Hành Trình Mạt Thế Tìm Cha: Thân Ái Đừng Chạy Loạn!

Chương 10: Thực khốc!!




Không khí trong xe yên tĩnh đến mức tạo cho họ ảo giác, đây không phải mạt thế, chính xác hơn chính là cảm giác đây là cuộc dã ngoại của một gia đình vào cuối tuần.

Tuy nhiên, họ không phải gia đình gì đó với người phụ nữ từng đánh chủ ý lên họ, cùng người đàn ông nào đó làm họ có thể chết đói và đứa trẻ ngỗ nghịch kia cũng không có khả năng chịu im lặng một chỗ. Và thế là, đã xảy ra một cuộc nói chuyện như sau.

"Mẹ! Người thực sự không nhớ gì tới baba?" Diệp Thần nghiêng đầu, tròn mắt nhìn Tuyên Dã hỏi.

"Ân." Diệp Tuyên Dã đạm bạc đáp.

"Thực sự?"

"Thân ái, ngươi không không nên chọc ta vào lúc này." Cô nhẹ nhàng nhắc nhở, cố khắc chế xúc động muốn ném hết bọn ra khỏi xe, đáng lẽ bản thân đã tự ngao du mạt thế, chứ không phải mang theo nhiều gánh nặng như vậy.

"A, thân ái trang trọng xin lỗi mẹ!" Diệp Thần đáng thương hề hề, giọng điệu ủy khuất cúi đầu nói. Hắn biết, chuyện giữa baba với mẹ sao có thể giải quyết trong một sớm một chiều.

"Được rồi." Tuyên Dã khẽ cười, xoa đầu hắn. Tên nhóc này sao lại đáng yêu đến thế chứ?!

"A di, cô cười thật đẹp a~~!" Giọng nói trong trẻo dễ thương của bé gái tên Hy Chang rơi xuống thành công xóa sạch nét vui đùa trên mặt Tuyên Dã.

Cô chỉ cười, riêng với người thân của cô thôi. Người dưng ấy à, chịu mua bơ cô bán cho đi. Và rất hiển nhiên, đáng thương cho nam chính của chúng ta, sau này hắn cũng rất đau khổ bị nếm phải tư vị tương tự này!

"Bé con, em nên nói ít đi thì hơn!" Bối Kiều buồn cười véo má cô bé, tốt bụng nhắc nhở.

"Vì sao a?" Hy Chang ngây thơ hỏi tiếp.

"Nếu muốn bị đá khỏi xe, xin cứ tự nhiên." Lần này không đợi Bối Kiều lên tiếng, Tuyên Dã đã nhếch môi trả lời.

"Ô..ô.. Hy Chang không muốn bị đá đâu, rất đau a...ô..ô.." Liên tưởng đến tình cảnh bi thảm lúc bị đá của mình, cô bé liền nhịn không được oa oa khóc.

"Song Nhân, bà nên quản tốt con bé." Thấy Tuyên Dã cụp mắt, vẻ mặt hiện rõ không hài lòng, Bối Kiều lại lần nữa đóng vai người tốt nhắc nhở tiếp. Hắn là kiểu người ít nói, thậm chí khó gần gũi, nhưng là ai bảo hắn đi nhờ xe người ta, không những vậy còn ăn sạch đồ dự trữ của người ta.

Aiz...xem ra lần này thực sự thảm! À không, phải nói từ lúc hắn rời chủ tử đi làm nhiệm vụ đã là xui xẻo rồi! Cư nhiên bị người ta ám toán, bị trói nhốt vào căn phòng tối, còn không cho hắn ăn. Cầm cự hơn hai tháng đã là bản lĩnh lắm rồi a!

Khi thấy thức ăn, hắn nào có lý trí đi phân tích núi đồ ăn này là của ai đâu? Cho nên, bây giờ phải bù lại số thực phẩm cho họ hắn mới có thể ly khai. Không phải hắn chưa từng nghĩ đến trốn đi, chính là mọi người đừng quên...Diệp Tuyên Dã là một cái biến thái dị năng giả!

"Tất cả cút xuống xe!" Chưa giằng co được bao lâu, Tuyên Dã đã gằn giọng quát ra lệnh.

"Đừng mà a di."

"Chúng tôi sẽ im lặng mà, cô đừng đuổi!"

"Diệp Tuyên Dã, sợ hãi là bản năng, an toàn là vấn đề bức thiết. Họ có lỗi gì?"

"Cút xuống, và dụi mắt nhìn cho rõ cái gì đang tới mà muốn ở lì trong xe hả??!!!" Diệp Thần hiển nhiên bị tức giận không nhẹ, thầm chửi bọn họ không có mắt, chẳng ăn ý gì cả, còn không chịu nghe lời mẹ, chết... chính là xứng đáng!

"A." Mọi người đồng loạt sửng sốt. Tình hình trước mắt không gọi là bon chen thì nên gọi là gì? Đàn tang xô đẩy thi nhau vọt tới chỗ bọn họ đang đứng, tiếng gầm gừ đói khát chói tai.

Trong lòng run sợ lẫn giật mình, lại nhìn tới Tuyên Dã đang đứng trung tâm của bọn họ và chiếc xe, tay đập mạnh xuống đất, miệng hô: "Phủ Không!"

Xung quanh lập tức được quả cầu trong suốt bao bọc lấy, nhẹ nhàng nhấc xe cùng bọn họ bay lên không trung, vừa vặn tránh thoát được bầy tang thi phóng tới.

Mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhỏm,có chút khó hiểu nhìn sang Diệp Tuyên Dã đang nhíu mày đăm chiêu. Sau một lúc:

"Thân ái, ngươi có cảm thấy kì lạ?"

"Xác thực là vậy." Diệp Thần gật đầu tán thành.

"Từ lúc chúng ta rời thành phố, hay đi ngang qua thị trấn, hoặc chỉ dạo quanh đây....chúng ta đều bị vây hãm và tấn công. Mà điểm chung là, đây đều là tang thi triều." Mặc dù là mạt thế, nhưng sự việc diễn ra, không khỏi quá giống sắp đặt bọn họ rơi vào hố bẫy.

"Mẹ, người nói đúng." Càng nghĩ, mọi việc càng khó tưởng hơn, quá đỗi phức tạp, không thể nắm rõ điểm mấu chốt.

Tuyên Dã trầm mặc. Mắt lóe lên tia sắc bén, tia nhìn kia như lưỡi hái Tử Thần lia đến bên vách sân thượng cách đó hai tòa nhà, ánh mắt rơi vào khoảng không.

Khóe môi nâng lên nụ cười rét lạnh, âm u tột cùng. Tay chỉ điểm về phía trước, quả cầu như bong bóng nhẹ nhàng trôi đi.

Đến khi bóng dáng bọn người Tuyên Dã mất tăm, ngay đó hai tòa nhà sân thượng, từ trong góc bước ra một bóng dáng nhỏ bé, ốm yếu đến đáng thương bước ra. Đôi mắt vàng sẫm ánh lên tia chết chóc khốc liệt cùng phẫn hận không cam, thoát ra khỏi miệng là những tiếng gầm gừ không ai hiểu.

~ * ~

Cũng tại hành trình mạt thế tìm baba để có nơi ăn bám, người mà mẹ con Tuyên Dã tìm kiếm - nam chính của chúng ta.

Hiện tại đang sống tốt, không phải, là sống rất tốt mới đúng. Bọn người nam chính hết sức thoải mái xem đây như chuyện huấn luyện, giết tang thi vô cùng thành thạo.

Khả năng thích ứng của bọn họ phải nói là vô cùng vô cùng mạnh mẽ. Lúc đầu chỉ ngoại trừ bất ngờ đôi chút, thì là hôm sau đã đem nó xem thành như đúng rồi. Và chuyện mạt thế xảy ra, vốn là hiển nhiên.

Thác Viễn mỉm cười vui vẻ. Họ không cần phải ẩn trong bóng tối nữa, muốn giết người thì giết, tang thi gặp họ e rằng chưa lâm trận đã bỏ chạy.

Phải nói, khí tức của bọn nam chính cực kì khủng bố. Chung quy đây chỉ là ngày mở đầu mạt thế nhưng bọn họ đã đột phá kinh người. Hẳn về sẽ là một băng nhóm cường giả thống trị mạt thế.

"Lão đại, tuy sóng yếu nhưng vẫn dò xét được, chị dâu đang đi về phía Nam." Du Hàn nói khẳng định. Tay cũng không ngừng nghỉ, liên tiếp giải quyết vài con tang thi đang nhe răng.

"Hàn.." Nam chính hét lớn, phóng nhanh tới chỗ hắn, sẵn tiện đem hắn từ vòng nguy hiểm thoát ra.

Mà chỗ ban nãy Du Hàn đứng có một vết lõm đen kịt đang khẽ bốc lên dòng khí trắng. Là lửa sao? Tang thi dị năng lửa?

"Hàn, cậu cẩn thận một chút." Thác Viễn nhíu mày khởi trách, trong mắt lại là một mảnh lo lắng.

Du Hàn thở nhẹ, gật đầu. Cũng tại hắn lơ đãng, thế nhưng cũng không thể trách được, qua mấy ngày nay tang thi vẫn chậm chạp, bỗng dưng tiến hóa, ai dự liệu được chứ.

"Cậu chẳng biết điều, suýt hại Dật Ân rồi.." Người phụ nữ thân thiết gọi tên lão đại, khiến cho bộ đôi song sinh hiếm khi hai miệng một lời.

"Ai cho phép cô gọi tên lão đại!"

"Dật Ân~" Cô nũng nịu, trong giọng giống như chịu quá nhiều ủy khuất.

"Câm mồm. Tôi là nể mặt cô là thuộc hạ của tôi, cũng như là chị vợ tôi, cô đừng quá phận." Dật Ân lạnh lùng không chút khách khí mắng cô ta lẳng lơ, vô liêm sỉ.

"Thực sự lỗi." Diệp Thẩm Ni nhỏ ra vài giọt nước mắt uất ức. Sau khi mạt thế xảy ra thì cô ta nghĩ, nếu có danh nghĩa chị vợ chống lưng hẳn hắn không thể bỏ rơi, sẽ phải chú tâm cô hơn. Thế nhưng, cô tính sai rồi, hắn tựa hồ càng chán ghét cô hơn. Cô đã làm gì sai đâu chứ?

"Thực lực chẳng bao nhiêu nhưng không biết sao liêm sỉ lại càng chiếm nhiều hơn." Thác Viễn không hề kiêng kị gì mà châm chọc.

Họ Diệp có đối tốt gì với chị dâu đâu, người phụ nữ ngu ngốc này còn mang ra nghĩ muốn chống lưng. Còn có vẻ mặt "Tôi sai chỗ nào", quả là cực phẩm a! Là cực phẩm diễn xuất đó. Sao cô ta không đi thi Hollyword luôn đi? Giải thưởng chắc chắn rất cao!

"Chúng ta nên từ bi chậm rãi khiến cô ta chịu không nổi." Du Hàn thái độ rất nhân từ đề nghị.

"Tôi biết các cậu giỏi rồi!" Khóe môi Dật Ân khẽ cong lên khen ngợi.

Diệp Thẩm Ni ngồi trong xe không rõ lý do mà rùng mình ớn lạnh.

= ° =

Mà bên này bọn Tuyên Dã cũng đã "hạ cánh" tại xào huyệt tang thi tiến hóa.

Vài ngày ngắn ngủi, tang thi đã trở nên ghê gớm, chính thức trở thành nỗi lo sợ của con người. Đa số đã trở thành tang thi dị năng cấp 1, khiến con người rơi vào tuyệt vọng khi bọn họ vẫn là người thường.

Chính là cho dù một số ít biến thành dị năng giả, nhưng vẫn chưa thể khắc chế tang thi!

"Mẹ kiếp, đây chỗ quỷ quái nào hả?" Bối Kiều nhịn không được chửi ầm lên. Rõ ràng nhà máy kia nằm rất xa nơi này, thế nhưng bọn tang thi tài giỏi lại mang mùi của xăng dầu ngập nơi này, tạo nên không khí gay mũi, cực kỳ khó chịu!

"Ô..ô..mẹ thật đáng chết a!" Diệp Thần vừa hạ gục tang thi vừa lên giọng ai oán.

"Gì cơ?!" Diệp Tuyên Dã cao giọng hỏi lại.

"Hihi, không có gì hết..." Diệp Thần nuốt vào bụng một trận ai oán, cười hìhì. Hắn còn muốn sống tốt để mà gặp lại baba.

"Tập trung đi." Tuyên Dã hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập cảnh cáo khiến Diệp Thần co rụt người lại.

Dù tình cảnh nguy hiểm nhưng bọn người Tuyên Dã vẫn có thể cười đùa thoải, chứ không như Song Nhân vừa chiến đấu vừa phải bảo vệ Hy Chang.

Trước dễ sau khó, bà ta cũng không thể phân thân làm hai việc, cho nên trên người đã có không ít thương tích, không nặng cũng không nhẹ, đủ để bà ta chết trong tích tắc nếu không kịp chữa trị.

"Bối Kiều, cậu đưa tiểu Thần, Hy Chang, với dì Nhân rời xa một chút."

Tuy không biết vì sao Tuyên Dã làm vậy, nhưng hắn vẫn tuân lệnh đem ba người ra một khoảng cách nhất định. Có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng sẽ kịp cứu trợ, không đến nỗi bại vong.

Tuyên Dã hít thở một hơi thật sâu, tay ngưng tụ từng mảng không khí xanh nhạt tập trung xoay tròn trong lòng bàn tay. Cô nhẹ nhàng vỗ tay, không gian xung quanh như bị gián một đòn mạnh, âm thanh nổ vang dội, khung trời đỏ rực với khí cháy mạnh của lưu huỳnh.

Đúng thế, cô mượn khí lưu huỳnh ít ỏi từ trong không trung để hội tụ lại hết thảy, tay đập mạnh lại chất xúc tác nổ mạnh.

Đương nhiên, tang thi cũng bị thiêu rụi, một mảnh không còn.

Không khí nóng dần hòa hoãn đi, lộ ra đám người Bối Kiều đang được bảo vệ trong vòng tròn khí quyển.

Tuyên Dã đứng độc lập cách xa, thân thể khẽ run lên, bất chợt ngã xuống.

Diệp Thần không kìm được hoảng loạn mà chạy tới. Mẹ của hắn, suốt ngày cứ lo cho bọn hắn, hắn làm sao mà không đau lòng đây.

"Mẹ, người vất vả rồi."

"Thân ái, ngươi khóc cái gì? Ta còn chưa có chết." Cô mệt mỏi mở mắt, lườm Diệp Thần. Cô chỉ tê liệt chân giây lát thôi, hắn làm gì mà khóc đưa đám vậy, mong muốn cô chết sớm lắm sao?

Diệp Thần dụi mắt, mỉm cười đỡ cô dậy.

"Ô..ô..a di, a di..cứu Nhân bà bà đi" Hy Chang rấm rứt khóc, thương tâm không thôi.

"Ồn chết" Sau khi đẩy con bé sang một bên, Tuyên Dã đặt hai tay mình lên ngực Song Nhân. Ở giữa vị trí trái tim bỗng phát lên một tầng ánh sáng mờ nhạt, dần lan truyền khắp cơ thể bà ta.

Mà thương thế bà ta cũng chậm rãi khôi phục, chỉ còn lại vết dơ của máu.

Song, thấy ánh mắt mong đợi của mọi người đều dồn vào người Song Nhân, Tuyên Dã phiền chán hỏi: "Mấy người nhìn cái gì?"

"Đợi bà bà tỉnh a." Hy Chang ngây ngô trả lời.

"Mấy người cho rằng đây là phim kiếm hiệp à?" Khóe môi Tuyên Dã không dấu vết giật nhẹ, vẻ mặt như cũ lạnh nhạt, tay kia lôi Diệp Thần đi. Trong lòng lẩm bẩm: tiểu Thần của cô không nên bị lây nhiễm bởi mấy người mê phim huyễn hoặc này!

"A di, a di.." Hy Chang khó khăn chạy theo sau kêu gọi.

"Thực không lễ phép." Tuyên Dã hừ lạnh. Không ai dạy cô bé này cách gọi tên người lớn sao?!

"A di, con không biết tên người." Hy Chang mếu máo.

"A." Tuyên Dã nhếch môi, hoàn toàn im lặng.

Phải rồi. Từ lúc gặp mặt đến hiện tại, Tuyên Dã vẫn chưa hề mở lời giới thiệu tên cho Hy Chang.

"Mẹ là Diệp Tuyên Dã!" Trông thấy mẹ mình im hơi lặng tiếng, Diệp Thần có chút bất đắc dĩ nói.

Hy Chang gật đầu, liền nói: "Tuyên a di, con cảm ơn người."

Tuyên Dã lạnh nhạt gật đầu đáp trả. Trong lòng ngầm rủa bản thân sao có thể quên việc này. Nhưng biểu hiện này lọt vào mắt Hy Chang lại là...

Nhìn bóng lưng hai người, Hy Chang cười hihi sùng bái: Tuyên di, thực khốc a ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.