Ôn Thiếu Khanh nhướng mày cười khẽ, “Đây là sính lễ anh để dành từ nhỏ. Lấy đồ của anh thì phải làm vợ anh.”
Type: Trúc Huỳnh
Hôm sau vừa qua năm giờ chiều, Chung trinh đã vò đầu đứng chờ trước cửa phòng phẫu thuật với vẻ mặt khó xử, mãi mới thấy Ôn Thiếu Khanh đi ra liền tranh thủ chạy tới, “Sếp ơi, hôm nay em có thể tan làm sớm một chút không ạ?”
Ôn Thiếu Khanh vừa thực hiện hai ca phẫu thuật liên tục, xoay xoay cổ, hờ hững liếc cậu, “Sếp còn chưa đi mà cậu đã muốn đi?”
“Không ạ…” Chung Trinh giật tóc, “Chị họ cứ đòi em mua gấu bông cho, em mà không đi người ta đóng cửa mất.”
Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, “Cô ấy cần gấu bông làm gì?”
“Em cũng không biết.” Chung Trinh như sực nhớ ra điều gì, đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, sếp, sếp có biết người đàn ông nào cỡ tuổi chị họ em còn độc thân không?”
“Cậu lại muốn làm gì?”
“Sếp không thấy chị họ em ngày càng có những hành vi quái lạ à? Em nghĩ chắc chắn là vì không có bạn trai, em phải mau chóng giúp chị ấy thoát khỏi biển khổ mới được. Sếp quen nhiều người như vậy, hẳn là có đối tượng thích hợp chứ? Nghe nói khi xưa phòng ký túc của sếp nổi tiếng lắm, bạn cùng phòng có bạn gái hết rồi ạ?”
Ôn Thiếu Khanh nghe xong nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Cậu nói sao?”
Cậu chàng thần kinh thô Chung Trinh không hề ngửi thấy mùi nguy hiểm, vẫn hồn nhiên nói tiếp: “Em đang nói là, trong số bạn cùng phòng hoặc người quen của sếp có ai còn độc thân không, tốt nhất là cũng học luật, thế thì mới có tiếng nói chung với chị họ em.”
Bạn cùng phòng, tốt nhất là học luật.
“Bài luận của cậu viết xong chưa nhỉ? Tháng này phải có đấy.”
Chung Trinh há hốc miệng, “Tháng này? Giờ đã là tuần cuối cùng rồi.”
Ôn Thiếu Khanh hờ hững nhìn cậu, bắt đầu uy hiếp, “Tôi thấy cậu rãnh lắm, hẳn là có rất nhiều thời gian. Cuối tháng này tôi muốn có bài, nếu không thì thành tích học kỳ này của cậu sẽ không đẹp lắm đâu, cậu cũng không cần nghĩ đến tiền học bổng và phụ cấp học kỳ sau nữa.”
Thấy ánh mắt hoảng sợ của Chung Trinh, tâm trạng Ôn Thiếu Khanh cuối cùng cũng tốt lên một chút. Anh thản nhiên đi ra, để lại cậu đứng đó há miệng trợn mắt, tự vấn chính mình.
Cậu đã làm gì có lỗi với Ôn Thiếu Khanh chứ?
Ôn Thiếu Khanh bàn giao tình hình của bệnh nhân phẫu thuật với bác sĩ trực ca xong mới về, lúc sắp về tới nhà thì thấy Chung Trinh đang lôi một con gấu Teddy to đùng đi từ ga tàu điện ngầm ra. Con gấu to đặt trên lưng che kín cả người cậu, trông từ xa giống hệt một cái xác gấu Teddy biết đi. Anh giảm tốc độ đi tới, hạ cửa kính xe xuống, “Tới nhà chị họ cậu à? Vậy lát nữa tới nhà tôi ăn đi, gọi cả chị họ cậu nữa.”
Chung Trinh đang lê bước khó nhọc, cậu không bắt được xe, cuối cùng đành vác con gấu to đùng này đi trong sự chú ý của mọi người, nghĩ đến việc phải cõng nó đến chung cư là muốn khóc. Giờ nhìn thấy Ôn Thiếu Khanh, cậu lập tức cầu cứu, “Sếp! Sếp cho em đi nhờ với!”
Ôn Thiếu Khanh nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, cười ấm như gió xuân, “Không được.” Nói xong liền cho kính lên, nhấn ga rời đi.
Chung Trinh sửng sốt nhìn chiếc xe của Ôn Thiếu Khanh biến mất sau lối rẽ ở ngã tư. Cậu thu lại ánh mắt, tủi thân co người. Người ta vẫn nói thầy thuốc như mẹ hiền kia mà? Ai lại đi đối xử với con mình như thế chứ? Chắc chắn không phải con ruột rồi!
Hơn nửa tiếng sau Chung Trinh mới khó nhọc lôi được con gấu đến nhà Tùng Dung. Lúc mở cửa, bà chị họ yêu quý của cậu còn tỏ ra bực bội, “Sao muộn thế?”
Nỗi uất ức trong lòng Chung Trinh lập tức tràn ra. Cậu trề môi, chun mũi vùi mình vào sofa, lộ ra cái vẻ em tủi thân lắm nhưng em không nói đâu, chị mau hỏi em đi.
Tùng Dung thở dài, miễn cưỡng hỏi: “Sao thế?”
Chung Trinh còn đang u uất, nghe thấy lời nói muốn nghe liền bật dậy, kêu ca kể lể rằng con gấu này lớn đến mức nào, lúc bị người ta nhìn cậu ngại ra sao, rồi cả chuyện làm mất lòng sếp chỉ vì xin về sớm để đi mua gấu.
Tùng Dung đang bận chơi với con gấu bông nên không mấy tập trung, cuối cùng chẳng buồn ngẩng đầu, thốt ra một câu: “Tháng sau cho em thêm một nửa tiền tiêu vặt nữa.”
Chung Trinh lập tức hớn hở, “Thật ạ?”
Tùng Dung nhìn Chung Trinh, thật không biết nói gì cho phải. Rõ rang cô chú đều là người điềm đạm nghiêm túc, sao lại sinh ra một bộ biểu tượng cảm xúc sinh động thế này?
Nghĩ đến việc tháng sau có thêm tiền tiêu vặt, Chung Trinh mở cờ trong bụng, buồn bực tiêu tan hết, nỗi tò mò liền trào lên, “Chị họ, chị mua gấu bông làm gì?”
Tùng Dung ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ra oai.”
Chung Trinh nghe không hiểu, nhìn đồng hồ xong thì nhảy dựng lên, “Muộn thế này rồi cơ à? Thầy Ôn gọi chúng ta sang nhà thầy ấy ăn tối đấy, đi thôi.”
“Không đi!” Tùng Dung cau mày từ chối, rồi như sực nhớ ra điều gì, chỉ vào con gấu nằm sấp trên sofa, “Đi! Em cõng nó!”
Bây giờ Chung Trinh cứ nhìn thấy con gấu này là thấy ám ảnh, “Mang nó theo làm gì?”
“Mang nó đi giới thiệu với hàng xóm.”
Chung Trinh sầm mặt, sao chị họ bỗng dung lại như trẻ con vậy?
Ôn Thiếu Khanh mở cửa, trông thấy Tùng Dung vui vẻ hớn hở đi trước, khác hẳn với cô nàng giậm chân xù lông nhím hôm qua. Tùng Dung nhìn thẳng, lướt qua anh, chỉ vào sau lưng, “Thú cưng của em.”
Ôn Thiếu Khanh nhìn về phía sau, thấy Chung Trinh đang vác con gấu đi theo Tùng Dung.
“Luật sư Tùng, xâm phạm nhân quyền là không hay lắm đâu.”
Khóe môi Tùng Dung giật nhẹ, lạnh mặt giải thích: “Không phải Chung Trinh! Là thứ nó đang vác.”
Chung Trinh mãi mới vào được, khó khăn giơ tay cất tiếng chào: “Chào sếp, chúng em tới ăn chực.”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu cười, “Ừ, ăn cho sớm, ăn xong còn về viết luận văn.”
Mặt Chung Trinh lập tức xị xuống, cúi đầu vác con gấu vào nhà.
Tùng Dung ngồi vào bàn ăn, để con gấu xuống ghế bên cạnh, lại đá đá Chung Trinh đang chuẩn bị ngồi, “Đây là chỗ của nó, em ngồi sang bên kia đi.”
Chung Trinh hừ khẽ, ngồi vào chỗ cạnh Ôn Thiếu Khanh nói chuyện cùng Nhường Chút, lên tiếng ám chỉ: “Nhường Chút, mày xem mày sướng biết nhường nào, không có chị họ chèn ép, ngày nào cũng sống rõ vui vẻ…”
Có lẽ Chung Trinh thể hiện sự căm hờn rõ quá, Nhường Chút nhìn cậu rồi nhích về phía Ôn Thiếu Khanh.
Tùng Dung mặc kệ Chung Trinh, chỉ vào chú gấu Teddy bên cạnh, “Chính thức giới thiệu với mọi người, đây là thú cưng của em.” Nói xong cô vuốt vuốt nó rồi lườm Ôn Thiếu Khanh, giống như đang trả đũa cái lý luận “chỉ có thể nuôi heo” của anh, sau đó lại lườm Nhường Chút, ngầm ám chỉ lợi thế kích thước của chú gấu bông.
Chung Trinh nhìn mà hoang mang nhưng Ôn Thiếu Khanh thì hiểu ra ngay. Anh tỏ vẻ nghiền ngẫm, “À, hóa ra luật sư Tùng thích… lớn.”
Một câu nói khiến Tùng Dung đỏ bừng mặt, nhưng người trong cuộc lại vô tư hỏi tiếp: “Nó có tên không?”
Tùng Dung cố giữ bình tĩnh, “Có, tên nó là Phong Phong.”
Ôn Thiếu Khanh tò mò, “Có ý nghĩa gì không?”
Tùng Dung thản nhiên giải thích: “Mật bất thấu phong(*) mà. Mật ong không thể lọt qua gió là Phong Phong, cho nên tất cả mật đều là của nó.”
(*)Mật bất thấu phong: Kín đến mức gió thổi không lọt, chữ “mật” trong câu này đồng âm với chữ “mật” trong “mật ong”.
Ôn Thiếu Khanh khen thật lòng, “Đúng là một cái tên hay!” Nói xong anh quay sang nói với Nhường Chút: “Nếu vậy chắc tao phải đổi tên cho mày thôi. Mày thích gặm xương đúng không? Từ hôm nay mày tên là Tiểu Ngũ, ngũ cốc bất phân(*) mà, Tiểu Ngũ không bao giờ rời xa xương.”
(*)Ngũ cốc bất phân: Không tham gia lao động nên không phân biệt được ngũ cốc, ý chỉ việc tách rời sản xuất lao động, không có kiến thức thực tiễn. Chữ “cốc” trong câu này đồng âm với chữ “cốt” (xương); “bất phân” trong tiếng Trung còn có nghĩa là không phân tách, không xa rời.
Chung Trinh phì cười, bị Tùng Dương lườm mới vội bịt miệng, khiến cả cái bàn rung lên.
Tùng Dung cau mày nhìn Ôn Thiếu Khanh, “Anh đang nhạo bang tên của nó hả?”
“Tất nhiên là không.” Ôn Thiếu Khanh hứng thú hỏi: “Xin hỏi thú cưng của em có muốn ăn canh không?”
Tùng Dung nén lửa giận, “Không cần, dạo này nó đang ngủ đông, không ăn uống gì hết.”
Ôn Thiếu Khanh khâm phục, “Không hổ danh là luật sư, tư duy kín kẽ, thật bái phục.”
Suốt cả bữa ăn, Chung Trinh nghi hoặc nhìn hai người nói chuyện qua lại. Cậu nhìn sếp rồi lại nhìn chị họ mình, chỉ cảm thấy dường như có cơn song ngầm cuồn cuộn, bầu không khí có gì đó không đúng.
Ăn xong Chung Trinh lại lôi con gấu to bự kia về nhà đối diện, vừa vào cửa đã hỏi: “Chị họ, chị với thầy Ôn sao thế?”
Tùng Dung lười nhác nghịch Phong Phong, “Có sao đâu.”
Chẳng ra sao cả, chỉ là ra oai thất bại nên uất ức trong lòng mà thôi.
Nhớ tới lời dọa dẫm của Ôn Thiếu Khanh, Chung Trinh bèn tươi cười sáp lại gần, “Chị ơi, em hỏi chị chuyện này nhé. Nếu học kỳ sau em không giành được học bổng và tiền phụ cấp thì chị có nuôi em không?”
Tùng Dung cau mày khi nghe thấy tiếng “chị” từ miệng cậu. Đang buồn bực sẵn, cô đưa tay vò đầu Chung Trinh, “Sắp thi rồi? Đừng căng thẳng, đừng để bị áp lực quá. Thi không tốt cũng không sao, cùng lắm thì chị bỏ em thôi mà.”
Chung Trinh cứng người, lập tức đứng dậy, “Chị họ, em còn phải về viết luận văn, em đi trước đây. Dạo này em nhiều việc, chị đừng tìm em nhé.” Sau đó cuống cuồng trở về nhà.
Sau khi ra oai bằng thú cưng thất bại, Tùng Dung liền công kích Ôn Thiếu Khanh bằng chiêu phớt lờ. Thế nhưng anh lại cứ muốn trêu cô, mỗi lần đưa Nhường Chút ra ngoài đi dạo gặp Tùng Dung đều hỏi: “Không mang Phong Phong nhà em ra ngoài hóng mát ạ?”
Ban đầu Tùng Dung tức đến mức muốn phát điên lên, nhưng sau vài lần bị hỏi cũng tìm ra cách ứng phó.
“Nó sợ lạnh.”
“Nó bị cảm.”
“Nó là gấu lười.”
“Nó đang ngủ đông.”
Trả lời nhiều lần, Tùng Dung cũng lười bịa lý do, mỗi lần gặp nhau chỉ cười hết sức qua loa rồi không nói gì nữa, hoàn toàn ra vẻ em không quen anh, anh đừng nói chuyện với em.
Vào một buổi tối, Ôn Thiếu Khanh gõ cửa. Tùng Dung nhìn người đứng bên ngoài qua lỗ mắt mèo, chần chừ mãi, cuối cùng cũng thở dài mở ra.
Ôn Thiếu Khanh giơ chiếc USB trong tay lên, “Cho anh mượn máy in một lát.”
Tùng Dung cau mày, “Không có.”
“Em bảo sẽ in văn bản luật sư gửi cho anh kia mà?”
“…” Tùng Dung không nói nữa, nghiêng người, “Vào đi.”
Tùng Dung vẫn không thể tự nhiên khi ở cùng phòng với Ôn Thiếu Khanh. Cô máy móc chỉ vào phòng đọc sách, “Máy in ở đó, máy tính ở trên bàn, anh cứ dùng tự nhiên.”
Tùng Dung muốn tiếp khách cho tử tế nên vào bếp rót cho Ôn Thiếu Khanh cốc nước, ai ngờ nước còn chưa được đun ấm đã nghe thấy tiếng anh.
“Luật sư Tùng, hình như máy tính của em có vấn đề. Em có cần vào xem thử không?”
“Vừa nãy còn tốt lắm mà. Em vẫn dùng…” Tùng Dung bực mình đi vào phòng đọc sách, nhìn vào màn hình máy tính.
Ở giữa màn hình có một khung chat nhảy lên, trên đó có mấy chữ “Đối phương đang gọi bạn”, sau đó là một đoạn kể lể của Chung Trinh.
“Hôm nay thầy Ôn thực hiện tọa đàm. Thầy mặc vest viền xanh đậm, đẹp trai khủng khiếp, đây là ảnh chụp lén.”
Ngay sau đó trong khung chat xuất hiện mấy tấm hình.
Lúc này Tùng Dung chẳng còn lòng dạ nào mà thưởng thức sắc đẹp. Cô căm phẫn ấn nút chéo ở góc phải.
Ôn Thiếu Khanh nhún vai, giải thích giọng vô tội: “Tự nó nhảy ra, anh nhìn theo phản xạ thôi, thật sự không cố ý.”
Tùng Dung hít một hơi thật sâu, không thể phản bác. Chuyện này trách ai được đây? Chỉ có thể trách cái tên đần Chung Trinh này!
Ôn Thiếu Khanh thấy cô không có phản ứng, bèn xích lại gần hơn, cười hỏi: “Em thường hỏi thăm Chung Trinh về anh lắm à? Đây là báo cáo thường ngày của cậu ấy sao?”
“Chưa từng!” Tùng Dung lập tức phản bác, “Em không biết vì sao nó lại gửi thứ này cho em!”
“Thật sao?”
Khóe môi cong cong cùng giọng điệu hời hợt của Ôn Thiếu Khanh khiến Tùng Dung cảm thấy anh không hề tin lời cô. Cô vuốt trán, “Mau in đi! Mười tệ một trang, phải chuẩn bị tiền lẻ đấy! In xong thì để tiền trên bàn, ra ngoài đóng cửa lại!”
Nói xong cô ra khỏi phòng đọc sách, sập cửa phòng ngủ lại, gọi điện hỏi tội Chung Trinh.
“Em điên à Chung Trinh? Sao lại gửi cho chị xem Ôn Thiếu Khanh hôm nay mặc gì, làm gì hả?”
Ở đầu dây bên kia, Chung Trinh im lặng mấy giây mới gào lên: “Á á, xin lỗi chị họ, em gửi nhầm người! Em gửi vào một nhóm khác cơ. Trong nhóm đó toàn là fan hâm mộ trồng cây si thầy Ôn ở khoa em. Họ bắt em cập nhật mỗi ngày, còn phải kèm ảnh nữa.”
Lửa giận trong lòng Tùng Dung bốc lên ngùn ngụt, “Chung Trinh! Tốt nhất là sắp tới đừng có để chị trông thấy em!”
Chung Trinh cúp điện thoại rồi xoa tai, thầm nhủ: “Chỉ là gửi nhầm thôi mà? Sao phải giận thế? Đến giai đoạn tiền mãn kinh à?”
Hôm sau kiểm tra phòng bệnh xong, Ôn Thiếu Khanh chặn Chung Trinh lại, “Đưa điện thoại của cậu cho tôi.”
Anh mở album ra, bức mới nhất là vừa chụp khi nãy, kéo về trước còn rất nhiều.
Chung Trinh chột dạ.
“Cậu chụp lén tôi làm gì?” Tất nhiên là Ôn Thiếu Khanh tin Tùng Dung. Với hiểu biết của anh về cô, cô còn chưa nín nhịn đến mức ấy.
“Tôi nghĩ chắc cậu lại muốn chép sách rồi. Chờ tôi mấy giây, để tôi nghĩ xem quyển nào dày.”
Chung Trinh trả lời ngay: “Gửi vào nhóm chat của các đàn em đàn chị để đổi lấy mấy bữa ăn.”
“Tôi đáng giá mấy bữa?”
“Không phải mấy bữa mà là rất nhiều rất nhiều bữa… liên tiếp không ngừng…”
“Thế cậu gửi cho chị họ cậu làm gì?”
“Không cẩn thận gửi nhầm. A, bị thầy trông thấy ạ? Trời ơi, chẳng trách chị ấy giận thế. Nguy rồi, nguy rồi! Chắc chắn chị ấy sẽ trả đũa em! Đợi đã, muộn như thế thầy còn ở trong nhà chị họ em làm gì?”
“Đừng có lảng sang chuyện khác. Sau này đừng gửi nữa, với lại cũng xóa hết ảnh trong điện thoại đi cho tôi. Còn để tôi phát hiện thì cậu cứ chuẩn bị mà chép Khang Hi tự điển(*).”
(*)Khang Hi tự điển: Một bộ từ điển chữ Hán có tầm ảnh hưởng lớn, do một nhóm học giả đời Hoàng đế Khang Hi, đứng đầu là Trương Ngọc Thư và Trần Đình Kính biên soạn.
“Thầy Ôn, em học y lâm sàng, chép Khang Hi tự điển làm gì ạ?”
“Vì tôi muốn khiến cậu không lăn lộn nổi ở giới Tây y nữa, đến lúc đó cậu chỉ có thể chuyển sang Đông y.”
Vài ngày sau lúc sắp xếp dữ liệu trong máy tính, Tùng Dung nhìn thấy mấy tấm ảnh kia, bỗng nhiên không nỡ xóa, thế nên cô chỉ cau mày tắt máy.
Gần đây Tùng Dung nhận một vụ mới, bận đến choáng váng, sắp lên tòa lại phát hiện đương sự nói dối và cung cấp chứng cứ giả, vì vậy phải tang ca cùng trợ lý chỉnh lại tài liệu, lúc về nhà đã gần mười một giờ.
Cô vốn không còn chút sức lực nào, lúc đi ra khỏi thang máy chợt có một bóng đen lao đến. Tùng Dung vội lùi lại nhưng không chú ý, gáy bị đập vào góc hộp phòng cháy.
Đau vô cùng. Mắt tối sầm lại, cô cúi đầu ôm trán, hít sâu đợi cơn choáng qua đi.
Bên tai có tiếng quát trầm thấp, ngay sau đó tay nóng lên, có người đã đỡ lấy cô.
Tùng Dung ngước lên thấy Ôn Thiếu Khanh. Trông anh có vẻ sốt ruột, “Nhường Chút đùa với em đấy mà. Không sao chứ?”
Tùng Dung vẫn nhớ mình đang giận anh, liền đẩy ra, không cho anh chạm vào mình, “Không mượn anh lo.”
Ôn Thiếu Khanh thấy cô đau đến mức sắp chảy nước mắt, “Được rồi, được rồi, đừng giận, mau để anh xem xem. Tuần trước có một bệnh nhân bị ngã đập đầu, cứ nghĩ là không sao, đến lúc hôn mê mới đưa đến bệnh viện thì không cứu được nữa.”
Tùng Dung cũng sợ hãi. Gáy sưng lên, e là va đập khá mạnh. Cô cau mày, thỏa hiệp, “Ừm.”
Nhường Chút chắc cũng biết mình gây họa nên đã nhanh chân bỏ chạy.
Tay trái Ôn Thiếu Khanh đỡ đầu cô, tay phải nhẹ nhàng đặt lên chỗ sưng, “Có choáng váng, buồn nôn không? Mắt nhìn có thấy mờ không?”
Đôi mày Tùng Dung nhíu lại, “Không, anh nhẹ thôi, đau!”
Ôn Thiếu Khanh rút tay phải lại, giơ ngón tay dao động trước mặt cô, “Đây là số mấy?”
Tùng Dung cạn lời, “Em đâu có bị ngốc?”
Ôn Thiếu Khanh lại đỡ lấy đầu cô lay trái lay phải, “Thế này thì sao? Có thấy choáng hoặc buồn nôn không? Có ù tai không?”
Tùng Dung chầm chậm lắc đầu, “Không, chỉ đau thôi.”
“Chỗ va đập bị đau thôi hay còn đau chỗ nào nữa?”
“Cục sưng này đâu.”
“Chắc chắn là cục sưng đau chứ không phải đau đầu?”
“Không cảm nhận được.”
Ôn Thiếu Khanh rút tay về, “Em cử động đi, nói thêm mấy câu nữa.”
Tùng Dung cử động đầu mấy lần, cảm thấy đỡ hơn nhiều, “Chắc không sao đâu.”
“Mai cứ tới viện kiểm tra đi.” Ôn Thiếu Khanh nói rồi thản nhiên bổ sung một câu: “Đêm nay em ngủ ở nhà anh.”
Tùng Dung sửng sốt nhìn anh, “Tại sao?”
Ôn Thiếu Khanh trả lại cô một ánh mắt bình tĩnh, “Tiện để trông chừng em, lỡ đêm hôm có vấn đề gì anh còn đưa em đi viện.”
Tùng Dung cảm thấy thật vớ vẩn, “Không đi!”
Ôn Thiếu Khanh chẳng bận tâm đến lời từ chối của cô, “Do Nhường Chút đột ngột lao ra, em mới bị đập đầu. Là chủ nó, anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Tùng Dung cau mày, “Không cần anh chịu trách nhiệm.”
Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, “Thế anh ngủ nhà em cũng được.”
Tùng Dung lẳng lặng nhìn anh, “Ôn Thiếu Khanh, anh đang thừa nước đục thả câu đấy à?”
Ôn Thiếu Khanh chợt nghiêm mặt, “Là một bác sĩ, anh thật lòng nhắc nhở em, chuyện đập đầu này không biết đâu mà lần. Lúc bị đập có thể không sao, nhưng không có nghĩa là sẽ không có vấn đề gì. Gáy là chỗ tiếp nối giữa xương sọ với xương cổ, trong đầu não của chúng ta, sức chứa của nơi này rất nhỏ. Nếu vì bị thương mà xuất huyết ở đó thì cuống não sẽ bị chèn ép. Công việc chính của cuống não là duy trì sự sống của cơ thể, bao gồm các chức năng sinh lý chủ chốt như nhịp tim, hô hấp, tiêu hóa… Một khi cuống não bị tổn thương, người bị thương sẽ lập tức hôn mê, thậm chí nhanh chóng dẫn đến tử vong, khả năng thường thấy nhất là ngủ rồi không tỉnh lại nữa.”
Tùng Dung phát hoảng trước vẻ nghiêm túc của anh, “Anh đừng làm em sợ.”
Ôn Thiếu Khanh điềm đạm nhìn cô, “Em biết sợ là tốt rồi.”
Đúng là Tùng Dung có hơi sợ. Ôn Thiếu Khanh không hề nói linh tinh, cô từng nghe đến trường hợp như anh nói, lưỡng lự một lúc, “Vậy em gọi Chung Trinh đến, nó cũng học y, để nó trông em cũng được.”
Ôn Thiếu Khanh thoải mái gật đầu đồng ý, “Cũng được, lúc gọi em nhớ dặn cậu ta mang sách giáo khoa và giáo trình đến, anh đánh dấu những chỗ quan trọng trước cho, tránh đến lúc cấp cứu cho em cậu ta lại lật sách cuống lên. Dù sao thì sách y khá dày, không dễ tìm cho lắm.”
Tùng Dung im lặng. Theo hiểu biết của cô về Chung Trinh, tình huống này hoàn toàn có thể xảy ra.
Ôn Thiếu Khanh thấy cô vẫn do dự thì kéo tay cô đi về phía nhà mình, “Đi nào. Luật sư Tùng, không gì quan trọng bằng tính mạng đúng không? Ngoài hành lang lạnh quá, có chuyện gì thì vào nhà rồi nói.”
Tùng Dung cố giãy ra, “Thật sự không được, ngày kia em phải lên toàn, hôm nay còn phải chuẩn bị tài liệu.”
Ôn Thiếu Khanh không buông tay, “Anh nhường phòng đọc sách cho em.”
Tùng Dung bị Ôn Thiếu Khanh kéo vào cửa, lúc nhìn thấy bức tường đầy ảnh đột nhiên lên tiếng: “Nhường Chút chạy đâu rồi? Đã muộn thế này, anh có cần đi tìm nó xem sao không?”
Ôn Thiếu Khanh thong thả cởi áo khoác, “Không phải lo, nó mà gây ra chuyện thì chỉ đến một nơi thôi. Lát nữa anh đi tìm nó.”
Nói xong, anh vào bếp rồi nhanh chóng cầm ra một túi đá, “Em ngồi một lúc rồi hãy làm việc. Anh chườm đá cho em trước đã, không lát nữa sẽ sưng to hơn đấy.”
Tùng Dung ngồi trên sofa, hơi khom người cách đệm dựa của sofa một chút, anh đứng phía sau, một tay khẽ đỡ đầu cô, cô có thể cảm nhận rất rõ nhiệt độ từ lòng bàn tay anh.
Trong một thoáng cả hai đều không nói chuyện, bầu không khí có chút ngượng ngập. Cũng may Ôn Thiếu Khanh đã nhanh chóng lấy lại túi đá, “Được rồi.”
Tùng Dung thở phào như vừa trút được gánh nặng, vừa muốn đứng dậy đã bị Ôn Thiếu Khanh ấn xuống, “Đợi thêm lát nữa, anh xoa bóp giúp em.”
Sau đó anh đi vòng qua sofa ngồi cạnh cô, đưa hai tay lên, một tay đỡ má cô, một tay đặt sau gáy cô nhẹ nhàng xoa bóp.
Đôi mày Tùng Dung cứ cau lại rồi giãn ra. Ôn Thiếu Khanh nhìn cô, “Đau lắm à?”
Hai người cách nhau quá gần. Chẳng rõ vì đau hay vì nóng mà trán Tùng Dung thoáng chốc đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, “Vâng, đau lắm.”
Ôn Thiếu Khanh giảm bớt lực tay, “Cố chịu một lát, xong ngay thôi.”
Anh nâng cằm cô lên, ánh mắt của Tùng Dung chỉ có thể đặt trên khuôn mặt anh, nhưng cô lại không dám nhìn, đành cụp mắt xuống, “Những điều anh nói khi nãy là lừa em đúng không?”
“Câu nào?”
“Ngủ rồi không tỉnh lại nữa.”
“Tất cả những điều anh nói đều rất nghiêm túc. Bị muỗi đốt một cái cũng có khả năng tử vong.”
Tùng Dung nổi cáu, “Ôn Thiếu Khanh!”
“Đừng cử động!” Ôn Thiếu Khanh cất giọng trầm trầm, thấy cô ngoan ngoãn lại mới thong thả giải thích: “Em coi anh là thần y thật đấy à? Anh không có đôi mắt nhìn xuyên vật thế, làm sao biết được trong đầu có bị xuất huyết hay không, đâu dám cam đoan em chắc chắn sẽ không sao.”
Giọng anh trầm xuống khi nói đến những chữ cuối cùng. Âm thanh ấy đập mạnh vào lòng Tùng Dung, khiến trái tim cô run rẩy. Cô cũng biết mình luôn dễ xúc động khi đối mặt với anh, thế nên chỉ mấp máy môi rồi không nói gì thêm nữa.
Cô ngẩng mặt, hàng mi dài rợp bóng phủ một quầng tối dưới đôi mắt. Ôn Thiếu Khanh nhìn đôi mi không ngừng run lên của cô, khóe môi lặng lẽ cong lên. Cô đang hồi hộp đấy sao?
Thực ra, nhan sắc của Tùng Dung không phải là xinh đẹp nhất trong tất cả những cô gái mà Ôn Thiếu Khanh từng gặp, nhưng cũng là một mỹ nữ. Vẻ đẹp của cô mang đầy tính công kích, không mềm mại, dịu dàng như con gái phương Đông, giữa đôi mày mang theo chút khí khái hiếm thấy ở phụ nữ, có một phong thái rất riêng. Có rất ít cô gái có đôi mắt một mí mà to đến thế, màu của con ngươi lại nhạt, vì vậy trông rất sáng, như có những gợn song lăn tăn rất cuốn hút.
Lần đầu tiên Ôn Thiếu Khanh gặp Tùng Dung, cô còn chưa hoàn toàn trưởng thành. Khi ấy anh chỉ thấy cô gái này trông cũng được. Đến khi gặp lại, mỗi lần cô hạ mắt chau mày đều cực kỳ quyến rũ, đủ để được gọi là phụ nữ rồi.
Ôn Thiếu Khanh nhanh chóng tỉnh táo lại, “Được rồi, anh ra ngoài bắt Nhường Chút về xin lỗi em. Nhân lúc này em đi tắm đi, tránh để đến lúc anh về lại xấu hổ.”
Không nhắc tới thì không sao, nói đến là Tùng Dung lại lúng túng. Cô hắng giọng, “Em về tắm được không?”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Được, nhưng trước khi anh về em phải sang lại bên này. Em có chìa khóa nhà anh đúng không? Tắm xong thì tự mở cửa vào.”
Lúc này Tùng Dung mới nhớ ra mấy ngày nay chỉ mãi so đo với Ôn Thiếu Khanh mà quên trả chìa khóa cho anh.
Tùng Dung tắm xong Ôn Thiếu Khanh còn chưa quay lại. Cô ôm laptop ngồi trên sofa, bắt wifi thì thấy một loạt những cái tên lung tung, ngẫm nghĩ một lát rồi nhắn Wechat cho Ôn Thiếu Khanh.
“Wifi nhà anh là gì?”
Ôn Thiếu Khanh trả lời rất nhanh: “26647664649269267449652676.”
Tùng Dung mắng thầm: “Số linh tinh? Đầu óc anh kiểu gì vậy, sao có thể nhớ được?”
“Mật khẩu là gì?”
“Mật khẩu là:42633.”
Tùng Dung nhìn khung chat, thật sư không hiểu nổi Ôn Thiếu Khanh. Tên wifi rõ rắc rối, mật khẩu lại đơn giản như vậy. Biết sớm thì cô đã tự mình thử rồi.
Nhập mấy lần đều bị báo sai mật mã, Tùng Dung bắt đầu nổi điên.
“Không đúng!”
“À, quên không nói với em, mật khẩu bao gồm cả dấu hai chấm phía trước và dấu chấm đằng sau nữa.”
Tùng Dung cạn lời. Anh cố ý quên đúng không? Rốt cuộc đầu óc anh kiểu gì vậy, sao có thể nghĩ ra loại mật khẩu này?
Tùng Dung ném điện thoại sang một bên, bắt đầu làm việc, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Nhường Chút vừa vào cửa trông thấy Tùng Dung thì như ngẩn ra, đứng ở cửa mãi không dám vào.
Tùng Dung ngẩng lên nhìn lướt qua nó. Cô mặc bộ quần áo ở nhà màu sắc ấm áp, nhưng khuôn mặt lạnh bang, “Gây tai nạn giao thông rồi bỏ trốn, phạt tù có thời hạn từ ba đến bảy năm.”
Ôn Thiếu Khanh đang đóng cửa, nghe vậy phì cười.
Tùng Dung nhếch miệng nhìn Nhường Chút mấy giây, xoay xoay bút, “Nhưng chắc là mày chưa đủ mười sáu tuổi. Tha cho mày đấy.”
Nói xong cô mới nhìn đến Ôn Thiếu Khanh, “Bên ngoài lạnh lắm ạ?”
Có lẽ do ở ngoài lâu quá nên vừa nãy khi cả người và chó bước vào, toàn thân đều toát ra hơi lạnh.
“Ừ, nhiệt độ lại xuống thấp rồi, ngày mai mặc ấm vào.” Ôn Thiếu Khanh nhìn cô ngồi làm việc trên sofa, nói: “Sao không vào phòng đọc sách?”
Tùng Dung hơi ngượng: “Anh không ở nhà, em sợ không tiện nên muốn đợi anh về.”
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô một thoáng, “Có gì không tiện đâu.”
Hai chị em Tùng Dung và Chung Trinh được dạy dỗ rất tốt. Chung Trinh tuy có hơi nghịch, nhưng cư xử rất lễ độ. Tùng Dung thì càng khỏi phải nói, có lẽ do nghề nghiệp nên đôi khi khá sắc bén, nhưng rất biết chừng mực, rõ ràng là được giáo dục cẩn thận. Anh chợt muốn gặp người nhà cô một lần, xem thử xem gia đình nề nếp thế nào mới dạy dỗ ra được hai chị em như thế này.
Kể từ sau khi trông thấy sách y chép tay ở chỗ Chung Trinh, Tùng Dung cứ nghĩ mãi về phòng đọc sách của Ôn Thiếu Khanh. Mấy lần trước sang đều không có cơ hội, lần này cuối cùng cũng có thể vào trong. Vừa bước vào, mắt cô đã dán lấy giá sách.
Tùng Dung chỉ vào giá sách, “Em xem được chứ?”
Ôn Thiếu Khanh đang cúi đầu sắp xếp đánh dấu tài liệu trên bàn, “Xem đi.”
Trên giá sách có rất nhiều sách y dày cộp, ở trong góc có một hàng sách đóng gáy không giống những quyển khác cho lắm. Cô lấy ra thì phát hiện đó toàn là sách y chép tay, có cả một hàng, phải đến mấy chục quyển! Trên trang giấy ố vàng là từng con chữ rất nhỏ được viết theo thể chữ Khải rất đẹp và khéo léo. Tùng Dung xem từng quyển, xem đến phần sau, ở những quyển cũ nhất, nét chữ viết liêu xiêu, hình ảnh đi kèm trông cũng mờ nhạt gượng gạo, dường như là trẻ con viết. Viết chữ Khải nhỏ là cách tốt nhất để mài giũa tính kiên nhẫn, không biết một đứa trẻ phải kiềm chế đến mức độ nào mới viết được như vậy. Càng xem, kiểu chữ càng đa dạng, chữ Hành lưu loát mượt mà, chữ Lệ cổ điển xưa cũ, chữ Thảo uốn lượn phóng khoáng. Nét bút tinh tế mà đầy khí phách, trong vẻ điềm đạm khoan thai còn mang theo sự sinh động mà tĩnh lặng.
Tới lúc này Tùng Dung mới nhận ra là nét chữ trong những quyển sách chép tay này đã dần dần thay đổi, có lẽ là chép từ lúc mới bắt đầu học viết bút lông. Đến giai đoạn sau này, nét chữ đẹp đẽ mà tự nhiên, rõ ràng đã trở nên rất thành thạo.
Tùng Dung ngoảnh lại nhìn về phía Ôn Thiếu Khanh, giơ sách trong tay lên, “Đều là anh chép à?”
Ôn Thiếu Khanh nhìn thấy nét chữ phía trên, dường như nhớ ra điều gì, bất lực cười khổ, “Ừ, toàn là quá khứ đầy máu và nước mắt đấy. Hồi bé nghịch ngợm bị người lớn phạt chép sách thuốc, trải qua hơn mười mấy năm cũng tích cóp được khá nhiều.”
“Lần chép gần đây nhất là khi nào?”
“Lần gần nhất… là sau khi đăng ký nguyện vọng thi đại học.”
Anh còn nhớ rất rõ, hồi ấy ông nội muốn anh học Đông y nhưng anh nhất quyết đăng ký thi Y học Lâm sàng, khiến ông cụ Ôn tức đến mức phạt anh ngồi trong phòng đọc sách chép sách thuốc suốt cả kỳ nghỉ hè. Anh đã trải qua kỳ nghỉ hè dài nhất của thời học sinh với tiếng ve kêu cùng bút nghiên giấy mực như thế.
Tùng Dung lật xem từng quyển, “Sao sau này không chép nữa? Không phạm lỗi nữa à?”
Ôn Thiếu Khanh khựng lại, “Không, là đổi hình phạt khác.”
Tùng Dung nhận ra sự khác lạ nơi biểu cảm của anh, hào hứng hỏi: “Phạt gì?”
Vẻ mặt Ôn Thiếu Khanh trở nên khó đoán. Anh tránh ánh mắt cô, hắng giọng, “Sẽ nói cho em sau.”