Hạnh Phúc Ngọt Ngào

Chương 7




Phó Dục Ninh nằm trên giường, cô cảm giác tim mình vẫn còn đang đập kịch liệt bèn chui xuống tấm chăn thật dày đang đắp, che đi hơn phân nửa gương mặt. Cố Trường An đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy dáng vẻ co ro của cô, anh bước nhanh vài bước, đặt túi chườm nóng vào trong chăn.

" Có lạnh không ?" Anh hỏi cô.

Phó Dục Ninh vội vàng lắc đầu, đôi chân lạnh buốt đặt lên túi chườm nóng sưởi ấm. Vừa rồi vì cô quá sốt ruột nên quần áo không mặc kín, chân còn mang đôi dép lộ gót chạy ra gặp anh. Vào trong nhà mới lạnh cóng đến mức toàn thân run rẩy, Cố Trường An phát hiện ra kiên quyết nhét cô vào chăn, rồi đi đun nước sôi rót vào túi chườm nóng cho cô. Nhìn chóp mũi cô bị cóng đỏ ửng, anh đưa tay che kín nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Lòng bàn tay ấm áp khiến cô không nhịn được cọ cọ vào, sau đó lại rụt vào chăn. Điệu bộ quấn quít này khiến vẻ mặt Cố Trường An dịu dàng hơn, đổi bàn tay khác ôm mặt cô, tiếng anh khẽ khàng.

" Tới khi nào ?"

" Trưa hôm nay."

" Đi tàu có mệt không ?"

" Không mệt." - Phó Dục Ninh nói - " Em từ nhà ngoại đi tàu đến, cách đây không xa."

" Đón năm mới ở nhà ngoại à ?"

" Hết năm mới đến, ở sắp nửa tháng rồi."

Thảo nào, nửa tháng trước anh nhận được thư cô, trong thư cô viết tết sẽ về nhà ngoại, nhưng không nói nhà ngoại ở đâu và đi bao lâu. Bây giờ nghĩ lại đại khái là cô có ý rồi.

" Trước khi đến sao không nói với anh một tiếng ?" Anh khẽ hỏi cô.

Phó Dục Ninh khép hờ mắt, không nhìn anh cũng không trả lời, hai hàng mi nhỏ run run, cô chẳng tin anh không biết vì sao cô làm vậy. Quả nhiên, chỉ trong phút chốc ánh mắt anh vương đầy hơi ấm nồng nàn.

" Nằm chốc nữa cho ấm." - Anh nhẹ nhàng dặn dò - " Anh đi làm vài món ăn, làm xong sẽ gọi em."

Phó Dục Ninh ước gì anh nhanh đi đi, kéo chăn che kín mặt, ấp úng ừ. Nghe tiếng bước chân của anh bước đi, cô hơi hé mắt ra, xác nhận anh đã đi rồi mới dám vén chăn lên hít thở.

Nói thật, mới vừa rồi quả thật cô có chút bị anh làm cho hoảng sợ. Trên đường đến đây, cô từng tưởng tượng phản ứng của Cố Trường An khi nhìn thấy cô, hoặc kinh ngạc hoặc vui mừng. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ như vậy, nói ra đây còn là nụ hôn đầu của cô nữa, đột nhiên bị anh cướp mất rồi. Có điều cô lại nghĩ, phản ứng như thế ít ra nói rõ anh vẫn nhớ cô, rất muốn nhìn thấy cô đúng không ?

Phó Dục Ninh ngây ngô cười, bây giờ trái tim thấp thỏm cuối cùng đã an ổn. Ngửi mùi chăn quen thuộc, chỉ chốc lát sau cô liền ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại không khí trong phòng vô cùng ấm ấp, mùi thơm lan tỏa. Phó Dục Ninh mặc quần áo tử tế, xuông giường thì phát hiện vali của cô được mang từ nhà khách về đây không biết tự lúc nào. Cô ngẩn ngơ, lấy ra đôi dép bông dày bên trong, lần này chân cô không chịu được lạnh cóng nữa.

Phòng ngủ và phòng khách đều tối như mực, chỉ có phòng bếp là sáng đèn, mùi thơm cũng từ đó bay ra. Phó Dục Ninh rón rén đi đến đẩy cửa phòng bếp ra, bên trong hơi nóng nghi ngút, cô thấy Cố Trường An đang cầm muôi nếm thử canh vừa nấu xong. Anh hơi cau mày, thêm chút gia vị vào đó, sau đó lại nếm nữa, lần này mới hài lòng.

Phó Dục Ninh đứng ở cửa phòng bếp, nương ánh sáng mờ tối ngắm nhìn dáng vẻ anh đang nấu ăn, không ngờ anh đột ngột ngoái lại nhìn, ánh mắt giao nhau, cô đã bị phát hiện.

" Dậy rồi à ?" Cố Trường An khẽ nhướng mày.

Phó Dục Ninh ừ, không nói thêm nhiều. Chẳng biết làm sao, rõ ràng cô nhận thư anh hơn nửa năm, nhưng khi lần nữa đối mặt với anh, cảm nhận được khí thế của Cố sư huynh, cả người liền có chút e sợ.

Cố Trường An không biết suy nghĩ trong nội tâm cô, chỉ xem như cô mới vừa tỉnh ngủ. Anh đổ nồi canh nóng bên cạnh ra bát.

" Uống chút canh gừng đi."

Phó Dục Ninh không muốn nhận, từ nhỏ cô đã không chịu được mùi gừng :" Không uống đâu, em không sao."

Thoáng chốc Cố Trường An liền nhìn ra vẻ do dự của cô, cũng không châm chước :" Hôm nay em bị cóng rồi, uống để ngừa bị cảm."

Phó Dục Ninh miễn cưỡng bưng bát lên, nhăn nhó uống, vừa nóng lại vừa cay, cả bụng có cảm giác như bốc cháy.

Bởi vì trời đã tối, Cố Trường An không làm món quá nhiều dầu mỡ, chỉ nấu mì và hai đĩa cải nhỏ. Mì là nấu bằng canh xương, bỏ thêm rất nhiều rau cải mùa này, nghĩ đến cô thích ăn thịt, lại cho sườn vào. Nhưng anh không dám cho quá nhiều, sợ cô ăn không tiêu. Múc ra một bát lớn và một bát nhỏ, lại bỏ thêm chút dầu mè, Cố Trường An bưng mì ra.

Hai người đối diện nhau ăn bữa tối muộn, ai cũng im lặng. Cố Trường An là do thói quen, còn Phó Dục Ninh thì không biết nói gì, xa cách hơn nửa năm, cô vẫn khó tránh khỏi có chút e dè.

Ban đầu Cố Trường An không để ý, chỉ tưởng cô đói quá thôi. Nhưng thấy cô ăn rất nhanh, ăn xong lại tích cực đi rửa bát đã cảm thấy hơi không ổn. Đương nhiên anh không thể nào để cô làm việc này, viện cớ nước rất lạnh đoạt lấy bát trong tay cô tự mình rửa. Đến khi anh dọn dẹp xong đi ra ngoài, phát hiện cô đứng trong phòng khách, đờ đẫn nhìn về phía vali.

Cố Trường An đi đến giải thích :" Quên nói với em, anh bảo cậu đàn em cầm vali của em từ nhà khách đến đây."

Phó Dục Ninh rối rắm nói :" Nhưng em còn phải qua đó ở."

" Qua đó ở làm gì ? Anh đã đưa em về thì tối nay đương nhiên là ở đây."

Ở đây sao ? Cô làm sao lại không biết xấu hổ chứ ? Phó Dục Ninh cúi đầu không nói lời nào.

Cố Trường An nhận thấy được tâm sự của cô, anh xoa mặt cô, cúi đầu hỏi :" Em không muốn hả ?"

" Em sợ người khác đồn đại không hay về anh." Phó Dục Ninh nhỏ giọng giải thích.

" Em quan tâm họ nói gì sao ?" - Cố Trường An buồn cười nói - " Anh chỉ xem em có bằng lòng hay không thôi, người khác anh chẳng màng."

Phó Dục Ninh vẫn do dự, cô muốn ở lại, nhưng cũng sợ ở lại.

Cố Trường An cho rằng cô có mối băn khoăn khác, nghĩ ngợi nói :" Em ngủ trên giường, anh ngủ ghế salon."

Như vậy sao được chứ, ghế salon nhỏ như thế làm sao anh ngủ co ro trên đó được. Phó Dục Ninh lắc đầu.

" Vậy ngủ chung." - Nhận ra được điều gì đó, anh rất nghiêm túc hỏi cô - " Ninh Ninh, anh dọa em sợ rồi phải không ?"

" Không có." - Phó Dục Ninh cảm thấy ngại ngùng, cô không biết nên giải thích với anh thế nào. Dù yêu đương hơn nửa năm nhưng khi gặp anh cô vẫn khá nhút nhát - " Chỉ là, ở chung với anh, hơi kỳ cục... "

Cố Trường An im lặng, đều do yêu xa gây họa, tuy nói họ đã quen nhau hơn nửa năm, nhưng không tiếp xúc gần gũi nhiều, huống chi là chung giường chung gối. Cô ngại ngùng cũng có thể hiểu được.

Không nghe anh trả lời, Phó Dục Ninh ngẩng đầu nhìn anh, hai người đối mặt nhìn nhau chốc lát, lại đồng thanh bật cười. Cô không nghĩ đến anh cũng sẽ có lúc hết cách.

Cố Trường An hắng giọng, nói :" Càng ngại ngùng mới càng phải thích ứng, nếu không sau này sẽ rất tốn thời gian."

Anh lập tức ra quyết định, tối nay cô không những ngủ ở đây mà còn ngủ chung giường với anh nữa. Chầm chậm rửa mặt hơn nửa giờ, lúc Phó Dục Ninh khoác áo thật dày đi ra khỏi phòng về sinh, Cố Trường An đang tựa đầu giường đọc sách. Thấy cô đi ra, anh vỗ nhẹ bên cạnh giường, Phó Dục Ninh chậm chạp bước đến, vén chăn lên chui vào, cảm giác ấm áp thư thái khiến cô không nhịn được khẽ thở hắt ra. Anh cúi đầu nhìn cô, tắt đèn đầu giường, cũng nằm xuống theo.

Nghe tiếng hít thở bình ổn đều đặn của anh bên tai, lòng Phó Dục Ninh cũng an bình. Hai người không ai nói chuyện với ai, cô liền khẽ nằm nghiêng nhắm mắt lại muốn ngủ. Lúc mí mắt hơi nặng, cô đột nhiên cảm giác hơi thở của anh gần cô hơn, mở mắt ra xem, chẳng biết lúc nào anh đã trở mình, vừa hay nằm nghiêng quay về phía cô.

Phó Dục Ninh thoáng chốc không ngủ được, co rút vào trong chăn, kết quả không cẩn thận đụng phải chân ai đó. Cô vội vàng rụt chân lại nhưng không ngờ đã đánh thức anh.

Cố Trường An mở mắt ra :" Sao còn chưa ngủ ?"

Phó Dục Ninh cúi đầu không lên tiếng, mái tóc buông xõa che đi hơn phân nửa khuôn mặt, nương ánh đèn ngoài cửa sổ, Cố Trường An cũng không thấy rõ vẻ mặt của cô.

" Trong chăn lạnh quá hả ?"

" Không có, rất ấm áp." - Phó Dục Ninh khẽ đáp, do dự lại nói - " Anh quay lưng sang kia ngủ đi, đừng quay về phía em."

Khi nói những lời này cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn anh, Cố Trường An nghe, lát sau không những không quay người, trái lại còn đưa tay đặt lên eo cô. Phó Dục Ninh suýt nữa bật dậy khỏi giường, lại nghe anh thì thào :" Như vậy em mới có thể từ từ thích ứng anh được."

Nhưng Phó Dục Ninh căng thẳng đến mức không dám hít thở, hai mươi năm qua cô chưa hề tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào như thế.

Cảm nhận được toàn thân cô cứng đờ, Cố Trường An do dự, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, tạm thời coi như trấn an :" Ninh Ninh, trước kia anh chưa từng yêu đương, nếu có gì làm không đúng, em có thể sửa chữa cho anh."

Nhưng cô cũng chưa từng yêu đương mà, Phó Dục Ninh bất chợt muốn khóc, Cố Trường An thấy dáng vẻ ấm ức của cô thì khẽ bật cười. Cô gái này rất thú vị, lúc gan dạ lên thì vượt qua tưởng tượng của anh nhiều, nhưng vừa gặp phải chút chuyện thì lại nhát gan đến mức chẳng dám nhúc nhích. Tính cách mâu thuẫn lại khiến lòng anh xốn xang, tay anh bất giác xiết mạnh hơn thêm.

Phó Dục Ninh hoàn toàn không ngủ được, cô níu lấy góc chăn, thoáng do dự :" Em có một câu muốn hỏi anh."

" Câu gì ?" Anh khẽ ôm cô vào lòng.

Phó Dục Ninh cúi gằm đầu, cắn môi dưới :" Cháu gái viện sĩ Khang là ai ?"

Vừa dứt lời, bàn tay đang vỗ nhẹ lưng cô khựng lại. Lại là phản ứng này ? Phó Dục Ninh không hài lòng lắm, ngẩng đầu liếc nhìn anh, phát hiện anh đang chú tâm nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, đong đầy nét cười.

" Mới đến có một buổi mà em đã biết chuyện này rồi à ?" Anh trêu ghẹo cô.

Phó Dục Ninh hứ anh, nói :" Không phải trách anh sao, nếu không em cũng đâu biết."

Thế nhưng anh lại không nói nữa, chỉ cúi đầu hôn cô. Từ thái dương đến bên tai, động tác rất nhẹ, giống như là gãi ngứa. Phó Dục Ninh sợ nhột nhất, ra sức tránh anh, tránh không khỏi liền náo động. Náo động một hồi chăn hai người đều rơi ra, anh ôm chặt lấy cô.

Thế này Phó Dục Ninh mới ý thức được mình đã làm việc ngu ngốc đến dường nào, cô nhìn khuôn mặt anh trên đỉnh đầu mình. Anh vẫn như trước kia, có điều là ánh mắt nhìn cô đã thay đổi, trở nên sâu thăm thẳm. Mà cô lại giống như đột nhiên hiểu được tất cả trong mắt anh, tim bỗng đập rộn rã.

Cố Trường An biết mình lại làm cô sợ rồi, anh cười, cúi người vừa hôn cô vừa nói :" Đừng sợ, anh chỉ hôn em thôi mà."

" Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em." - Phó Dục Ninh nhắc nhở anh với chút ý chí còn sót lại :" Cô ta là ai ?"

" Chẳng là ai cả."

Nói ra bốn chữ mơ hồ, Cố Trường An hôn lên cánh môi cô. Lần này Phó Dục Ninh chẳng thốt nổi một câu. Trong lúc vô thức cô đưa tay bám lấy vai anh, bàn tay ôm eo cô càng siết chặt hơn. Cô cảm thấy hơi đau nên khẽ rên một tiếng, Cố Trường An cũng phát hiện bản thân mình càng ngày càng khó kiềm chế, đành phải từ từ buông cô ra. Trong phòng nhất thời chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của hai người. Anh không dám bật đèn sợ dọa cô, chỉ có thể nương theo ánh đèn lẻ loi ngoài cửa sổ ngắm nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, tóc dài buông xõa, và cả thân thể đang khe khẽ run rẩy trong lòng anh. Cảm xúc chân thật này khiến anh mê muội.

Phó Dục Ninh tỉnh táo trở lại, thẹn thùng chẳng dám nhìn anh.

Cố Trường An cười, vuốt mái tóc cô, thấp giọng hỏi :" Bây giờ tốt hơn chưa ?"

Quả thật tốt hơn nhiều. Hóa ra, cách gần gũi nhau nhất là cách này...

Phó Dục Ninh không lên tiếng, nhưng Cố Trường An lại hiểu. Anh vỗ cô nhè nhẹ :" Ngủ đi."

Đúng như đàn em cùng ngành suy đoán, Phó Dục Ninh vừa đến thì Cố Trường An đã hoàn toàn cho tổ họ nghỉ phép. Trong lòng Phó Dục Ninh bất an, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh. Cố Trường An liền nói với cô, năm ngoái bởi vì nghiên cứu chế tạo vũ khí mới, mọi người luôn bận bịu. Hiện tại công việc đã hoàn thành một giai đoạn rồi, vốn định cho họ nghỉ phép. Lúc này Phó Dục Ninh mới yên tâm, đồng thời trong lòng cũng rất vui mừng. Cô vốn định đến thăm anh, nếu anh ngày ngày bận bịu không thấy bóng dáng đâu thì nhất định cô sẽ buồn lắm.

Phó Dục Ninh thấy bây giờ chung sống với anh càng ngày càng tốt, cũng dần dần tìm hiểu xem anh là người thế nào. Ôn hòa tự nhiên nhưng cũng có lúc nghiêm chỉnh, vả lại ít nói, người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy khó gần. Nhưng cô không sợ, cô đã biết làm sao gần gũi với anh rồi.

Trong lòng Phó Dục Ninh vẫn băn khoăn về cháu gái viện sĩ Khang kia, sau đó hỏi anh một hai bận. Cố Trường An cũng biết cô canh cánh việc này trong lòng, cảm thấy có phần nguy hiểm liền trực tiếp dẫn theo cô tham dự đại thọ bảy mươi tuổi của viện sĩ Tống. Lần này gần như tất cả mọi người đều đến dự tiệc, sau đó toàn bộ người trong sở đều biết kỹ sư trưởng Cố quả thật đã có chủ. Tuy đối tượng chỉ là cô gái còn trẻ, nhưng người ta không sợ đã thẳng thắn dẫn ra mắt. Tất cả mọi người đều mắt thấy, tai nghe. Cô gái này quả thật xinh đẹp, nếu ai đó định làm mai làm mối cho kỹ sư Cố thật phải suy nghĩ cho kỹ, người bình thường khẳng định anh sẽ không thích.

Phó Dục Ninh cũng nhân cơ hội này gặp được cháu gái viện sĩ Khang, mặt mũi cũng sáng láng, chỉ là da không trắng như cô. Cô lặng lẽ hỏi Cố Trường An :" Sao anh không thích cô ta ?" Dáng vẻ cũng xinh đẹp mà.

Cố Trường An chẳng muốn trả lời câu hỏi này của cô lắm, nhưng không lay chuyển được đành phải lén lút nói :" Anh chỉ thích dạng con gái yếu đuối thôi."

Có người bàn tán về cô như vậy, không ngờ lại bị anh nghe thấy, còn để trong lòng. Nhưng anh nghe nói thế, Phó Dục Ninh chẳng hề tức giận. Hai người nhìn nhau cười khẽ, dáng vẻ thật khiến người bên cạnh ganh tỵ.

Sau khi ở thành phố B một tuần, Phó Dục Ninh trở về nhà ngoại cùng mẹ lên đường quay về Tây Ninh.

Tựu trường rồi, hai người lại khôi phục cách liên lạc qua thư từ và điện thoại. Thư văn viết đều đặn, nhưng điện thoại càng lúc càng thường xuyên. Phó Dục Ninh lo lắng cứ tiếp tục như vậy sẽ bị ba mẹ phát hiện mất.

Nhưng Cố Trường An rất điềm tĩnh :" Vậy thì vừa hay gặp người lớn, chờ em vừa tốt nghiệp thì chúng ta kết hôn ngay."

Phó Dục Ninh giậm chân :" Còn hơn một năm nữa đấy."

Dưới sự kháng nghị của cô, Cố Trường An phải giảm bớt số lần gọi điện thoại cho cô. Nhưng không phải bởi vì sợ bị phát hiện mà vì Phó Dục Ninh phải học để chuẩn bị thi lên thạc sĩ. Cô không những vẫn muốn học, mà còn muốn thi đậu đến thành phố B học. Vào thời điểm mấu chốt này, anh cũng không dám làm cô phân tâm.

Vẫn đều đặn một tháng ba bốn lá thư, Cố Trường An một lòng một dạ vùi đầu làm việc, bắt được ai trong tổ sẽ hành hạ người đó ngay. Lúc mọi người kêu khổ thấu trời, anh đột nhiên nhận được điện thoại Phó Dục Ninh gọi đến từ Tây Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.