Hào Môn Chớp Nhoáng: Người Vợ Xinh Đẹp Không Được Phép Từ Chối

Chương 14: Ngủ Ngoan Một Chút, Đừng Ép Tôi




"Anh! Anh là đồ lưu manh!" Mộ Tư Nguyệt thực sự không thể chịu đựng được anh ta, cô bác bỏ câu nói đó, ngay lập tức quay đầu đi, khuôn mặt nhỏ bé của cô đỏ lên.

Tề Duệ nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, nở một nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt lạnh giọng: "Lại đây."

Đến gần anh khác gì dê vào miệng cọp, Mộ Tư Nguyệt lắc đầu, sống chết không chịu đến

"Mộ Tư Nguyệt, cô nợ tôi 36 triệu bảng.." Tề Duệ nói với giọng đen tối.

Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt nhăn nhó, người đàn ông này thật không biết xấu hổ!

"Chiếc bình là do anh cố tình.." Mộ Tư Nguyệt phản kháng một chút.

Nhưng trước khi cô nói xong, Tề Duệ đột nhiên sải bước về phía trước, hai tay ôm lấy eo cô, khiến Mộ Tư Nguyệt sợ chết khiếp.

"Ahh - tôi không muốn! Tôi không muốn trả tiền cho anh!"

"Im đi!" Tề Duệ nhìn thấy khuôn mặt bài xích của cô, ngay lập tức liền tức giận, lấy một chiếc khăn sạch và nhét tay cô, "Lau tóc cho tôi." Anh coi đó là điều hiển nhiên.

Mộ Tư Nguyệt nhìn anh ung dung ngồi cạnh giường. Cô âm thầm nhào bóp chiếc khăn một lúc. Cô thực sự muốn tát vào mặt khối băng kia bằng khăn. Tất nhiên, cô không đủ can đảm để làm điều đó.

"Mộ Tư Nguyệt, cô dám nói dối ông nội, lá gan cũng không nhỏ." Tề Duệ đang có tâm trạng tốt. Bàn tay nhỏ bé của Mộ Tư Nguyệt nhẹ nhàng lau tóc cho anh, anh ngẩng đầu lên dùng ánh mắt sắc bén dò xét cô.

Mộ Tư Nguyệt nhìn anh với một chút chột dạ, cô thì thầm với giọng yếu ớt, "Tôi chỉ muốn quay về và gặp dì Tương của tôi.." Tần Tương để cô trốn thoát mà không được cho phép, dì cả chắc chắn sẽ mắng dì ấy.

Tề Duệ ung dung chiêm ngưỡng vẻ mặt uể oài nhỏ nhoi của cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, khuôn mặt nghiêm nghị và lạnh lùng, "Nhanh đi ngủ đi, đừng làm con tôi mệt!"

"..."

Mộ Tư Nguyệt theo phản xạ, ngay lập tức chui xuống giường và ngoan ngoãn không chống cự nữa, cô ôm chăn, đáy lòng cảm giác như mình đang bị dắt mũi. Con anh không phải con tôi chắc!

"Ngủ ngoan một chút, đừng ép tôi!" Tề Duệ ngủ bên cạnh cô, không quên nói một câu trước khi tắt đèn.

Mộ Tư Nguyệt, "..."

Thân thể trong nháy mắt bị kéo căng.

Cô cảm thấy không khí quanh mình đang trầm xuống, hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông nhanh chóng vướng vào cô. Bộ não thoáng chốc bị đình chỉ một lúc, và đêm thì rất dài, Mộ Tư Nguyệt rất lo lắng và rất khó để đi vào giấc ngủ.

Tuy nhiên, trái ngược với Mộ Tư Nguyệt, Tề Duệ ngủ rất say. Trong những năm gần đây, anh rất mệt mỏi vì Tập đoàn luôn nhiều công việc bộn bề, anh vô thức dựa gần vào cơ thể mỏng manh bên cạnh mình. Mùi hương nhẹ trên người Mộ Tư Nguyệt rất dễ chịu như thể có hiệu quả hỗ trợ giấc ngủ.

Sáng sớm, Mộ Tư Nguyệt nhìn vào đầu giường đã không còn ai, Có chút oán hận.

"Thế mà còn không biết xấu hổ kêu người ta đừng ép mình.." Ai ép ai!

Ngồi dậy trên giường, đôi vai cô có chút mỏi. Tề Duệ trực tiếp lấy cô làm gối. Anh vùi đầu gần cổ cô và ôm cô thật chặt, khiến cô sợ hãi suốt đêm. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn là anh không tiến xa hơn.

Sau khi rửa mặt, Cô gói ghém đồ đạc của mình và chuẩn bị ăn bữa sáng trước khi quay trở lại Mộ gia ở phía bắc thành phố

Ông nội Tề và Tề Duệ đã dùng bữa sáng xong. Mộ Tư Nguyệt đến nhà ăn và một mình ăn xong bữa sáng bổ dưỡng vô vị.

"Tối qua.. Tối qua ngủ không ngon?" Ông Tề liếc nhìn Mộ Tư Nguyệt, thấy vẻ mặt cô có chút mệt mỏi, lập tức quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Tề Duệ, "Ta đã nói là hiện tại không thể!"

Mộ Tư Nguyệt biết rằng Ông nội đã hiểu lầm cô, khuôn mặt trắng trẻo của cô ngay lập tức biến thành màu gan, biểu cảm của cô trở nên khó xử, cô cố gắng giải thích, "Không, tụi con không có.."

Tề Duệ đặt tờ báo của mình xuống và nhìn lên Mộ Tư Nguyệt, "Thật không biết cả đêm qua cô đã mong chờ điều gì.."

Thế mà còn không biết xấu hổ nói tôi mong chờ!

Mộ Tư Nguyệt siết tay, "..."

Hỗn đản!

Tề Duệ nhìn vẻ mặt nhỏ bé của Mộ Tư Nguyệt, tâm trạng rất tốt. Anh đứng dậy khỏi ghế sofa và vỗ đầu Mộ Tư Nguyệt bằng một tờ báo. "Phát ngốc cái gì, bây giờ chúng ta đi."

Mộ Tư Nguyệt sưng mặt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tề Duệ, nguyền rủa anh trong lòng vì sự vô nhân đạo anh, nhất thời bị anh bỏ lại phía sau.

"Duệ thiếu có vẻ rất thích Thiếu phu nhân." Người quản gia ở bên cạnh ông Tề nhìn cô con dâu nhỏ Mộ Tư Nguyệt bộ dáng tiểu tức phụ đi sau Tề Duệ, mỉm cười.

"Thích?" Ông nội Tề nhìn vào bóng lưng Tề Duệ dần đi xa, khịt mũi, "Nó chỉ không ghét Mộ Tư Nguyệt mà thôi.."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.