Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 95: Ngoại Truyện III




Sau khi dùng bữa tối, bọn người Hạ Nam Phương và Vu Hồng Tiêu rõ ràng là có chuyện cần bàn bạc, mà Vu Hiểu Hiểu rất lâu rồi chưa gặp Lý Nhiễm nên cũng không muốn ngồi lâu ở đó làm gì, thế là gọi mấy cô gái đến phòng giải trí bên cạnh chơi.

Ôn Trường Ninh muốn nói lại thôi nhìn Lý Nhiễm một cái, hiển nhiên có lời muốn nói với cô.

Ánh mắt Lý Nhiễm nhẹ nhìn sang Ôn Trường Ninh rồi nói với Vu Hiểu Hiểu: "Được thôi, cậu qua đó trước đi, tớ ăn hơi bị nhiều nên muốn ra ngoài đi dạo tiêu cơm một tí."

Nói xong cô nhìn Ôn Trường Ninh một cái, khoác thêm áo khoác chuẩn bị ra ngoài.

Cô không vội vã ra ngoài mà ngồi chờ trong đại sảnh, quả nhiên cô ngồi chờ chưa được bao lâu thì Ôn Trường Ninh đã đi theo cô ra, nhìn thấy Lý Nhiễm rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện cô.

Hai người bọn họ cũng lâu rồi không gặp, tính cách Ôn Trường Ninh không hoạt bát giống Vu Hiểu Hiểu nên không tìm Lý Nhiễm thường xuyên.

Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, bên trong lại khá ấm áp, cửa kính phủ một lớp sương mù mờ mịt do chênh lệch nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài.

Lý Nhiễm bình tĩnh hỏi: "Cậu sao vậy?"

Ôn Trường Ninh cố ý tách Vu Hiểu Hiểu đến tìm cô chắc chắn là có chuyện muốn nói.

Mái tóc dài của Ôn Trường Ninh xõa xuống che mất nửa đôi mắt, giữa lông mày dường như có một chút u buồn.1

Hai năm qua Lý Nhiễm cũng loáng thoáng nghe được chuyện của Ôn Trường Ninh, tình cảm của hai vợ chồng Ôn Trường Ninh và Vu Hồng Tiêu càng ngày càng đi lên, dần dần thoát khỏi chuyện đau buồn năm nào.

Mặc dù Vu Hồng Tiêu không biết nói lời ngon ngọt nhưng anh ấy là một người đàn ông tốt.

Điều này có thể nhìn ra được dựa vào khí sắc của Ôn Trường Ninh, cuộc sống hiện tại của cô ấy cũng coi như là trôi qua rất hạnh phúc, cho nên Lý Nhiễm không hiểu được vẻ lo lắng của cô ấy xuất phát từ đâu.

Ôn Trường Ninh cắn môi, do dự một hồi mới nói: "Nhanh nhất là năm sau Hồng Tiêu sẽ nhậm chức mới."

Lý Nhiễm gật đầu: "Ừm, mình có nghe Hạ Nam Phương nói qua, mặc dù là một chiêu cờ hiểm, nhưng không tới mười năm Vu gia nhất định có thể Đông Sơn tái khởi*, thậm chí..."

(Đông Sơn tái khởi (东山再起): khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư. Nguồn: chuonghung.com)

Lý Nhiễm không nói hết nhưng Ôn Trường Ninh vẫn hiểu, nhưng lại lắc đầu: "Mình không phải muốn nói cái này, Hồng Tiêu muốn mình ra nước ngoài."

Lý Nhiễm kinh ngạc giật mình: "Bọn cậu muốn ly hôn ư?"

Ôn Trường Ninh lại lắc đầu: "Không phải. Không phải ly hôn, trước đó bởi vì kết hôn mà việc học bị gác lại chưa hoàn thành được, lại thêm mấy năm nay sức khỏe của mình không được tốt lắm... Anh ấy lo sau khi nhậm chức thì công việc bận rộn sẽ không quan tâm chăm sóc cho mình được, mà một mình mình đến đó không thân không thích... nên anh ấy muốn tớ qua đó học cho xong chương trình học còn bỏ dỡ, nhân tiện giải sầu một chút."

Lý Nhiễm ngu ngốc đến mấy cũng nghe ra ý nghĩa trong câu nói của Ôn Trường Ninh, cô trầm mặc: "Vu Hồng Tiêu muốn đưa cậu ra ngoài tránh mặt sao?"

Ôn Trường Ninh vén tóc qua sau tay, hiển nhiên rất xoắn xuýt mâu thuẫn: "Ừ. Mặc dù anh ấy không nói thẳng ra nhưng một tháng này anh ấy thường xuyên có tâm sự, nhưng mình không muốn rời xa anh ấy trong thời điểm quan trọng như thế này."

Trong lòng Lý Nhiễm chợt dâng lên cảm giác khó tả, hai người bọn họ từ khi kết hôn đến tận giờ không được thuận lợi cho lắm, hiện tại Ôn Trường Ninh thật vất vả mới giải quyết được nút thắt mở rộng trái tim, hai người bọn họ mới vừa cảm thông thấu hiểu cho đối phương.

Nhưng đây cũng là thời điểm cho Vu Hồng Tiêu cơ hội tốt nhất, càng không thể từ chối được.

Ôn Trường Ninh nói thẳng tâm sự: "Mình không nỡ đi, nhưng trong khoảng thời gian này, dường như mình đi anh ấy mới có thể an tâm hơn."

Hai người có ngăn cách vì chuyện lúc trước của Ôn gia, cũng may cuối cùng Ôn Trường Ninh cũng phân rõ giới hạn với Ôn gia, cũng hiểu rõ Vu Hồng Tiêu yêu và tôn trọng mình, nên suy nghĩ ra nước ngoài cũng từ từ xua tan.

Thế nhưng lần này, là Vu Hồng Tiêu chủ động nhắc đến, mọi chuyện trở nên không giống như trước nữa.

Lý Nhiễm nghĩ nghĩ: "Muốn mình giúp đỡ gì không?"

Lúc này Ôn Trường Ninh mới lộ ra chút thư giãn: "Mình đã từ chối lời đề nghị của anh ấy, nhưng mình lo lắng anh ấy sẽ không từ bỏ nên nếu anh ấy hỏi cậu thì cậu có thể nói là ngay từ đầu mình đã nghỉ học rồi không, không phải bảo lưu kết quả nên không thể nào quay lại học được."

Lúc trước khi Ôn Trường Ninh bỏ học Lý Nhiễm cũng không rõ lắm, nhưng nghe cô ấy nói vậy chắc là có thể quay lại học tiếp.

Lý Nhiễm gật đầu đồng ý: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh ấy có tâm ý đợi cậu thì cậu đi cùng anh ấy đến thành phố X cũng đáng."

Trong mắt Ôn Trường Ninh dần dần trở nên thâm tình, nhàn nhạt nở nụ cười: "Mình hiểu chứ. Đời này ngoại trừ anh ấy ra thì trong lòng mình không thể chứa thêm một hình bóng nào khác nữa."

Hai người trò chuyện một hồi, rồi quay trở về phòng.

Bọn người Hạ Nam Phương cũng bàn xong công việc, nhìn thời gian còn sớm nên tám người tốp năm tốp ba ngồi đó tán gẫu, có người đề xuất đánh bài.

Vu Hiểu Hiểu là người ham chơi nhất trong đám người, vừa định ra ngoài tìm bài đã bị Trần Tề Thịnh giữ chặt lại.

Hắn nhấn chuông bên cạnh cô nàng: "Bên ngoài lạnh lắm em." Nói xong kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Vu Hiểu Hiểu không quen khi Trần Tề Thịnh lôi kéo tay mình trước mặt mọi người, sau một hồi giằng co Trần Tề Thịnh mới buông cô nàng ra.

Vu Hiểu Hiểu vừa được thả ra lập tức chạy đến bên người Lý Nhiễm, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Lý Nhiễm thấy thế, đá ghế của Vu Hiểu Hiểu đang ngồi, đè thấp âm thanh hỏi: "Xảy ra chuyện gì với cậu vậy?"1

Vu Hiểu Hiểu bóc quýt giả ngu: "Có chuyện gì đâu mà xảy?"

Lý Nhiễm cốc nhẹ lên đầu cô nàng: "Còn giả vờ giả vịt cái chi? Cậu và Trần Tề Thịnh xảy ra chuyện gì? Bọn cậu cũng đã kết hôn, tuần trăng mật cũng đã đi luôn rồi mà sao cậu còn thế?"

Vu Hiểu Hiểu chăm chú lột quýt, gỡ từng sơ trắng trên đó im lặng không nói lời nào.

Thấy Vu Hiểu Hiểu im lặng như thế, Lý Nhiễm lập tức cảm thấy có vấn đề.

Tính cách của Vu Hiểu Hiểu luôn luôn không phải như thế, chịu ấm ức là nói ngay, có chuyện cũng không che giấu, đâu có như hôm nay cả người không có sức sống nào, im lặng ngồi đó.

Lý Nhiễm nhìn thoáng qua Trần Tề Thịnh, bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Vu Hiểu Hiểu.

Dù Lý Nhiễm không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng người mà cô quan tâm trên thế giới này cũng chỉ có mấy người, hiển nhiên trong đó có Vu Hiểu Hiểu, trong lòng đương nhiên lo lắng cô nàng ở Trần gia có bị chịu khổ ấm ức gì không.

Nắm lấy cánh tay của Vu Hiểu Hiểu, dắt cô nàng đi.

Bên ngoài mọi người đang đánh bài, cô kéo Vu Hiểu đi vào trong phòng nghỉ ngơi, sau khi vào cô gặng hỏi mãi, mặt Vu Hiểu Hiểu đỏ bừng hết cả lên, tính tình bình thường thẳng thắn tuỳ tiện, bây giờ lại ấp úng không nói nên lời.

"Cậu nhìn thử là biết."

Vu Hiểu Hiểu kéo cổ áo len thấp xuống, Lý Nhiễm lập tức nhìn thấy vết tích trên cần cổ thon dài trắng nõn kia.

Vu Hiểu Hiểu cởi áo len ra vừa cởi vừa mắng Trần Tề Thịnh: "Tên khốn nạn kia đúng là con chó con, lúc nào cũng cắn tớ."

Lý Nhiễm nhìn nhìn những vết đỏ sậm trên người Vu Hiểu, trên bờ vai gầy xương quai xanh xinh đẹp kia đầy những dấu hickey nông sâu chồng lên nhau, dưới ánh đèn vàng tạo nên cảm giác vừa xinh đẹp vừa quyến rũ mê người.

"Cậu..."

Lý Nhiễm không nói nữa, chẳng trách Vu Hiểu Hiểu nghiến răng nghiến lợi không nói, đổi lại là cô thì chắc cũng xấu hổ không trả lời.

Chỉnh chỉnh lại áo cho Vu Hiểu Hiểu, người từng có trải nghiệm vừa nhìn là biết có chuyện gì xảy ra: "Đau không?"

Vu Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không đau. Mặc dù không đau nhưng tớ không thích." Nói xong lại ấm ức muốn khóc.

Chắc hẳn Trần Tề Thịnh cũng không phải cố ý làm tổn thương cô nàng, nếu không sao Vu Hiểu Hiểu có thể chịu đựng được đến giờ chứ! Có lẽ không đau không ngứa nhưng lại khó mà chấp nhận được, bấy giờ mới không biết mở miệng như thế nào.

"Nếu cậu không thích thì nói với Trần Tệ Thịnh xem sao?" Lý Nhiễm không biết nên khuyên giải như thế nào mới được: "Anh ta sẽ không ép cậu đâu."

Vu Hiểu Hiểu nghe thấy Lý Nhiễm nói vậy càng xấu hổ hơn, hai má đỏ bừng: "Tớ... tớ có nói rồi. Nhưng anh ấy bảo loại chuyện đó giữa vợ chồng là chuyện bình thường."

Vu Hiểu Hiểu chưa từng quen bạn trai, tính tình thẳng thắn vô tư, kết hôn chưa được bao lâu Trần Tề Thịnh đã phát huy hết khía cạnh nữ tính của Vu Hiểu Hiểu rồi.

"Nhiễm Nhiễm, cậu cũng thế sao?"

Lý Nhiễm không biết phải trả lời như thế nào, cô rất muốn mắng Trần Tề Thịnh, nhưng nghĩ lại hai người bọn họ kết hôn được cũng không dễ dàng gì, Vu Hiểu Hiểu bây giờ còn không muốn nói chuyện với Trần Tề Thịnh, sao cô có thể đổ thêm dầu vào lửa được, nên cô gật gật đầu: "Ừm..."

Mặc dù Vu Hiểu Hiểu không thể chấp nhận cũng không thể hiểu nỗi nhưng cũng may là không cảm thấy Trần Tề Thịnh là tên biến thái nữa.

Cô nàng vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, tớ còn tưởng anh ta là tên biến thái nữa đó!"

Lý Nhiễm an ủi Vu Hiểu Hiểu vài câu, đơn giản là không thích thì phải thẳng thắn nói cho Trần Tề Thịnh biết, đừng khó chịu rồi tự tức giận một mình.

Ban đầu Vu Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy xấu hổ, những chuyện vợ chồng này dù có chơi thân với bạn bè như thế nào đóng cửa lại mà nói đều là chuyện cá nhân.

Hai người vừa mới gặp nhau vài lần đã kết hôn nên với tính tình ngây thơ trong sáng của Vu Hiểu Hiểu thì trình độ có thể chấp nhận được thì cần rất nhiều thời gian nữa.

Cho dù trong lòng Vu Hiểu Hiểu không vui nhưng nhiều nhất là quậy một chút, cũng không làm Trần Tề Thịnh khó xử. Được Lý Nhiễm an ủi nhấn mạnh rằng chuyện đó không hề xấu hổ, khúc mắc trong lòng cũng được giải quyết, trái tim Vu Hiểu Hiểu mới thả lỏng được đôi chút, vẻ mặt không còn đỏ như trước.

Người phục vụ cầm một bộ bài mạt chược và hai bộ bài Tây vào.

Trong bốn cô gái ngồi đây có hai người không biết chơi đánh bài, nên ngồi bên cạnh nhìn họ chơi.

Vu Hiểu Hiểu ngồi cạnh Lý Nhiễm lột quýt, Trần Tề Thịnh vòng qua ghế sofa bên kia cố tình dựa lại gần đó. Vu Hiểu Hiểu thấy vậy chỉ nhích qua một bên chừa chỗ cho hắn, thật ra cũng không bài xích.

Dù sao Trần Tề Thịnh xuất thân từ quân đội nên làm chuyện gì cũng rất chính trực, không nhìn ra được khi đóng cửa lại thì sẽ như vậy...

Hắn cầm lấy quả quýt trong tay Vu Hiểu Hiểu, nhìn cô nàng vài lần.

Vu Hiểu Hiểu lấy khăn giấy lau nước quýt dính trên tay, cúi đầu im lặng.

Nhưng cũng may là không tránh mặt hắn nữa.

Trong ván bài hôm nay người may mắn nhất là Phí Huyên, Hạ Nam Phương thua tương đối nhiều.1

Anh là người thua nhiều nhất, ngược lại là người bình tĩnh nhất.

Bị Phí Huyên trào phúng cười chọc quê, anh càng thêm vững chãi như núi, như thể đang nói với Phí Huyên rằng nếu cậu có bản lĩnh thì thử thắng sạch của cải nhà tôi xem sao.

May mắn của Hạ Nam Phương có lẽ không được độ trên bài bạc rồi.

Mặc dù số tiền đánh bài không quá lớn nhưng mỗi ván đều bay mất mấy ngàn mấy vạn, Lý Nhiễm nhìn thấy mà nóng hết cả ruột gan, quả thật không thể không tự mình xông lên.

Thế mà thắng mới ghê.

Từ sau khi Phí Huyên thua Lý Nhiễm ba lần liên tiếp, nở nụ cười vô cùng xán lạn kéo Niệm Trĩ ở sau lưng qua.

Ở bên tai Niệm Trĩ nói mấy câu.

Niệm Trĩ thấy Phí Huyên thắng nhiều như thế rồi, nếu cô thua thì chắc không có mất bao nhiêu.

Bàn đánh bài đổi thành hai cô gái, Vu Hồng Tiêu và Trần Tề Thịnh cũng lần lượt rời khỏi đổi cho Ôn Trường Ninh và Vu Hiểu Hiểu thế vào.

Ôn Trường Ninh chưa chơi đánh bài bao giờ, cũng may vận may không tồi, không cần kỹ năng gì đặc biệt, dần dần chiếm thế thượng phong.

Qua mấy ván, chỉ thua có một ván và một ván hòa.

Rất nhanh đến mười hai giờ, thể lực mấy cô gái chống đỡ hết nổi muốn về nhà.

Nhân lúc mọi người tập trung chơi bài Vu Hồng Tiêu quả nhiên hỏi Lý Nhiễm về việc học của Ôn Trường Ninh, Lý Nhiễm dựa theo lời nói dối đã bàn bạc với Ôn Trường Ninh từ trước mà gạt anh.

Vu Hồng Tiêu không nói gì, có lẽ anh cũng không nỡ để Ôn Trường Ninh đi.

Nếu như có thể lựa chọn, ai lại muốn yêu xa chứ?

Trên đường về nhà, nửa đêm vắng bóng người chỉ có những ngọn đèn đường chăm chỉ chiếu sáng đường cho con người, bốn bề yên tĩnh bình yên đến lạ thường.

Trong xe thoang thoảng mùi quýt, Lý Nhiễm vừa ngồi xuống đã ngửi thấy: "Có quýt hả anh?"

Quýt trong túi Hạ Nam Phương, vừa rồi ở trong phòng kia Lý Nhiễm ăn một lúc năm sáu quả. Lúc ấy, Hạ Nam Phương ở bên cạnh im lặng quan sát, thấy cô ăn ngon miệng nên muốn nếm thử, nào ngờ vừa mới ăn thử một múi đã cau mày.2

Hạ Nam Phương như muốn chứng minh điều gì đó, lấy quýt trong túi ra: "Em muốn ăn không?"

Mặc dù lúc nãy đã ăn rất nhiều rồi nhưng Lý Nhiễm vẫn còn thèm, gật gật đầu.

Trong xe ấm áp. Hạ Nam Phương bóc vỏ quýt, đầu ngón tay chạm vào thịt quả, mùi chua lập tức bay lên.

Lý Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.