Hàng Xóm Đừng Sờ Lung Tung

Chương 32




Edit: Samleo

Bản thân Trình Hải Dương cũng không nhớ rõ mình tối hôm đó bị Tiên Mạch làm bao nhiêu lần, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ mình dường như rất chăm chú rất nhiệt tình, ở trong miệng Tiên Mạch còn giống như là chính mình quấn quít Tiên Mạch không ngừng muốn.

Rất mất mặt rồi!!!

Thậm chí dù chuyện đã qua mấy ngày rồi, Tiên Mạch vẫn sẽ thường thường nhắc mấy câu: “Nếu mỗi ngày em đều giống tối hôm đó thì tốt rồi…”

“…”

“Thật tốt a đêm đó…”

Tiên Mạch bộ dáng dư vị vô hạn làm cho Trình Hải Dương ngay cả tâm tình xem bài post cũng không có, suy nghĩ một chút nằm trên mặt đất: “Rót giúp em ly nước được không.”

Tiên Mạch ngẩng đầu nhìn cậu một cái, vẫn là chạy đi rót nước.

Ôi… Có thể tránh một phút đồng hồ cũng tốt. Trình Hải Dương nghĩ như vậy, tiếp tục lục lọi diễn đàn, đột nhiên nhìn thấy ở trang đầu mục bài post được ưa chuộng ——【Matryoshka – Trì Nhai Hải Dương lần đầu hợp tác 】.

Trình Hải Dương mang theo vẻ mặt căm ghét click vào bài post, cư nhiên thật đúng là âm tần của tên khốn Trì Nhai phát ra. Cậu click mở nghe một chút, Tiên Mạch vừa vặn đi tới, ngay từ đầu bầu không khí thoải mái hoàn toàn không có, Tiên Mạch không nhịn được nhìn màn hình computer, giống như một chút không vui sẽ đập nát computer.

“Cặn bã này thật đúng là dám làm a.”

“Uh…”

“Em định làm gì bây giờ?” Tiên Mạch hỏi.

Làm gì bây giờ? Người ta phát rồi bản thân có thể làm gì bây giờ? Xuất hiện làm sáng tỏ không phải mình hát sao? Trình Hải Dương liếc Tiên Mạch một cái, một giây ngắn ngủi, đã bị Tiên Mạch phát hiện rồi, lập tức bị Tiên Mạch mạnh mẽ đè trên mặt đất cắn vành tai cậu.

“Đau đau đau…”

“Em còn liếc anh sao?”

“Em sai rồi…” Trình Hải Dương cúi đầu, rất giống chó con phạm lỗi, đáng thương nhìn Tiên Mạch.

Quên đi! Không tính toán với động vật nhỏ! Tiên Mạch nghĩ đoạt lấy computer của Trình Hải Dương, tiếp tục lật bình luận phía dưới bài post.

Không nghĩ tới phía dưới bài post cư nhiên tất cả đều là khen thanh âm Trình Hải Dương cùng Trì Nhai phối rất hợp …, cũng có một số người hỏi tại sao lần này không có PV, bài hát của Hải Dương không phải đều có PV Tiên Mạch làm sao ….

Càng xem càng tức giận! tên nhóc này chính là người của y! ầm ĩ một chút chuyện xấu với người khác cũng không thể! Huống chi xuống tay với cậu chính là cặn bã!

“Trình Hải Dương em nói chuyện này làm sao bây giờ.”

Trình Hải Dương đoạt lại chuột click mở tin QQ của mình: 【 Hải Dương đại đại ~ sao ra bài hát cũng không nói cho chúng tôi biết a. 】

【 hả… Cái kia… 】

Cậu suy nghĩ một chút: “Tiên Mạch anh biết hát không?”

“Không biết.”

“Có thể không…”

“Uh?”

Trình Hải Dương nhìn màn hình computer, lần đầu tiên chán ghét một người như vậy: “Hai chúng ta thu âm Matryoshka một lần đi.”

Tiên Mạch do dự trong chốc lát: “… Được.”

Thu âm bài hát cùng Tiên Mạch là quá trình vừa dễ dàng vừa đau khổ, Trình Hải Dương nhìn thấy Tiên Mạch sẽ không ngừng quên lời, nhưng thật ra Tiên Mạch, ngoại trừ tốn thời gian thật lâu học lời bài hát phát âm, trên cơ bản đều là một lần thì xong, thanh âm trầm hơn Trình Hải Dương một chút, cao âm không phải thuận lợi như vậy, nhưng lại có mùi vị hoàn toàn khác biệt với Trình Hải Dương, Trình Hải Dương thu âm một lần rồi lại một lần, Tiên Mạch ở bên cạnh mang theo tươi cười không có ý tốt nhìn cậu, dần dần chỉ nhìn thôi cũng chưa đủ, biến thành ôm, ôm Trình Hải Dương thì càng quên lợi hại hơn, ánh mắt thẳng nhếch nhếch nhìn chằm chằm màn hình, đáng tiếc những chữ cái Nhật Bản đã biến thành chữ ngoài hành tinh rồi, cho dù nhìn chằm chằm bản thân cũng không có biện pháp suông sẻ xem vào trong đầu.

Rốt cục chỉ còn một đoạn cuối cùng, Tiên Mạch cái người được voi đòi tiên này bắt đầu sờ tới sờ lui trên người Trình Hải Dương, tránh ra vị trí trọng điểm rồi lại ở bên cạnh tùy ý sử dụng, khiến thanh âm Trình Hải Dương càng ngày càng không hơi sức, hát càng ngày càng hơi sắc (hơi thở sắc tình).

Không được không được, tiếp tục sai lời chính là lần thứ hai mươi! Kiên quyết muốn một lần này thu xong!!!

Trình Hải Dương càng thêm cố gắng gào thét, cố gắng quên đôi bàn tay to đang chạy trên người, rốt cục một lần cuối cùng thu xong hết rồi, nhạc đệm dừng lại Trình Hải Dương lập tức lên tiếng ngăn chặn Tiên Mạch, thậm chí còn chưa kịp tắt mic đóng phần mềm, đã trực tiếp thét lên rồi: “Này anh đừng sờ lung tung!”

Tiên Mạch cũng không để ý nhiều như vậy, tiếp tục hưởng thụ “Điểm tâm” của mình.

Rốt cục sau khi bị Tiên Mạch ăn tươi một lần, Trình Hải Dương thể xác và tinh thần đều mệt bắt đầu nghe thứ mới vừa rồi thu âm bắt đầu tiến hành làm hậu kỳ, nhưng lại thật không nghĩ tới câu cuối cùng “Này anh đừng sờ lung tung!” kia cũng bất ngờ được thu ở bên trong, hơn nữa còn không hề kháng cự cùng xúc động, Tiên Mạch nghe lời này hài lòng cười, nhìn chằm chằm động tác trên tay Trình Hải Dương không cho cậu cắt sạch câu kia.

“Anh thật sự định để em phát câu này luôn hả?”

“Đây không phải rất tốt sao.”

“Này này này… Điều này làm cho người ta nghĩ thế nào đây.”

“Dù sao em không nói fan thiếu não của em cũng thường xuyên YY em.”

“Anh!”

“Nhanh làm hậu kỳ của em.”

“Anh!”

“Là muốn chiến đấu thêm một lần sao?”

“Không có không có… em làm em làm…” Trình Hải Dương vẻ mặt đưa đám, một lần một lần làm, một lần một lần nghe thử, một lần một lần nghe câu “Này anh đừng sờ lung tung!” của mình mà xấu hổ muốn chết.

Này phỏng chừng là lần Trình Hải Dương làm hậu kỳ thu âm nhanh nhất, buổi tối hôm đó Trình Hải Dương đã phát bài hát mới dùng PV nguyên khúc lên, ở mở đầu cùng kết thúc ghi rõ tên mình cùng Tiên Mạch, sau đó phát lên diễn đàn.

Sau đó bắt đầu giải thích ở trên Weibo.

【 Bài hát này là tôi cùng Tiên Mạch xưa nay làm PV cho tôi hợp ca, hy vọng mọi người ủng hộ ~】

Rất nhiều người cũng đang hỏi Trình Hải Dương chẳng lẽ không phải hát với Trì Nhai sao? Trình Hải Dương cũng trực tiếp xem nhẹ mấy câu hỏi này.

Bài hát phát ra không được mấy phút, với câu hỏi về một câu nói cuối cùng và YY đã ùn ùn kéo tới.

【 hả hả hả hả hả hơi sắc chết rồi!!!! 】

【là Tiên Mạch đại đại đang sờ lung tung đúng không đúng không!!! 】

【 xong hết rồi rãnh máu của tôi trống rỗng rồi 】

【 từ nay về sau CP Tiên Hải là 本 命 (Honmei – yêu thích) 】

Trình Hải Dương xấu hổ muốn chết nhìn Tiên Mạch, Tiên Mạch như con sư tử đạt được thắng lợi vô biên vui sướng vẽ tranh, còn vừa ngâm nga Matryoshka, Trình Hải Dương thật là mới mẻ hiếm khi thấy được bộ dáng đức hạnh này của Tiên Mạch.

Qua không đầy một lát, Tiên Mạch buông bút vẽ, đưa tập phác thảo cho Trình Hải Dương.

“Vẽ xong hết rồi. Tặng em.”

“Cái gì a?” Trình Hải Dương nhận tập phác thảo, chỉ thấy mỗi một trang đều là chính mình, bộ dáng gì cũng có, ngủ nè đi học nè ca hát nè ăn cơm nè chăm sóc động vật nhỏ nè, không biết Tiên Mạch đã vẽ lúc nào, bức tranh không giống Trình Hải Dương mà lại liếc mắt một cái có thể khiến người ta nhận ra chính là cậu.

“Cám ơn…” Trình Hải Dương ngượng ngùng cúi đầu. Tiên Mạch ôm cậu vào trong lòng.

Ôm ấp liên tục một đoạn thời gian thật dài, nhưng với bọn họ mà nói rất ngắn rất ngắn hoàn toàn không đủ, còn muốn lâu hơn.

Hơi thở của Tiên Mạch làm cho lỗ tai cậu ngứa ngứa, một lúc lâu Tiên Mạch mở miệng nói:

“Ngày mai em đi trả phòng rồi dọn qua ở chung với anh đi.”

“Dạ.” Trình Hải Dương nhỏ giọng bằng lòng, nghĩ nghĩ hình như lại có chỗ nào là lạ, “Không đúng… Tại sao không phải là anh dọn qua đây?”

“Uh?”

“Tại sao không phải anh trả phòng chuyển đến phòng của em… Ai ai ai anh đừng sờ lung tung a này!”

【 Kết thúc. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.