Hạnh Phúc Thời Mạt Thế

Chương 13: 13: Chuẩn Bị Mở Cửa Hàng





- Ba mẹ, chị cả, chị hai, anh rể, con cùng tiểu nghệ muốn mở cửa hàng rau dưa, muốn hỏi ý kiến mọi người một chút.Khương Trí tay vuốt chén rượu nói.Anh rể hai, Vương Húc mở miệng đầu tiên:- Hai đứa không phải đều có công việc sao? Mở cửa hàng thì ai trông nom?Anh rể hai là người là dân xã hội, là trưởng phòng kinh doanh trong một doanh nghiệp nhà nước, cũng có quan hệ với lãnh đạo, cho nên hắn tuy rằng chỉ là nhân viên nhỏ, nhưng ở đơn vị cũng có thể hô mưa gọi gió.- Tính chất công tác của con thì mọi người cũng biết, một tuần chỉ đi một ngày là được.

Công tác của Tiểu nghệ ở đơn vị cũng không tốt, hai ngày trước cũng tạm xin nghỉ bệnh.

Nếu mở cửa hàng thì có thể sẽ bận hơn.Khương Trí nói chuyện cô xin khá khéo léo, bọn họ nhất định cho rằng cô ở đơn vị bị khinh bỉ, mới xin nghỉ bệnh.Quả nhiên, ba Khúc là người thứ nhất nhấc tay đồng ý.- Đúng vậy, nếu ở đơn vị không hài lòng, liền xin nghỉ.

Chuyện mỏ cửa hàng, nếu các con đa nghĩ kỹ rồi liền làm đi, tìm được mặt tiền tốt chưa?Lúc này cô liền giành trước Khương Trí một bước, trả lời vấn đề.- Xem được một cái, cửa hàng tầng dưới nhà con, vốn là cửa hàng hoa.- Cái cửa hàng kia làm ăn không tốt, mở làm sao được, hai đứa tìm một cái khác đi.Chị cả Khúc, Khúc phượng nghe được cô nói cửa hàng nào, liền vội vàng nói.- Chị cả, em, nhưng là nhà em ở gần, đã phù hợp với một yêu cầu của bọn em.Cô vừa nói chuyện, vừa tiêu diệt đồ ăn mà Khương Trí gắp cho mình.- Đúng vậy, liền ở dưới lầu thì tốt hơn, cũng không thể để Hàm Hàm nhà ta ăn khổ.Mẹ Khúc đau lòng cháu ngoại.

Mở cửa hàng làm ăn buôn bán không dễ dàng a, có thể lo toan được sinh ý cùng chiếu cố gia đình.

Mẹ Khúc là sợ cửa hàng quá xa, lo bọn họ đều không rảnh để chiếu cố cho Hàm Hàm.- Bà ngoại, bà gọi cháu sao?Hàm Hàm ở ngoài, nghe được bà ngoại kêu tên hắn, cho rằng bà ngoại tìm hắn, liền cần dâu tây của mình, tung ta tung tăng chạy tới, lấy một quả lớn nhất, đỏ nhất nhét vào trong miệng bà ngoại.- Thật ngọt, vẫn là cháu ngoại nhỏ của bà biết đau lòng, thật không uổng công bà thương cháu.Mẹ Khúc ăn dâu tây Hàm Hàm đưa cho bà, vui vẻ nói.- Hàm Hàm, có bà ngoại, không có ông ngoại sao?Ba Khúc ghen tị.Hàm Hàm một chút do dự cũng không có, liền cho mỗi người trưởng bố trên bàn cơm một quả dâu tây.


Khúc Nghệ nhìn hình ảnh con trai nịnh nọt này mà lòng rầu rĩ, từ khi nào mà con trai biết chia sẻ món ăn mình thích với người khác một cách vui vẻ như vậy?, Đáp án là: Chỉ có thể là lúc ở nhà đã ăn đủ rồi.Hàm Hàm phân xong dâu tây rồi, được đến một đống lời khích lệ, sau đó lại tung ta tung tăng chạy về phía anh trai, chị gái, cô nghĩ hắn nhất định sẽ nghĩ cách lấy được dâu tây từ chỗ anh trai, chị gái hắn.Khương Trí tiếp tục nói về đề tài vừa rồi.- Con cùng Tiểu Nghệ nghiên cứu qua, chúng con muốn mở quán nhỏ, không quá bận, cũng có thể chiếu cố tốt cho đứa nhỏ.

Nhà cũng ở gần, nên rất tiện, ngoại trừ chỗ này, những cửa hàng khác đều rất lớn, tiền thuê quá đắt, chúng con cũng không lấy ra được nhiều tiền.

Buôn bán nhỏ, không có gì nguy hiểm, cũng không có áp lực gì.BBa Khúc Nghệ Khương Trí nói xong, ở trên bàn cơm liền đánh nhịp đồng ý:- Được rồi, các con chính mình nhìn mà làm, tiền có đủ hay không, một hồi để mẹ con cho một ít.- Ba, con chỉ chờ những lời này thôi a, còn có chị cả, chị hai, hai người giúp em một chút, trước cho em mượn chút ít, bất quá, phải nói trước, quá hai năm mới có thể trả lại được a.Có cơ hội mượn này, cô phải chạy nhanh đem mục đích cuối cùng nói ra.- Nha đầu này, thật đúng là không biết xấu hổ mở miệng, được rồi, muốn nhiều ít, em nói một con số.Nhìn xem, đây chính là phú bà chị hai, Khúc văn của cô a.Khương Trí nhìn cô nói chuyện mượn tiền tới, liền nói với anh rể hai:- Anh rể hai, đơn vị mọi người không phải mỗi năm đều cấp phát cho công nhân viên chức nước khoáng sao? Có thể cho em mượn chút hay không a.- Được a, trong tay anh không phải có sao, 100 thùng có đủ hay không, không đủ thì anh lại lấy cho em.Anh rể hai hào khí nói.- Thật đúng là không đủ, em muốn bán trong cửa hàng.

Anh rể hai, anh lại chỉnh cho em một chút, nếu không được, thì có thể mua trong tay công nhân viên ở đó, giá thấp cũng được.Khương Trí cũng không khách khí cùng hắn.Anh rể hai rõ ràng sửng sốt, hắn không nghĩ tới Khương Trí thật nói không đủ, hắn cho rằng này đó vậy là đủ rồi, phải biết rằng công nhân viên chức bọn họ một người mới được phát 10 thùng.

Hắn mạnh miệng đã nói ra rất nhiều, lúc này nếu lập tức đổi ý, quá mất mặt, đành đáp ứng.Khương Trí lại nói với anh rể cả Lương Ngọc Quốc nói:- Anh rể cả, anh có thể giúp em thay điện nước được không?Anh rể cả là một người thành thật, không nói nhiều lắm, nhưng làm chuyện gì cũng cẩn thận, chu đáo.


Hắn hoàn toàn là tự học thành tài, có thể sửa điện nước, thay thế ( mặc kệ là cái gì, hắn đều dám làm, phần lớn còn có thể làm tốt.

) Còn có thể làm mộc.- n, chừng nào thì muốn sửa, gọi điện thoại cho anh là được.Anh rể cả ở đơn vị thuộc về nhân viên hậu cần, cũng không vội.Hành trình đến Khúc gia tới đây đã thành công viên mãn.Ngày hôm là chủ nhật, hai người lại mang theo Hàm Hàm, cùng xách theo đồ giống ngày hôm qua đi về Khương gia.Lúc này, người mở cửa chính là ba Khương, Hàm Hàm lại nhào tới, lặp lại những lời ngày hôm qua nói một lần:- Ông nội khỏe, bà nội khỏe.

Ông nội, cháu thật nhớ người, con mang theo thật nhiều đồ ăn ngon.

Mẹ, mẹ mau, mau cho ông nội xem.- Hàm Hàm, cháu ngoan của ông nội, ông cũng nhớ cháu a.

Mau, để ông hảo hảo xem xem bảo bối của chúng ta a, đều nửa tháng không gặp.Ba Khương khoa trương bế Hàm Hàm lên, lời nói giống như mười năm tám năm không gặp.Ở vấn đề vay tiền ở Khương gia liền đơn giản hơn rất nhiều, bởi vì ba Khương, mẹ Khương hoàn toàn nghe Khương Trí.

Cho nên lúc Khương Trí nói với cha mẹ rằng bọn họ muốn mở cửa hàng, liền thuận lợi mượn được 30 vạn.


Hơn nữa ba Khương, mẹ Khương còn nói, về sau nếu không có ai trông cửa hàng thì có thể nói, bọn họ có thể đi.

Trước khi mẹ Khương về hưu cũng là cô giáo, tương đối có văn hóa, tính tiền vẫn có thể.

Ba Khương tuổi cũng không quá lớn, hẳn là cũng có thể giúp đỡ.Từ Khương gia đi ra, ở trên xe cô liền gấp không chờ nổi mà tính tài chính trong tay, ba Khúc 15 vạn, chị cả 20 vạn, chị hai 20 vạn, ba Khương 30 vạn, cô còn 25 vạn, tổng cộng 110 vạn.Cô nghĩ sau khi mở cửa hàng rau dưa, liền có thể đi thành phố H mua vật tư.Thứ hai, Khương Trí liền đi nói chuyện thuê cửa hàng.Kỳ thật cái cửa hàng kia không nhỏ, là hai tầng trên dưới, mỗi tầng là 40 mét vuông, hình chữ nhật, nam bắc thông thoáng, lấy ánh sáng cực tốt.

Lầu hai có phòng vệ sinh, có thể đem toàn bộ lầu hai cải tiến thành nơi ở hoặc là kho hàng, đều phi thường tiện.

Cũng không biết vì cái gì, mà chỗ này phi thường tà khí.

Cho nên tiền thuê nhà nơi này tương đối tiện nghi.


Còn vấn đề mất tiền thì bọn họ không lo, không có vốn nên bán cái này thì kiếm cái khác.Chờ Khương Trí trở về thì đã nói ổn thỏa giá nhà, cũng đã ký kết hợp đồng thuê nhà.

Lấy 2.5 vạn năm để thuê 2 năm.

( cô cũng đã nói cho Khương Trí thuê hai năm.

)Tiếp theo Khương Trí liền đi làm giấy phép buôn bán, giấy phép vệ sinh, rồi một loạt chứng từ, thủ tục.

Khương Trí tìm người bạn học của anh, dùng thời gian ba ngày liền làm xong những thủ tục này đó.

Lúc làm giấy tờ mà có người quen thì chính là một đường đèn xanh, phi thường mau.Lúc Khương Trí bắt đầu làm chứng từ, cô liền gọi điện thoại cho chị cả, nhờ anh rể cả đến hỗ trợ.Anh rể cả đã giúp nhà cô suốt một tuần, không riêng gì sửa điện, anh ấy sử dụng đầu gỗ còn hữu dụng làm thành kệ để hàng, ngăn tầng trên tầng dưới, làm anh rể cô mệt muốn chết rồi, mấy ngày sau Khương Trí đều đi theo anh rể cả làm một trận.Cô nói Khương Trí mua nhiều đầu gỗ chút, để anh rể tiện tay làm giúp một ít thanh gỗ ( dùng làm hàng rào ), cùng chuồng gà, vịt, bởi vì thời gian khẩn trương, cô không yêu cầu chất lượng, làm không sai biệt lắm, có thể sử dụng là được.Ngày bọn họ trở về Khúc gia một lần, định rõ cụ thể thời gian khai trương, chính là ngày 2 tháng 4..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.