Hào Môn Nhất Kiếm

Chương 41: Ôm hận quyên sinh




Lê Hoa Tiên Tử lạnh giọng nói :

- Ngươi có phải là Bang chủ của Thần Kỳ bang chủ, tên là Bạch Quân Nghi không?

Bạch Quân Nghi càng lạnh lùng hơn, giọng như tảng băng :

- Ngươi nói đúng. Xem trang phục theo lối Miêu tộc, hình như các ngươi đều là đệ tử của Cửu Độc Tiên Cơ?

Lê Hoa Tiên Tử mặt lộ sát cơ, cũng đáp lạnh lùng không kém :

- Miêu Lĩnh tam tiên, chỉ là thứ vô danh tiểu tốt!

Dừng một lát hỏi :

- Sao ngươi không ở bên sự che chở của phụ thân lại một mình dấn thân đến chỗ này?

Bạch Quân Nghi hừ một tiếng ngạo nghễ nói :

- Bọn mọi kia, việc gì đến các ngươi?

Lại hướng sang Tần Uyển Phụng lên giọng hách dịch :

- Tần Uyển Phụng! Sao còn chưa đến bái kiến ta?

Chợt Tống bà bà tức giận quát :

- Tặc tiện nữ! Ngươi là cái thá gì bắt tiểu thư ta phải chào hỏi ngươi chứ?

Tần Uyển Phụng định len tới nhưng thạch lương chỉ là một cái máng bước tự nhiên bằng trụ đá rất hẹp. Miêu Lĩnh tam tiên đứng sát vai nhau mất lối nên nàng không len lên được đành đứng phía sau ba vị sư tỉ, hỏi vọng lên :

- Bạch Quân Nghi, ngươi tìm ta có việc gì chỉ giáo?

Bạch Quân Nghi khinh khỉnh đáp :

- Ngươi chớ tự đề cao mình! Ta dù gặp chuyện gì cũng chẳng thèm tự mình tìm đến ngươi đâu! Hãy đi mời Hoa Thiên Hồng đến đây, ta có chuyện cơ mật cần nói với chàng.

Tần Uyển Phụng và Miêu Lĩnh tam tiên nghe nói cùng sửng sốt.

Lê Hoa Tiên Tử tưởng nghe nhầm, hỏi lại :

- Ngươi định gặp ai? Thiên Hồng ư? Làm gì vậy?

Trong thâm tâm, Bạch Quân Nghi vẫn coi Tần Uyển Phụng là tình địch nguy hiểm nhất của mình vì thế trong lòng chỉ thấy thù hận.

Nhưng Tần Uyển Phụng và Miêu Lĩnh tam tiên chỉ biết rằng Bạch Quân Nghi đã từng bức hại Hoa Thiên Hồng, khiến chàng phải chịu kỳ sĩ đại nhục ngoài ra Bạch Tiêu Thiền đã dùng Tỏa Hồn độc châm sát hại chàng, buộc chàng phục Đan Hỏa Độc Liên.

Riêng chuyện từ sau khi chàng trùng xuất giang hồ, Bạch Quân Nghi chuyển hận thành yêu, đối với Hoa Thiên Hồng vẫn một mực ôm tấm tình si thì cả bốn người đều chưa biết, trong mấy ngày đại chiến vừa qua cũng không nghe ai nhắc đến.

Bạch Quân Nghi quét mắt nhìn Lê Hoa Tiên Tử nhưng không trả lời, chỉ nhìn Tần Uyển Phụng lạnh lùng nói :

- Ta bảo ngươi đi mời Thiên Hồng, ngươi không nghe thấy sao?

Tuy trong lòng có mối nghi ngờ nhưng Tâng Uyển Phụng là một thiếu nữ hiền thục, nhân ái nên nén giận nói :

- Thiên Hồng bận công chuyện, hiện không có mặt ở đây. Nếu ngươi có chuyện gì hãy nói đại khái xem, ta sẽ bảo người đến mời chàng.

Bạch Quân Nghi hừ một tiếng :

- Nói chuyện đại sự cơ mật với ngươi ư? Sao ngươi lắm điều thế?

Tống lão bà rền rĩ :

- Tiểu thư việc gì phải đôi co với tên tiện tì đó? Chẳng cần biết đại sự tiểu sự gì ráo, cứ cho hắn một chưởng lăn xuống khe là hết chuyện!

Lan Hoa Tiên Tử lòng nghi hoặc vẫn chú ý nghe, bây giờ mới nói :

- Bạch Quân Nghi! Hoa Thiên Hồng hận ngươi lạt cốt, há chịu đến đây gặp ngươi? Ta niệm ngươi dù sao cũng có chút quen biết, mau hãy quay lại đi!

Bạch Quân Nghi nghe vậy, giọng run lên hỏi :

- Chàng hận ta ư? Chàng... không! Chàng là người đại anh hùng, đại hào kiệt, không nỡ ghi lỗi lầm của một nữ tử! Chàng... chàng từ lâu đã không còn hận ta nữa.

Chợt nhớ lại chuyện gì, nhìn Tần Uyển Phụng hỏi :

- Tần Uyển Phụng! Chàng mất nhiều máu như thế, vết thương...

Lê Hoa Tiên Tử chợt quát lên :

- Hắn bị Đan Hỏa Độc Liên phát tác, chết rồi!

Bạch Quân Nghi nghe câu đó giật bắn người, đôi chân run rẩy như chực ngã.

Miêu Lĩnh tam tiên đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ ra trong chuyện này có sự huyền diệu thế nào.

Tần Uyển Phụng cũng ngạc nhiên không hiểu mở to mắt nhìn Bạch Quân Nghi.

Chỉ nghe Bạch Quân Nghi nói lảm nhảm :

- Nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu không chàng đã đến gặp ta rồi! Chàng không bao giờ lẩn tránh ta đâu!

Rồi chợt gào lên :

- Tránh ra! Ai ngăn cản ta tất chết!

Nói rồi vung chưởng xông lên.

Tần Uyển Phụng kinh hoảng thét to :

- Đứng lại! Đứng lại!

Bạch Quân Nghi khựng lại, khi đó chỉ còn cách Mê Hồn tán chỉ có mấy thước nhưng hoàn toàn không hay biết gì, hướng ánh mắt sắc lạnh nhìn Miêu Lĩnh tam tiên nói :

- Các ngươi tránh ra. Nể mặt Hoa Thiên Hồng ta sẽ không làm gì các ngươi đâu!

Lê Hoa Tiên Tử cười nhạt nói :

- Đồ nói khoác không biết thẹn! Nếu ngươi tiến thêm một bước, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ táng thân đâu!

Tần Uyển Phụng chỉ sợ Bạch Quân Nghi nóng vội mà xông lên ắt sẽ trúng độc mà sa xuống thâm cốc liền nói :

- Có việc gì hãy nói, chớ liều lĩnh xông lên. Thiên Hồng luyện kiếm sau núi, nếu quả thật có chuyện đại sự cơ mật, ta sẽ đi gọi chàng.

Bạch Quân Nghi nghĩ thầm: “Đúng thế! Ngày trước trên bờ sông Hoàng Hà, Thiên Hồng uống thuốc độc tự tận. Tần Uyển Phụng quá thương tâm si mê mấy tháng trời, vào đến Miêu Lĩnh còn chưa tỉnh. Nếu bây giờ Thiên Hồng có chuyện gì há cô ta có thể trấn định được như thế!”

Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Quân Nghi như cất bớt khối đá nặng, mặt đã lấy lại huyết sắc.

Lê Hoa Tiên Tử quan sát sắc diện đối phương, hiểu rằng Bạch Quân Nghi đối với Hoa Thiên Hồng tình thâm chẳng kém gì tiểu sư muội của mình, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cười hắc hắc nói :

- Bạch Quân Nghi, ngươi mà cũng có ngày hôm nay, thật trời xanh kém sáng suốt, biến ảo vô thường, khiến người ta khó tin.

Bạch Quân Nghi làm như không nghe, chỉ nói :

- Các ngươi hãy mau đi gọi Thiên Hồng. Ta không thể ở đây lâu. Sau đêm nay chúng ta sẽ tính sổ với nhau, xem độc vật của Miêu Lĩnh lợi hại hay võ học của Trung Nguyên ta cao cường.

Lê Hoa Tiên Tử cười khanh khách :

- Ngươi thật tự nhiên phóng túng, vậy mà người ta nói rằng người Hán lễ giáo nghiêm khắc... Ta hỏi ngươi, cứ mở miệng là Thiên Hồng vậy không sợ có người ghen tức ư?

- Vô tri Miêu nữ! Bạch Quân Nghi này là nữ nhi thanh bạch, có đâu phóng túng? Có gì mà làm người khác ghen tức?

Lê Hoa Tiên Tử không chút tức giận, cười mỉa nói :

- Hừ, nữ nhi thanh bạch... Ngươi có biết Hoa Thiên Hồng đã đính hôn không? Ngươi nửa đêm đến cầu kiến vậy thì tân nương của chàng ta sẽ phải tránh đi đâu?

Bạch Quân Nghi lúc đó như bị người dội một gáo nước lạnh lên đầu.

Bọn Lan Hoa Tiên Tử, Tường Vi Tiên Tử và Tần Uyển Phụng cũng sửng sốt, một lúc mới hiểu ta Lê Hoa Tiên Tử bịa chuyện giỡn chơi, Bạch Quân Nghi vốn là người thông minh nhưng lúc đó vì qua si tình, trong lòng lại nặng mối lo chưa dứt, vì thế lời của Lê Hoa Tiên Tử lại đánh đúng vào nhược điểm của nàng.

Tần Uyển Phụng là nữ nhi đa tình nên nhận ra ngay nỗi hoảng loạn của Bạch Quân Nghi, lòng nàng khởi niềm thương cảm, định nói lời cải chính nhưng Lê Hoa Tiên Tử đã cướp lời :

- Bạch Quân Nghi, còn chưa mau cút khỏi đây sao? Hay còn chờ chính Hoa Thiên Hồng đến cho ngươi một bài học?

Bạch Quân Nghi đứng thẫn thờ, đôi mắt vô hồn nhìn mọi người một lúc rồi quả nhiên quay người bỏ đi.

Miêu Lĩnh tam tiên rất đắc ý, không ngờ chẳng tốn một quân một tốt chỉ bằng lời nói giỡn mà đánh bại được Bạch Quân Nghi khiến đối phương hạ trường bi thảm như thế, có lẽ còn bi thảm hơn cả cái chết.

Bạch Quân Nghi đi được mấy bước, chợt quay lại hỏi bằng giọng chua chát :

- Vị tân nương đó có phải Tần Uyển Phụng không?

Lê Hoa Tiên Tử đáp :

- Ngoài Tần Uyển Phụng, còn ai xứng nữa?

Bạch Quân Nghi tự lẩm bẩm :

- Ta đã biết mà! Vị Ngọc Đỉnh phu nhân đâu xứng?

Chợt hỏi :

- Tất do Hoa phu nhân chủ trì cuộc đính thân?

Tường Vi Tiên Tử càng lúc càng thấy thích thú, chợt nói chen vào :

- Đương nhiên do Hoa phu nhân chủ trì. Người mối bên nam là Thương Tu Khách, bên nữ là tỉ muội chúng ta, còn Từ Vân đại sư làm chứng chúc phúc, tam mai lục chứng chu toàn, ngươi rõ cả chưa?

Bạch Quân Nghi lắc lắc đầu, tự ngôn tự ngữ :

- Ta đoán thật không sai! Lão đầu dã kia là người xuất gia, chỉ có thể làm chứng mà không thể làm mối, còn đại bên nữ do tỉ muội các ngươi là phải...

Lan Hoa Tiên Tử nghĩ thầm: “Bạch Quân Nghi đẹp như thiên tiên, thế gian ít có. Nam nhân chỉ cần thấy đủ động tâm rồi. chuyện quan hệ cả đời Phụng nhi, nếu làm Bạch Quân Nghi trúng độc rơi xuống thâm cốc mà chết, khi đó chúng ta sẽ kết oán với Thần Kỳ bang không sao hòa giải được, nên theo cách Lê Hoa mà hay!”

Nghĩ đoạn thò tay vào trong nội y Tần Uyển Phụng lấy ra một chiếc túi hương còn thơm ngát da thịt của trinh nữ.

Tần Uyển Phụng không kịp giằng lại, vừa khóc vừa nói :

- Đại sư tỉ, đây là vật của tiểu muội...

Lan Hoa Tiên Tử cười nói :

- Chỉ là vật nhỏ thôi mà... Ta sẽ hoàn lại...

Rồi quay sang Bạch Quân Nghi hỏi :

- Bạch Quân Nghi, ngươi có biết đồ sính lễ của nhà nam là vật gì không?

Bạch Quân Nghi lắc đầu.

Lan Hoa Tiên Tử ném chiếc túi hương sang nói :

- Trong đó là vật sính lễ, ngươi cứ xem thì biết!

Bạch Quân Nghi nhận lấy run run mở túi ra.

Khi thấy vật trong đó rồi, đột nhiên sắc mặt tái nhợt của Bạch Quân Nghi xám lại như đất, toàn thân run rẩy, hai hàm răng va vào nhau lập cập, thảm không thể chịu được.

Nguyên trong chiếc túi hương là ba chiếc răng người không có gì đặc biệt, thế mà chỉ nhìn thấy ba chiếc răng ấy, Bạch Quân Nghi nhìn thấy một nỗi thống khổ không bờ bến đè nghẹt tâm hồn, lòng như sát muối.

Tình cảnh ấy khiến Miêu Lĩnh tam tiên cũng phải run người.

Tần Uyển Phụng lệ rơi chứa chan, thốt lên nức nở :

- Sư tỉ!

Đột nhiên đôi đồng tử Bạch Quân Nghi mở to, từ đó trào ra dòng huyết lệ đỏ hồng.

Tần Uyển Phụng không nén nổi kêu lên :

- Bạch Quân Nghi! Sư tỉ ta nói dối ngươi đó! Thiên Hồng và ta chưa đính hôn đâu!

Thế nhưng Bạch Quân Nghi thần trí đáng bấn loạn, không nghe thấy Tần Uyển Phụng nói gì, ngẩng mắt lên trời cất giọng thảm thiết :

- Đây là răng của Thiên Hồng... Đúng thế... là răng của Thiên Hồng... chàng đã quỳ trước mặt ta... ta đã đánh chàng một chưởng... làm rụng ba chiếc răng này...

Tần Uyển Phụng thấy từ đôi mắt Bạch Quân Nghi huyết lệ vẫn không ngừng chảy ra, nàng vừa khóc vừa nói :

- Bạch Quân Nghi! Đó không phải là sính lễ gì cả đâu, chỉ là ta ngầm cất giữ, chính Thiên Hông cũng không biết...

Bạch Quân Nghi vẫn không nghe thấy gì, nói lảm nhảm :

- Sao chàng cất giữ những thứ này? Chàng... vẫn cứ hận ta... Sao chàng nỡ lấy vật đó để làm sính lễ?

Tần Uyển Phụng kêu lên :

- Không phải đâu! Lúc đó ta đuổi theo xe kiệu, các ngươi vứt chiếc áo đẫm máu của Thiên Hồng xuống, ta mở xem mới thấy...

Nàng chưa kịp nói xong thì chợt thấy Bạch Quân Nghi run run đưa tay lên, bỏ ba chiếc răng vào miệng nuốt chửng.

Răng nàng đánh lập cập, bộ mặt vô cùng thiểu não đến nỗi nhìn vào không ai cầm lòng được.

Tần Uyển Phụng nài nỉ :

- Ba vị sư tỉ, các vị hãy nghĩ cách gì đi chứ?

Lê Hoa Tiên Tử tuy có động lòng nhưng vẫn còn hậm hực nói :

- Ai bảo hắn cuồng ngạo, tàn nhẫn thế? Chẳng lẽ trước đây hắn không nghĩ tới hậu quả?

Tường Vi Tiên Tử nói thêm :

- Phụng nhi, các người đừng nói Thần Kỳ bang tàn độc gian ác thế nào, Bạch Quân Nghi thường ngày tác uy tác phúc, không biết đã gây nên bao nhiêu tội ác, tội nghiệt mình gieo, phục ứng báo đầu, còn trách sao được chúng ta?

Tần Uyển Phụng nói :

- Cô ta yêu tiểu Hoa, cũng có thể tiểu Hoa yêu cô ta.

Lê Hoa Tiên Tử tức giận quát lên :

- Im miệng, đồ ngốc! Chẳng lẽ ngươi muốn Hoa Thiên Hồng nuốt nhục...

Lúc đó chợt thấy Bạch Quân Nghi cúi nhìn xuống khe sâu thăm thẳm như đang chăm chú tìm kiệm vật gì.

Tần Uyển Phụng thất kinh quát lên :

- Bạch Quân Nghi!

Dứt lời đâm bổ tới.

Lê Hoa Tiên Tử vội vàng lao ra chộp được hai tay tiểu muội, quát to :

- Ngươi muốn chết sao? Nó thần trí đã loạn, sẽ kéo theo ngươi cùng rơi xuống vực thì sao chứ?

Tần Uyển Phụng không vùng ra được, chợt quay lại nói to :

- Tống Lãng! Hãy đi gọi tiểu Hoa nhanh lên!

Bất Tiêu Hổ Tống Lãng định đi thì Tống lão bà trầm giọng nói :

- Không được đi! Cứ để nữ tắc kia rơi xuống khe vực tan thây cũng mặc.

Vong Mệnh Hổ Tống Liêu tức giận nói :

- Đừng lôi thôi nữa! Lệnh của tiểu thư không được kháng cự!

Rồi vung chưởng đánh vào lưng nhi tử.

Vô Nha Hổ Tống lão bà thét :

- Từ từ đã!

Bất Tiêu Hổ Tống Lãng chưa biết làm thế nào mới phải, chạy đến dấn lên mấy bước rồi quay đầu nhìn lại.

Chợt thấy Bạch Quân Nghi hai tay ôm ngực, ngửa mặt kêu lên thống thiết :

- Thiên Hồng! Hỡi Thiên Hồng! Sao chàng hận thiếp đến thế? Chàng có thể đánh mắng thiếp, cả giết thiếp cũng được mà.

Rồi chợt nhìn sang Miêu Lĩnh tam tiên nói :

- Các ngươi chạy đi! Cả Thiên Hông nữa, các ngươi mau chạy đi, không thể đến Kiện Tiếu đại hôi được đâu...

Tần Uyển Phụng giật mình, chợt không nén được quay lại gọi to :

- Thiên Hồng! Thiên Hồng! Mau ra đây!

Bạch Quân Nghi chợt giật nẩy người, run giọng :

- Đừng gọi! Đừng gọi nữa! Ta không thể gặp mặt chàng...

Rồi đột nhiên mắt đỏ ngầu lao thẳng đến...

Miêu Lĩnh tam tiên đứng kề vai trên thạch lương nhìn thấy Bạch Quân Nghi điên cuồng lao tới sợ bị va phải, mọi người cùng rơi cả xuống vực nên không ước mà đồng, theo bản năng cùng vung chưởng lên đánh thẳng về phía trước.

Ầm!

Chỉ thấy trong khói bụi, bóng dáng thước tha của Bạch Quân Nghi chững lại, chao đảo rồi bay vút xuống thâm cốc, từ khoảng cách mấy chục trượng, tiếng rú thảm khốc mới vọng lên...

Tần Uyển Phụng và Miêu Lĩnh tam tiên đứng chết lặng.

Tiếng rú của Bạch Quân Nghi chưa dứt thì từ phía sau núi lại vang lên tiếng thét vang rền của Hoa Thiên Hồng.

Chàng đâm sầm chạy tới, quát to hỏi :

- Uyển Phụng, chuyện gì thế?

Tần Uyển Phụng chỉ tay xuống thâm cốc, run giọng đáp :

- Bạch Quân Nghi... cô ấy... rơi xuống khe...

Hoa Thiên Hồng trong lòng chấn động, vội lao tới thạch lương.

Lan Hoa Tiên Tử và Lê Hoa Tiên Tử phải chật vật lắm mới giữ được chàng lại nói :

- Trên thạch lương có Cửu Độc tán.

Hoa Thiên Hồng giằn mạnh thoát ra được nói :

- Ta xuống khe!

Chợt thấy Hoa phu nhân hiện ra, nhìn Hoa Thiên Hồng lắc đầu nói :

- Vực sâu nghìn thước, ngay cả thần tiên còn khó xuống, ngươi xuống đó sao được?

Hoa Thiên Hồng vẫn cương quyết :

- Hài nhi tin rằng mình xuống được, không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng đâu!

Hoa phu nhân nghĩ ngợi giây lát rồi gật nhẹ đầu :

- Thôi được... hài nhi đã muốn thế thì cứ theo ý mình. Nhưng hãy cẩn thận!

Hoa Thiên Hồng gật đầu rồi không chút do dự lao mình xuống vực.

Tần Uyển Phụng và Miêu Lĩnh tam tiên vội đến bên bờ vực lo lắng đưa mắt dõi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.