Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 48




Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

____

Khách sạn Phú Hoa là khách sạn sa hoa bậc nhất ở huyện Xuân Hạ, lúc Lý Mạn Mạn đến cố tình giễu võ giương oai, dương dương tự đắc, người của Hạ Nam Phương ở dưới sảnh khách sạn tuần tra khó mà không chú ý đến cô ta.

Đương nhiên cũng đã chú ý đến Lý Nhiễm.

Muốn biết được phòng của bọn họ rất dễ dàng, Hạ Nam Phương còn chưa vào cửa đã nghe có người bên trong ồn ào giới thiệu bạn trai cho Lý Nhiễm, anh ở bên ngoài dừng chân một lát, càng nghe sắc mặt càng đen.

Đặc biệt là khi nghe đến câu "Chính cô có xứng với một trăm triệu không mà nói thế?" kia càng làm anh nổi trận lôi đình. Đừng nói một trăm triệu, chỉ cần cô nguyện ý, một nửa gia sản của Hạ gia hơn mấy tỷ đều thuộc về cô.

Dáng người anh cao lớn đĩnh bạt, giọng nói thanh thế hơn người, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng. Lý Nhiễm ngồi đưa lưng về phía cửa, vừa xoay người đã thấy Hạ Nam Phương đứng ở phía sau lưng mình.

Vừa rồi bạn học của cô còn đang thảo luận gả cho một nhân viên công chức thì tốt hay là gả cho giáo viên thì tốt... Hạ Nam Phương đều nghe thấy tất cả, biểu cảm trên mặt bây giờ như đang nhìn một đám điêu dân thiếu văn minh nhảy nhót.

"Sao anh lại ở đây?" Lý Nhiễm vừa mở miệng, mọi người liền biết đây là người quen.

Hiện tại bản thân cô còn đang bị vây hãm trong vũng bùn, mệt mỏi ứng phó những người bạn thời cấp ba như ở thế giới khác với mình này.

Nhưng Hạ Nam Phương không giống thế, những người này vừa không phải là bạn cùng lớp anh, cũng không phải bạn bè anh, anh đột ngột xuất hiện ở trường hợp như thế này, hoàn toàn không cần thiết, chẳng qua bởi vì Lý Nhiễm mà thôi.

"Anh là ai thế?" Ánh mắt của mọi người đảo quanh giữa hai người bọn họ.

Hạ Nam Phương nhấc chân cất bước tiến vào, Lý Nhiễm thấy tư thế này của anh, trong lòng có loại cảm giác thật kỳ diệu.

Cô cho rằng bản thân mình tứ cố vô thân, dùng mạnh mẽ chống đỡ, dùng lạnh nhạt ngăn cản mọi tin đồn vớ vẩn, cô như đứng ở gần vực sâu nào đó không thể lùi bước thêm được nữa.

Hạ Nam Phương xuất hiện giống như một vách tường vô hình an toàn, được xây ở sau lưng cô.

Nhìn có vẻ cứng rắn, nhưng chỉ có mình cô biết, thực tế thì nó vô cùng mềm mại.

Khi đi đến bên cạnh Lý Nhiễm, anh cúi đầu liếc nhìn cô một cái, sau khi hai người đối diện nhau một hai giây, hai bên liền ngầm hiểu.

Tay anh nhẹ nhàng khoác lên vai cô, đứng ở bên cạnh cô: "Hạ Nam Phương, là vị hôn phu* của Lý Nhiễm."

(Vị hôn phu: chồng sắp cưới, chồng chưa cưới..)

Những lời này như những quả boom, nện vào trong đám người, không khác gì đánh nát sự dương dương tự đắc, đắc chí và ác ý của bọn người này đối với Lý Nhiễm.

Bọn họ gọi Lý Nhiễm đến buổi họp lớp này, còn không phải là vì nhìn xem nữ thần năm đó ở trường học ai nấy đều ao ước mà không được hiện giờ nghèo tún như thế nào sao.

Những người bạn này của cô ở lại quê hương làm việc, tự suy diễn Lý Nhiễm ở thành phố thế nào cũng bị vùi dập, bọn họ chưa bao giờ đến thành phố lớn phấn đấu, sau khi tốt nghiệp là về quê nhà, ánh mắt cũng chỉ dừng lại ở trong huyện thành nhỏ này, giống như những bọt sóng không khơi dậy được bất cứ thứ gì.

Hiện nay, những người này vất vả lắm mới cảm thấy chênh lệch của bọn họ và Lý Nhiễm cũng không lớn như vậy, mới vừa nói được hai ba câu nói, kết quả một người đến nói bọn họ: "Các người tính là cái thứ gì?"

Những bạn học này lập tức có loại cảm giác mất hết mặt mũi, như chú hề nhảy nhót.

Trong đám người có người dùng giọng điệu ra vẻ nhẹ nhàng, nói móc Lý Nhiễm: "Lý Nhiễm, cô có bạn trai rồi sao không nói với bọn tôi chứ, làm hại bọn tôi vẫn luôn cho rằng cô còn độc thân."

Lý Nhiễm lạnh lùng hỏi: "Hoá ra tôi còn độc thân thì nên tiếp nhận lời giới thiệu của các người?"

Mọi người nhìn nhau, trong lòng biết rõ ràng. Buổi họp lớp này mục đích vốn dĩ không hề đơn giản, chẳng qua là do tính cách Lý Nhiễm tương đối tốt, nghĩ đến tình cảm nhạc nhẽo lúc xưa nên mới ngồi với bọn họ lâu như thế.

"Cái kia... Hạ tiên sinh, anh là vị hôn phu của Lý Nhiễm vậy thì cùng ngồi xuống đi. Quan hệ bạn bè của chúng tôi lúc trước đều rất tốt, rất nhiều năm rồi chưa gặp, bây giờ mới có cơ hội họp mặt mọi người một lần."

Hạ Nam Phương hiển nhiên không có ý muốn theo chân bọn họ ngồi xuống dùng bữa.

Khổng Phàn Đông đem một cái ghế đến đặt ở bên cạnh, anh tựa lưng vào ghế ngồi, bộ vest vừa người dựa vào ghế dựa màu đỏ sau lưng, có loại khí chất thâm trầm u ám nói không nên lời: "Không cần."

Tư thế ngồi của anh có chút bễ nghễ, không chút nào che dấu sự ngạo mạn, ngữ khí nói chuyện cũng không nhanh, hoàn toàn không đem những người này vào mắt.

"Tuy chúng ta là bạn học, nhưng đó là quan hệ ở trong trường ngày xưa, hiện tại mỗi người đều đã có hướng đi riêng của mình, tôi đồng ý đến đây liên hoan cùng mọi người là bởi vì lễ phép lịch sự, cho mọi người mặt mũi. Nói trắng ra thì cũng không có mối quan hệ gì với mọi người, đều không phải vì giao tình của hai chữ "bạn học" sao."

Cô thong thả từ từ mà nói, ngữ khí nhẹ nhàng bay bay, nhưng lực sát thương rất cao: "Quan tâm tôi kết hôn hay chưa, các người cũng xứng?"

Một phòng to như thế tức khắc an an tĩnh tĩnh, đến hơn ba mươi người, kén cá chọn canh chọn đối tượng cho Lý Nhiễm chỉ có năm sáu người cùng bàn với cô kia, còn lại mọi người đều mang tâm trạng vây xem náo nhiệt.

Trong đó có mấy người có quan hệ không tồi với Lý Nhiễm, dưới tình huống như thế lại không vì cô mà đứng ra, càng không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ lo cúi đầu.

"Các vị có công phu chế nhạo người khác này, không bằng trước tiên nên cân nhắc làm thế nào để giá trị bản thân lên đến một trăm triệu đi. Như vậy thì khi người khác nói giá trị con người là một trăm triệu, các vị cũng sẽ không lộ ra ý kiến nông cạn ếch ngồi đáy giếng như thế."

Lý Mạn Mạn bị cô nói trong sáng ngoài tối một lèo, lông trên người đều muốn dựng đứng hết cả lên rồi.

"Chính mày muốn đến buổi họp lớp hôm nay, bây giờ lại có dáng vẻ chướng mắt bọn tao, phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà, mày cao quý hơn ai hả!"

Cô ta nói dối như nói thật, không nhìn lại xem là ai mời Lý Nhiễm đến đây.

Tuy con người của Hạ Nam Phương có lúc EQ thấp chút, nhưng cũng may năng lực học tập không tồi.

Dùng loại ngữ khí giống hệt Lý Nhiễm nói lại: "Phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà, nhưng phượng hoàng vẫn là phượng hoàng, nhưng mà gà..."

"Cũng không biết có thể không nhận thức được bản thân cũng chỉ là... gà?"

Thái độ cao lãnh cấm dục này của anh, từ miệng anh nói ra từ "gà" này, đây là lần đầu tiên thấy boss nhà mình nói móc người ta, còn làm ra vẻ rất giống người ta nữa.

Ánh mắt đầu tiên khi Lý Mạn Mạn nhìn thấy Hạ Nam Phương đã bị diện mạo và khí chất của anh thu hút không chớp mắt được, nào biết vừa mới mở miệng đã nói mình là bạn trai của Lý Nhiễm, lập tức có loại cảm giác ăn phải quả nho chua.

Con người của Hạ Nam Phương, ánh mắt đầu tiên thấy anh rất dễ dàng bị vẻ bề ngoài của anh lừa gạt, nhưng chỉ cần anh mở miệng, tính xấu bảo đảm làm độ hảo cảm của người ta tuột dốc không phanh.

Lý Mạn Mạn tức giận, ngón tay bấu chặt đến độ xanh miết, chỉ hai người bọn họ: "Anh... các người đừng có quá đáng!"

Lý Nhiễm cười cười, cũng đứng dậy, bốn lạng đẩy ngàn cân: "Chỉ có thế mà đã quá đáng rồi à? Vừa rồi các người thảo luận chuyện tôi chưa kết hôn đến phấn chấn vui vẻ, chính là lễ phép lịch sự?"

Nói cũng đã nói đến nước này, bữa cơm này khẳng định không ăn vô nữa.

Hạ Nam Phương nói móc người khác còn chưa đã thèm: "Nghe nói, các người còn giới thiệu công việc cho Lý Nhiễm?"

Lý Mạn Mạn làm việc ở cơ quan nhà nước ở trấn trên, mọi người nghe cô ta nói Lý Nhiễm không có công việc nên lập tức ồn ào giới thiệu cho cô một suất: "Cô ta bây giờ không có công việc cố định, dựa vào vẽ tranh mà sống."

"Bọn tôi giới thiệu công việc cho cô ta... đó cũng là lòng tốt."

Hạ Nam Phương chống trán, khóe miệng gợi lên độ cung trào phúng: "Truyện tranh Lý Nhiễm vẽ trên mạng có lượng người đọc hơn một ngàn vạn. Các người đúng là tự mình đa tình!"

Lý Nhiễm: "..."

Ðiều này không phải chỉ là lời nói suông.

Hơn một ngàn vạn lượt đọc có nghĩa là gì... không nói cái khác, chỉ bằng vào tiền bản quyền của [Thượng Tà] cũng đã có hơn trăm vạn.

Không cần phải nói đến chuyện truyện tranh hot rồi, sẽ chuyển thể thành manga, phim hoạt hình hoặc điện ảnh linh tinh gì đó.

Hạ Nam Phương nghiêm trang: "Còn cần các người bố thí à?"

Tâm ý của nhóm người trên bàn ăn này không hề khó đoán, bọn họ tưởng bọn họ có năng lực, dùng cái gọi là chân chính muốn giúp đỡ bạn bè khiến cho người khác tiến vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Hiện tại lại bị đảo ngược, tình huống tiến thoái lưỡng nan này lại chuyển lên người bọn họ... bây giờ đám người này cảm thấy da mặt nóng rát ra thì chẳng cảm thấy gì nữa.

Lý Nhiễm cầm lấy túi, chuẩn bị xoay người rời khỏi đây, Lý Mạn Mạn thấy cô sắp đi, mới vừa rồi bị chọc tức không nói được gì, giờ nói không lựa lời: "Mày thanh toán tiền liên hoan đi, đừng hòng ăn không."

Lời này cô ta vừa thốt ra, không chỉ sắc mặt của Lý Nhiễm vi diệu, ngay cả mấy người ngồi cùng bàn với cô ta đều hận không thể chui đầu xuống gầm bàn.

Thật là mất mặt!

Lý Nhiễm cười cười: "Lì xì phát trong nhóm kia, có đủ không?" Cô thậm chí cảm thấy buồn cười, cũng thật sự híp mắt cười rộ lên: "Tôi cũng chưa nói tiền đó không phải tiền cơm."

Từ cửa lớn rời khỏi căn phòng, Lý Nhiễm không nói một lời mà che miệng khổ sở nín cười, Khổng Phàn Ðông cũng nghẹn một bụng đâu.

Sau khi ra khỏi phòng, Lý Nhiễm không nhịn được nữa, đi được vài bước, cô chống tường, cười đến nỗi không đứng thẳng lưng được.

Khổng Phàn Đông còn khoa trương hơn, như là mấy trăm năm chưa từng nghe thấy chuyện cười, vừa đấm vách tường vừa cười lớn.

Hạ Nam Phương khó hiểu: "Sao vậy?"

Lý Nhiễm và Khổng Phàn Đông nhìn nhau liếc mắt một cái, trăm miệng một lời: "Không có gì."

Chẳng lẽ nói công phu chặt chém của boss đại nhân lợi hại, nói móc người khác khiến họ câm nín mà lại không ướt át bẩn thỉu sao?

Những lời này đối với Hạ Nam Phương mà nói rõ ràng không phải là khen.

Lý Nhiễm xua tay, nói sang chuyện khác: "Sao anh lại ở đây thế?"

"Tôi ở đây." Khách sạn Phú Hoa là khách sạn tương đối cao cấp nhất ở đây, anh xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ lạ.

Cô gật gật đầu xoay người bước đi, Hạ Nam Phương vẫn luôn không gần không xa mà đi theo cô, mãi cho đến khi đến cửa, cô dừng bước xoay người lại: "Hôm nay cảm ơn anh."

Hạ Nam Phương gật gật đầu.

"Tôi cũng không thể mời anh về, không quá thích hợp."

Hạ Nam Phương lại ừ một tiếng.

Thấy anh còn đứng đó, ánh mắt cô dò hỏi: "Anh còn có chuyện gì sao?"

"Tôi còn chưa ăn cơm."

Cho nên? Muốn đến nhà cô ăn chực?

Ban ngày cha Lý còn nổi giận lôi đình như thế, cô cũng không dám dẫn anh về nhà vào giờ này nữa.

"Nếu không thì tôi mời anh một bữa? Có một quán ăn ở gần đây cũng không tệ lắm, vừa lúc cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi."

"Cũng được."

Lần này Hạ Nam Phương chỉ lái hai chiếc xe đến đây, một chiếc là Khổng Phàn Đông chở Hạ Nam Phương, còn một chiếc khác ngồi đầy người.

Lý Nhiễm vừa mới liếc mắt nhìn một cái, có mấy người... hình như là đoàn quân sư của anh.

"Không phải anh đang nghỉ phép sao?"

Hạ Nam Phương đè nếp nhăn giữa mày xuống: "Nghỉ phép cũng có công việc."

Được rồi, Lý Nhiễm không hiểu lắm, nhưng đối với trạng thái này của Hạ Nam Phương thật sự là tập mãi đã thành thói quen.

Dùng bữa xong, Hạ Nam Phương muốn đưa cô về nhà.

Lý Nhiễm xua tay: "Không cần. Anh về đi."

Quán ăn được mở trên con sông, đi ra khỏi cầu gỗ của quán ăn sẽ thấy khá nhiều gian hàng bày bán ở xung quanh.

"Còn có chuyện gì?"

Hạ Nam Phương sửa lại cổ áo sơmi: "Đi dạo một chút không?"

Lý Nhiễm gật đầu, vừa lúc cô cũng có chuyện muốn nói với anh.

Gió đêm cuối mùa hè, thổi đến lòng người muốn bay lên trời, cây liễu đong đưa theo gió bên cạnh thanh chắn an toàn, khẽ vuốt ở trên mặt nước, khiến lòng người cũng theo đó mà ngưa ngứa.

Hạ Nam Phương duỗi tay gạt cành liễu che trước mặt ra: "Em đừng để ý lời của bọn họ nói. Người không cùng thế giới nên không cần cố gắng dung hợp vào làm gì."

Cô ngẫm lại lời này ở trong lòng hai lần, mới không xác định hỏi: "Anh đây là đang... an ủi tôi?"

Cái suy đoán lớn mật mà lại điên cuồng này mới vừa ra khỏi miệng, cô lập tức cảm thấy thật buồn cười.

Người đàn ông này chính là Hạ Nam Phương, là người có quan niệm cường giả tối cao, sao có thể an ủi cô được.

"Thôi... sao có thể..."

Người đàn ông xoay người, anh chuyển tầm mắt từ mặt hồ sang trên người cô.

Trong ánh mắt đen nhánh trầm lặng kia, còn dịu dàng hơn so với dòng nước đang chảy xuôi trong con sông kia: "Đúng vậy."

Lý Nhiễm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt kia.

"Tôi đang an ủi em."

Tim của cô không tự giác mà đập nhanh hơn một nhịp, làn gió thổi qua tóc mái ở thái dương cô, ánh sao gắn đầy trong bóng đêm, cô nhìn thấy mình trong ánh mắt của Hạ Nam Phương, thấy bản thân còn muốn sáng lấp lánh lộng lẫy hơn những ngôi sao kia.

Đó là một loại ánh mắt làm cô khó có thể... thừa nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.