Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 11 - Chương 4: Ngoại truyện 2: Bằng lòng với hạnh phúc của ai (2)




Tôi liếc mắt qua một chút, cố gắng làm mặt tỉnh bơ, khi đó trong ánh mắt anh chàng kia lộ rõ vẻ si mê, mà có vẻ là người không dễ bị bắt nạt, làm tôi liền giả bộ làm động tác kề tai chị thì thầm như những người bạn thân thiết với nhau, thực tế lại có chút lo lắng: "Chị đã từng tiếp xúc qua với người đó sao?"

Ánh mắt đó vẫn dừng trên người chị, có lẽ không có ý định ngừng lại.

Ai ngờ Cách Lạc Băng nhẹ nhàng lắc đầu, "Chị không biết anh ta, em không phải là không biết tính chị, những người như thế này chị chưa bao giờ chủ động tiếp xúc, nhưng khoảng thời gian này chị thấy anh ta là lại phải điều tra, không ngờ lai lịch anh ta lớn đến vậy."

"Chị không ngây thơ đến mức không biết rằng anh ta theo dõi mình chứ?" Tôi nghiêng đầu nhìn chị cười khẽ:"Là chị hồ đồ rồi, em chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết anh ta có tình ý với chị."

"Đừng nói bừa." Chị vội vàng bịt miệng tôi, hai má đã có điểm phiếm hồng.

"Hả, chị đỏ mặt kìa! Là người này hay còn ai khác làm chị đỏ mặt đây?" Tôi nhìn về một hướng khác, bô bô nói, chị lướt qua, ánh mắt chạm phải ánh mắt của một anh chàng khác.

Chàng trai kia cũng có một vóc dáng nổi bật, nhưng điệu bộ lại có chút nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, khác với ánh mắt say đắm của Lăng Triệt, trái lại tạo cảm giác của một chút xa lánh khó gần, nhưng lại làm người ta khó kìm được ý muốn gần gũi.

Anh ta là ......?

Có chút ấn tượng.

Cách Lạc Băng bỗng giật mình, hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó thu lại ánh mắt, không nói gì, quay đầu lại, trong mắt lộ ra một tia suy nghĩ, tôi thấy rõ ràng là anh chàng kia nhìn chằm chằm vào chị không chớp mắt, không có ý định ngừng lại.

"Chị sao vậy?" Tôi tò mò hỏi.

Chị nhẹ nhàng lắc đầu, gần như thì thầm, "Lạ thật, không hiểu sao chị thấy hai người đàn ông này rất quen, cảm giác thực sự là kỳ lạ."

"Hay là chị đã từng gặp họ rồi lại quên?"

"Chị nghĩ là chưa." Chị ấy chắc chắn.

Tôi nhún vai, cũng có thể, nếu thực sự có hai chàng trai xuất sắc như vậy xuất hiện trước mắt thì làm sao mà quên được? Chỉ có điều nhìn Lăng Triệt, rồi lại nhìn anh chàng kia, nhìn mãi cũng ra được chút manh mối, bất giác kéo tay Cách Lạc Băng: "Chị có phát hiện ra, hai người này rất giống nhau không, hơn nữa..." Tôi cắn chặt môi cố gắng nghĩ.

Cách Lạc Băng quét mắt sang bọn họ một cái, thấy dáng vẻ của tôi lâm vào trầm tư, liền hỏi: "Hơn nữa làm sao?"

Lông mày đang chau lại của tôi bỗng giãn ra, trong đầu lóe lên một tia sáng, nhớ tới một điều, "Đúng rồi, chính là anh ta!'. Tôi ra hiệu cho chị ấy chú ý đến anh chàng kia, "Anh ta là Lăng Phong, là người sáng lập của Tập đoàn được niêm yết trên MDG, nghe nói anh ta có chút quan hệ với Lăng Thị tài phiệt đó!". Tôi mơ hồ nhận ra anh ta vì anh ta hỗ trợ một khoản tiền học bổng lớn cho trường học, lúc đó tôi chỉ đứng xa xa nhìn được anh ta một lần, bây giờ nghĩ lại thì đúng là anh ta rồi, người này trẻ tuổi mà đầy hứa hẹn, tự lập bằng hai bàn tay trắng, lúc ấy rất nhiều nữ sinh vì anh mà la hét inh ỏi.

Cách Lạc Băng che miệng: "Vậy đây chính là người sáng lập trẻ tuổi sao?"

"Anh hùng xuất chúng thôi." Tôi uể oải đáp.

"Nhưng liên quan gì tới chị?" Cách Lạc Băng cuối cùng đi thẳng vào vấn đề của mình.

Tôi mím môi cười, "Chắc là hai người bọn họ đều muốn cướp chị đi làm áp trại phu nhân đó mà!"

"Cái con bé này!"

"Em..." Tôi chỉ muốn trêu chọc chị, nhưng nghe tiếng gọi của ba, vì thế liền cười an ủi chị vài câu rồi vội qua tìm ba.

Lúc tôi đi được đoạn xa liền không kìm được ngoái đầu nhìn thoáng qua, nhìn xa thấy Lăng Triệt đang đi về phía Cách Lạc Băng.

"Ôn Du, con đang nhìn gì đó?" Là tiếng nói của mẹ.

Tôi quay lại, thè lưỡi, rồi lại cười một cách bẽn lẽn khi nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên đi cùng một anh con trai diện mạo trông rất tinh tế, nhìn qua đã thấy nề nếp gia giáo.

"Lệnh tiểu thư thật là xinh đẹp, quả thực giống với Lệ phu nhân như đúc! " Người phụ nữ trung niên mở lời, tiến lên kéo tay tôi.

Nụ cười của tôi như mắc kẹt trong cổ họng, loại tình huống này cho dù tôi chưa gặp nhưng cũng có nghe qua, giờ ông trời thực sự là muốn cho tôi gặp đây.

"Ôn Du, con chào hai bác Tịch đi!" - Ba luôn giữ trên miệng nụ cười nhẹ, nhắc nhở tôi.

Trong lòng tôi buông ra một tiếng than, nhưng nghe lời ba tôi vẫn chào hai bác, vẻ mặt duy trì tươi cười, lơ đãng lướt qua khuôn mặt của anh con trai, thấy anh ta lại nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, toan thân không khỏi nổi hết da gà, lại liền nhìn sang phía ba tỏ vẻ cầu cứu. Tôi biết việc này chỉ có ba mới có thể bảo vệ tôi, mẹ tuy rằng rất xót tôi nhưng dù sao cũng là phụ nữ nên khó nói. Anh chàng này không biết có thành tựu lớn gì, nhưng thực ra tôi đã nghe nói qua về cặp vợ chồng Tịch thị này, bọn họ cũng có vị trí khá quan trọng trong chính trị, mà rốt cục đối với các đồng nghiệp của ba tôi, không nên làm họ mất mặt.

Mọi người vui vẻ chuyện trò, anh chàng kia vẫn không nói gì.

Cho đến khi

"Thôi chúng ta để cho bọn trẻ có chút thời gian đi!" Là tiếng nói của mẹ, giọng nói của mẹ dù ở bất kỳ thời điểm nào đều rất dễ nghe, như là hoa nở lặng lẽ, sau khi nói xong, mẹ nháy mắt ra hiệu tôi phải kiên nhẫn, thực ra mẹ vẫn hiểu rõ tôi thích mẫu đàn ông thế nào, nhưng trong trường hợp này tôi đành phải tìm cách ứng phó thôi.

Hai bác Tịch tất nhiên vui vẻ kéo mẹ rời đi, để lại con trai họ một mình với tôi.

"Ba!" tôi kéo cánh tay của ba, nũng nịu, so với mẹ, tôi lại càng thích làm nũng trước mặt ba, vì bởi vì ông còn biết tôi muốn gì hơn cả mẹ.

Ba nở nụ cười, đáy mắt lộ rõ vẻ cưng chiều, đưa tay tay vỗ nhẹ vào lưng tôi, lại nhìn về phía anh chàng kia nói: " Đứa con gái này của tôi luôn thích làm nũng, cậu đừng để tâm nhé! "

Anh chàng kia có vẻ vui sướng mà vẫn lo sợ.

"Ba! ......" Tôi tất nhiên không phục, kéo ba qua một bên, tim gần như nhảy dựng lên vì lo lắng: "Sao ba lại sắp xếp cho con một tên ngốc như vậy chứ?"

Nghe xong, ba cười to hơn, "Hay con thích chọn tam lấy tứ sao?"

"Con không có ý đó, hơn nữa, con mới có mười tám tuổi thôi"

"Ba mẹ cũng không định con kết hôn sớm như vậy, nhưng trong trường hợp này chỉ là để đối phó một chút mà thôi." Ba thực sự nói sự thật, giọng nói trầm thấm cho thấy tình yêu và sự kiêu ngạo với tôi, "Nếu con không thích thì con chỉ nói vài câu vâng dạ, rồi tìm cớ rời đi cũng tốt hơn là khẳng khái khước từ, đầu năm nay không cần kết thông gia với ai cả. "

"Ba đúng là tốt nhất mà." Tôi nhịn được nhoẻn miệng cười.

"Con đi đi, đừng để cho cậu ta đợi lâu." Ba vỗ lưng tôi, mỉm cười.

Tôi gật đầu, nhìn ba đi về phía mẹ, mới uể oải đi về phía anh chàng kia. Anh ta đang ngồi băn khoăn, mất tự nhiên, nhất thời không biết nói gì.

"Anh tên là Tịch Vũ à?" Tôi nhớ mẹ anh đã từng gọi anh như vậy.

Tịch Vũ gật đầu, và ngồi xuống đối diện tôi, nhưng sau đó lại đứng bật dậy, làm tôi giật cả mình.

"Cô, cô muốn ăn gì không? Để tôi đi lấy giúp cô?"

Sau đó tôi mới có phản ứng, vội vàng xua tay. Anh ta lại ngồi xuống, hai bàn tay đặt trên đùi chà lên xuống vô thức, có thể thấy anh ta rất lo lắng, tôi vẫn không mở miệng, là đàn ông nên phải chủ động trước mới phải chứ.

Sau một lúc lâu, rốt cục anh ta cũng mở miệng: "Lệ tiểu thư, cô, cô rất đẹp!"

Người đàn ông này cẩn thận quá mức rồi đấy? Tôi lẩm bẩm trong lòng, bất giác hỏi: "Anh nói lắp à?"

Tịch Vũ sửng sốt, vội vàng xua tay,"Không, không phải......"

Tôi nhìn anh ta, cắn cắn môi, quay đầu quét mắt ra xa, muốn xem có người nào giải vây cho mình không rồi lại thất vọng vì không có ai, ngay cả Cách Lạc Băng cũng chẳng biết đi đâu, hai anh chàng ban nãy cũng không thấy dấu vết.

Thở dài, tôi cố gắng làm ra dáng bộ tươi cười lịch sự, "Anh Tịch, anh có thể lấy giúp tôi một ly sâm banh được không?"

"Được được được." Anh ta vội vàng đi lấy.

Thấy anh ta rời đi, tôi nhẹ nhàng thở ra, thực tế anh ta cũng chẳng làm gì, chỉ là không hợp khẩu vị của tôi mà thôi. Chỉ chốc lát sau anh ta liền trở lại, đưa ly sâm panh cho tôi, tôi tò mò: "Anh không uống sao?"

"Trong sâm banh có cồn, mẹ tôi sẽ không cho tôi uống rượu." Anh ta nói lời thành thật.

Trời ạ!

Tôi không nói nên lời, nhưng cố gắng để kìm chế bản thân, sau khi nhấp một ngụm rượu sâm banh, hai người vẫn im lặng, anh ta dường như cảm thấy bầu không khí có chút bối rối, hắng giọng, "Lệ tiểu thư, tôi cảm thấy cần phải giới thiệu bản thân với cô một chút, như vậy mới giúp chúng ta hiểu nhau sau đó mới đi tới kết hôn được. "

Sau khi nghe điều này, tôi ngay lập tức trừng mắt, kết hôn?

Tịch Vũ lại không để ý tới biểu lộ của tôi, liếm môi chuẩn bị bắt đầu, tôi đang định ngăn lại, nhưng cánh tay lại bị một cỗ kình lực giữ chặt, tiện đà toàn bộ cơ thể đã bị một cánh tay rắn chắc ôm vào trong lòng.

Đó là một bờ ngực dày ấm áp, tiết ra một chút hương mộc, rất nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, nhưng mà... Tôi bối rối ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đen xa lạ cũng đang nhìn xuống, bờ môi khẽ cười tạo thành hình vòng cung rất đẹp.

Anh ta là ......

Tịch vũ có vẻ sợ hãi, đứng dậy lại ấp úng hỏi,"Lệ tiểu thư, cô, hai người..."

Tôi bị dọa cho ngây ngốc, lại nghe anh chàng này mở miệng nói, tiếng nói như nhung thiên nga gợi cảm tràn ngập từ tính, lại lộ ra một tia hài hước:

"Ôn Du, sao anh vừa đi khỏi là em đã lập tức có ngay người đàn ông khác như vậy chứ?"

Câu này là nói với tôi, nhìn qua vẻ mặt trông rất quen thuộc, làm tôi bối rối.

"Tịch tiên sinh, tôi xin lỗi, ban đầu hôm nay chúng tôi định công khai quan hệ, không ngờ Ôn Du giận tôi vì chút xích mích nhỏ, nếu làm cho tiên sinh hiểu nhầm thì tôi thực sự xin lỗi!" Nói xong lời này, anh ta liền kéo tôi bước đi.

Vẻ mặt của tôi bây giờ thực sự không hơn gì Tịch Vũ, bị bị người đàn ông ra chiêu bất thường này lôi ra tận đại sảnh, cuối cùng đến hoa viên anh mới buông tay tôi ra.

Anh ta đứng dưới tàng cây, ánh đèn pha lê lặng lẽ luân chuyển trên gương mặt. Lúc này tôi mục sở thị được ánh mắt anh tà mị không chịu nổi, kết hợp với cười đều lộ rõ vẻ mê hoặc.

"Anh là ai? Anh nhận sai người phải không?". Tôi chỉ biết lên tiếng nhắc nhở anh ta như vậy, vì thực tế tôi thật sự không biết anh ta.

Anh ta lại nở nụ cười rực rỡ hơn, từng bước đi về phía tôi, tôi vô thức theo bản năng lùi lại từng bước, anh ta bất đắc dĩ cười nhẹ, và không đợi sự đồng ý của tôi, kéo tay tôi về phía trước, cười nói: "Tôi đã cứu em, mà em không cảm ơn lại còn sợ tôi, tôi đáng sợ như vậy sao? "

Cứu tôi?

Tôi giật mình.

"Không thích tên ngốc kia mà sao phải ép buộc mình?" Anh ta buông tôi ra, dựa vào thân cây, mặt dày nói.

"Rốt cuộc anh là ai?" Trong lòng tôi lo sợ không yên, anh ta thậm chí còn nhận ra hết thảy mọi việc của tôi, điều này thực sự làm cho tôi cảm thấy rất bất an.

Anh ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, trả lời câu hỏi, "Em thật thơm quá đi!"

"Anh!", tôi khó thở, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi quay người bước đi, thực là người điên mà!

Đằng sau, giọng nói của anh ta lười biếng cất lên: "Tôi là Cung Liệt Thiên, tốt nhất em nên nhớ kỹ cái tên này!"

Tôi dừng bước, Cung Liệt Thiên, cái gì ? Ông trùm buôn bán vũ khí? Có lẽ nào lại như vậy? Bởi vì tôi vốn thích những thứ cổ quái, tất nhiên đã nghe thấy tên của người đàn ông này, tuy chưa thấy ảnh anh ta, nhưng tôi biết rằng người này có chỉ số IQ cực cao, được xưng là thiên tài về vũ khí, nghe nói rằng anh ta từ nhỏ đã nghiên cứu chế tạo vũ khí, là con trai trưởng của Cung thị tài phiệt, chỉ là nghe đánh giá không được tốt lắm do anh ta thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, là một trong những công tử ăn chơi điển hình.

"Tại sao tôi phải nhớ tên anh?" Tôi hít một hơi thật sâu, quay lại và nhìn anh ta, cho dù anh ta có là thần đi chăng nữa, thì tôi cũng đâu phải phủ phục ngưỡng mộ chứ? Đối với những vị công tử ăn chơi, tôi cực kỳ ghét, cho dù thực tế anh ta đã cứu mình.

Nụ cười của anh càng thêm thâm túy, dưới ánh trăng u mờ, đôi môi mỏng hé mở, hàm răng trắng sáng lộ ra tia tà ác, lại nói một câu khiến tôi phải khiếp sợ:

"Bởi vì tôi coi trọng em, em là bạn gái của tôi, tất nhiên phải nhớ tên tôi rồi!"

Tôi thở hổn hển, cắn môi, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi cười, nụ cười thật bình tĩnh và tự nhiên, tôi chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào tà mị không chịu nổi như vậy, bỗng nhiên không biết phải đối phó bằng cách nào, răng cũng sắp bị tôi cắn đứt rồi, cuối cùng chỉ biết cầm tà váy dài chạy trối chết.

Tiếng cười của gã trai vang vọng phía sau, cùng với lời nói dõng dạc, "Lệ Ôn Du, em sẽ sớm là của tôi thôi!"

"Anh điên rồi!" Trong không trung, chỉ nghe thấy giọng nói run rẩy của tôi, cuối cùng cho đến khi bỏ chạy vào trong tiền sảnh, tôi kinh hoàng nhìn lại, anh ta vẫn đứng đó, môi vẫn giữ nụ cười, như là chuẩn bị săn mồi trong đêm tối.

"Ôn Du, em làm sao vậy?"- Là tiếng nói của anh hai, thế mà làm tôi sợ tới mức phải hét lên một tiếng.

Anh hai nhìn tôi một cách kỳ lạ, thấy trên trán tôi lấm tấm mồ hôi, không thể không phàn nàn, "Có phải em vừa chạy ra ngoài chơi?"

"Không, không, em chỉ, chỉ đơn giản là bị đau bụng vừa đi toilet thôi." Tôi vội vàng khoác tay anh hai, có "cái giá quần áo" là anh hai bên cạnh, trong lòng tôi cảm thấy an toàn hơn bao nhiêu.

Anh hai hơi nhướn mày, ánh mắt sắc bén nhìn lên gương mặt tôi dò xét, tôi có chút chột dạ, nhưng vẫn hướng vào anh tỏ vẻ tươi cười, ánh mắt này của anh hai với ba thực giống nhau, có thể xuyên thấu lòng người.

"Anh ơi, em đói lắm rồi, anh lấy giúp em đồ ăn đi?" - Tôi tất nhiên lại bắt đầu giở bài làm nũng.

Anh hai miễn cưỡng lắc đầu, nhưng cũng vẫn dung túng kéo tôi về phía khu vực ăn uống.

Phía sau, một đôi mắt cười vẫn luôn dõi theo như gai đâm sau lưng, khiến tôi dù không dám quay đầu cũng có thể cảm giác được.

Dạ tiệc vẫn tiếp tục như trước.

Ngoài cửa sổ ánh trăng càng thêm tuyệt đẹp, một làn gió thổi qua, khiến cánh hoa rơi xuống, tôi không còn cố tình chú ý đến đôi mắt kia, chậm rãi đi về phía đám đông, cùng nói chuyện với những người quen biết.

Tôi không biết tình yêu tương lai như thế nào, chỉ muốn có một hạnh phúc thật yên bình.

Mọi việc rồi sẽ tốt thôi, cứ mong là thế đi!

(Kết thúc)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.