Hành Trình Cướp Đậu Hủ Của Tiểu La Lỵ

Chương 6: Hạnh phúc vỡ tan (1)




"Thanh nhi, con lại ngẩn người! Tiếp tục luyện chữ đi!!" Cố mẫu tức giận gõ tay vào trán Cố Thanh Thanh khiến nàng giật mình. Cây bút lông trên tay nàng rơi xuống, làm lấm bẩn tờ giấy chi chít những nét chữ.

"A!" Nàng luống cuống cầm lên cây bút, lòng vô hạn đau khổ nhìn tờ giấy mà nàng đang luyện chữ. Trời ạ! Trưa nay nàng phải nộp 20 tờ giấy luyện chữ cho Cố gia gia rồi. Haizz!!

" Con nhớ là phải tập chung luyện chữ đấy! Mẫu thân sang phòng bếp lấy chút điểm tâm." Cố mẫu bất đắc dĩ nhìn nàng rồi cất bước đi.

Không biết vì sao mấy ngày nay tâm trạng Cố Thanh Thanh nàng cứ bồn chồn không yên. Đặc biệt là ngày hôm nay, cứ như có điều gì đó đang thôi thúc nàng cất bước chạy thật nhanh! Ai đó trong nàng như đang gào thét, cảnh báo nàng khỏi cái gì đó.

Nhưng muốn nàng chạy trốn khỏi điều gì mới được chứ?? Cảm giác không an toàn này kéo dài, làm nàng cảm thấy thực bức bối và mệt mỏi, cảm giác như sắp mất một điều gì đó rất quan trọng với nàng, mà nàng chẳng thể làm làm gì hết!!

Cố Thanh Thanh đột ngột đứng dậy, hất đổ nghiên mực, những tờ giấy trắng bay phấp phới khắp căn phòng. Linh cảm đang mách bảo nàng, nó đang đến gần.

Cố Thanh Thanh vận khinh công đến chỗ mẫu thân nàng, hoảng loạn nói:

"Mẫu thân, chạy đi, mau chạy thôi!!"

" Thanh nhi, con làm sao vậy?" Cố mẫu quá bất ngờ trước sự hoảng loạn của nàng, lo lắng hỏi.

Cố Thanh Thanh mặc kệ lời mẫu thân nàng, tay nàng nắm chặt tay áo Cố Thanh Lam, kéo đi.

Từ đằng xa đột ngột vang lên tiếng hét của hạ nhân Mạn Tiêu sơn trang.

" Phu nhân! Mạn Tiêu sơn trang bị tấn công rồi!!"

Đồng tử của mẫu thân nàng co lại, Cố Thanh Lam vận 10 phần công lực dùng khinh công bế Cố Thanh Thanh bay về phía thư phòng của Cố gia gia. Ngay sau khi hai người các nàng đến thư phòng, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và Cố thúc thúc cũng tới.

Bên tai của Cố Thanh Thanh là tiếng bước chân của hàng ngàn người trong sơn trang, có thể là tiếng của những gia đinh đang toán loạn chạy, cũng có thể là của người kẻ tấn công đang đuổi theo gia đinh để giết hay đang lùng sục sơn trang để tìm các nàng.

Nhưng tại sao giữa những tiếng la hét ồn ào đó, Cố Thanh Thanh nàng vẫn nghe rõ từng lời của gia đình nàng??

Mẫu thân nói: " Thực xin lỗi, nếu như lúc đó nghe lời con, cả nhà chúng ta đã cùng nhau chạy thoát được! Có thể chúng ta không thể sống nhưng Thanh Thanh thì nhất định phải sống! Vì vậy hãy chạy đi!"

Cố thúc thúc nói:" Thanh nhi, nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất, ta không bảo vệ được sơn trang này nhưng nhất định đi phải bảo vệ được con! Thanh nhi, chạy đi!"

Ngoại tổ phụ nói: "Cố gia ta người nào không tài giỏi, thông minh? Thanh nhi, ngươi phải sống, sống để cho bọn chúng thấy kết cục của việc tấn công chúng ta! Thanh nhi, sau này ngươi phải trả thù cho tất cả người sống trong Mạn Tiêu sơn trang! Vì vậy mau chạy đi!"

Ngoại tổ mẫu nói: " Thanh nhi, chúng ta không thể sống được, vậy con hãy sống hộ phần chúng ta! Chạy đi!"

Nếu như ta không nghe thấy những gì bọn họ nói, nếu như những câu từ đó bị át bởi những âm thanh ồn ào ngoài kia thì tốt biết mấy! Như vậy ta có thể ngoan cố chiến đấu cùng họ.

Nhưng nàng lại nghe thấy tất cả, to và rõ ràng hơn bao giờ hết. Thật đáng ghét làm sao, đúng không? Cố Thanh nở nụ cười rực rỡ hơn bao giờ hết, nuốt vào những giọt nước mắt đáng ghét không nghe lời đang cố gắng trào ra kia với bọn họ.

" Thanh nhi sẽ sống, sẽ sống tốt hơn bao giờ hết, sẽ sống vui hơn bao giờ hết!! Thanh nhi sẽ làm bọn chúng hối hận!!!!"

Cố Thanh Thanh nàng cười, bọn họ cũng cười, tựa như đây không phải là cuộc chia ly đẫm máu, tựa như không phải họ đang dùng mạng chính mình đổi cho nàng.

Họ bước ra cánh cửa hướng tới địa ngục, hướng tới nơi ánh sáng của mặt trời đang soi rọi những thứ dơ bẩn trong cuộc sống. Mọi người chỉ luôn nhìn vào những ánh sáng của mặt trời soi rọi chứ đâu biết rằng đằng sau bốn chiếc bóng của những con người đang chiến đấu ấy, bóng dáng nhỏ bé đi ngược lại đang khuất dần bóng tối.

Hơi thở của đứa bé đang nhạt dần, rồi tựa như biến mất, như chưa từng tồn tại.

Cố Thanh Thanh cắn chặt tay mình để ngăn những tiếng nức nở, nghẹn ngào. Nàng ép mình nhìn vào cuộc chiến. Nàng ép mình nhìn mẫu thân rút roi đánh từng kẻ xâm phạm lãnh địa của gia đình mình, nhìn thúc thúc nàng cầm giáo anh dũng mà chiến đấu với những kẻ đang làm tổn thương gia đình thúc ấy, nhìn ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nàng cầm kiếm cùng nhau chiến đấu.

Tưởng chừng như nỗi đau tinh thần nàng đã đến cực hạn, nhưng không, khi nàng nhìn đến những kẻ cầm đầu đang cười nhạo gia đình đang dùng cả mạng để bảo vệ nàng như một lũ ngu, chán sống, như những kẻ không biết lượng sức mình.

Bức tranh mô tả sự bẩn thỉu của cuộc sống đang hiện lên trước mắt nàng. Khuôn mặt khốn nạn của từng kẻ, đều được nàng khắc ghi trong đầu. Khóe mắt Cố Thanh Thanh vằn lên những tia máu, sát khi bao phủ xung quanh nàng, hận thù chồng chất hận thù.

Từng vết thương trên người của gia đình nàng, nàng sẽ trả cho từng kẻ một. Bọn chúng nhất định sẽ nếm được địa ngục của trần gian!! Sống mà chẳng thể bằng chết!!

Bàn tay trắng nõn của nàng bị cắn đến bật máu.

" Ha ha! Cuối cùng Mạn Tiêu sơn trang cũng bị phá hủy!! Cố lão đầu, năm xưa tại lần tranh chức võ lâm minh chủ ngươi hạ nhục Công Tôn ta trên võ đài. Cuối cùng lại vì một con tiện nhân mà từ chối chức võ lâm minh chủ, lui về ẩn cư, đúng là ngu hết chỗ nói!!" - Một kẻ mập mạp, mặc một bộ tử y đắt giá, tinh xảo chẳng những không tôn lên cho hắn ta chút vẻ đẹp nào mà còn làm hắn trở nên thêm lố bịch và như một tên nhà giàu mới nổi.

" Thí chủ chớ sát sinh thêm nữa! "Quay đầu là bờ, cải tả quy chính, thì sẽ được bần đạo và Công Tôn tiên sinh tha thứ!" - Một tên đầu trọc mặc áo cà sa tự xưng là một cao tăng ẩn cư tiếp chuyện. Hắn ta tỏ ra minh thanh liêm, nhân hậu khiến Cố Thanh Thanh càng thêm phẫn hận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.