nhiều bản lĩnh của mình trước mặt con người, thấy rất phiền phức. Thế nên hắn chỉ ở xa xa nhìn Lý Hàn Trì rồi nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Độc tố trong cơ thể người này cũng không khó bài trừ, chờ tôi luyện vài viên thanh lộ đan ăn vào là sẽ không sao nữa, có điều người đã trúng độc nhiều năm như vậy, đã thương tổn nội tạng, muốn có con, còn phải bồi bổ ăn thêm vài thứ khác nữa, tôi không có mấy thứ này, bên kim điêu sẽ có cách, anh thử đi hỏi họ xem."

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu: "Tôi biết rồi, đã làm phiền anh, còn cần gì thì cứ nói với tôi."

Bạch Hạc thật sự vẫn còn đồ vật muốn có, hắn do dự một lát rồi nói: "Tôi thấy trước đó anh đã mua cho nhóm kim điêu rất nhiều ngọc thạch, có thể cũng mua một chút cho tôi không? Chỗ đó hẳn là thường xuyên có nhân tu, tôi không muốn tình cờ gặp phải." Giữa hắn và nhân tu có duyên, trong lòng vẫn luôn nhớ tới người bạn tốt là nhân tu kia, thế nhưng đa số nhân tu trên đời này, đều không tốt với yêu tu, đặc biệt là giờ hắn đã có thể hóa thành hình người, càng làm cho nhiều nhân tu thèm nhỏ dãi "bảo vật" này, sơ ý một chút sẽ gây ra phiền phức lớn cho bản thân, mà y không muốn gây khó dễ với nhân tu, thế nên mọi người tận lực không chạm mặt là thỏa đáng nhất.

"Không thành vấn đề, chiều nay tôi không có việc, đúng lúc để kim điêu đi dạo trong thành phố với tôi, đều mua cho mọi người một chút." Sở Nghiễm Ngọc rất hào phóng đối với các yêu tu, dù sao y cũng giống với Đổng Thiếu Hoa, chính là không bao giờ thiếu tiền.

Sau y nói lại lời của Bạch Hạc cho cả nhà Đổng Thiếu Hoa, nghe nói bệnh của Lý Hàn Trì cứu được, người một nhà gần như mừng tới phát khóc, Đổng Thiếu Hoa đỏ bừng mắt nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Cám ơn cậu, sau này cậu chính là anh em ruột của Đổng Thiếu Hoa tôi! Chỉ cần là việc Đổng Thiếu Hoa tôi có thể làm được, cậu chỉ cần mở miệng!"

"Đổng thiếu khách khí rồi." Sở Nghiễm Ngọc cười tít mắt, sau đó chuyển chủ đề, còn nói, "Đúng lúc bạn của tôi cần một lượng lớn ngọc thạch, hay là đầu giờ chiều anh cùng tôi đi xem đi, mua nhiều một chút mang về cho anh ta?"

"Không thành vấn đề." Đổng Thiếu Hoa vỗ ngực bộp bộp.

Lý Hàn Trì vẫn luôn dỗ cho vợ mình không khóc nữa, do dự hỏi: "Tiểu Sở, người bạn kia của cháu, bọn chú có nên đi gặp một lần không?"

Sở Nghiễm Ngọc đang ngâm trà, nghe vậy thì khoát tay với hắn một cái, nói: "Anh ta tính tình khá thích ở trong nhà, mua đồ cũng đều là chuyển phát nhanh, rồi để Lộ Hồng Vũ mang tới cho mình, tốt nhất là không nên quấy rầy."

Lý Hàn Trì nhất thời hiểu rõ, lại có chút dở khóc dở cười, hắn biết có rất nhiều người thích ở trong nhà tới mức hận không thể trực tiếp biến mất khỏi thế giới này, chắc chắn là không muốn lãnh địa của mình bị người khác xâm phạm, vì thế liền tỏ ra thấu hiểu gật đầu, "Vậy thì thôi, Thiếu Hoa cháu mua về cho vị đại sư kia nhiều ngọc thạch một chút, nếu không đủ tiền, thì đến chỗ cậu lấy."

"Phải phải, thiếu gì cứ bảo với cậu mợ, nhé." Đôi mắt Mục Tích Đồng vẫn còn đỏ hồng, có điều lần này là do cảm động.

Đổng Thiếu Hoa xua tay liên tục, tiền gì đó, nhà họ Đổng không thiếu nhất thứ này.

Ăn trưa xong, Sở Nghiễm Ngọc bế con, vẫn mang theo kim điêu rắn đen và chim khách đi tới chợ đồ cổ Lan thành, Đổng Thiếu Hoa tự nhận lần này mình làm nhà tài trợ, đương nhiên cũng đi theo, Đường Viêm lần trước đi cùng Sở Nghiễm Ngọc cũng gặp được chuyện thú vị, cũng tham gia trò vui.

Ba người trẻ tuổi cùng ra ngoài, Tư Cầu Cầu là vui vẻ nhất, nhìn cái này cái nọ, ngọ nguậy trong lòng ba ba liên tục, muốn chơi cùng với họ.

"Ra ngoài không cho quấy rối nhé Tư Cầu Cầu, nếu không ba sẽ đánh mông con đấy." Sở Nghiễm Ngọc cười tươi nhéo nhéo cái cằm nhỏ trơn mịn của con trai, bé con ăn tốt, trên người toàn là thịt, đặc biệt là cằm, đã có hai cái nọng.

Tư Cầu Cầu nghe không hiểu, còn cười hì hì tới không ngậm miệng lại nổi, đôi mắt đen láy, làm người nhìn mà yêu thích trong lòng.

Bởi còng mang theo cả Tư Cầu Cầu, khi ra cửa vệ sĩ cũng mang theo, họ đi một chiếc xe, bọn kim điêu một chiếc xe, vệ sĩ ngồi hai chiếc, đoạn đường này ra ngoài, cũng rất gây chấn động, Đường Viêm ngồi cạnh mà thở dài: "Thật đồ sộ, cũng chỉ có Tư Cầu Cầu mới phô trương được tới bực này."

Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt nói: "Đương nhiên, Cầu Cầu nhà tôi thể diện lớn, có phải không, hả Tư Cầu Cầu."

Tư Cầu Cầu vẫn cười, tựa như trên đời này, ngoài việc tách ra khỏi hai ba ba thì không gì có thể làm cho bé con thương tâm. Đổng Thiếu Hoa quay đầu lại liếc mắt cười nói: "Chờ tới khi bé con này tới Bắc Kinh, chắc chắn càng phô trương hơn, dù sao cũng là chắt trai đầu tiên của ông cụ Tư mà."

"Đúng, mấy người già họ, thích nhất là tiểu bối, có cháu trai không thèm con trai, có chắt trai rồi thì cháu trai cũng chỉ có thể đứng sang một bên." Đường Viêm phụ họa thêm.

Sở Nghiễm Ngọc nghi hoặc hỏi: "Hình như tôi đã từng nghe Tư Thần nói, không phải là anh ấy có một người anh cả lớn hơn mấy tuổi sao? Anh cả anh ấy vẫn chưa kết hôn?"

"Kết hôn rồi, có điều vẫn chưa có con với chị dâu, thế nên Tư Cầu Cầu là đứa bé đầu tiên được sinh ra trong thế hệ này." Đổng Thiếu Hoa giải thích. Anh cả của Tư Thần là con của bác cả, có điều bác trai bác gái mất sớm, từ nhỏ đã được hai vợ chồng Tư Hưng Quốc nuôi, cũng không khác gì con ruột cả.

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu. Tư Thần không thích nói cho y biết chuyện trong nhà, có điều Sở Nghiễm Ngọc phát hiện người này cũng không phải là không tiện nhắc tới mà là trời sinh đã tương đối trầm mặc, cũng chính là chuyện liên quan tới y mới nói nhiều hơn chút, nếu không phải thì dù có là chuyện nhà cũng ít khi nghe anh nhắc tới.

Chợ đồ cổ họ đã tới một lần, vẫn náo nhiệt như lần trước.

Kim điêu vẫn đậu trên giá, được vệ sĩ khiêng đi, rắn đen nhỏ giấu mình sau tay áo của Sở Nghiễm Ngọc, chim khách nhỏ thì lại đậu cạnh Tư Cầu Cầu, làm cho Tư Cầu Cầu vui tới sắp phát điên, giơ nắm tay thịt thịt ra bắt.

Theo lẽ thường, đầu tiên họ mua ngọc thạch mà các yêu tu đã nhìn trúng, sau đó kim điêu lại giúp Bạch Hạc chọn.

Ngọc thạch trong chợ đồ cổ mang theo linh khí cũng không nhiều, kim điêu vẫn chưa chọn được thứ thích hợp cho Bạch Hạc. Đổng Thiếu Hoa không hiểu, thấy họ vẫn chưa chọn được thì hỏi: "Hay là để tôi bảo người chuyển ngọc thạch thượng đẳng từ Bắc Kinh tới đây?"

"Cũng không phải là ngọc thạch nào cũng hữu dụng, trong không mang theo linh khí thì cũng chỉ là cục đá bình thường thôi." Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu, lát sau y lại nói: "Chờ tôi đi Bắc Kinh rồi lại chọn." Y đã quyết định bắt đầu tìm hiểu chuyện của Tư Thần, giờ cũng đã có Tư Cầu Cầu, tuy chuyện ở Bắc Kinh bây giờ tìm hiểu chưa hẳn đã đúng lúc, nhưng nhất định phải đi.

Đổng Thiếu Hoa mờ mịt, đều là ngọc thạch, còn có thể khác gì nhau? Có điều hắn nghĩ tới vị cao nhân thần bí ở nông trường kia, lại cảm thấy mình thật sự ngu muội, vì vậy cũng không đưa ra ý kiến gì nữa, miễn cho trở thành kể chuyện cười.

Đường Viêm tò mò hỏi Sở Nghiễm Ngọc: "Linh khí là cái gì?"

Linh khí là cái gì? Sở Nghiễm Ngọc làm sao mà hiểu được, y sống hơn hai mươi năm cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, chỉ khoảnh khắc cứu được rắn đen, toàn bộ thế giới của y mới thay đổi...

Họ còn đang nói chuyện, bỗng kim điêu nói: "Mua tảng đá kia về."

Tảng đá trong miệng nó thật sự chỉ là một tảng đá mà thôi, màu xám không có gì lạ, không nhìn ra được gì. Họ xem cũng không hiểu, thực ra cũng là do toàn là người không đi đổ đá, thế nên mới không hiểu, tảng đá kia chính là thứ thường hay gặp trong ngành đổ đá này.

Sở Nghiễm Ngọc nghe kim điêu nói vậy thì đi tới hỏi: "Thứ này bán thế nào?"

Bán tảng đá này chính là một quán nhỏ bày ven đường, không có mặt tiền cũng không có phục vụ, chỉ có một ông chủ nhỏ mặc quần áo cũ kĩ.

Ông chủ nhỏ kia vừa nghe y hỏi thì lập tức nịnh nọt nói: "Vị tiên sinh muốn mua cái này? Thứ này của tôi, không có duyên thì không bán đâu."

Đổng Thiếu Hoa cũng theo đó đưa mắt nhìn tảng đá xám xịt kia, hắn thực ra lại biết nghề đổ đá, cũng từng gặp, chỉ là có thấy cũng không có tác dụng gì, vẫn không hiểu hai loại đá này thì có gì khác nhau, chỉ thấy hắn giơ một ngón tay lên, hỏi: "Một triệu?"

Sở Nghiễm Ngọc vô cùng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Đổng Thiếu Hoa, vị thiếu gia này cũng không kém gì công tử bột, cũng may Tư Thần không giống như hắn, bằng không công ty của anh chắc cũng phải phá sản.

Quả nhiên, chỉ thấy ông chủ kia sáng bừng đôi mắt, tảng đá này của gã thực ra đã từng được người mở ra, người có kinh nghiệm chỉ phát hiện ra một cục "giẻ rách" to bằng nắm tay trẻ con, ngoài ra không có gì nữa, rõ ràng cho thấy đánh cược đã thất bại, một mao tiền cũng không đáng. Ông chủ nhỏ này không nỡ mất đi số tiền đã dùng để mua vật liệu lúc trước, liền muốn bày ra, lừa người không hiểu chuyện, lừa được người nào hay người nấy.

Đúng lúc này lại nghe thấy người ta vừa mở miệng đã hô một triệu, ông chủ nhỏ không mê tít mắt mới là lạ, đây là làm ăn, không có ai là không biết diễn, lập tức bày ra dáng vẻ khổ sở lôi kéo họ một phen, miễn cho người ta hoài nghi.

Có điều công tử bột Đổng Thiếu Hoa lại phiền nhất là bị người lôi kéo này nọ, đầy mặt không nhịn được mà nói: "Phiền chết rồi, có bán hay không đây? Bán thì lại cho ông thêm mười vạn, không bán thì thôi."

"Bán, bán, đương nhiên là bán." Trong lòng ông chủ nhỏ mừng như điên, thầm nghĩ hôm nay đúng là đã gặp được một tên lắm tiền, chỉ nói hai câu đã kiếm lời được mười vạn, phải biết trước kia gã mua tảng đá này người ta cũng không coi trọng chất đá mới bỏ ra mấy vạn, không bán gã sẽ tiếc đứt ruột mất.

"Sớm sảng khoái như vậy không phải là tốt rồi hay sao?" Đổng Thiếu Hoa chậc một tiếng, móc một tấm thẻ ra cho gã.

Ông chủ nhỏ đang định nhận, bỗng bên cạnh có một bàn tay thò ra đặt lên tảng đá, nói: "Tảng đá này ta muốn."

Ông chủ nhỏ nhất thời mờ mịt đầy mặt, Đổng Thiếu Hoa thấy có người cướp đồ với mình, sắc mặt nhất thời biến đổi, nói: "Chưa nghe tới chuyện đến trước đến sau sao? Tôi đã nói xong với ông chủ rồi."

Đối phương rõ ràng không đặt hắn vào mắt, hừ lạnh nói, nói: "Chưa trả tiền, người khác đương nhiên cũng có thể mua."

Đổng Thiếu Hoa bị sự không biết xấu hổ của người này làm cho tức tới bật cười, mắng: "Ông là ai chứ, đừng nói tới chuyện thứ này bổn thiếu gia tôi đã nói chuyện xong với ông chủ, cho dù có chưa nói xong, cũng không tới phiên ông cướp đồ với tôi đâu!"

Sở Nghiễm Ngọc nghiêng đầu liếc mắt nhìn, thấy đối phương hóa ra lại là người quen, nhíu mày, cười nói: "Hóa ra là người trong giang hồ, tảng đá này ông mua nổi không?"

Người kia mặc đạo bào trên người, chính là đạo sĩ gặp phải ở núi Hoa Quỳnh kia, trí nhớ của Sở Nghiễm Ngọc rất tốt, liếc mắt đã bắt đầu nhớ ra, đạo sĩ này lâu không gặp, một chút cũng không thay đổi, vẫn là bộ dáng hếch mũi lên trời, không coi ai ra gì.

Đạo sĩ rõ ràng đã bị y chọc giận, tay áo bào vung lên, quát: "Cút."

Tay áo bào kia của gã lướt qua, một cơn gió to theo đó nổi lên, cuốn lấy một đống bụi đập về phía họ. Sở Nghiễm Ngọc lập tức ôm con, che thật kĩ trong lòng, các vệ sĩ thì phản ứng cực nhanh, trong lúc cơn bão cát kia cuốn đến, đã chắn trước mặt họ, một chút bụi cũng không rơi xuống người họ.

Tư Cầu Cầu có vẻ bị giật mình, oa một tiếng khóc lên, làm cho Sở Nghiễm Ngọc đau lòng muốn chết, lạnh lùng nói: "Tiền trao cháo múc, đuổi ngay lão đạo sĩ này đi cho tôi." Nói xong cũng không tiếp tục để ý tới họ, nhẹ giọng vỗ về dỗ dành con trai.

Tư Cầu Cầu thực ra rất nhạy cảm, bằng không bé con đã không ỷ lại vào hai người có quan hệ huyết thống nhiều như vậy, ác ý của đạo sĩ kia dọa sợ bé, bé vừa khóc vừa nấc, khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt, mặt đỏ bừng.

Đường Viêm và Đổng Thiếu Hoa cũng tức giận theo, Đường Viêm luống cuống tay chân tìm trên người xem có thứ gì dỗ được Tư Cầu Cầu không, Đổng Thiếu Hoa thì lại bước lên một bước, nói với vệ sĩ: "Tôi ngược lại lại muốn xem xem đạo sĩ dởm nhà ai lại dám đùa giỡn ngay trước mặt bổn thiếu gia đây, bắt gã lại cho bổn thiếu gia mang về thẩm vấn."

Vệ sĩ nhà họ Tư đều là tinh anh trong tinh anh, cho dù lão đạo sĩ kia có chút năng lực cũng không thể cùng lúc đánh lại nhiều người như vậy, cuối cùng chỉ có thể xanh mặt chạy trốn, vừa chạy vừa không cam lòng nổi giận mắng: "Lũ nhóc con ngu xuẩn vô tri, bảo đạo nhất định sẽ làm cho chúng mày hối hận!"

"Cút!" Đổng Thiếu Hoa căn bản không đặt gã ở trong mắt, chỉ là một tên thầy bà thôi mà, cái dáng vẻ thối nát kia so sánh với vị cao nhân nhà họ Tư, đúng là chẳng khác gì rác rưởi.

Ông chủ nhỏ sớm đã bị động tĩnh bên này làm cho sợ tới rụt đầu xuống sạp hàng, lúc này thấy tình cảnh đã được dẹp loạn mới ngượng ngùng thò đầu ra.

Vệ sĩ không dài dòng với gã, trả tiền rồi mang tảng đá kia đi.

Bởi Tư Cầu Cầu bị dọa, Sở Nghiễm Ngọc không có tâm tình đi dạo nữa, đúng lúc Tư Thần gọi điện thoại tới đây, liền muốn mang con tới công ty của anh nghỉ ngơi một lát, miễn lại để cho lão đạo sĩ kia dọa ra bệnh.

Nhưng Tư Cầu Cầu vẫn bị bệnh, sốt tới ba tám độ, khuôn mặt nhỏ nóng tới đỏ bừng, đây là lần đầu tiên bé bị bệnh. Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần sắc mặt đều trở nên khó coi, trẻ con mới lớn có tí tẹo như vậy, lại bị sốt nặng như thế, không biết sẽ khó chịu tới mức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.