Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Chương 46




Ánh trăng xuyên qua song sắt cửa sổ, chiếu xuống người Hàn Tiểu Bằng, một nửa gương mặt trắng nõn thanh tú của y được ánh trăng soi, nửa kia chìm bên trong bóng tối vô tận, giống như ảnh tạp chí đã được nhiếp ảnh gia chỉnh sửa, không hề chân thật.

Trần Hạo đột nhiên phát hiện, Bằng Bằng chả hắn đêm nay im lặng đến kỳ lạ, chẳng những không đê tiện đùa giỡn ba hoa như trước, mà môi mỏng nhếch, mày nhíu lại, bộ dạng đầy suy tư, như một tiểu vương tử u buồn trong truyện cổ tích vậy.

“Bằng Bằng, anh thật khờ.” Trần Hạo vỗ nhẹ trên mông y. Gắn hắn sức dùng loại ngữ khí nửa trêu chọc nửa thầm oán nói: “Anh sao lại biết có thể ở chung một phòng với tôi, nếu vào phòng khác, bị khi dễ không nói, người ta còn muốn chiếm tiện nghi của anh thì làm sao?”

Hàn Tiểu Bằng bị hắn hỏi bất ngờ, suy nghĩ lại thấy cũng có sai sót, y đúng là không nghĩ tới vấn đề này. Quả thật vậy, trong trại giam có vài khu giam lâu năm, y mang vận cứt chó gì, chẳng những vào khu lâu nhất, lại còn chung phòng với Trần Hạo?

Y kéo khoé miệng lên: “Hắc hắc, nếu thật sự phải như vậy, tôi cũng chỉ còn cách cho cậu đội nón xanh.”

“Gì?” Lông mày Trần Hạo xuyên thành một đống, động thân đem Hàn Tiểu Bằng đặt ở dưới, nổi điên: “Anh nói lại lần nữa xem?”

Hàn Tiểu Bằng lại như một con gà nhỏ, lập tức cuộn tròn thoát ra, phát ra thanh âm nhỏ như muỗi: “Ngoại trừ đội nón xanh, có khi còn phải di tình biệt luyến……. Trong trương hợp nếu đối phương rất đẹp trai mà nói….”

“Dựa vào cái gì chứ!” Trần Hạo rống một tiếng, lại đánh vào mông Hàn Tiểu Bằng một phát nữa, tạo ra tiếng “Ba” thanh thuý, còn kèm theo một tiếng “A” mềm nhũn.

Bên cạnh có người bị đánh thức, mắng: “Đm nó, nhỏ tiếng chút được không hả?”

Như thế, hai người còn chưa nháo đến vui vẻ. Trần Hạo đã từ trên người Hàn Tiểu Bằng trượt xuống, một lẩn nửa đổi tư thế nằm, nhỏ giọng nói: “Phòng cuối tầng này có một nơi chứa đồ, bình thường cũng không có ai, có cơ hội chúng ta tìm cách đến đó làm đi.”

“Được.” Hàn Tiểu Bằng cười có chút miễng cưỡng.

Trần Hạo nhìn bộ dáng hậm hực của y, trong lòng khó chịu, nhịn không được đưa tay sờ khuôn mặt giấu trong bóng đêm của y, lani phát hiện tay mình đụng đến một mảnh thấm ướt.

Hàn Tiểu Bằng khóc. Không chút thanh âm, mắt mũi miệng cũng không có kịch liệt chen cùng một chỗ, cứ như vậy trừng to mắt, tại nơi ánh sáng không đến được rơi lệ.

Tay Trần Hạo cứng lại tại nguyên đó. Hắn không biết nên làm gì bây giờ, bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ đến người cà lơ phất phơ lúc nào cũng cười nháo, cho dù trời sụp xuống thì sẽ chống lại như Bằng Bằng, cũng sẽ khóc.

“Cậu mới là đồ ngốc.” Hàn Tiểu Bằng nói: “Ai bảo cậu đi tự thú. Cậu mới là đồng đội của heo ấy.”

“Tôi….” Trần Hạo vốn không biết an ủi người khác, khó lắm mới nghĩ ra được vài câu xuôi tai, kết quả bị một câu kia của Hàn Tiểu Bằng làm nghẹn lại, lời nói ra miệng liền thay đổi: “Tôi không phải heo mà, tôi là sợ liên luỵ….”

“Liên luỵ em gái cậu!” Phòng tuyến trong lòng Hàn Tiểu Bằng tại đây mới triệt để được phá vỡ. Y dùng hai tay che mắt, để ngăn cản nước mắt như lũ trào bờ đê, cả người lại vẫn như cũ ức chế không chui vào lòng Trần Hạo. Kéo hắn qua khóc nức nở: “….. Cậu mẹ nó lo cái rắm ấy! Anh đây sẽ không ngồi tù, trên anh còn có người (chống lưng)!”

Trần Hạo ôm Hàn Tiểu Bằng càng chặt, ôn nhu vuốt ve gáy cùng lưng y, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự có người sao?”

“Thật mẹ nó có người mà.” Hàn Tiểu Bằng nhảy phịch vào lòng hắn, đem nước mắt nước mũi đều cọ ở bên trên quần áo Trần Hạo.

“Vậy là tốt rồi.” Có được đáp án, như là được uống thuốc an thần vậy. Bắt đầu hống y như hống mấy đứa nhóc mầm non vậy, một chốc lại vỗ vỗ vai, một chốc lại xoa xoa mặt, không ngừng nói: “Bằng Bằng, đừng khóc mà.”

Một lúc sau đó, bạn học nhỏ Bằng Bằng quả nhiên dần dần ngừng tiếng khóc. Y chùi nước mắt, đưa ra một yêu cầu mới: “Hạo Hạo mau tách mông ra đi. Anh đây muốn thao cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.