Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 12






Bảy giờ hai mươi phút tối, vợ chồng Tô Uyển Ân rời khỏi biệt thự Tô gia, ngập ngừng đứng trước cửa xe, cô thật sự không muốn bước lên trên một chút nào, vì cô hiểu rõ, thế giới khép kín bên trong đó khác biệt hoàn toàn so với bên ngoài.

Cô sẽ không còn được nhìn thấy sự dịu dàng, cảm nhận được chút ấm áp nào từ anh, mà ngược lại là dáng vẻ tàn ác, như hổ dữ có thể ăn thịt cô bất cứ lúc nào.
“Vợ yêu sao thế? Chờ anh à…”
Giọng nói trầm trầm của anh như tiếng đàn réo rắt, vừa từ tính lại vừa ổn định, chầm chầm ngả người sát về phía cô, nhẹ nhàng ôm lấy thắt eo, đỡ cô lên xe, rồi rời đi trong ánh mắt hoan hỉ của cả Tô gia, chỉ cô mới biết, chuyện kinh thiên động địa giờ mới chỉ bắt đầu.
“Á…”
Động cơ máy vừa khởi động, còn chưa đi được bao xa, thì đôi tay cứng cáp liền bóp chặt lấy thắt lưng cô, cảm giác như muốn nghiền nát xương thịt, vừa đau vừa ê ẩm.
“Sức chịu đựng cũng không tồi.”
Thanh âm nghe thực quỷ dị, một giây kế tiếp, anh nâng cao sức lực, cố gò ép mạnh hơn, toàn thân cô tê cứng, cảm giác đau rát đã truyền đi khắp cơ thể.

Cho dù đau đến mức tái mặt, Tô Uyển Ân vẫn quyết không kêu la dù chỉ một tiếng, răng cắn chặt môi, rơm rớm màu máu đỏ, vết thương đè lên vết thương, xung thần kinh tê dại.
“Một ngày làm công chúa là quá đủ rồi, có phải bây giờ cô nên trả lại thứ gì đó hay không?”
Mặt Lạc Hạo Đình sạm lại, hơi thở của anh có thể làm cho không khí đóng băng, anh quắt mắt nhìn cô, dường như muốn bóp chết cô.
Chính là ánh mắt đó, ánh mắt chứa đầy thù hận, cứ dập dìu trong bóng đêm, khiến Tô Uyển Ân bị vùi dập trong sự lạc lõng, cô không hiểu là rốt cuộc mình đã làm sai điều gì?
Lạc Hạo Đình như cuồng phong lao tới, bó chặt cơ thể Tô Uyển Ân lại, điên loạn hôn lên môi cô, như dã thú khát thịt, cứ thèm thuồng mà xâm chiếm.
“Xin anh, về nhà rồi hãy làm.”
Ngưng lại mấy giây, mắt anh liếc qua nhìn cô xa xăm, môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ, thanh âm của anh lạnh lẽo như hàn ngọc dưới lòng đất, đóng băng trái tim cô lại.

“Loại phụ nữ *** đãng.”
Cô không *** đãng, chỉ là cô không muốn bị hành hạ ở nơi này, đương nhiên cô cũng hiểu, là bản thân không thể thoát được khỏi tay anh, sớm muộn gì cũng trở thành mồi ngon để anh chén.
“Đã thế thì tôi sẽ cho cô thoả mãn.”
Khoé miệng Lạc Hạo Đình cong lên, ngữ khí bình thản, khiến lòng Tô Uyển Ân bất an trồi lên dự cảm xấu.
“Anh… muốn làm gì?”
Như bị lửa đốt cháy cổ họng, giọng nói thất thanh, thân thể Tô Uyển Ân không ngừng run rẩy, thi thoảng lại thu mình lại vì sợ hãi.
Từ trong ngăn kéo mini, Lạc Hạo Đình lấy ra vật gì đó, bị ánh đèn dập dìu làm cho mờ nhạt, nhưng Tô Uyển Ân dự đoán đó không phải thứ tốt lành gì, đáy mắt loé lên tia nài nỉ, nhưng rồi cũng nhanh chóng tắt vụt vì bắt gặp phải ánh mắt tàn nhẫn của anh.
Điên cuồng mở cửa xe, dồn sức va vào cánh cửa kính bền vững, Tô Uyển Ân chẳng thà chết, còn hơn ở đây bị anh làm nhục.
“Cô điên sao?”
Rất nhanh chóng Lạc Hạo Đình đã phản ứng kịp, thô bạo kéo cô nằm choài trên ghế, dùng cà vạt buộc chặt hai tay cô lại, cả thân hình to lớn đè nặng lên người, không cho cô cơ hội được chết sạch.

“Đừng… anh muốn làm gì tôi cũng được, xin đừng tiêm thứ đó vào người tôi.”
Tô Uyển Ân run rẩy nhìn kim tiêm nhỏ trên tay anh, đầu kim bé tí đang muốn đâm thọc vào da thịt cô, đương nhiên cô biết rõ, trong đó chứa thứ gì, càng hiểu rõ là thứ chết tiệt kia một khi đã đi vào máu, là cô sẽ sống không bằng chết.
“Phải có thứ này vào thì cô mới sung được.”
Một tia đau đớn truyền tới, chất lỏng trong ống tiêm bị anh bơm vào người cô, không chút thương tình, không sự ngập ngừng, anh hiện tại như ác ma bước ra từ nhà tù tu la, thật đáng ghê tởm!
Tô Uyển Ân cảm nhận được khắp người mình nóng ran, giống như đang có ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể, dường như muốn biến cô thành tro tàn.

Cái loại thuốc chết tiệt kia ngấm thật nhanh, cô sắp không chịu nổi nữa rồi, hiện tại đang ở trên xe, cô không cách gì có thể ức chế được cơn bốc hoả.
Đầu óc bắt đầu xuất hiện ảo giác, càng ngày càng hỗn loạn, mơ mơ màng màng.
Dáng vẻ thừa sống thiếu chết ấy của cô khiến anh rất vừa lòng, thậm chí là hả dạ, anh muốn xem thử sức chịu đựng của cô tới mức nào, chắc là sẽ không bao lâu nữa, điên cuồng mà lao về phía anh.
Khắp người Tô Uyển Ân mềm nhũn, cảm giác như mình bị bế lên, sự va chạm thân thể, kết hợp thêm mùi hương đàn ông phảng phất, khiến cô lại càng khó chịu.

“Mau buông tôi xuống.”
“Không chịu được nữa à.”
Lời anh mang hàm ý châm chọc, trong đáy mắt đen tối loé lên một tia ác ý, trong đầu không ngừng suy đoán về thảm cảnh sáng mai khi cô thức giấc sẽ trông như thế nào?
Trong căn phòng tối đen, cô cảm giác mình đã bị hạ nằm xuống giường, cô thật sự không dám tưởng tượng viễn cảnh kế tiếp.

Trong lòng trồi lên tia nhục nhã, ê chề.
Nhìn người phụ nữ như hoa như ngọc nằm trên giường, trong lòng Lạc Hạo Đình thoáng qua vẻ thương xót, nhưng rất nhanh chóng, ý nghĩ điên rồ ấy bị anh gạt ra khỏi đầu.
Không thể là thương xót…

Mà là hả hê…
Chỉ cần đêm nay cô tự sà vào lòng anh, đánh mất đi sự trong trắng, đoán chắc sáng mai lúc thức dậy, sắc mặt sẽ khó coi đến nhường nào.
Mặc dù thần trí mơ hồ nhưng Tô Uyển Ân vẫn cảm nhận thấy rõ, đang có một bàn tay chạm lên cơ thể mình, nhưng cả người cô mềm nhũn, cơ bản không thể ngăn cản nổi.
Vốn là muốn lên tiếng kêu la, nhưng phát ra lại là những âm thanh rên rỉ, đến bản thân cô cũng hết hồn!
“Quả nhiên là cô gái *** đãng.”
Thanh âm mang ngữ khí khinh bỉ, tay không lưu tình đánh úp thân thể cô, roạt một tiếng lớn, tấm váy của cô bị xé nát tươm, lộ ra thân hình nuột nà trong bộ nội y màu đỏ rực rỡ.
Lạc Hạo Đình chạm tay lên ngực cô, hơi lạnh phát ra như đánh thức cơn nóng rực trong cô, khiến cô cảm nhận được, là mình sắp bị dã thú xâu xé.
“Đừng… đừng động vào tôi!”
Cố nhích người ra xa người đàn ông, Tô Uyển Ân cắn chặt môi chịu đựng, cố để không phát ra tiếng rên như vừa nãy.

Dược tính của loại thuốc kia quá mạnh, cô sắp không khống chế nổi chính mình, ở giữa cặp chân thon dài bắt đầu rỉ róc nước chảy.
“Đó là do cô nói đó nhé! Lát nữa đừng có mà tìm đến tôi.” Thu tay lại, Lạc Hạo Đình đắc ý ngồi đầu giường chờ đợi, lát nữa khi thuốc bộc phát mạnh hơn, xem cô chịu đựng thế nào.
Nhiệt độ trong phòng khiến thân thể Tô Uyển Ân nóng rực, như muốn phát lửa, thiêu rụi đi tim gan cô, cảm giác như phần thân dưới của mình đang động đậy, liên tục tìm kiếm điều mới lạ.
Cô gần như phát điên, chỉ hận không thể lập tức giết chết chính mình, chứ cảm giác bị hành hạ như này thực sự rất khổ sở, cô phải làm sao để hạ thấp được nhiệt độ trong người mình xuống?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.