Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 2 - Chương 3: Bạch mã hoàng tử




Giang Mạc Viễn đứng lên lấy áo vest mặc vào, chiếc áo vest được cắt may khéo léo càng tôn lên tấm lưng thẳng tắp của anh, “Thứ Ben muốn rất đơn giản, ông ta chỉ muốn kiếm tiền, chuyện ông Nam dùng Trình Thiếu Tiên, Ben cũng đã biết. Tuy nói rằng tôi đích thực nghiêng về phía truyền thông Đức Mã, nhưng cuối cùng công ty này có thể thắng hay không, chính tôi cũng không dám bảo đảm.”

Châu Niên gật đầu, anh ta đi theo Giang Mạc Viễn nhiều năm, sớm đã quen với tác phong làm việc của anh, cũng rất tin vào quyết định của anh.

“Bữa tiệc vào lúc mấy giờ?” Giang Mạc Viễn hỏi.

Châu Niên giơ tay nhìn đồng hồ, “Hiện giờ chúng ta nên nhanh chóng đến đó, lãnh đạo của Ngân Hàng Phát Triển đang trên đường đến rồi.”

“Đi thôi.” Giang Mạc Viễn gật đầu, sau khi lên sàn thì có quan hệ tốt với ngân hàng là điều quan trọng.

***

Một cuộc họp báo suýt nữa làm Trang Noãn Thần mệt chết, sau khi giới truyền thông giải tán, cô như con cún chết nằm ườn ở chỗ họp báo gắng sức thở không ra hơi. Mấy ngày nay cô vừa phải chạy đến các siêu thị theo dõi hoạt động trưng bày, vừa muốn hoàn thành công việc ra mắt thương hiệu mình phụ trách trước kia, quan trọng hơn là dự án của Tiêu Duy. Vất vả lắm cô mới khiến Giang Mạc Viễn đổi ý, đương nhiên phải đặt toàn bộ tinh lực vào kế hoạch dự án này, hơn nữa dưới chính sách độc đoán của chị Mai, tăng ca liên tục đã làm cho cô chỉ còn lại nửa cái mạng.

Bởi vì thiếu nhân lực, quản lý bộ phận hai hào phóng cho mượn nhóm người Ngải Niệm sang hỗ trợ, trừ lần đó ra thì Hạ Lữ cũng đến, nhưng trông cô có vẻ thiếu tập trung, đối với ý kiến xử lý của cô công ty vẫn chưa có hướng giải quyết, cả ngày Hạ Lữ sợ mất vía như chim sợ cành cong.

Lúc hiện trường thu dọn sắp xong, Ngải Niệm đi tới, đưa tay vỗ Trang Noãn Thần, cười nói, “Họp báo xong rồi, tối nay bộ phận cậu không đi ăn mừng à?”

Trang Noãn Thần lười biếng ngẩng đầu, “Chị Mai còn ước tụi mình làm việc 24/24, ăn mừng gì đó hã? Thật sự có thời gian ăn mừng gì đó, mình thà về nhà ngủ.”

“Cậu đơn điệu như vậy sao có thể tìm được bạn trai? Đi ‘đàn đúm’ nhiều chút đi.” Ngải Niệm ngồi xuống nói, “Nếu thật sự không được mình sẽ đăng ký tên cậu chơi gameshow ‘You Are The One’[1] nhé?”

Trang Noãn Thần nghiêng mắt nhìn cô chằm chằm, “Cậu nói thật à?”

“Thật.” Ngải Niệm nhịn cười, nghiêm túc nhìn cô.

Trang Noãn Thần đưa tay kéo mặt cô ra.

“Làm gì vậy?” Ngải Niệm thấy lạ.

Trang Noãn Thần chăm chú nói, ”Dán thêm cái nốt ruồi lên mép cậu thì cậu chính là Vương Bà[2] rồi.”

“Đi chết đi.” Ngải Niệm nhịn không được bật cười.

Hai người đang đùa giỡn, đằng sau bỗng truyền đến tiếng nói, “Xin hỏi ai là cô Trang Noãn Thần?”

Trang Noãn Thần quay lại, tròng mắt suýt nữa rớt ra ngoài, là một người đàn ông, tay ôm một bó hoa hồng trắng Milan lớn, trắng xanh xen kẽ trông rất đẹp mắt, nhưng lại rất khoa trương, tất cả đồng nghiệp nhiều chuyện thấy thế lập tức xông đến, khiến Trang Noãn Thần khá xấu hổ.

Cô tiến lên, do dự nói, “Là tôi.”

“À vâng, đây là hoa của cô, xin cô ký nhận giúp.” Là người giao hoa, trên người còn mặc đồng phục có in tên cửa hàng hoa.

“Của tôi à?” Miệng Trang Noãn Thần há to kinh ngạc, đã rất lâu rồi cô không nhận được hoa, là ai thần thông quảng đại ‘chú ý’ đến hành tung của cô như thế?

Sau khi ký nhận xong, các đồng nghiệp đều nhao nhao tò mò người nào lại mạnh tay chịu chi như thế, Trang Noãn Thần đặt hoa sang một bên, cầm lấy tấm thiếp tuyệt mỹ giữa bó hoa, trên tấm thiếp không ghi bất kỳ lời chúc nào, chữ ghi bằng bút máy cứng cáp có lực, lại chiếu vào hai mắt đang sửng sốt của cô.

“Để mình xem vị bạch mã hoàng tử nào.” Ngải Niệm bỗng giật lấy tấm thiếp, cười hì hì nói.

“Ngải Niệm, đừng…” Trang Noãn Thần đứng bật dậy giật lại theo bản năng, nhưng đã muộn, cô thấy Ngải Niệm nhìn trân trối vào cái tên được viết trên tấm thiếp, trên mặt có vẻ sững sờ rõ rệt…

Hoa, là Giang Mạc Viễn tặng.

Trên tấm thiếp chỉ ghi cái tên chói lọi: Giang Mạc Viễn.

Người đàn ông trước giờ với cô đều không xâm phạm gì nhau chẳng những bất ngờ tặng hoa, còn trắng trợn ở nơi công cộng thế này, cố tình hoặc vô ý tố giác cái bí mật mà cô luôn luôn giữ ở trước mặt Ngải Niệm và Hạ Lữ.

Cho nên, khi Trang Noãn Thần nhìn thấy sự thay đổi nhỏ trên gương mặt của Ngải Niệm, trong lòng cô phức tạp như không biết có cảm giác gì, hồi lâu sau, cô mới dè dặt lên tiếng, “Ngải Niệm…”

Ai ngờ Ngải Niệm không đợi cô nói xong liền giả bộ thoải mái nhún nhún vai, gấp tấm thiếp lại, lớn tiếng nói với cô, “Cắt, ngay cả chữ trên đó cũng không có, mình thấy người tặng hoa này cũng quá sơ ý đi?” Nói xong liền nhét tấm thiếp vào tay Trang Noãn Thần.

Các đồng nghiệp nhiều chuyện sau khi nghe vậy liền cười, bới móc không ra tin gì liền tản đi.

Trang Noãn Thần ngẩn ngơ, trong lòng nhanh chóng trào dâng xúc động, kéo tay Ngải Niệm qua, khẽ nói, “Cám ơn cậu nha.”

Ngải Niệm đè thấp giọng, giận dữ nói, “Chuyện này nhất định cậu phải nói rõ đầu đuôi ngọn ngành mới được, vừa mới quen biết sao lại tặng hoa?”

“Mình…” Trang Noãn Thần vừa định nói, điện thoại đúng lúc đổ chuông, “Đợi có thời gian mình sẽ lại nói rõ với cậu.” Vội nói xong liền chạy đến góc phòng bắt điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại nghe thật yên ắng, không có chút tiếng ồn nào, cho nên tiếng nói của người đàn ông rót vào lỗ tai cô nghe có vẻ độc nhất mà trầm thấp, “Nhận được hoa rồi chứ.”

Giọng nói dễ nghe như bóng đêm làm say lòng người, trong đầu cô lại hiện lên màn ám muội đêm đó, lấy lại tinh thần, Trang Noãn Thần nhìn thoáng qua xung quanh, tất cả đồng nghiệp đều đang bận rộn không chú ý đến bên này, cô thấp giọng trả lời, “Nhận được rồi, nhưng tôi vẫn không hiểu được ý tứ của anh.”

Giọng nói của Giang Mạc Viễn trầm tĩnh trong vắt, “Chỉ là không muốn em tránh né tôi.” Anh ngừng một chút, lại bổ sung thêm một câu, “Vì hành vi đêm đó của tôi.”

“Tôi đâu có né tránh anh đâu.” Tim cô nảy lên một chút, suýt nữa vọt đến cổ họng.

“Không à?” Tính nhẫn nại của Giang Mạc Viễn tốt vô cùng, giọng nói thoáng chất chứa ý cười.

Trang Noãn Thần cảm thấy xấu hổ, cô chỉ là không trả lời điện thoại của anh, cắn mạnh một cái, cô thông minh chuyển đề tài, “Tóm lại, cám ơn hoa của anh.” Trong lòng cô cũng nghĩ thầm, sao anh lại biết hôm nay cô làm sự kiện.

“Thích là được rồi.” Giong nói của Giang Mạc Viễn nghe ra có chút thoải mái, “Tối mai có tiệc, chuẩn bị một chút, tám giờ tôi đến đón em.”

Trước mắt Trang Noãn Thần hiện lên gương mặt anh, còn có tròng mắt đen lãnh đạm luôn cười kia, trong lòng căng thẳng, giọng nói lộ vẻ sắc bén, “Tôi có thể không đi được không?” Đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên cô từ chối không nghe theo anh.

“Tại sao?” Tiếng của người đàn ông hơi trầm xuống.

Trang Noãn Thần liếm môi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nói, “Còn phải suy nghĩ dự án phù hợp với yêu cầu của anh mà, đấu thầu sắp bắt đầu rồi, tôi… không muốn làm lỡ thời gian.” Thật sự cô hiểu, lý do thật sự khiến cô trốn tránh chính là do hành vi đêm đó của anh, chuyện này quá kỳ lạ, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.

“Bữa tiệc thương nghiệp sẽ không lâu lắm đâu, đến lúc đó chúng ta về trước cũng không sao.” Nghe giọng của Giang Mạc Viễn bao giờ cũng êm ả, tao nhã mà hờ hững, “Như vầy đi, tối mai em theo tôi dự tiệc, số tiền thuê em nợ tôi coi như miễn hết, được chưa?”

Trang Noãn Thần nghe thế thì hai mắt lập tức sáng lên, “Thật không?”

“Thật.”

“Không phải là con số nhỏ nha.”

Người đàn ông cười nhẹ.

“Là tự anh nói đó nhé, không được phép nuốt lời.” Trang Noãn Thần cẩn thận xác nhận lại.

“Yên tâm.” Hai chữ đơn giản của Giang Mạc Viễn lại vô cùng có sức mạnh.

Phụ nữ dù ngốc đến đâu cũng biết cái gì gọi là ‘kẻ thức thời mới là người tài giỏi’, huống hồ cô nhặt được vố hời như vậy liền đồng ý ngay không chút do dự, suýt nữa vui quá mà khóc. Sau khi cúp máy, cô có cảm giác muốn bay, cũng đúng, hết nợ rồi thì thân thể cũng nhẹ tênh cơ mà.

Nhưng mà đợi đã…

Mục đích tặng hoa của Giang Mạc Viễn, là xin lỗi cô sao?

Nhíu mày suy nghĩ cả buổi, cô cũng không hiểu rõ được gì…

[1] You Are The One (Phi Thành Vật Nhiễu hay tạm dịch là Không có thành ý thì đừng quấy rầy) là một gameshow thân cận, giao lưu giữa nam với nữ của đài Giang Tô.

[2] Vương Bà là một nhân vật hư cấu, xuất hiện trong Thủy Hử Truyện và Kim Bình Mai, trong cả hai tác phẩm thì nhân vật này đều làm bà mai mối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.