Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 26




Mỗi tuần vào thứ sáu bệnh viện An Hải sẽ có cuộc họp nội bộ, nếu như có tình huống đặc biệt sẽ tổ chức một cuộc họp khẩn cấp vào chiều thứ năm. Thứ sáu tuần trước toàn bộ khoa, chủ nhiệm, trưởng khoa hoặc bí thư đều nhận được thông báo, yêu cầu chiều thứ năm tới tham gia cuộc họp khẩn cấp, kết quả chiều thứ tư lại có thông báo mới nói cuộc họp đã bị hủy.

Quách Hoành lúc nhận được thông báo cuộc họp bị hủy không khỏi cảm thấy vui mừng, có điều nhìn xung quanh đồng nghiệp đang nghiêm túc làm việc mới nhịn xuống xúc động cúp điện thoại, gửi một tin nhắn cho Tiêu Thần. Không lâu sau Tiêu Thần đã trả lời, vỏn vẹn năm chữ “mọi chuyện không sao rồi”.

“Không sao rồi”, cái “quan tòa” trước sau dằn vặt mình đúng ba tuần lễ lại cứ thế nhanh chóng chìm vào quên lãng. Hủy bỏ xử lý hành chính dựa theo kế hoạch ban đầu chính là đối với việc Quách Hoành làm sai quy luật xử lý triệt để, thông báo toàn bệnh viện. Chuyện này ngoài trừ quản lý cấp cao thì chỉ có bản thân Quách Hoành trong lòng biết rõ, đa phần mọi người trong bệnh viện chỉ là mơ hồ nghe thấy, thế nhưng đối với kết quả xử lý cũng không rõ ràng mấy. Hội nghị bị hủy, đương nhiên cái gọi là xử lý cũng coi như không tồn tại nữa, tất cả trở về quỹ đạo. Quách Hoành biết, coi như là mình thoát được một kiếp.

Sáng thứ sáu, Tiêu Thần lần đầu tiên ngồi ở vị trí thứ ba trong phòng họp, bên trái anh là y tá trưởng khu nội trú ICU ở khoa ngoại lồng ngực, bên phải là Quách Hoành. Trong ba người chỉ có Quách Hoành từng tham gia cuộc họp hành chính là biết rõ, còn hai người kia cơ bản không biết quá trình họp sẽ như thế nào. Y tá trưởng khá là sốt sắng hỏi: “Bác sĩ Tiêu, cuối cùng chúng ta sẽ bị xử lý thế nào a.”

Tiêu Thần cầm điện thoại bấm bấm, thản nhiên nói, “Sẽ không sao.”

Y tá trưởng quay qua hỏi Quách Hoành: “Chủ nhiệm Quách, rốt cuộc là sao a?”

Quách Hoành xoay xoay cây bút trong tay, trấn an cô: “Không sao, bất quá chỉ là phê bình thôi.”

Chỉ một lát sau, mấy nhân vật chủ chốt của bệnh viện lục đục đi vào, ba người lập tức đứng dậy chào, chờ lãnh đạo ngồi xuống hết bản thân mới dám ngồi xuống theo. Viện trưởng bắt đầu khái quát lại vấn đề một cách đơn giản, sau đó để mọi người cho ý kiến. Ôn Tuấn Hoa tuy rằng có đủ tư cách để dự họp hành chính, nhưng do bản thân ông cũng ít nhiều có liên quan đến chuyện này nên cũng không tiện ra mặt. Do vậy thân là chiến hữu thân cận ở cùng một khoa, chủ nhiệm Hầu của khoa ngoại lồng ngực đứng lên liền nói Quách Hoành “Gặp nguy không hoảng, gan lớn tỉ mỉ bất chấp bản thân ra sao cũng phải cứu về một mạng của bệnh nhân” cứ thế khen không ngớt lời, câu từ trôi chảy, trình tự rõ ràng, dùng từ vô cùng chuẩn xác, vừa nhìn đã biết trước đó chưa có diễn tập qua, chủ nhiệm Hầu nói:

“Đương nhiên, quốc có quốc pháp gia có gia quy, tuy rằng chuyện này xuất phát từ động cơ muốn cứu người, nhưng vẫn là trái với quy định của bệnh viện, không chỉ góp phần tạo thành ảnh hưởng xấu mà còn ảnh hưởng đến những khoa khác có liên quan sẽ gây ra phiền phức không đáng có, hơn nữa còn là mầm họa sau này…”

Chủ nhiệm kho máu lập tức đứng lên: “Nếu như ai cũng xử lý vấn đề như chủ nhiệm Quách, vậy thì chỗ tôi mọi người cũng không có cách nào làm việc được…Có điều, thiên chức của bác sĩ chính là chữa bệnh cứu người, sinh mạng đương nhiên là quan trọng nhất, nếu như có thể cứu sống được một mạng người chúng tôi tình nguyện phối hợp lâm sàng với các bác sĩ.”

Y tá trưởng nghe xong há hốc mồm, Tiêu Thần cảm thấy không cần phải đè lưỡi cô xuống thì cũng có thể thấy được amidan bên trong.

Đây là cái quỷ gì vậy, rốt cuộc đây là phê bình toàn bệnh viện hay là biểu dương vậy?

Y tá trưởng hướng ánh mắt dò hỏi về phía Quách Hoành, Quách Hoành hơi gật gù, ra hiệu cô đừng vội. Tiêu Thần nhìn cô để lộ nụ cười ôn hòa, vẻ mặt bình tĩnh khiến tâm trạng rối bời của y tá trưởng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Sau khi chủ nhiệm kho máu phát biểu xong, viện trưởng nói: “Nào, mỗi người phát biểu ý kiến của mình đi, cái nhìn của mọi người về chuyện này ra sao.”

Hai người đầu tiên đã nói như vậy, thái độ của viện trưởng cũng rất rõ ràng, cộng với dư luận đều phát triển theo hướng có lợi cho Quách Hoành. Do đó ý kiến của mọi người đại khái đều giống nhau, đơn giản chính là “Mọi chuyện dù sao cũng có nguyên nhân, có thể tha thứ”. Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, viện phó Trương đứng ra nói một hồi đặc biệt có trọng lượng:

“Chuyện này nếu để bị truyền ra ngoài đối với danh tiếng của bệnh viện sẽ có ảnh hưởng không nhỏ, có thể khiến cho bệnh nhân bị khủng hoảng và bất mãn, bệnh nhân bị lấy máu sẽ cảm thấy quyền lợi của mình bị tổn hại, mà bệnh nhân được truyền máu cũng sẽ cảm thấy không an toàn. Mâu thuẫn ở bệnh viện đối với xã hội bây giờ vẫn là vấn đề khá nhạy cảm, chúng ta có phải nên suy tính một chút ảnh hưởng của nó? Hơn nữa hai hôm trước người nhà bệnh nhân còn đánh trống khua chiêng đến tìm Quách Hoàng tặng cờ thưởng, hiện tại lại muốn xử lý Quách Hoành e rằng không biết nên giải thích với dư luận thế nào.”

Viện phó Trương nói xong phòng họp bắt đầu lâm vào yên lặng, viện trưởng nói, “Chúng ta bàn luận xem nên giải quyết thế nào?”

Viện trưởng đã nói như vậy, nên trên cơ bản mọi người cũng không có gì để phải thảo luận. Cuộc họp kéo dài vỏn vẹn mười phút cuối cùng cũng đưa ra quyết định xử lý – – phê bình trong nội bộ khoa, trừ một tháng tiền thưởng.

Phê bình trong nội bộ khoa là phương pháp xử lý cơ bản, trừ tiền thưởng cũng là điều khoản được thêm vào, sự việc ngày xưa cũng không có xử lý kiểu này, đây rõ ràng là an ủi kế hoạch của người nào đó bị thất bại. Tiêu Thần quét mắt khắp phòng họp, muốn nhớ kĩ vẻ mặt của tất cả những người có mặt ở đây, chỉ cần xem vẻ mặt ai thất vọng nhất, người đó có khả năng cao là người đứng trong bóng tối muốn chỉnh Quách Hoành.

Đáng tiếc tất cả mọi người thoạt nhìn đều vô cùng bình tĩnh.

Có điều cũng không liên quan, Tiêu Thần tỉnh táo nghĩ lại, có thể tạo áp lực để bệnh viện xử lý Quách Hoành thì chắc chắn cũng không phải là người bình thường, có khả năng nhất có lẽ là ba vị phó viện trưởng và bí thư, vậy rốt cuộc là ai? Tiêu Thần hướng về Quách Hoành cố ý dò hỏi, Quách Hoành nhún nhún vai, biểu thị chính mình cũng không biết.

Cuộc họp kết thúc, Quách Hoành nháy mắt với Tiêu Thần, hai người đi dọc theo con đường mòn phía sau tòa nhà hành chính về hướng khu khám bệnh. Quách Hoành nói: “Lần này tôi muốn cảm ơn cậu.”

Tiêu Thần đứng dưới ánh nắng ấm áp lười biếng duỗi người, chậm rãi nói: “Có cái gì để cảm ơn đâu, người là sống quy củ là chết, người sống cũng có thể bị nghẹn nước tiểu mà chết? Nếu mà làm theo quy củ thì có mười cái mạng cũng không đủ mà chết.”

Quách Hoành im lặng nửa ngày mới thở dài nói: “Tôi đang rầu đây.”

“Rầu cái gì,” Tiêu Thần từ từ nói, “Còn tôi thì rất vui mừng, bệnh nhân kia đã được cứu sống không nói, nhưng lỡ như không được cứu sống thì sao đây? Đến thời điểm phải chịu trách nhiệm thì phải làm thế nào? Sự cố chữa bệnh này rốt cuộc cũng phải lấy lí do bệnh tình quá nặng không thể cứu chữa?”

“Đúng vậy, kỳ thực ngày hôm đó sau khi cấp cứu xong tôi rất thường hay gặp ác mộng, mỗi lần đều nằm mơ thấy bệnh nhân đó không cứu được, người nhà bệnh nhân cứ gặp là ‘Trả mạng đây’, ‘Truyền máu bậy bạ’. Tôi cũng không thể giải thích cấp cứu thất bại chính là do nhóm máu O, càng không giải thích được vấn đề của hồng cầu, tôi chỉ có thể thừa nhận bản thân mình làm trái với quy định quản lý huyết dịch.”

Tiêu Thần dừng bước, nghiêng đầu sang nhìn Quách Hoành, anh nghiêm túc hỏi: “Nếu lần sau lại gặp chuyện tương tự, anh sẽ làm thế nào?”

Quách Hoành trầm ngâm một chút, lắc đầu một cái: “Tôi không biết, ‘Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’.”

Tiêu Thần khẽ cười, kiên định nói: “Cậu chắc chắn sẽ cứu, bởi vì khi chuyện đó xảy ra, cậu căn bản không có cơ hội để nghĩ ‘nếu như’.”

***

Trước khi tan ca Tiêu Thần tính toán thời gian gọi cho Tư Kiêu Kỳ.

Tư Kiêu Kỳ nghe máy, lười biếng “Này” một tiếng.

“Chân anh thế nào rồi?” Tiêu Thần hỏi, tuần này vừa bắt đầu, Tư Kiêu Kỳ liền trả phép, tính ra đến hôm nay cũng đã đi làm lại một tuần rồi, cũng đúng một tuần mình chưa nhìn thấy hắn.

Nhưng nói tới chuyện này, cũng không phải Tiêu Thần không muốn gặp mặt hắn…Phải nói thế nào nhỉ?

Tối thứ sáu Tiêu Thần sau khi ngủ một giấc ngon lành tinh thần vô cùng sảng khoái, anh biết rõ, Tư Kiêu Kỳ người này nhất định sẽ không chịu giảng hòa, có điều trên thực tế anh cũng không phản đối. Vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, giữa trưa chủ nhật bị Tư Kiêu Kỳ lăn qua lộn lại cả buổi, lúc bắt đầu Tiêu Thần còn thấy sảng khoái, nên cũng không có ý kiến gì, đều là người trưởng thành, làm chút chuyện cả hai người cũng không ai chịu thiệt thòi.

Nhưng càng về sau, Tiêu Thần cảm thấy phiền! Anh cảm thấy tên Tư Kiêu Kỳ này lòng dạ quá nhỏ nhen, không phải chỉ là bị nằm trên một lần thôi sao, đã tới mức này rồi còn không chịu cho qua? Hơn nữa…thể lực của tên này cmn không hề bình thường! Tiêu Thần hiện tại không rõ mình với hắn là ai giận ai đây, cuối cùng vẫn là phiền!

Tiêu Thần bực bội nên cũng không muốn phối hợp, cho dù thể lực không thể đánh bại được Tư Kiêu Kỳ nhưng miệng lưỡi thì chưa từng bại trận, một khi thật sự phát điên rồi thì nói đến người chết còn được. Tư Kiêu Kỳ cũng không phải không biết cãi nhau, có điều anh cũng chỉ biết mấy loại mắng chửi của dân lưu manh, hoàn toàn không phải kiểu nói có sách mấy có chứng của Tiêu Thần, cuối cùng bị Tiêu Thần nói tới mức thẹn quá hóa giận, chính mình cũng cảm thấy bản thân mình đúng là có bệnh.

Bất kỳ người đàn ông nào cũng đều không nhịn được cái này, dẫn đến “làm tình một hồi gây ra huyết án”, hai người dừng lại cũng không vui vẻ gì.

Tiêu Thần trở về nhà mình, bắt đầu tuần làm việc, Tư Kiêu Kỳ cũng bắt đầu đi làm lại bình thường. Trưa thứ hai Tiêu Thần nhận được điện thoại của Tư Kiêu Kỳ, vào lúc đó Tiêu Thần đã đem buổi cãi vả hôm đó sớm vứt qua một bên. Trong quan niệm của anh, hai người đàn ông cãi nhau cũng không phải chuyện gì to tát, cãi xong thì thôi, chắc lẽ bây giờ còn tính toán nợ cũ?

Trong điện thoại Tư Kiêu Kỳ cũng không đề cập tới tranh chấp ngày hôm đó, hai người đánh trống lãng nói qua lại hai câu rồi cúp điện thoại. Tiêu Thần cảm thấy trận sóng gió này coi như là chuyện quá khứ đi, cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng một lát sau Tiêu Thần mới phát hiện: Tư Kiêu Kỳ vẫn gọi điện thoại cho anh, điều Tiêu Thần cảm thấy lạ chính là cuộc nói chuyện của hai người có chút mới mẻ khác hẳn trước kia; hơn nữa suốt một tuần rồi Tư Kiêu Kỳ không đến bệnh viện mang đồ ăn khuya cho anh, làm cho Tiêu Thần cứ tới khoảng một giờ sáng lại cứ thấp thỏm nhìn điện thoại sợ bỏ lỡ tin nhắn của Tư Kiêu Kỳ, đáng tiếc đều là thất vọng; mà quan trọng nhất chính là, bản thân mình mấy ngày liên tục không có đi xe của Tư Kiêu Kỳ, hỏi tới hắn thì hắn nói đang chạy trên đường…Tiết tấu sinh hoạt của hai người tựa hồ lại khôi phục quan hệ bạn giường như ban đầu.

Tiêu Thần tỉnh táo nghĩ kĩ lại, cảm thấy bản thân mình quả thật có chút chanh chua, nhưng mà lòng dạ của Tư Kiêu Kỳ cũng quá hẹp hòi đi. Tiêu Thần cân nhắc, tiếp tục duy trì quan hệ với một người hẹp hòi như vậy, cũng không dễ dàng gì. Thế nên thứ năm sau khi tan ca anh gọi điện thoại cho Tư Kiêu Kỳ, người này thứ sáu được nghỉ, mình thì làm ca sáng, hoàn toàn có cơ hội để gặp nhau nói chuyện cho rõ ràng, Tiêu Thần cảm thấy lần này mình chủ động nhún nhường nhất định có thể được đáp lại.

Nhưng mà Tư Kiêu Kỳ lại nói hắn có hẹn!

Tiêu Thần cố gắng bình tĩnh cúp máy, lái xe về nhà, sau đó bình tĩnh ngồi trong quán cơm nhỏ dưới lầu ăn cơm, bình tĩnh ngồi xem TV một chút, bình tĩnh tắm rửa sạch sẽ… Đang nằm trên giường thì anh nhìn thoáng qua thấy hai cái đệm dựa hình con mèo trong ngăn kéo, trong lòng liền cảm thấy khó chịu. Cái loại uất ức và oan ức này rõ ràng khiến anh đứng ngồi không yên, mở ngăn kéo lấy hai cái đệm dựa ném ra ngoài phòng ngủ, rầm một cái đóng cửa lại. Chỉ cần nhắm mắt lại là khuôn mặt lười biếng của con mèo đó lại hiện ra, khuôn mặt mỉm cười tiện hề hề hiện ra trước mắt, lại nghĩ tới giọng nói trầm thấp của hắn mỗi lần nói “Tiêu Thần à…”

“Tiêu cái đầu anh!” Tiêu Thần bực bội nhảy xuống giường, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, lướt qua hai cái đệm hình con mèo đang nằm trên mặt đất, đi vào nhà bếp tìm thuốc ngủ, cho hết vào miệng nuốt xuống.

Cơn buồn ngủ kéo tới quá nhanh, cơ bản anh không hề nghe được tiếng chuông điện thoại, sáng dậy cầm điện thoại lên mới phát hiện có bảy, tám cuộc gọi nhỡ đều là của Tư Kiêu Kỳ, cuối cùng có một tin nhắn:

“Tiêu Thần, ngày hôm qua cậu ngủ cũng sớm thật. Tôi mới vừa đi ngang qua Thất Gia Kiều, vốn là muốn tìm cậu hoặc rủ cậu đến nhà tôi, quên đi, chúng ta hẹn lần sau vậy.”

Lúc Tiêu Thần thấy tin nhắn này trong lòng cũng có chút thoải mái, nhưng vừa thấy chữ hẹn lần sau lại cảm thấy khó chịu, đây rõ ràng là kiểu đối đáp giữa bạn giường với nhau.

Tiêu Thần bỏ điện thoại vào túi đi ra cửa, lên xe buýt ngồi được một lát bỗng nhiên nghĩ tới, quan hệ bạn giường không phải kiểu quan hệ mình vẫn luôn mong muốn sao, còn bực bội cái gì, thái độ của mình đối với Tư Kiêu Kỳ là kiểu gì đây? Nghi vấn này làm cho cả ngày Tiêu Thần đều không an tâm, chờ tới lúc tan ca không nhịn được gọi cho Tư Kiêu Kỳ, bên kia bắt máy lại không biết nên nói cái gì, máy móc hỏi thăm: “Chân anh thế nào rồi?”

“Không sao,” giọng nói của Tư Kiêu Kỳ mang theo chút ý cười, “Cũng không phải chuyện lớn gì, chẳng phải tôi đã nghỉ ngơi hai ngày rồi sao?”

“À,” Tiêu Thần trả lời một tiếng, cũng không biết tiếp theo nên nói cái gì. Hôm nay thứ sáu, ngày mai Tư Kiêu Kỳ phải đi làm, sáu giờ phải rời giường, mà mình ngày mai còn phải trực đêm, thời gian hai người cứ đối nghịch như vậy. Hơn nữa, Tiêu Thần vô cùng chán ghét cái kiểu hẹn hò để lăn giường này…

Đệt! Vốn dĩ là bạn giường, không hẹn nhau lăn giường chẳng lẽ hẹn nhau tới đọc kịch bản sao?

Tiêu Thần có chút khinh bỉ bản thân, buồn bực mất tập trung nói: “Vậy không có chuyện gì nữa tôi tắt máy đây, anh chú ý nghỉ ngơi.”

“Aiz, này này,” Tư Kiêu Kỳ ở đầu dây bên kia hét lên, “Tiêu Thần cậu không bị gì chứ, chúng ta đã một tuần không gặp, mới nói chuyện điện thoại được một chút liền muốn cúp máy, cậu đang làm cái gì vậy, có mới nới cũ thật sao?”

Tiêu Thần liếc mắt một cái, chút buồn bực ban nãy cũng vơi đi ít nhiều.

“Tiêu Thần a,” Tư Kiêu Kỳ có chút oán giận nói, “Một tuần rồi tôi chưa được nhìn thấy cậu.”

“Ừm.” Trong lòng Tiêu Thần càng lúc càng thoải mái.

“Ngày mai cậu trực ca đêm đúng không?”

“Ừm.” Tiêu Thần cảm thấy thời gian thật sự trôi quá nhanh, cảm giác chưa nói được bao nhiêu lại nghe thấy từ trong điện thoại phát ra âm thanh chuông báo xuất phát trong bãi đỗ xe.

“Vậy chủ nhật cậu tan ca chờ điện thoại của tôi a.”

“Được.” Khóe miệng Tiêu Thần khẽ cong lên, trong mắt ngập tràn ý cười, đối với chủ nhật vô cùng chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.