Hạnh Phúc Thời Mạt Thế

Chương 22: 22: Đào Măng





Buổi chiều từ trong huyện trở về, hai người đem hơn hai mươi bó tiền trăm nguyên màu đỏ ném lên trên giường đất, cô cởi giày liền ngồi lên trên giường đất, bộ dáng giống như thổ tài, cởi hết bó tiền, nằm xoài người ở trên bên, để Khương Trí ở dưới giường đất cầm di động chụp ảnh lưu niệm cho cô.Khương Trí là thật sự không biết vợ mình thường ra chiêu gì, liền cầm di động chụp lấy mấy tấm ảnh cho cô, cô bày ra các loại tư thế có thể nghĩ ra.Cuối cùng vẫn là dì nhỏ đi vào nhà nhìn không được, nói nhanh đếm tiền để đưa cho người ta, trong chốc lát người ta sẽ tới lấy tiền.

Cô lúc này mới ngừng lại.

Còn ẩn ẩn nghe được dì nhỏ oán trách với Khương Trí:- Nào có ai quản vợ mình như vậy.”Cô 囧.Thành thành thật thật cùng dì nhỏ đếm tiền trả cho mỗi nhà, mỗi lần còn đếm vài lần, sợ đếm sai rồi.

Chờ người một nhà ăn xong cơm chiều, liền lục tục có người tới lấy tiền.Những thôn dân bát quái, cầm tiền xong cũng không đi, đến hỏi thăm chuyện hai người mua nhà ở, hai người nhất trí đều nói với ở bên ngoài, đây là mẹ chồng mua, muốn tới ỏ gần nhà dì nhỏ.Chỉ chốc lát sau, thôn trưởng đại thúc cũng tới.

Ông ta thừa dịp cơ hội này, cũng tuyên bố chuyện hai người mua nhà ở, còn có rừng thông mà nhà lão đầu cũng cho nhà cô.Mọi người nghe xong cũng không tỏ vẻ có ý kiến, nhà bọn họ gia có rừng thông, mộc nhĩ đều lo liệu không hết, quá nhiều việc, làm sao có thời giờ nhớ thương việc nhà người khác.Đương nhiên cũng có người ngoại lệ, tỷ như nói Trần Thúy Hoa.Bà ta hôm nay chính là người tới sớm nhất, lấy xong tiền cũng không đi, chờ ở bên cạnh, nhìn người khác tới lấy tiền, liền tiến lên hỏi người ta một chút bán bao nhiêu tiền, lúc sau tự mình lẩm nhẩm tính toán lên, giúp hai người tính toán lần này thu thổ sản tổng cộng tốn nhiều ít.Nói vị Trần Thúy Hoa đồng chí này có phải không có việc gì làm hay không.

Hai người xài bao nhiêu tiền thu thổ sản cùng bà ta có một xu tiền quan hệ sao? Vừa mới nghe nói hai người nói tốn 20 vạn mua nhà của lão đầu, liền không vui, trong miệng cũng nhỏ giọng nói thầm, cái gì mà có nhiều như vậy tiền nhỏ mọn, cái gì mà có tiền như vậy còn chiếm tiện nghi của bà ta.Bà ta nói hai người có tiền thì liên quan gì đến bà ta a, đây là thù phú sao?Cho nên lúc thôn trưởng tuyên bố nhà lão đầu đã bán cho hai người, cũng tặng cùng rừng thông, bà ta liền không vui.Bà ta nhảy ra phản đối.- Thôn trưởng, khó mà làm được, 20 vạn chính là mua nhà ở, bọn họ có tiền như vậy, như thế nào còn tặng không rừng thông đâu.Đây là muốn cho hai người bỏ tiền mua đất cùng rừng thôngThôn trưởng thấy bà ta nhảy ra nhảy nhót, liền nói:- Mặc kệ là ai mua ngôi nhà này, ta đều đưa cho người đó rừng thông.

Nếu bà không đồng ý đưa bọn họ, bà liền lấy ra 20 vạn mua.


Không phải bà nói 20 vạn là tiền mua nhà không thôi sao, không thể đưa cùng rừng thông, vậy ta liền đưa cho bà nhà ỏ, còn cái gì khác thì không có.

Bà có 20 vạn thì đưa ra, người trong thôn còn đang cần dùng số tiền này.Trần Thúy Hoa sau khi nghe xong lập tức không lên tiếng, thật là không có việc gì lại tự tìm cừu hận cho mình.Thôn trưởng thấy không ai nói cái gì, liền nói với Khương Trí:- Cháu có rảnh thì để chú nhỏ cháu dẫn cháu đi nhận rừng thông.

Người ở trong thôn một nhà một mảnh, cũng không thể nhận sai rồi.

Còn có đất, mùa lúa nước năm nay thì không kịp.

Cháu cùng chú nhỏ cháu thương lượng xem có thể trồng cây khác hay không, sang năm trở về sớm một chút, có thể đi theo cùng nhau trồng lúa nước.Nói xong này đó, ông ta liền đứng dậy đi rồi.Mọi người thấy thôn trưởng đều đi rồi, cũng tản đi..Buổi tối, trước khi đi ngủ, Khương Trí cùng dì nhỏ nói, buổi sáng ngày mai muốn đi vào rừng trúc đào măng, dì nhỏ nói được, còn để chú nhỏ đi cùngNgày hôm sau ba người đi tới cạnh rừng trúc.

Cô nhìn rừng trúc thật là hưng phấn a, đây là lần đầu tiên cô đi đào măng a.

Khương Trí lo lắng tính tình cô hấp tấp, trước khi tiến vào rừng trúc liền lôi kéo tay của cô nói:- Một hồi đi vào trong rừng trúc, theo sát anh.Cô chạy nhanh nghe lời, gật gật đầu.Chú nhỏ dẫn đầu chui vào rừng trúc, hai người đuổi kịp theo sau, dọc theo một triền núi ở trong rừng trúc cao lớn leo lên trên, trong rừng trúc ngoại trừ bỏ cây trúc cao lớn xanh biếc, nơi nơi đều là cỏ dại mọc thành cụm, ngẫu nhiên ngửi được mùi hoa nhàn nhạt, khi thì có mấy đóa hoa dại nhỏ ánh vào trong mắt.Chú nhỏ vừa đi vừa giới thiệu cho hai người, măng mùa xuân chia làm hai loại, một loại là măng nhỏ mập mập nhọn nhọn, không cần lấy cuốc đào, mà là dùng tay bẻ ra cả gốc.


Loại măng này có thể phơi khô ăn, cũng có thể thái nhỏ cho vào xào với thịt ăn.

Một loại khác có tốn chút công phu, cần dùng cái cuốc thật cẩn thận mà đào ra, có thể làm măng khô, bởi vì loại măng ăn tươi sẽ có vị sáp, không thể ăn.

Lúc sau chú nhỏ lại nói chút kỹ xảo đào măng mùa xuân cho hai người.Chú nhỏ ở phía trước dùng đao đốn củi mở đường, Khương Trí vác cái cuốc trên vai , còn cô cầm trong tay một cái giỏ tre lớn.

Cô đi theo phía sau bọn họ một bên thưởng thức phong cảnh ven đường, vừa đi, vừa ngắm một mảnh cỏ dại, một phen hoa nhỏ cũng rất có lực hấp dẫn.

Khương Trí thấy cô đi chậm phía sau, liền quay đầu muốn lôi kéo cô đi, đột nhiên anh nhìn phía sau sau cô, thần sắc ngưng trọng, nói với cô: “Đừng nhúc nhích.” Rồi giơ cái cuốc lên chém tới cái cây phía sau cô.Cô hoảng sợ, quay đầu lại nhìn phía dưới cái cuốc của anh, rõ ràng là một con rắn, lập tức cảm thấy cả người nổi da gà, sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra.

Cô không biết tại sao, kiếp này thứ cô sợ nhất chính là rắn.Chú nhỏ thấy hai người dừng lại, đi trở về nhìn xem có chuyện gì.

Nhìn thấy con rắn đã chết, nói:- Sợ hãi đi, không có việc gì, đây là hoa xà, không có độc.


Ở rừng trúc này, không có rắn độc, rất an toàn.Nói xong liền tiến lên nhấc con rắn đã chết lên.- Cái này cũng không thể lãng phí, trở về để dì nhỏ cháu hầm cho ăn.Tuy rằng không có độc, nhưng cô còn sợ a.

Lúc sau cô cũng không dám đi lùi phía sau, trong tay túm lấy vạt áo Khương Trí, sợ lại có rắn xuất hiện.

Khương Trí cũng càng thêm cẩn thận, cẩn thận quan sát bốn phía.Bất quá một hồi, loại cảm giác khẩn trương này đã bị cảm giác mới lạ của việc đào măng thay thế.Hai người đi theo phía sau chú nhỏ, cố sức tìm kiếm, mắt chú nhỏ rất tinh, tổng có thể tìm được măng, hai người liền hỗ trợ đào ra măng tươi, mập mạp, rồi đặt vào trong giỏ, một hồi Khương Trí liền xách lấy cái giỏ, bởi vì măng quá lớn, đào mấy cái cũng đã chứa đầy giỏ, Giỏ quá nặng, cô cầm giỏ có chút quá sức.Cô đưa giỏ giao cho Khương Trí, hai tay trống trơn, nơi nơi tìm kiếm tung tích măng.

Thường xuyên ở lúc tìm măng, nhìn thấy bên cạnh cây trúc có bóng dáng giống con rắn, liền kinh hãi thét chói tai, chờ mọi người đều đi tới, mới phát hiện kia đâu phải là a, chính là cành cây.Một buổi sáng cô liền phát cảnh báo giả, một cái măng cũng không tìm được, cô kêu cũng mệt mỏi.Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, trong lúc vô ý nhìn đến bên cạnh chỗ lá rụng có một cái đầu nhòn nhọn đội lá lộ ra.Là măng, lúc này cô phát ra cao hứng hét lên, thúc giục Khương Trí mau lấy cái cuốc tới đào.Hai người ở trong rừng trúc đào một buổi sáng, thu hoạch rất nhiều.

Lúc trở về Khương Trí xách theo cái giỏ tràn đầy, trên vai khiêng cái cuốc cùng chú nhỏ song song đi ở phía sau, cô ở phía trước kiêu ngạo ôm cây măng mình phát hiện, một đường về nhà cùng dì nhỏ khoe ra.Hôm nay cô thật cao hứng, bởi vì cô thực thích loại cảm giác thám hiểm này, cảm giác phát hiện ra bảo vật.

Đương nhiên cô càng thích hương vị măng.Dì nhỏ thấy mấy người thắng lợi trở về cũng thật cao hứng, thấy trong tay chú nhỏ còn xách theo một con rắn hoa, liền nói cái này ăn ngon, giữa trưa liền đem con rắn này đi hầm, làm món mới cho hai người nếm thử.Giữa trưa, khi nhìn thấy đĩa thịt rắn nho nhỏ trên bàn ăn, cô liền tránh như rắn rết a.

Dì nhỏ nói con rắn quá nhỏ, để cô cùng Khương Trí ăn nhiều một chút.

Cô cầm chiếc đũa kiên quyết không duỗi về phía thịt rắn, Khương Trí chỉ ăn một ngụm, đũa liền bất động.Dì nhỏ thấy hai người đều không ăn, thực nghi hoặc, chẳng lẽ là đồ ăn không thể ăn? Bà cũng gắp một miếng thịt để vào trong miệng, hương vị phi thường không tồi a.


Liền hỏi Khương Trí:- Như thế nào không ăn, không thích sao?- Thích, dì nhỏ, thịt rắn ăn rất ngon, cháu để lại lát ăn cơm xong rồi, từ từ ăn.Một câu cuối là Khương Trí nói với cô.Chú nhỏ cùng dì nhỏ liền nhìn cô đầy ái muội, này cùng cô có một xu tiền quan hệ sao, xem cô đã làm gì a!Dì nhỏ cùng chú nhỏ không lên tiếng, cơm nước xong liền vào nhà nghỉ ngơi, lúc rời đi còn nhỏ giọng cười nói:- Hai đứa nhỏ này cảm tình thật tốt.Lúc sau trong phòng chỉ còn lại cô cùng Khương Trí ở chỗ này, rối rắm nhìn thịt rắn.Hôm nay tốc độ ăn cơm của Khương Trí rất chậm, cô đã ăn xong rồi, anh vẫn còn đang nhai kỹ nuốt chậm đâu, cô liền ở một bên chờ Khương Trí ăn xong, rồi thu thập cái bàn.Ở nhà dì nhỏ, cô phải biểu hiện một chút, nếu cái gì cũng đều Khương Trí làm, dì nhỏ khẳng định sẽ nói người cháu dâu là cô không tốt.

Cô phải hiền huệ a.Đang lúc cô tự mình say mê nghĩ ngợi, Khương Trí hôn lên môi cô, cô sửng sốt, này cũng quá lớn mật, rõ như ban ngày, anh đã nổi lên sắc tâm,cô đang suy nghĩ có nên giãy giụa không, thì liền cảm giác Khương Trí đầy đồ ăn gì đó vào trong miệng cô, cô theo bản năng nhai nhai thứ trong miệng, là thịt, chất thịt ngon ngọt, lưu hương môi răng.Chờ cô ý thức được đây là thịt rắn, liền nhìn về phía Khương Trí.

Khương Trí đã ngồi thẳng thân mình, cầm chiếc đũa thong thả ung dung gặp lấy một miếng thịt rắn muốn đưa vào miệng.Cô ‘a’ một tiếng, tiến lên một ngụm liền ăn luôn miếng thịt rắn Khương Trí sắp cho vào miệng, tay cũng duỗi về phía mâm, kép đĩa thịt rắn đến trước mặt cô, một lần nữa cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu “cô một khối, anh một khối” chia của.

Khương Trí bất đắc dĩ nhìn cô.

Cô làm lơ ánh mắt anh, nhanh chóng tiến công thịt rắn trong chén, giống Trư Bát Giới ăn nhân sâm vậy.Lúc cô nhìn trong bát mình trống trơn, liền quay đầu dùng bộ dáng đáng thương vô cùng nhìn Khương Trí.

Khương Trí cuối cùng chịu không nổi ánh mắt cô, từng khối từng khối thịt rắn gặp cho cô ăn.

Nhìn ánh mắt Khương Trí ôn nhu nhìn cô, cô chu chu miệng, hôn bẹp một cái lên mặt anh, còn tặng kèm “chồng à, anh thật tốt” lời ngon tiếng ngọt.Con rắn vốn dĩ không lớn, Khương Trí căn bản là không ăn mấy miếng, đều cho cô ăn.

Cô nhìn mâm chống trơn, ảo não nghĩ, con rắn này sao lại nhỏ như vậy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.