Hào Môn Sủng Hôn

Chương 46




Tư Thần chậm rãi đi tới nông trường, thấy Sở Nghiễm Ngọc đang tựa vào lan can cửa sổ của nhà gỗ, ngắm phong cảnh dưới núi, Tư Cầu Cầu được y bế bằng một tay, đặt trên đôi chân dài của y, trên người bọc áo choàng đỏ, trên đầu còn đội một cái khăn chắn gió, rõ ràng mắt đã bị che đi không nhìn thấy gì, vậy mà vẫn cứ cười khì khì không ngậm được miệng, hẳn là cũng không ai hiểu nổi tại sao bé lại cười vui vẻ như thế.

Sở Nghiễm Ngọc cúi đầu tặc lưỡi với bé con, cười nói: "Tiếc quá Tư Cầu Cầu, đáng tiếc là con muốn nhưng hai cái chân này của con lại không có lực, nếu không đã có thể tụt xuống chơi đùa rồi."

Tư Cầu Cầu chắc chắn không nghe hiểu được lời của y, nhưng nghe thấy giọng nói mang ý cười của ba mình, khuôn mặt nhỏ của bé cười càng thêm vui vẻ, bàn tay không bị bọc lại vung lên, hưng phấn, thật đúng là hận không thể trực tiếp nhảy lên lật ngói của ngôi nhà hảo hạng này.

Tư Thần nhìn dáng vẻ của họ, bỏ qua suy nghĩ sốt ruột muốn nói chuyện với y, ít nhất thời khắc vui vẻ này, đừng nên phá hỏng đi.

Gió trên núi khá lớn, để không thổi vào người Tư Cầu Cầu, trên cửa sổ rộng lớn có hai lớp rèm the, lớp ngoài bị gió thổi khẽ lay động, rất đẹp.

Tư Thần đứng dưới, ngẩng đầu lên im lặng nhìn phong cảnh nơi cửa sổ, cảm thấy quyết định cưới người về nhà của mình trước kia thật sự chính xác, cho dù có là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn...

"Này, anh đứng đấy làm gì? Đóng làm pho tượng à?" Sở Nghiễm Ngọc cúi xuống liền thấy Tư Thần đang ngây ngốc đứng dưới cửa sổ, tiện tay ném một trái cây xuống.

Tư Thần khoát tay bắt lấy, trực tiếp nhét vào trong miệng, cũng không buồn leo lên tầng, đôi chân chắc khỏe của anh đạp trên đất mấy cái, Sở Nghiễm Ngọc thấy hoa cả mắt, người đã vươn mình nhảy vào trong lan can.

"Anh..." Sở Nghiễm Ngọc còn muốn mở miệng nói chuyện, Tư Thần đã cúi đầu ngậm lấy môi y, trong lúc hôn môi, còn đút trái cây đã bị nhai tới hơi nát kia vào trong miệng y.

Trái cây thơm ngọt trong miệng, nhưng vẫn hơi chua chua, Sở Nghiễm Ngọc thích ăn đồ ngọt nhất, ghét nhất chính là trong ngọt lại mang theo chút chua chua, khi y mang thai Tư Cầu Cầu, thích ăn chua tới rùng mình, giờ thì không được, vừa chạm phải chút vị chua đã thấy khó chịu nổi. Nhưng thứ Tư Thần dùng miệng đút qua, tựa như ngọt ngấy quá mức, làm y say lòng, Sở Nghiễm Ngọc không khỏi nhắm mắt lại.

Hai người hôn nhau một lúc, không nhịn được hơi thở trở nên dồn dập, Tư Thần nâng đầu y, hôn tới có chút khó khống chế. Bởi Cầu Cầu sinh ra, đã một thời gian hai người không làm, dù Cầu Cầu sinh ra một cách rất huyền huyễn, không giống việc sinh sản của phụ nữ, làm thương cơ thể nhưng Tư Thần tận mắt thấy cảnh tượng đó, vẫn thấy sợ hãi, hơn nữa mẹ anh Tống Lan Phục còn cẩn thận dặn dò, vợ vẫn còn đang "ở cữ", Tư Thần nào dám vượt qua lôi trì nửa bước.

Nhưng hai người dù sao cũng là đàn ông khỏe mạnh, mới hai mấy tuổi, máu nóng hừng hực, nếu không phải có cái bóng đèn siêu bự là Tư Cầu Cầu này mỗi tối đều ngủ cạnh họ thì hai người đã sớm hận không thể mỗi đêm đều làm một hai lần, giải tỏa hơi nóng trong người...

"Hì hì..."

Hơi thở hồng hộc, nhiệt độ không ngừng tăng cao, bỗng có tiếng trẻ con cười vang lên, làm cho hai ba ba đang đắm chìm trong nụ hôn giật nảy mình, nhanh chóng tách nhau ra, lùi lại.

Cầu Cầu nhìn cũng không hiểu họ đang làm gì, ngồi giữa hai người, cười hì hì nhìn hai ba ba, mắt sáng lấp lánh, thiếu điều vỗ hai cái tay.

Bị con trai xem ngay tận mặt, dù mới chỉ là hôn môi nhưng hai người ba vẫn thấy thật lúng túng. Sở Nghiễm Ngọc da mặt dày siêu cấp cũng phải đỏ ửng mặt, quay mặt sang một bên, chưa nói tới tên muộn tao Tư Thần này, cúi đầu nhìn cái tên đã quấy rối chuyện tốt của mình, hơn nữa rõ ràng lần này anh còn trừng trừng mắt nhìn Tư Cầu Cầu.

Tư Thần vóc dáng cường tráng cương nghị, đôi mắt đặc biệt thâm thúy sắc bén, trời sinh đã mang theo một luồng áp lực, đặc biệt là khi không cười, trẻ con đối diện với anh luôn bị làm cho sợ hãi. Nhưng Tư Cầu Cầu rõ ràng không phải trẻ con thường, liếc mắt nhìn ba mình, đừng nói tới sợ, bé hoàn toàn không bị đả động, còn cười vui vẻ đắc ý hơn, cười khì khì như hận không thể để cho cả nông trường đều nghe thấy.

Tư Thần thua trận, bất đắc dĩ thở dài, luôn thấy tên nhóc con này, một ngày nào đó lớn rồi, sẽ thành một tiểu ma vương không sợ trời sợ đất...

Sở Nghiễm Ngọc ho khan một tiếng, nhét nhóc con vào lòng anh, thật sự đừng nói trẻ con trông không nặng, y đặt trên đùi như vậy cả một ngày, vẫn thấy tê chân.

"Sao anh lại lên đây? Gọi xong điện thoại rồi?"

Tư Thần bế thẳng con, để đôi chân nhỏ bé giẫm lên đùi anh, đáp: "Gọi xong rồi, Đổng Thiếu Hoa sẽ tới, ba thì bảo chúng ta lúc nào về Bắc Kinh một chuyến."

Cái tên Đổng Thiếu Hoa này Sở Nghiễm Ngọc có ấn tượng, còn rất quen tai, người này chính là phù rể đứng đầu của Tư Thần khi hai người họ kết hôn, hơn nữa có vẻ cũng là một người có thân phận. Dù sao nông trường của y chính là dùng để tiếp khách, có bạn tới chơi đương nhiên y hoan nghênh, có điều nghe tới câu tiếp theo của anh, y lại hơi khựng lại.

"Sao thế?" Tư Thần bế con chơi, nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Sở Nghiễm Ngọc.

Sở Nghiễm Ngọc do dự hỏi: "Cha anh, là người như thế nào?"

Chỉ trong giây lát Tư Thần đã hiểu ý y, anh hơi nghiêng đầu nghĩ một lát, càng không hề che giấu: "Ôn hòa nho nhã, khiêm tốn được lòng người, có điều ông ấy cũng đã bước chân nơi hoạn lộ nhiều năm, nên cũng không phải là người bình thường."

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, đạo lí này y hiểu, một người đi lại nơi chính đàn nhiều năm, còn xuất thân từ đại gia đình có nền móng vững chắc, bảo là người dễ nói chuyện thì là không thể, Sở Nghiễm Ngọc hít sâu một hôi, cười nói: "Phần bổ sung này của anh, thật sự quá đáng sợ."

Tư Thần cười, một tay khác anh đưa ra nắm lấy tay y nói: "Có anh ở đây, em đừng lo."

Sở Nghiễm Ngọc liếc xéo anh, cũng cười, "Đương nhiên rồi." Y chưa từng là một người sợ khó khăn.

Tư Cầu Cầu không chịu cô đơn, đập đập trên đùi ba mình, sau đó dùng lực nhào về phía trước, "bịch" mộ cái đập đầu vào giữa hai ba ba, làm cho cả hai đều sợ phát khiếp, thằng nhóc này lại cười khanh khách lên, như thấy trò chơi này vui quá.

Sở Nghiễm Ngọc bất đắc dĩ bế bé lên, chọt mặt bé nói: "Thẳng nhóc này nghịch quá, cẩn thận ông bà nội không thích con đâu."

Tư Cầu Cầu đương nhiên không nghe hiểu, chu cái miệng nhỏ, muốn cắn ngón tay Sở Nghiễm Ngọc đang chọc mặt bé, sợ tới mức Sở Nghiễm Ngọc vội rụt người lại, thằng nhóc này đúng là thấy gì cũng muốn cắn.

Một nhà ba người ở nông trường trên núi chơi tới chạng vạng. Ánh tà dương hắt lên từ sườn kia ngọn núi, tạo thành từng dải khăn lụa màu vàng trên không trung, rất đẹp.

Lộ Hồng Vũ mặc đồ lao động, tay cầm một cái thùng lớn, trong là bữa tối của mấy đứa kim điêu, đi tới nơi chuyên dành cho bọn chúng dùng làm nơi nghỉ ngơi, cậu gọi một tiếng, mấy yêu tu nhỏ lập tức chạy tới.

"Nên ăn cơm rồi!" Lộ Hồng Vũ nói với chúng, thừa dịp chúng đang ăn, còn có thể thò tay sờ chúng một cái, cũng không sợ bị cắn hay dùng mỏ mổ, quan hệ giữa mọi người vô cùng tốt.

Đợi đến khi mấy con yêu tu nhỏ đã bắt đầu vùi mặt ăn, Lộ Hồng Vũ cũng không làm phiền chúng, lại đi cắt một bó cỏ đút cho dê ăn, lại đi lượm nhặt hạt giống cỏ, đây chính là thứ dùng để nuôi gà cảnh ở nông trường.

Sở Nghiễm Ngọc bế Cầu Cầu đã ngủ thiếp đi, nhìn bé một hồi, luôn cảm thấy ngày qua ngày bận rộn trôi qua, cũng thật thú vị.

"Tiểu Lộ, chúng tôi xuống núi đây, cậu tranh thủ đi nấu cơm đi, chút nữa còn vào trong nhà ăn." Sở Nghiễm Ngọc nói với Lộ Hồng Vũ một tiếng, cũng không coi cậu là người ngoài.

"Không cần, tôi nấu xong cơm rồi, hai người về sớm một chút." Lộ Hồng Vũ cho dê và gà cảnh ăn xong, lại cầm chổi lên quét tước, tránh để phân động vật dính lại, sẽ ảnh hưởng tới toàn cảnh.

"Vậy thì tốt, chúng tôi đi đây, mai lại tới."

Chào hỏi cậu xong, một nhà ba người cũng không lái xe, cứ chầm chầm đi bộ như vậy xuống núi. Tuy lái xe sẽ có thể đi rất nhanh, nhưng tự mình đi bộ bằng hai chân, vẫn tốn không ít thời gian. Có điều dọc theo con đường này - con đường cái đã được nhựa đường trải phẳng, hai bên Sở Nghiễm Ngọc cũng đã tốn không tí tiền trồng từng hàng cây phong, gió lạnh thổi qua, lòng người mát mẻ yên tĩnh trở lại.

Tư Thần một tay bế con đang ngủ, một tay buông xuống cạnh người, đi một lát, lại dịch sang bên cạnh, nắm lấy tay Sở Nghiễm Ngọc.

Sở Nghiễm Ngọc cũng không tránh tay anh, dọc đường cũng không hề có người, nắm tay từ từ bước xuống núi, cũng đã sắp qua giờ cơm của nhà họ Tư.

Tư Thần lên tầng trước, đặt con xuống giường nhỏ của bé, sau khi xuống tầng ăn cơm xong, vẫn thông báo với Sở Nghiễm Ngọc về cuộc điện thoại kia. Anh tuy rất ghét nhà họ Sở, ngoài Sở Nghiễm Ngọc ra, nhưng cũng hiểu tính Sở Nghiễm Ngọc, thế nên nhiều chuyện anh không thể tùy tiện nhúng tay.

"Tôi biết rồi, đừng để ý tới những người này." Sở Nghiễm Ngọc thờ ơ nói một câu.

Lão thái thái này, chính là mẹ của Sở Gia Đức, bà nội trước đây của Sở Nghiễm Ngọc.

Gọi là bà nội trước đây, cũng bởi từ nhỏ Sở Nghiễm Ngọc đã không thân với bà ta. Chủ yếu là bởi lão thái thái này, xưa nay luôn dùng sắc mặt lạnh nhạt với Sở Nghiễm Ngọc, càng thêm bới lông tìm vết với mẹ Sở Nghiễm Ngọc, hận không thể sinh ra trong gia tộc cổ đại, cầm bát thuốc, lấy lụa trắng, trực tiếp ban chết cho người ta. Sở Nghiễm Ngọc càng thân thiết với mẹ mình hơn, mẹ y là một người ôn hòa không thích tranh chấp, lão thái thái liên tiếp bới móc, mẹ vì gia đình nhỏ của mình mà ẩn nhẫn không tính toán với bà ta, nhưng cũng trực tiếp làm cho Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy chán ghét lão thái thái tới cực điểm.

"Trước giờ sao chưa từng nghe nói tới lão thái thái này?" Tư Thần nghi hoặc hỏi. Ít nhất lúc họ kết hôn, lão thái thái này chẳng những không lộ diện, mà cũng không có mấy tin tức liên quan tới bà ta.

Sở Nghiễm Ngọc cười nói: "Lão thái thái này chính là một lão bà bà, sau khi biết tôi không phải con nhà họ Sở, Sở Gia Đức vừa tìm được Sở Hạo, đưa gã về nhà, lão thái bà này liền mượn cớ lễ Phật, đi tới nơi khác lễ chùa miếu, bà ta làm như thế, chẳng qua là muốn thoát khỏi tầm mắt của người khác và ngôn luận thị phi, bây giờ nghĩ lại, phỏng chừng cũng là sợ bị người ta nhìn thấu dự định trong lòng."

Tư Thần gật đầu, liếc mắt nhìn y, do dự một chút rồi hỏi: "Liên quan tới chuyện của Sở Hạo em đã tra được gì chưa?"

Sở Nghiễm Ngọc cau mày thở dài một hơi, nói: "Không có, thật không biết những người này năm đó rốt cuộc đã làm gì, tôi chỉ tra được lúc đó phòng sinh đã xảy ra rối loạn, có người nói đứa trẻ mất tích rồi, thế nhưng nghe đâu rất nhanh đã tìm được trở về, thoạt nhìn lại như thực sự là bế nhầm con, những người năm đó gần như không tìm được, nhưng tôi không tin."

Tư Thần không nói gì nữa, nắm chặt tay y, không tiếng động cổ vũ y.

Nhắc tới chuyện nhà họ Sở, tuy rằng biểu hiện Sở Nghiễm Ngọc thoạt nhìn đã không còn quá chập chùng, mà đây khả năng sẽ vĩnh viễn là vết thương lòng của y, khi nói tới, y không che giấu được mệt mỏi cùng tối tăm. Tư Thần trực tiếp đem bế người từ trên ghế lên, hôn lên trán y một cái, thấp giọng hỏi: "Đi nghỉ ngơi đi?"

Sở Nghiễm Ngọc miễn cưỡng gật gật đầu, lại nói đã lâu rồi y không được Tư Thần bế tới bế lui như vậy, còn rất hoài niệm vòng ôm này.

Tư Thần giúp y tắm rửa sạch sẽ, sau khi đặt lên giường, liền cúi người nhìn chằm chằm cơ thể y.

Sở Nghiễm Ngọc nhìn bộ dáng này của anh, sao không biết anh có ý gì, cười khẽ một tiếng, chế nhạo nói: "Cũng không sợ con trai anh giữa đường tỉnh lại, cẩn thận dọa anh rụt lại."

Tư Thần hơi híp mắt lại, nghe y nói liền trực tiếp cúi xuống, ôm y, hôn y liên tục. Quần áo trên người người này toàn bộ là do anh vừa mặc vào, cởi ra rất thuận tiện. Sở Nghiễm Ngọc cũng là đàn ông, hai người cũng đã cấm dục lâu như vậy, bị anh quyến rũ, y cũng không chịu nổi...

...

Tư Cầu Cầu đêm nay lại ngoan ngoãn không hề quấy rầy chuyện tốt của hai ba ba, vẫn luôn ngủ tới tận nửa đêm mới tỉnh, lúc này hai ba ba đã sớm nằm xuống nghỉ ngơi, có điều Tư Thần vẫn cứ rất nhạy cảm, cho dù Tư Cầu Cầu tỉnh rồi cũng không khóc nháo, anh vẫn là rất nhanh vươn mình xuống giường, bế nhóc con lên.

Bé con ngủ từ trưa tới giờ, đã đói bụng từ lâu, Tư Cầu ôm bé, thay tã cho bé, lại pha sữa bột cho bé ăn. Tư Cầu Cầu ngủ lâu như vậy, ăn no bụng cũng không sao buồn ngủ, mở to một đôi mắt to đen lay láy, Tư Thần hết cách rồi, đành phải ôm bé ra gian ngoài chơi, miễn cho làm phiền đến Sở Nghiễm Ngọc.

Vì vậy sáng ngày hôm sau khi Sở Nghiễm Ngọc ngủ dậy, Tư Thần trước giờ đều dậy sớm hơn y lại vẫn đang ngủ, y bất đắc dĩ quay đầu liếc mắt nhìn vào giường nhỏ, bé con cũng đã ngủ vù vù, người một nhà gần đây bị đảo lộn sinh hoạt thể này cũng là bình thường. Cũng may là Tư Thần dễ tính, tình nguyện hầu hạ con mình, nếu đổi lại là y, đang ngủ say lại bị đánh thức hầu hạ tên tổ tông này, sẽ không thể không nổi nóng.

...

Lão thái thái nhà họ Sở bên này có vẻ đã quyết tâm phải gọi y về bằng được, gọi điện thoại không ai để ý tới, bà ta còn tự sai người tới tận cửa, thái độ cứng rắn kia, cứ như thể muốn trực tiếp để tay chân vào cửa cướp người về.

Chú Tần nhìn bề ngoài có vẻ giống một người ôn hòa, dễ nói chuyện, nhưng thực ra làm quản gia nhà họ Tư, nào có dễ chọc vào.

Theo chỉ thị của Sở Nghiễm Ngọc, chú Tần ngay cả cửa cũng không mở cho họ, để người đứng phơi nắng bên ngoài, người trong nhà ngay cả mặt cũng không được thấy. Vì vậy quản gia mà lão thái thái họ Sở phái tới đứng chờ nguyên một tiếng dưới ánh mặt trời chói chang, cuối cùng chịu không nổi ánh nắng gay gắt, tức giận lên xe chạy về.

Chú Tần liền báo tin tức họ đã đi cho Sở Nghiễm Ngọc biết, Sở Nghiễm Ngọc cười nói: "Sau này chú cũng đừng để ý tới họ, chúng ta cũng không ăn uống, sống dựa dẫm gì vào nhà họ Sở, còn thực sự cho rằng khắp thiên hạ nhà họ Sở là lớn nhất chắc."

Chú Tần tán đồng gật đầu, nhà họ Tư hành xử như vậy đã làm cho nhà họ Sở quá nhiều thể diện rồi, thiếu gia Nghiễm Ngọc bây giờ đã là người nhà họ Tư, sau này nói không chừng còn trở thành chủ đương gia chủ mẫu nhà họ Tư, chẳng lẽ còn phải nín chịu mấy tên hề không lên được mặt bàn?

Lão thái thái họ Sở nắm một chuỗi phật châu trong tay, không ngừng lần tràng hạt, ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ chạm trổ hoa văn, nghe quản gia báo cáo, khuôn mặt đầy nếp nhăn liền đen sì lại như sắp chảy mực đen xuống.

"Mẹ, mẹ đừng nóng, tức giận vì mấy đứa nhóc không hiểu chuyện này là không đáng." Nói chính là con dâu của bà ta, chẳng qua đây là con dâu út, nhìn cũng đã hơn bốn mươi, nhưng bảo dưỡng khá tốt, mặt mày còn khá xinh đẹp, chủ yếu là khuôn mặt nhìn có mấy phần giống với Sở lão thái thái.

Có điều cả hai đều cùng một loại người, nhìn đã biết không thể chung sống hài hòa được.

Sở lão thái thái tức giận hừ một tiếng: "Quả nhiên không phải con ruột liền không coi ai ra gì, thằng nhãi này được nhà họ Sở chúng ta nuôi hai mươi mấy năm, quay đầu một cái là coi như không quen biết, còn may chúng ta chỉ tốn chút lương thực và tài nguyên, mới biết đã nuôi phải một con sói mắt trắng."

Con dâu út của bà ta là Thái Tuyết Liên cười cười, thừa dịp quạt gió thổi lửa, "Còn không phải là do chị dâu dạy con trai hay sao, mới đầu còn đã nói rồi..."

"Được rồi, chuyện cũ năm xưa đó đừng nhắc nữa." Lão thái thái ánh mắt nham hiểm liếc mụ một tiếng, thành công chặn lại lời mụ định nói.

Thái Tuyết Liên ngừng mồm, dò xét lão thái thái, lại hỏi: "Vậy giờ mẹ định thế nào? Bây giờ nó rõ ràng đã không ăn cả cứng lẫn mềm, còn bất cần nhà họ Sở với Sở Hạo, anh cả thì lại đột nhiên trở nên nương tay với nó, đừng bảo nó đã thật sự gây ra chuyện gì rồi chứ."

Sở lão thái thái trầm mặc nghĩ một hồi, nói: "Cứ chờ đã, nó không đến chẳng lẽ chúng ta còn phải dùng kiệu tám người khênh nó tới hay sao!"

Thái Tuyết Liên không nói nữa, Sở lão thái thái lần từng hạt châu, lại rũ mắt, nhìn mụ một tiếng, nói: "Tiểu Hạo cũng sắp kết hôn với con gái nhà họ Dương rồi, con mở giúp ta hội ngắm hoa, mời nó tới, chúng ta còn phải xem trước xem nhân phẩm của nó ra làm sao, đừng để tới lúc đó lại cưới phải một đứa gieo vạ về nhà."

"Được, vậy con đi làm." Thái Tuyết Liên trước mặt lão thái thái vẫn luôn tỏ ra rất nghe lời, bà ta nói gì thì làm đó, bởi vậy rất được lão thái thái yêu thích, đương nhiên còn có nguyên nhân khác là bởi Thái Tuyết Liên là con của một người anh họ nhà mẹ đẻ của lão thái thái, lão thái thái thích chơi trò trạch đấu cả đời trong nhà họ Sở, đương nhiên là càng coi trọng người nhà mình hơn một chút.

Dương Mạn Trúc rất nhanh đã nhận được thiệp mời, cô cũng không nhịn được muốn mặc kệ hình tượng mà trợn mắt trắng, đã là thế kỉ bao nhiêu rồi còn chơi trò mèo này, thật sự coi mình là lão phật gia trong hậu cung của hoàng đế đấy chắc!

Buồn bực thở ra một hơi, cô gọi một cuộc điện thoại cho Sở Nghiễm Ngọc, sốt ruột kể lại chuyện này cho y nghe.

Sở Nghiễm Ngọc động viên: "Nếu muốn kế hoạch của chúng ta có thể thuận lợi tiến hành, trước đó không thể thiếu được mấy màn diễn của cô, coi như là đầu tư cho tương lai, chịu nhục một chút!"

Mấy ngày nay hai người họ cũng thường xuyên gọi điện thoại, thương lượng vài kế hoạch, có điều muốn thực sự đạt được mục đích, cũng không dễ như thế.

"Được rồi, tôi sẽ cố gắng không nói gì trong buổi tiệc." Dương Mạn Trúc buồn bực cúp máy, trong lòng nghĩ thầm, phải có hàm dưỡng của đại tiểu thư, không được tức không được giận!

Khi Sở Nghiễm Ngọc đặt điện thoại xuống còn ngây ngẩn một hồi, dùng sự hiểu biết của y về lão thái thái này, chắc chắn bà ta còn chuẩn bị thứ khác, chỉ là không biết sẽ quyết định như thế nào thôi.

Tư Thần mới tan làm về nhà, bế con lên tầng xem y thế nào, liền thấy y ngẩn người nhìn điện thoại, mà trên màn hình còn chưa tắt có hiện một cái tên rất to, đúng lúc chính là Dương Mạn Trúc.

Tư Thần vì vậy vô cùng dứt khoát uống cạn mười vại giấm chua hiệu lão Trần vào bụng, trong lòng cũng sinh ra cảm giác nguy hiểm.

Tại sao vợ anh lại ngẩn người trước tên của "người yêu cũ"?

Đây tuyệt đối chính là một vấn đề lớn kinh thiên động địa!

Sở Nghiễm Ngọc còn đang suy tư lão thái thái kia tiếp theo sẽ làm gì, bỗng trong lòng bị nhét vào một tên nhóc con, điện thoại đang nắm trong tay cũng thuận theo bị người ta rút đi mất.

"Anh về rồi?" Sở Nghiễm Ngọc cũng không để ý tới chuyện điện thoại, tiện tay ôm lấy cơ thể mềm mại thơm nức của con trai hôn một cái, bụng liền bị tên nhóc này đạp cho một cái.

Tư Thần tiện tay ném điện thoại di động của y sang một bên, ngồi xuống cạnh y, "Đang nghĩ gì vậy?" Hai cha con này mới "đầy cữ" không bao lâu, Tư Thần chủ động tới công ty đi làm lại, kế hoạch mở rộng công ty của anh cũng đang từng bước đi theo quỹ đạo, rất nhiều công việc trước đó đều do cấp dưới hoàn thiện, thế nhưng sau đó còn có rất nhiều chuyện cần anh tự mình xử lí, không thể kéo dài thêm. Lại nói anh đột nhiên xin nghỉ hơn một tháng này, người phía dưới đã sớm nghị luận ầm ĩ, rất nhiều người đều tò mò không biết đứa con trai này của anh là từ đâu ra, không phải là từ trên trời rơi xuống đấy chứ? Tư Thần cũng không thể để lời đồn tiếp tục phát tán rộng rãi được.

"Không có gì, chuyện công xưởng thế nào rồi?" Phần cứng điện tử lúc trước của họ hợp tác cùng Lộ Kỳ Thắng - Khoa học kĩ thuật Kỳ Thắng, tuy công ty này có thể coi là rất tinh xảo trong số các công ty trong nước, nhưng vẫn là phải nhờ vào người khác giúp mình sản xuất, khó tránh khỏi việc bị động, Tư Thần tìm vài người bạn, thu mua vài xưởng sắp phá sản, chuẩn bị tự mình thành lập dây chuyền sản xuất phần cứng, phải nhập vào đó bao nhiêu tiền và sức lực, có thể tưởng tượng được.

"Anh đã nói chuyện hợp tác với Lộ lão, ông ấy đưa ra vài kiến nghị, đồng thời cũng giới thiệu vài nhân tài kĩ thuật cho chúng ta, thiết bị cũng là do người từ nước ngoài đặt gửi về."

Sở Nghiễm Ngọc nghĩ tới ông già thích hoa trà kia, nở nụ cười, "Lão già kia cũng không tệ lắm, lần sau mời ông ta tới nhà chúng ta chơi đi."

"Ừ, được."

...

Mấy ngày sau, Đường Viêm - người đã nói muốn tới Lan thành chơi rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới, cậu và ông Đường đã tới Lan thành, đang ở căn nhà tại nơi này. Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy vô cùng vui vẻ, ngồi xe, tự mình đón người.

Cậu thấy Sở Nghiễm Ngọc vẫn luôn bế đứa bé kia trong lòng, vốn còn hơi xoắn xuýt, có điều thấy Sở Nghiễm Ngọc cùng đứa bé kia thân thiết như vậy, khuôn mặt nhỏ kia cũng hoạt bát linh lợi, ông cụ Đường nhìn thấy mà cũng thấy yêu thích trong lòng.

"Đừng nói chứ thằng nhóc này có giống cháu tới mấy phần, là do duyên phận nhỉ?" Ông cụ ngắm một hồi, không nhịn được bế đứa bé vào lòng quan sát cẩn thận.

Đường Viêm nhìn bé con cũng thích không chịu nổi, đứng cạnh nói: "Ông nội ông cẩn thận, đừng đánh rơi bảo bối nhà người ta, ông đền không nổi đâu."

"Nói linh tinh gì đấy, miệng xui xẻo, bậy bậy." Ông cụ Đường nghiêm khắc liếc mắt nhìn cậu một cái, trẻ con tối kị nhất là nói mấy chuyện này ngay trước mặt các bé, người thế hệ trước rất chú trọng chuyện này.

Đường Viêm cũng tự thấy lời này của mình nói không tốt lắm, lè lưỡi một cái.

Chỉ có Tư Cầu Cầu được mọi người ôm qua ôm lại là vui vẻ nhất, cười khì khì, nước miếng chảy cả xuống cằm.

"Thật đáng yêu, đừng nói chứ, trông còn thật sự giống Tiểu Ngọc, có khi là duyên phận thật cũng không biết chừng." Đường Viêm thò tay chọt chọt Tư Cầu Cầu, nhìn khuôn mặt nhỏ của bé, lại nhìn Sở Nghiễm Ngọc, phát hiện hai người này, đặc biệt là đôi mắt là giống nhau nhất, lộ ra vẻ khôn khéo.

"Hai người ngồi xe lâu như vậy hẳn cũng mệt rồi, nào, vào trong nhà nghỉ ngơi đi, cháu đã bảo chú Tần chuẩn bị hết mọi thứ rồi, chỉ chờ hai người tới thôi." Sở Nghiễm Ngọc đưa tay bế Tư Cầu Cầu về, miễn cho ông cụ mệt chết, Tư Cầu Cầu dù còn nhỏ nhưng rất có sức, hơn nữa còn rất hiếu động, Sở Nghiễm Ngọc có lúc còn phải rất cẩn thận.

Ông cụ Đường bây giờ sức khỏe cường tráng thực ra không cảm thấy gì, có điều ông lại nghĩ tới điều gì đó, nhìn kĩ Tư Cầu Cầu một chút, nói: "Thằng bé này mới được mấy tháng thôi mà, linh động như vậy, nhìn không giống trẻ sơ sinh mới ra đời tí nào, có điều cân nặng hơi nhẹ..." Hơn nữa không phải là linh động quá rồi sao? Nói là không có cảm giác gì, thì cũng không đúng lắm.

Không thể không nói, gừng càng già càng cay, cứ như vậy bế chưa tới một phút đã có thể cảm nhận được sự khác biệt.

Sở Nghiễm Ngọc cười giải thích: "Nhóc này bị sinh non một chút, sinh ra cân hơi nhẹ, có điều rất khỏe mạnh, có lẽ là do gen tốt."

Y chỉ nói hai câu đã lừa gạt xong, Đường Viêm chỉ là một cậu nhóc, hoàn toàn không biết trẻ con mới sinh với trẻ con đã sinh ra nửa năm thì có gì khác nhau, còn cười nói: "Đi thôi ông nội, cháu đã nói với ông rồi, thức ăn nhà họ Tư ăn ngon lắm, chúng ta đúng lúc có thể đi ăn chực rồi."

Ông cụ Đường vốn còn hơi nghi hoặc về đứa bé này, có điều bị chính cháu trai của mình cắt lời, cũng quên mất, cười nói: "Vậy thì tốt, chúng ta mau đi, ông còn đang ngại ở đây không đủ náo nhiệt." Phòng ở đây chính là phòng mà trước kia Đường Huyền và Đường Viêm ở, ngay cả người hầu cũng không có lấy một người, hơn nữa trước đó bỏ trống một quãng thời gian, đột nhiên vào ở sẽ có cảm giác khá thanh lãnh.

Vì vậy ba người và một bảo bối nhỏ ngồi lên xe về biệt thự lớn. Chú Tần quả nhiên đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, chỉ chờ ba ông cháu tới, cũng không cần bận tâm gì cả, chỉ cần ở lại hưởng thụ là được.

Khi ăn cơm trưa xong, ông cụ Đường ăn xong đồ ăn của nhà họ Tư, không nhịn được than thở liên tục: "Hương vị không tồi, nhìn cũng chỉ là món ăn bình thường, sao có thể cho ra vị ngon như vậy?"

Sở Nghiễm Ngọc thấy ông thích thì gắp cho ông một đũa thức ăn, cười nói: "Nhà cháu có bài thuốc bí mật, nếu ông thích, ở lại đây lâu thêm một chút, bếp trưởng nhất định sẽ thay đổi thực đơn, nấu toàn thứ ngon cho ông ăn."

Ông cụ Đường được dỗ tới mặt mày hớn hở, "Đây chính là cháu nói đấy nhé, đừng tới lúc đó lại ngại lão già này ăn chùa uống chùa nhà các cháu."

"Đương nhiên là không rồi, ông là bậc trưởng bối, đương nhiên cần phải hiếu kính thật tốt." Sở Nghiễm Ngọc vỗ mông ngựa đã quen tay, Đường Viêm ở bên cạnh nhìn mà quả thực phải than thở, công phu này không tốn mấy chục năm tuyệt đối luyện không ra!

Tư Cầu Cầu không được ngồi bên bàn ăn, cũng không thích được bế, liền quyết định ngay chỉ một chữ - khóc. Mấy người chú Tần không bế được, đành phải đẩy xe nôi trẻ em đến bên bàn ăn, vì vậy bé nghe công phu nịnh hót của ba mình, nhóc con cũng hé môi nở nụ cười, không ngần ngại đạp tay đạp chân một hồi trong xe, rất có bộ dáng tự hào vì ba mình, đồng thời muốn gia nhập vào cuộc trò chuyện của họ.

Ăn trưa xong ông cụ Đường và Đường Viêm nghỉ ngơi một lát rồi nói muốn đi dạo nông trường một vòng.

Trong nông trường trồng vô số loại cây, đặc biệt là bởi có kim điêu siêu cuồng sưu tập, mà các loài cây dại trĩu nặng quả càng làm người ta đếm không xuể. Kiến trúc nhà ở trên núi tất cả cũng đều là nhà gỗ nhàn nhã, tường, cửa sổ, sàn gỗ, đều được quét sơn đặc chế xenluloit, trên cửa sổ treo rèm the chống muỗi hoặc rèm trúc, gió núi thổi khẽ qua làm rèm bay bay, phát ra tiếng đinh đang, vô cùng đẹp.

Ông cụ Đường sau khi xem qua càng thấy thích hơn, cảm thán: "Tiếc là hơi ít người, phải náo nhiệt thêm chút, chúng ta lên núi ở mới thoải mái."

"Hai ngày nữa bọn cháu sẽ có một người bạn tới đây chơi, là bạn thân của Tư Thần, chắc là mọi người cũng đều quen nhau cả rồi." Sở Nghiễm Ngọc vẫn không biết tới tình hình trong nhà Tư Thần, y đang chờ Tư Thần chủ động nói cho mình biết. Thực ra Tư Thần cũng không phải là không muốn nói cho y biết, chẳng qua là thấy không có gì đáng nói, anh tự giác nhà mình cũng chẳng qua là đông người chút, nhiều người làm công việc đặc thù chút mà thôi, cũng chính là nhờ ông nội anh có năng lực, nhà họ Tư mới phát đạt, trước ông nội, mười tám đời tổ tông nhà anh trước đó đều là bần nông, trung nông, thoạt nhìn không có gì đáng nói.

"Người bạn kia tên gì?" Ông cụ Đường tò mò hỏi.

"Đổng Thiếu Hoa, trước kia còn làm phù rể trong đám cưới của cháu và Tư Thần."

Đường Viêm nhíu mày, nói: "Là anh ta à, tôi biết, cũng là hội viên của Huyền Sắc, lại nói anh ta, Tư Thần và anh tôi, đều là những nhân vật trẻ tuổi dẫn đầu Huyền Sắc, có điều họ đều là những người kì ba, còn anh tôi lại là tên cuồng làm việc, Tư Thần trước kia quanh năm làm bộ đội, những năm trước đó ông cụ Tư có ý kiến với anh, ngay cả về gia tộc cũng không được bước chân vào, nói gì tới chuyện chơi bời... thế nên thời gian Đổng Thiếu Hoa quản lí Huyền Sắc khá dài, có điều anh ta là công tử bột, ngại Huyền Sắc công vụ nặng nề, thích gọi bè gọi bạn, thế nên thành ra là người tới đó ít nhất."

Sở Nghiễm Ngọc cũng đoán được lai lịch của những chuyện này, có điều chính tai nghe được từ người khác làm cho y như cảm thấy được khích lệ? Hay là nên nói việc được nghe lời đánh giá về Tư Thần làm cho y cảm thấy thật vi diệu. Làm cho y có ảo giác, người mà y quen biết và họ quen biết không cùng một người...

"Đúng rồi, đã lâu không đi Huyền Sắc, lần sau chúng ta đi chơi đi, đúng lúc ở đây cậu có nông trường, không bằng chúng ta chọn mấy con ngựa về nuôi?" Đường Viêm trước kia vẫn rất thèm thuồng mấy con ngựa mà anh cậu nuôi ở Huyền Sắc, nhưng tiếc là lúc ấy sức khỏe quá kém, dù thèm hết cỡ cũng không có cách nào, nhưng bây giờ lại khác...

"Được, đều nghe lời cậu, mua mấy con về nuôi." Sở Nghiễm Ngọc híp mắt cười đồng ý với cậu, một bộ dáng anh trai tốt.

Ông cụ Đường không biết rõ về thế hệ trẻ này, nhưng cũng từng nghe nói tới Đổng Thiếu Hoa, tuy là người ăn chơi nhưng nhân phẩm của người nhà họ Đổng vẫn còn tin được, ông tán đồng nói: "Người trẻ tuổi phải có bộ dáng của người trẻ tuổi, giao lưu với nhiều người bạn cùng chung chí hướng vẫn là rất tốt."

Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt không nói nữa, nói vậy cũng không sai, có điều nếu là một người không thích gọi bè gọi bạn tới, chỉ sợ cũng sẽ không thích cách sống nhàn nhã này của hắn đâu nhỉ?

Lúc ăn tối, vẫn là Sở Nghiễm Ngọc và nhóc con còn nằm trong xe nôi ngồi ăn cơm với hai ông cháu họ Đường, Tư Thần vẫn chưa về.

Cho dù trong lòng lo lắng, nhưng trong nhà có khách, y không tiện biểu hiện.

Đợi tới khi ăn tối xong, sắp xếp cho hai người đã mệt mỏi cả ngày đi ngủ, y mới có chút thời gian gọi cho Tư Thần.

Tư Thần ăn trưa xong cũng không quay về, nghe nói là công ty sản xuất thiết bị họ thu mua lúc trước có chút vấn đề, anh đến xử lí một chút không về được, liền gọi cho Sở Nghiễm Ngọc thông báo, nói tối sẽ về ăn cơm, nhưng giờ đã chín giờ tối, Sở Nghiễm Ngọc vẫn chưa thấy người đâu cả.

Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc vô cùng lo, gọi cho Tư Thần lại không được, cuối cùng đành phải gọi cho trợ lí của anh, đối phương mới giải thích: "Đống thiết bị kia quả thực có vấn đề, trên hợp đồng nói là hoàn toàn mới, nhưng đưa tới lại có vấn đề, sau đó tra ra mới biết thiết bị này căn bản không mới tí nào, mà là do thu mua từ máy cũ hỏng, ông chủ tự mình tới nhà xưởng xem, muốn biết rõ bên trong đó rốt cuộc có được bao nhiêu thiết bị mới."

Sở Nghiễm Ngọc nghe xong nhíu mày thật chặt, phải nói tới chuyện "bí mật nhập hàng lậu" kia thực sự đúng là thứ trứng thối nhất, cho dù có thu được toàn bộ vật liệu về thì cũng tốn thời gian chưa nói, sản phẩm có vấn đề, đối phương lại thu được tiền, nếu đối phương không công nhận, hoặc cầm luôn tiền chạy trốn, phải kiện cáo mới là phiền nhất. Thế nhưng người bình thường không ai làm như vậy cả, sẽ quá nửa phải rời đi nơi khác, làm kẻ lừa đảo, chữ tín trên phương diện làm ăn rất quan trọng, lừa đảo dù nhiều nhưng phần lớn mọi người đều làm ăn đứng đắn, kiếm tiền thuần khiết, mà người Tư Thần quen biết, sao dễ có lừa đảo như vậy được? Sở Nghiễm Ngọc không tin, như vậy hẳn là có kẻ đứng giữa cản trở.

Sở Nghiễm Ngọc nheo mắt, có thể là ai quấy rối bên trong? Là Sở Gia Đức sao? Nhưng lão làm vậy cũng không nhận được quá nhiều chỗ tốt, tuy Tư Thần có thể sẽ phải tốn thêm tiền, nhưng chút tiền này không phải là anh không bỏ ra nổi, với tác phong luôn sợ ném chuột làm vỡ đồ của Sở Gia Đức, chắc chắn đã suy đoán ra được thân phận rất lớn của Tư Thần, mà với loại người không muốn đe dọa tới lợi ích của bản thân này, dưới cái nhìn của lão, hành động liều lĩnh kiểu này hoàn toàn vô dụng.

Ngoài Sở Gia Đức ra, còn ai tận lực nhằm vào Tư Thần hoặc là công ty của anh nữa? Sở Nghiễm Ngọc tạm thời không nghĩ ra ứng cử viên phù hợp. Sở Hạo là oắt con vô dụng, y căn bản không buồn cân nhắc tới, ngay cả một đầu ngón tay của Tư Thần gã còn không bằng, nào có bản lĩnh bẫy Tư Thần?

Có điều bây giờ điều y lo nhất không phải là chuyện này, mà là lo không biết Tư Thần có gặp nguy hiểm không, nếu có người tận lực ngáng chân anh, Sở Nghiễm Ngọc không thể không lo cho an nguy của anh được.

Sau nhiều lần gọi, cuối cùng cuộc gọi cũng được Tư Thần nhận.

"Xin lỗi, điện thoại hình như anh để quên trên xe, giờ anh còn đang trong nhà xưởng, phải tăng ca, có thể nửa đêm anh mới về được, em ngủ sớm chút, Cầu Cầu có thể tỉnh lại vào giữa đêm, có điều có lẽ khi đó anh đã về rồi." Giọng nói của Tư Thần vẫn trầm thấp như trước, làm cho Sở Nghiễm Ngọc yên tâm hơn không ít.

"Về sớm một chút, chú ý ăn toàn, Cầu Cầu tôi sẽ chăm sóc, anh đừng lo."

"Được."

Hai người nói xong, Sở Nghiễm Ngọc thấy anh nửa ngày sau cũng không cúp máy, cười hỏi: "Sao không cúp máy đi?"

Tư Thần khựng lại chút, thấp giọng nói: "Hôn chúc ngủ ngon."

Sở Nghiễm Ngọc nở nụ cười, moaz một cái vào micro, âm thanh còn rất vang dội, "Cúp đây."

Tư Thần bên kia nghe âm thanh dễ thương kia, khuôn mặt đã hơi đỏ lên, tuy rằng da anh khá đen, người khác nhìn không ra được.

—— Trợ lí đứng cạnh đã có chút đau đớn, chồng chồng hai người thích ngược cẩu tui không xen vào! Thế nhưng có thể đừng dùng điện thoại di động của tui có được không? Hai người bảo tui sau này biết nhìn thẳng vào nó thế nào đây???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.