Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 86




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một ngày tháng mười nào đó, Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên nói với Tiêu Thần: “Bảo bối, em bây giờ có thể bắt đầu suy nghĩ một chuyện vô cùng quan trọng.”

“Cái gì?” Tiêu Thần không yên lòng hỏi, anh đang đứng trước kệ sách tìm một quyển ghi chép giải phẫu. Gần đây anh mua về rất nhiều sách, đánh máy vô số tư liệu, bốn cái kệ sách trong nhà đã sớm bị chất đầy. Bọn họ còn tới cửa hàng nội thất mua thêm hai cái tủ đặt trong phòng khách và ban công, nhưng mà rất nhanh hai nơi đó cũng đã bị chất đầy sách của Tiêu Thần, làm cho Tư Kiêu Kỳ suốt ngày nói muốn “Làm tốt công tác phòng cháy”.

Tư Kiêu Kỳ nhìn Tiêu Thần lục hết kệ sách này tới kệ sách kia, nửa ngày cũng không nói gì, ngược lại Tiêu Thần thấy kỳ quái mới quay đầu lại hỏi: “Anh nói muốn em suy nghĩ cái gì cơ?”

“Muốn…” Tư Kiêu Kỳ sửng sốt một chút, bỗng nhiên nói: “Em mỗi lần quét dọn cái nhà này có mệt lắm không?”

“Nói nhảm!” Tiêu Thần liếc mắt khinh bỉ: “Anh thử chút không phải sẽ biết?”

Tư Kiêu Kỳ sờ sờ mũi nói: “Anh sợ anh quét dọn xong em còn phải quét dọn lại một lần, thôi thì em làm luôn đi.”

“Lười chết anh đi!” Tiêu Thần tìm sách từ phòng khách ra tới ban công, Tư Kiêu Kỳ nghĩ, kế hoạch của mình chỉ sợ phải sửa lại một chút, nếu không với cái bệnh thích sạch sẽ của con mèo này sớm muộn cũng làm hắn mệt chết.

Một ngày cuối tháng, Tiêu Thần vừa ra khỏi cổng bệnh viện đã thấy Tư Kiêu Kỳ đứng chờ sẵn, giữa hai ngón tay kẹp hờ điếu thuốc đang hút dở, trên mặt mang một cái kính râm khá to, anh mặc áo thun quần jeans, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, tiêu sái đến nỗi thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.

“Làm bộ làm tịch,” Tiêu Thần đi tới nói, “Một hồi lại kéo ong bướm tới.”

“Đó là Hương Phi!” Tư Kiêu Kỳ cười nói, bỏ điếu thuốc đang hút dở vào thùng rác gần đó.

“Anh cũng giống lắm,” Tiêu Thần nghiêng mặt nói: “Hương Phi gà nướng!”

“Vớ vẩn!”  Tư Kiêu Kỳ cười một tiếng, đặt tay lên vai Tiêu Thần, “Bảo bối, anh dẫn em tới một chỗ nha?”

“Anh lại tìm được quán ăn nào mới hả?” Tiêu Thần hỏi, gần đây Tư Kiêu Kỳ khá là sốt sắng với đồ ăn ngon, cứ rảnh là lại đi tìm xem có quán nào mới lạ.

“Cứ đi theo anh.” Tư Kiêu Kỳ kéo lấy Tiêu Thần đi về phía chiếc xe đang đậu bên đường, lúc đi nói nói cười cười cũng không đến ý tới ánh mắt của người đi đường.

Dừng bên đường vẫn là chiếc xe màu bạc nho nhỏ kia. Tiêu Thần không chỉ một lần đề nghị Tư Kiêu Kỳ đổi xe mới, nói anh dù sao cũng là ông chủ của một công ty có mấy chục nhân viên, việc làm ăn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, suốt ngày chạy đi bàn chuyện làm ăn với người khác mà cứ chạy chiếc xe này thật sự không còn mặt mũi.

Tư Kiêu Kỳ khịt mũi coi thường nói: “Cần mặt mũi để làm gì? Giờ chạy xe to thì sẽ có mặt mũi à? Cùng lắm cũng chỉ là cái phương tiện giao thông mà thôi, xe nhỏ tốt biết bao, chỗ nhỏ cỡ nào cũng có thể đỗ được.”

“Nhưng mà người làm ăn không phải đều để ý mấy cái này sao? Hay là anh đổi chiếc Volvo S đi?”

2018-volvo-s60-inscription-t5-awd-test-review-car-and-driver-photo-701957-s-original

Volvo S 2019

“Không cần đâu,” Tư Kiêu Kỳ phất phất tay nói, “Anh có tiền để đem đi đầu tư làm ăn không phải tốt hơn sao, đổi xe làm gì.”

Tiêu Thần cười nói: “Tư tổng, ngài không phải là không kiếm được tiền đó chứ?”

“Lại xem thường chồng em rồi,” Tư Kiêu Kỳ dùng sức quệt khóe miệng, phe phẩy mấy sợi râu lớm chớm nói: “Em không thấy cái sổ tiết kiệm kia cũng lên tới sáu chữ số rồi à?”

Sổ tiết kiệm đó vốn để tiền lương của Tiêu Thần, sau này Tư Kiêu Kỳ cũng để hết tiền lương và tiền thưởng của mình vào, tất cả vốn liếng của hai người đều nằm trong này, Tiêu Thần mỗi lần nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm này luôn cảm thấy rất ấm áp.

Đối với những gia đình đồng tính luyến ái, không bị pháp luật ràng buộc, hai người cùng một chỗ hoàn toàn dựa vào tình cảm và đạo đức. Dù có nói bao nhiêu câu “Anh yêu em” hay “Một đời một kiếp” thì cũng chỉ là lời thề mà thôi. Tiêu Thần từ trước đến nay cảm thấy chữ “Thề” (誓) này rất là chuẩn, một chữ “Gãy” (折), cộng với chữ “Lời nói” (言), cuối cùng cũng không phải là “Giảm đi” (打了折扣) sao? Mấy lời này nghe một chút là được, ai tin tưởng liền bị thiệt.

Tư Kiêu Kỳ cũng rất thích nói ba chữ “Anh yêu em”, nhưng hắn không phải chỉ nói mà thôi, từ ngày biết được quá khứ của Tiêu Thần với Triệu Khải, hắn đã làm rất nhiều việc để khiến Tiêu Thần an tâm, giống như gửi tiền tiết kiệm dưới tên Tiêu Thần, lý do chính là “Lỡ như bị thanh toán sổ sách thì sao”. Dưới tình huống không bị pháp luật ràng buộc, còn có cái gì nói rõ quyết tâm “Anh muốn sống bên em cả đời” hơn cái này đâu? Tiêu Thần kỳ thật cũng không để ý Tư Kiêu Kỳ kiếm được bao nhiêu tiền, cái anh để ý chính là thái độ, điều này khiến anh cảm thấy rất yên tâm.

Nên là, tới bây giờ Tư Kiêu Kỳ vẫn chạy chiếc xe nhỏ này, đảm nhận chức trách của một tài xế, mỗi ngày đều đặn đưa đón Tiêu Thần, mùa đông thì chuẩn bị hồng trà nóng, mùa hè thì chuẩn bị hồng trà lạnh, chu đáo cẩn thận tới mức hoàn toàn phù hợp với thân phận lái xe.

Tư Kiêu Kỳ chở Tiêu Thần đi về hướng Tĩnh Hải Hinh Uyển, Tiêu Thần thấy thế hỏi: “Anh lại nhớ tầng hầm kia của anh rồi?”

“Em đoán xem?” Tư Kiêu Kỳ thần bí cười một cái, cho xe dừng lại dưới tòa nhà C của khu Tĩnh Hải Hinh Uyển, đây là tòa nhà duy nhất trong khu có thiết kế gác lửng, Tiêu Thần lúc bước xuống xe giống như ý thức được gì đó, không biết vì cái gì, lại nhớ tới người nào đó từng nói: “Để anh mua cho em một thùng nước khử trùng, em ngâm hết cái nhà còn được.”

0ddda647-32c1-4e6e-addf-be9b1e47ac21

Nhà hai người là kiểu này nè ^^

Trước câu nói này bọn họ còn nói gì nữa nhỉ? Tiêu Thần cố gắng suy nghĩ, hình như người nào đó còn nói, “Lúc đó anh sẽ cho em hẳn một tầng lầu để em muốn làm gì thì làm.”

Tiêu Thần không tin được để Tư Kiêu Kỳ tùy ý nắm lấy tay mình đi từ tầng 1 tới tầng 2. Tư Kiêu Kỳ móc chìa khóa ra mở cửa, đẩy Tiêu Thần một cái: “Bảo bối, anh từng nói sẽ cho em nguyên một tầng lầu, giờ của em rồi đó, muốn làm gì tùy em.”

Tiêu Thần trợn mắt há mồm nhìn căn nhà, lầu một là phòng khách, phòng ăn và phòng ngủ, thêm một phòng vệ sinh, lúc này ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu vào, phủ lên sàn nhà bằng gỗ một thứ ánh sáng dìu dịu, nội thất được trang trí vừa đơn giản lại thanh thoát, đúng phong cách mà Tiêu Thần thích.

“Tư…” Tiêu Thần có chút ngây người.

“Đi theo anh.” Tư Kiêu Kỳ dắt tay Tiêu Thần, một đường dẫn hắn đi lên lầu hai, lúc đi ngang qua phòng ngủ chính Tư Kiêu Kỳ cũng không dừng chân lại, tới cuối hành lang anh mới đẩy cửa bước vào: Đây là một gian thư phòng, hai mặt tường là hai tủ sách cao tới nóc nhà, dưới cửa sổ có đặt một cái bàn làm việc, trong góc còn một cái sô pha nho nhỏ.

Tư Kiêu Kỳ chỉ vào giá sách nói: “Em xem giờ mấy cái bảo bối kia của em có chỗ để rồi, sau này em cứ ở đây đọc tài liệu, anh ngồi bên cạnh kiếm tiền.”

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần kinh ngạc quay mặt lại  hỏi: “Tiền này ở đâu mà có?”

Tư Kiêu Kỳ xụ mặt, uể oải nói: “Bảo bối, em đúng là không biết cách nói chuyện. Đáng lẽ lúc này em phải lệ nóng doanh tròng nhào vào ngực anh, sau đó nói, “Cục cưng à, em yêu anh” chứ không phải là đứng đây kiểm toán!”

“Đừng nói nhảm!” Tiêu Thần trừng mắt nói: “Anh làm sao có tiền mua nhà? Trong sổ tiết kiệm nhà mình đâu có nhiều tiền như vậy?”

“Chuẩn!” Tư Kiêu Kỳ thỏa mãn gật đầu, “Anh rất thích nghe em nói ‘nhà mình’.”

“Anh nói coi rốt cuộc tiền ở đâu ra hả?” Tiêu Thần nghiêm túc hỏi.

“Kiếm chứ sao,” Tư Kiêu Kỳ buông thõng tay, “Em muốn kiểm tra sổ sách không?”

“Sao lại…có nhiều như vậy?”

“Đâu có nhiều,” Tư Kiêu Kỳ cười híp mắt nói, “So với dự tính của anh vẫn còn kém xa lắm, vốn là muốn mua biệt thự cho em, có điều nếu mua biệt thự thì phải vay tiền, mà tiền riêng của anh chỉ đủ để trả tiền đặt cọc, còn mua cái này có thể trả được toàn bộ.”

“Tư Kiêu Kỳ…” Tiêu Thần có chút nghẹn nơi cổ họng, anh không cách nào bình tĩnh lại ngay được. Anh biết công ty của Tư Kiêu Kỳ dạo này làm ăn rất thuận lợi, cũng biết người này kiếm được chút tiền, nhưng mà không ngờ tới chỉ mới hai năm ngắn ngủi đã kiếm được tiền mua nhà.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ nghiêm mặt nói, “Anh nói được thì làm được, mặc dù không phải biệt thự, nhưng anh vẫn có thể cho em một gian thư phòng.”

“Em không cần!” Tiêu Thần quyết liệt lắc đầu: “Tuyệt đối đừng mua biệt thự, mẹ nó, dọn dẹp mệt chết em!”

“Nhà này mặc dù là gác lửng, nhưng mà diện tích lại không quá lớn, vừa đủ cho hai người ở.”

“Đủ rồi…” Tiêu Thần đi qua, đứng trước bàn làm việc, ngoài cửa sổ gió thổi mây trôi, trời xanh thẳm không một gợn mây.

“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ cọ cọ người Tiêu Thần, đặt nhẹ cằm lên vai đối phương, nói, “Anh vẫn cảm thấy có lỗi với em.”

“Hả?” Tiêu Thần vỗ vỗ tay Tư Kiêu Kỳ lúc này đang đặt trên bụng mình, không hiểu vì sao hắn lại nói như vậy.

“Anh biết em không quan tâm tới nhà xe này nọ, nhưng là…Lúc trước trong tay anh không có cái gì, không nhà không xe còn chưa tính, ngay cả tiền cơm cũng trả không nổi…Hai năm này đều nhờ có em nuôi anh.”

“Rất tốt,” Tiêu Thần cười nói, “Anh ăn không nhiều, rất thích hợp để nuôi trong nhà, nuôi gà cũng không tốn bao nhiêu tiền.”

“Sau này để anh nuôi em nha?”

“Được thôi,” Tiêu Thần thở dài một tiếng, “Dù sao tiền lương của em cũng không nhiều, miễn cưỡng đủ sống.”

“Anh nuôi em cả đời có được không?”

Tiêu Thần nghiêng mặt qua, đón lấy ánh nắng mặt trời chiếu vào cửa sổ, hôn Tư Kiêu Kỳ.

Tư Kiêu Kỳ trong lúc đang mơ màng nghe được Tiêu Thần nói: “Đồ gà kia, anh dám giữ tiền riêng?”

Ặc…Không có tiền riêng đàn ông còn được gọi là đàn ông sao?

Tư Kiêu Kỳ dành ra hết nửa ngày để coi lịch, cuối cùng cũng chọn được ngày đẹp để dọn nhà. Cái được gọi là dọn nhà kỳ thật là dọn sách, đống sách của Tiêu Thần gom lại ít gì cũng phải cả ngàn cuốn, quần áo đồ đạc lại không nhiều. Kiều Hâm sau khi giúp bọn nhà khiêng đồ thì đau lưng tới muốn than trời, nhao nhao nói đại ca anh gả cho ai mà chả được, tại sao cứ phải là học bá để làm gì.

Đang lúc nói chuyện, một cuốn sách ảnh rơi trên mặt đất, để lộ nguyên cái hình máu me bét nhầy ở bên trong ra dọa anh tới mặt mũi trắng bệch. Trình Tử tỏ vẻ đồng tình nhìn Tư Kiêu Kỳ, hắn cảm thấy muốn yêu đương với bác sĩ cần phải có một trái tim thật kiên cường.

Tiêu Thần và Tư Kiêu Kỳ lại chuyển về Tĩnh Hải Hinh Uyển, chỗ này rất gần bệnh viện An Hải, tiện cho Tiêu Thần đi làm. Quan trọng hơn chính là, chỗ này tới tiệm lẩu của Kiều Hâm cũng rất gần, dễ dàng cho hai người hôm nào lười nấu cơm có thể ghé đây ăn chực. Chỉ là tiệm lẩu bây giờ hết được ăn không rồi, ăn xong còn phải làm bảo mẫu để bù vô tiền cơm.

Tiểu Gạo Nếp triệt để bám dính trong nhà Tư Kiêu Kỳ.

Lúc mới dọn nhà qua được một thời gian, hai người gọi bọn Kiều Hâm với Trình Tử qua ăn một bữa. Tiểu Gạo Nếp hết nháo Trình Tử Hoa lại trèo lên người Tư Kiêu Kỳ, con trai Triệu Vũ Tân thấy vậy cũng đòi ôm một cái, Tiểu Gạo Nếp cao ngạo tuyên bố: “Không cho ôm, đây là baba của Gạo Nếp.”

Kiều Hâm ở một bên lột quả phỉ cho vợ ăn, chen vào: “Gạo Nếp, nói coi ai mới là baba của con hả?”

“Kỳ baba, Thần baba,” Gạo Nếp dùng ngón tay mũm mĩm chỉ qua, nhỏ giọng nói: “Đều là baba của Gạo Nếp nha.”

Tư Kiêu Kỳ ôm lấy cổ công chúa, cười to một tiếng, hào sảng lấy ra một bao lì xì thật to đặt vào tay cô nhóc, Kiều Hâm nháy mắt với Phỉ Phỉ: “Thấy sao, anh nói đúng không, để Gạo Nếp gọi ổng một tiếng baba cũng không thiệt thòi.”

Tiêu Thần cảm thấy rất hạnh phúc, mà càng khiến anh vui vẻ chính là, mẹ Tiêu cuối cùng cũng cầm lấy phiếu ưu đãi đặc biệt mà Tư Kiêu Kỳ tặng du lịch Saipan.

***

Một ngày tháng tư, Tiêu Thần vừa trực xong ca đêm thì nhận được điện thoại của Tư Kiêu Kỳ: “Bảo bối, em tan làm chưa?”

“Xong rồi, giờ em chuẩn bị về đây,” Tiêu Thần ngáp một cái nói: “Có chuyện gì?”

“Em đi một chuyến về Thất Gia Kiều nha, giúp anh lấy món đồ.”

Tiêu Thần cúp điện thoại tản bộ tới trạm xe buýt đón xe số 29, từ khi chuyển tới Tĩnh Hải Hinh Uyển, nhà ở Thất Gia Kiều hầu như không có ai ở. Tiêu Thần có lần đề nghị hay là cứ để cho người ta thuê, Tư Kiêu Kỳ kiên quyết phản đối: “Chúng ta cũng không thiếu tiền, cho thuê làm gì? Đó là nhà của chúng ta, không cho người khác ở.”

Thế là căn nhà đó đến giờ cứ để như vậy, thỉnh thoảng Tiêu Thần sẽ về đó tổng vệ sinh, có khi Tư Kiêu Kỳ tăng ca về nhà trễ cũng sẽ ghé qua ngủ một đêm, dù sao từ đó tới bãi đỗ xe cũng rất gần, ở đó rất là tiện.

Tiêu Thần đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ tháng năm, gió xuân cũng bắt đầu có chút nóng, hoa cỏ bên đường đua nhau khoe sắc. Quán điểm tâm kế bên trạm xe mấy năm nay vẫn còn bán món bánh trứng kia, chiếc xe buýt số 29 vẫn đúng giờ xuất hiện trong tầm mắt.

Tiêu Thần đi lên xe quẹt thẻ, bên trong xe lúc này khá trống, anh trực tiếp đi tới chỗ ngồi quen thuộc kia ngồi xuống, dựa đầu lên cửa sổ xe.

Hết thảy đều quen thuộc như thế, quen thuộc tới nỗi làm người ta cảm thấy rất ấm áp.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, anh đã không còn bị mất ngủ nữa, cho dù là trong chỗ làm việc hay ở nhà, không cần biết có Tư Kiêu Kỳ bên cạnh hay không, anh đều có thể ngủ vừa sâu vừa an tâm.

Tiêu Thần nhìn cảnh sắc quen thuộc lướt qua ngoài cửa sổ, anh không muốn ngủ cũng không dám ngủ, bởi vì ngày này giờ này, người ngồi ở ghế tài xế kia không phải là Tư Kiêu Kỳ, sẽ không có một giọng nói trầm thấp dễ nghe nhắc nhở anh: “Đã đến Thất Gia Kiều, xin hành khách chuẩn bị sẵn sàng”, cũng sẽ không có người dùng giọng nói tràn ngập ý cười nói với anh: “Tiêu Thần, dậy đi, phải xuống xe rồi.”

Tiêu Thần nghĩ lại nghĩ, cảm thấy vận mệnh đúng thật là rất thần kỳ.

Xe sắp phải quẹo cua, Tiêu Thần nghe được một âm thanh “răng rắc” từ trong loa phát ra, đây là âm báo tài xế chuẩn bị lên tiếng thông báo qua loa.

Rất nhanh, một giọng nói trầm thấp vang lên, “Phía trước có ngã rẽ, hành khách xin hãy ngồi yên tại chỗ.”

Giọng nói kia rất có trọng lượng, vừa lưu động vừa ấm áp, chậm rãi theo lỗ tai trượt thẳng vào trong lòng, khiến người ta rất dễ chịu.

Tiêu Thần đột nhiên ngồi thẳng dậy, khó mà tin được nhìn về hướng ghế lái.

Trên ghế lái, người kia rất nhanh đã nghiêng đầu qua, hắn mặc đồng phục của công ty giao thông vận tải, mái tóc cao ngạo dựng thẳng quen thuộc, kính râm che hết nửa mặt, nhưng nụ cười lưu manh nơi khóe miệng cùng với nụ cười hoàn mỹ trong ký ức của Tiêu Thần giống nhau như đúc.

“Tư…” Tiêu Thần vụt đứng dậy, tim đập thình thịch, lúc này anh không còn tin vào mắt mình nữa.

“Kỉ niệm ba năm vui vẻ!” Người kia đứng lên quay đầu lại nói với Tiêu Thần, còn lại hai người hành khách hàng thật giá thật cũng giống như Tiêu Thần há hốc mồm chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ba…” Tiêu Thần sững sờ nhìn những người kia, gần như đã mất đi năng lực phản ứng.

Tư Kiêu Kỳ nghiêng đầu nhìn con đường phía trước, chậm rãi lái xe vào nhà ga, xong mở cửa xe đi thẳng ra cửa sau.

“Đi mau, lỡ như đụng trúng giám sát thì phiền lắm.” Tư Kiêu Kỳ nắm chặt tay Tiêu Thần nhảy xuống xe, vẫn không quên quay đầu lại nói với người mặc bộ đồng phục tài xế trong xe: “Cảm ơn nha người anh em!”

Tiêu Thần lúc này vẫn đang mê mang bị Tư Kiêu Kỳ kéo xuống xe: “Tư Kiêu Kỳ…anh đang làm gì…”

“Em còn nhớ ngày hôm nay không?” Tư Kiêu Kỳ nói, “Vào ngày này ba năm trước em đã lên xe của anh…À không, thuyền hải tặc mới đúng.”

“Là hôm nay sao?” Tiêu Thần thì thào nói, trong đầu anh loạn thành một đống, tim cũng bắt đầu gia tốc.

“Ừm,” Tư Kiêu Kỳ gật gật đầu, cười hí hửng, “Anh còn nhớ rất rõ, gặp anh chàng đẹp trai làm sao mà quên được.”

“Thì ra đã ba năm rồi…” Tiêu Thần nháy mắt mấy cái, tại ngay trạm xe buýt người đến người đi, bên lề đường ngựa xe như nước, anh nhẹ nhàng thở một hơi, “May mà em lên xe của anh.”

Tư Kiêu Kỳ nhìn vào mắt Tiêu Thần, trong đôi mắt ấy tựa như phản chiếu toàn bộ thế giới, trong gió xuân ấm áp tháng tư, anh trầm giọng nói: “Đời này của anh may mắn nhất chính là ba năm trước được làm tài xế chở em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.