Theo dòng người đưa Giang Tĩnh Nhàn rời đi, trong tiểu viện cũng tạm thời yên tĩnh xuống, Giang Nguyễn đi từ trong phòng ra, lúc này mặt trời đã dần ngả về phía tây, ánh nắng chiếu xuống mang ánh đỏ bao phủ toàn viện, chiếu xuống núi giả trong viện, càng làm hiện lên vẻ đẹp nơi này.
Giang Tĩnh Liễu đứng ở cửa chờ nàng, Giang Nguyễn vốn định cùng cô nàng đi thăm Vương thị, Giang Tĩnh Liễu lại lắc lắc cái đầu nhỏ: “Nương hôm nay bận lắm, không có thời gian gặp A tỷ, còn nữa nhiều người thì nhiều mắt, nương nói A tỷ nhanh về nhà đi, không cần nhớ tới bà.”
Giang Nguyễn vỗ đầu, sao nàng lại quên mất chứ, hôm nay là ngày đại hỉ của phủ Lộ Quốc Công, nương nàng sao cho thể nhàn rỗi ở trong viện mà đợi nàng đến thăm.
Giang Tĩnh Liễu đưa Giang Nguyễn đi dọc theo con đường ra phủ, Giang Nguyễn dặn dò Giang Tĩnh Liễu vài lời, dặn cô nàng chăm sóc tốt cho Vương thị, chớ có nghịch ngợm, chăm chỉ đọc sách, tính cách Giang Tĩnh Liễu giống như nam tử, không để người khác bớt lo chút nào.
Giang Nguyễn bật cười, cưng chiều bóp bóp khuôn mặt nhỏ của cô nàng: “Muội đó nha...”
Giang Tĩnh Liễu khóc thút thít không muốn tạm biệt Giang Nguyễn, Giang Nguyễn dỗ đi dỗ lại, mới miễn cưỡng trấn an được cô nàng.
Hai người đi đến hông cửa, Giang Nguyễn lấy túi tiền trong ngực ra nhét vào tay Giang Tĩnh Liễu: “A tỷ biết muội cùng mẫu thân ở trong phủ cũng không dư dả bao nhiêu, cái này muội cầm đi, đừng để nương biết, cầm mà dự trù cho tình huống bất chợt.”
Giang Tĩnh Liễu không muốn nhận, hai người cứ đẩy qua đẩy lại, một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau hai người: “Làm sao, ngươi cảm thấy phủ Lộ Quốc Công ta không nuôi nổi hai nương tử bọn họ, cần ngươi phải bố thí sao?”
Đại lão gia Lộ Quốc Công phủ hai tay nắm sau lưng, từ cửa thùy hoa đi ra, sắc mặt không vui, nhìn là biết đã nghe hết đoạn đối thoại lúc nãy của hai người.
Đã gần một năm nàng chưa nhìn thấy cha mình, nói chính xác thì, là từ sau khi nàng xuất giá vào ba năm trước thì chỉ nhìn thấy Giang Hãn Hải một lần, là vào ngày mừng thọ của Tổ phụ Lộ Quốc Công, Giang Nguyễn có tới tặng lễ, ở xa liếc mắt nhìn thấy ông ta.
Giang Nguyễn uốn người hành lễ, nhỏ giọng kêu một tiếng ‘cha’.
Giang Hãn Hải lẳng lặng đứng nơi đó nhìn nàng một lúc lâu, biểu tình trên mặt có chút hung ác nhan hiểm.
“Dừng lại.” Giang Hãn Hải cuối cùng cũng nói, bước chân Giang Nguyễn ngay lập tức dừng lại, khó nhọc xoay người: “Cha còn có chuyện gì sao?”
Đôi mắt Giang Hãn Hải từ trên gương mặt nàng rời đi, dừng trên chiếc xích đu trong viện, nhàn nhạt nói: “Ta đã định cho ngươi một mối hôn sự, là một thương nhân bán trà.”
“Cái gì?” Giang Nguyễn không hiểu nổi ngẩng đầu nhìn về phía người có gương mặt vô cảm mà nàng gọi là cha kia: “Ý ngài là sao? Chẳng lẽ ngài không biết ta đã thành hôn hay sao?”
(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
“Biết thì như thế nào? Không có lời của bà mối, không có minh chứng của cha mẹ, ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý?” Giang Hãn Hải hừ mạnh một tiếng.
Thời tiết ngày xuân càng ngày càng đẹp, thiếu đi cái lạnh giá ngày đông, gió hoàng hôn thổi trên người mang theo chút ấm áp, những lúc này đây trên người Giang Nguyễn như có một chậu nước lạnh đổ thẳng vào người, lạnh thấu xương.
Lúc xưa, ngày nào nàng cũng trốn sau đình, khát vọng nam nhân với bộ dạng uy nghiêm này có thể cười với nàng một cái, có thể đối đãi với nàng như cách ông ta đối đãi với những đứa con khác, có thể ôm nàng một cái, cho dù vì nàng không ngoan ngoãn đọc sách mà trừng nàng một cái thì cũng tốt, nhưng từ trước tới giờ nam nhân này đều chỉ dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn nàng, thậm chí khi đặt tên cho nàng, cũng không để cho tên nàng giống với tên người khác, bởi vì nàng không đảm đương nổi chữ ‘Tĩnh’ này của Lộ Quốc Công phủ.
Giang Nguyễn còn từng nghĩ rằng có phải mình đã làm sai cái gì, cũng từng nghĩ cha là người trọng nam khinh nữ, sau khi trải qua vô số thương tâm tuyệt vọng bất lực, Giang Nguyễn mới hiểu ra, nàng không làm sai gì cả, người này chỉ là nhìn nàng thấy chướng mắt mà thôi.
Giang Nguyễn hít sau một hơi, rũ mắt: “Chúng ta đã bái đường, thành thân, láng giềng xung quanh đều đã biết hết rồi, không thể sửa đổi.”
“Những việc đó ta sẽ tự mình an bài, ngươi chỉ cần ở yên trong phủ chờ ngày gả đi là được.”
Giang Nguyễn ngước mắt nhìn ông ta, nhịn không được mà cười giễu: “Cũng đã nhiều năm vậy rồi, ta trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ ra sao cha lại đối đãi với ta như thế, cho đến bây giờ, cũng không còn truy tìm lý do nữa, chỉ là ta không hiểu được, dù ta có tự mình tìm người để gả đi hay là theo ý ngài gả cho thương nhân nơi khác, kết quả có gì khác nhau, ngài vì sao cứ phải từng bước ép ta đến bước cuối cùng?”
“Từng bước ép ngươi?” Ánh mắt Giang Hãn Hải lạnh hẳn, quát lớn: “Đây là ngữ khí để ngươi nói chuyện với trưởng bối hay sao hả?”
Giang Nguyễn nhìn thẳng vào ông ta, không né không tránh, cũng không nói chuyện.
Giang Hãn Hải hất tay áo: “Chuyện này đều là vì tốt cho ngươi, đừng có mà không biết điều, mấy ngày nay đứng có mà rời phủ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tĩnh Liễu nhăn nhúm lại: “Cha, A tỷ đã gả chồng...”
“Câm miệng.” Giang Hãn Hải lạnh lùng trừng nàng: “Khi nào ta nói chuyện thì ngươi có thể xem vào.”
Giang Nguyễn hơi cúi đầu, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt theo khoé mắt nàng chảy xuống, những tia sáng vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng bấy nhiêu năm nay bỗng chốc tan biến như mây trôi mưa tạnh, cuốn luôn cả chút hi vọng ít ỏi, từ đầu đến cuối hết thảy chỉ là hy vọng xa vời.
Giang Nguyễn giơ tay lau nhẹ khoé mắt, lại ngẩng đầu một lần nữa, trong mắt đã rõ ràng mọi thứ, biểu tình lãnh đạm: “Nếu như nữ nhi đã gả cho người, nhất quyết không tái giá với người khác, cho nên thứ cho nữ nhi không thể nghe theo mệnh lệnh của cha.”
“Ngươi dám cãi lời ta?” Ánh mắt Giang Hãn Hải sức bén.
“Đúng vậy.” Giang Nguyễn không chút do dự trả lời.
Giang Hãn Hải không nghĩ tới nàng lại thoải mái trả lời như thế, không khỏi cười lạnh một tiếng, lười nhiều lời với nàng: “Người đâu, đưa Nhị tiểu thư vào trong.”
Giang Nguyễn nắm chặt hai tay, nhiều năm rồi, khi đêm đêm mộng hồi, Giang Nguyễn đều cảm thấy tim đập rất nhanh, vì sao mà cha lại đối xử với nàng như thế, ở trong lòng ông ta đến tột cùng thì sự tồn tại của nàng là cái gì? Khi còn nhỏ nàng nghĩ là do thân phận ca cơ của mẫu thân Vương thị làm cho hắn xấu mặt, cho nên mới không thích nàng, nhưng sau khi có Tĩnh Liễu, ông ta đối xử với Tĩnh Liễu tuy không hoà ái dễ gần như đối xử với Giang Tĩnh Nhàn, nhưng cũng hoà hải, tâm tình ông ta tốt thì cũng sẽ đưa Tĩnh Liễu đi chơi, khi đó nàng mới biết, trong phủ Lộ Quốc Công này nàng là dị loại, là người không nên tồn tại.
“Cha.” Giang Nguyễn điềm nhiên ngẩng đầu: “Hôn sự của ta cùng Lâm gia, Hoàng Thượng biết, Hoàng Thượng thương hại ta, cho nên mới có ý chỉ tự do thành hôn sau ba năm thủ tiết, đến giờ, ba năm đã qua, ta gả cho người khác, đã là sự thật, nếu cha cản trở, ngài không sợ nữ nhi nháo đến trước mặt Hoàng Thượng hay sao?”
Giang Hãn Hải có chút kinh ngạc khi nàng cương ngạnh như vậy, nhưng cũng chẳng hề để ý mà cong khoé miệng cười trào phúng: “Ngươi uy hiếp ta? Ngươi cảm thấy người sẽ có cơ hội mà nhìn thấy Hoàng Thượng sao? Hay ngươi cho rằng tên mù mà ngươi gọi là tướng công kia có cơ hội nhìn thấy Hoàng Thượng? Đúng là mơ mộng ảo tưởng.”
Giang Nguyễn rũ mắt, con ngươi lãnh đạm, ông ta không nể tình cha con chút nào sao?
“Sao lại không có cơ hội nhìn thấy Hoàng Thượng?” Một giọng nói ngả ngớn đột nhiên xen vào.
Mọi người cả kinh, ngước mắt nhìn qua, thấy trên đầu tường có một tiểu công tử áo gấm đang ngồi.
Diệp Chu Dật ngồi trên đầu tường, đong đưa hai chân, nâng má cười tủm tỉm nhìn Giang Hãn Hải: “Giang đại nhân, tuy Định Quốc Công phủ ta đã xuống dốc, nhưng chắc cũng không đến mức không gặp được Hoàng Thượng chứ? Ngài nói vậy chẳng phải coi thường người khác quá sao.” Ý trong lời này là, sẽ luôn có người nguyện ý giúp ông ta nháo đến trước mặt Hoàng Thượng.
(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Giang Hãn Hải cau mày, xoay người gọi người: “ Người đâu? Thị vệ đâu? Đi đâu hết rồi?” Đường đường là Lộ Quốc Công phủ thế mà lại có người yên lặng không tiếng động ngồi trên đầu tường, truyền ra ngoài sợ người khác sẽ cười cho rụng răng.
Một đám thị vệ cầm kiếm bốn phía lao ra, vây quanh người Giang Hãn Hải, cảnh giác nhìn Diệp Chu Dật.
Diệp Chu Dật bày ra tư thế sợ tới mức ôm chặt ngực, rụt rè nói: “Giang đại nhân, ta chỉ là một hài tử mà thôi, tội gì phải bày trận lớn thế, doạ chết ta rồi.”
“Diệp công tử tới Lộ Quốc Công phủ ta có chuyện gì?” Giang Hãn Hải làm lơ biểu cảm phù hoa của cậu ta.
Diệp Chu Dật lấy từ trong ngực ra một miếng giấy long phượng quơ quơ trong tay: “Bản công tử hôm nay đến đây là chịu sự gửi gắm của một người đến đón nương tử hắn về nhà, đã nhận lời ủy thác rồi thì phải làm hết sức mình, trong tay ta có giấy long phượng của Nhị cô nương, còn có dấu ấn của quan phủ nha, nay giấy long phượng cũng có rồi, Nhị cô nương đã là nương tử nhà người khác, chẳng còn là Giang gia Nhị cô nương nữa, chuyện nháo đến chỗ Hoàng Thượng sợ rằng dù cho Lộ Quốc Công phủ đang trên đỉnh cao thì Giang đại nhân cũng không được lời đâu nhỉ?”
Giấy long phượng là yêu cầu quan trọng sau khi phu thê thành thân thì đến quan phủ dán, trên mặt giấy viết tên người thành thân, ngày giờ, tên cha mẹ, tên chủ hôn, bà mối ký tên đóng dấu, có giấy long phượng, là có thể chứng minh hai người là phu thê danh chính ngôn thuận.
Chỉ là nàng cùng Kỳ Diệp thành thân hấp tấp, căn bản vẫn chưa kịp đi quan phủ lĩnh giấy, giấy long phượng trong tay Diệp Chu Dật không biết từ đâu mà có.
Diệp Chu Dật nhảy từ trên đầu tường xuống, đi đến bên người Giang Hãn Hải, mấy thị vệ không nghe được mệnh lệnh của Giang Hãn Hải, chậm rãi lùi về sau, tránh sang một bên.
Diệp Chu Dật cầm giấy long phượng kia vẩy vẩy mấy cái trước mặt Giang Hãn Hải, cho ông ta nhìn cho rõ, ý cười tươi tắn: “Giang đại nhân, Nhị cô nương phải về nhà rồi, ngài không cần phải lưu luyến đâu, nàng có rảnh sẽ về đây thăm ngài, con gái gả chồng như bát nước đổ đi...Phi phi, ngài xem cái miệng ta này, nữ nhi gả ra ngoài vẫn là áo bông tiểu tri kỷ, ngài đừng luyến tiếc quá, nào là thị vệ nào là đao kiếm, nháo đến trước mặt Hoàng Thượng thì khó coi lắm, có phải không?”
Đôi tay sau lưng Giang Hãn Hải nắm chặt lại, trên mặt không có biểu cảm, đối mắt với Diệp Chu Dật một lúc, lạnh lùng mở miệng: “Mở cửa, để nó đi.” Hai cha con Diệp gia không phải đền đã cạn dầu, hôm nay đã trà trộn được vào phủ Lộ Quốc Công, chuyện này sẽ khó mà giải quyết.
Giang Tĩnh Liễu nghe vậy, không đợi hạ nhân đến đã tự khắc đi lên, chạy như bay qua lấy then cửa xuống, vội vàng nói: “A tỷ, đi mau.”
Giang Nguyễn không lập tức đi ra ngoài, mà đi đến trước mặt Diệp Chu Dật, túm ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Cùng nhau đi.”
Diệp Chu Dật vỗ cánh tay nàng, mặt vẫn nhìn Giang Hãn Hải, nhún vai: “Ta không đi vội, hôm nay nữ nhi Giang đại nhân được gả cho Thái Tử làm Thái Tử phi, nhất định là rất vui, ta nghĩ ông ta nhất định rất muốn gặp mặt cha ta bày tỏ tình niềm vui với đồng liêu, ngươi nhìn này, ta còn đem cả dây thừng đến luôn rồi.” Diệp Chu Dật rút từ trong eo ra một đoạn dây thừng ném xuống bên cạnh một tên thị vệ: “Được rồi, bây giờ các ngươi có thể trói ta lại rồi đi gặp cha ta đi, nhân tiện định cho ta tội danh đột nhập phủ Lộ Quốc Công luôn đi.
Giang Hãn Hải bị hắn nói trúng tâm tư, không còn giữ được vẻ điềm nhiên như trước, tức hộc máu nói: “Trói hắn lại cho ta, đưa đến sảnh lớn của phủ Định Quốc Công đi, đợi lễ thành hôn kết thúc, ta tự mình đến phủ Định Quốc Công đòi công đạo.” Giang Hãn Hải nói xong phất tay áo rời đi.
Giang Nguyễn lo lắng nhìn về phía Diệp Chu Dật, Diệp Chu Dật không thèm để ý chớp mắt với nàng, cợt nhả nói: “Đừng cảm thấy có lỗi với ta, cũng không cần lo lắng, ta bị trói đến trước mặt cha ta cũng không phải lần đầu tiên, cha ta cũng quen rồi, được rồi, được rồi, đi nhanh đi, phủ Lộ Quốc Công này chẳng lẽ ngươi ở còn chưa đủ sao?”
Giang Nguyễn trơ mắt nhìn Diệp Chu Dật bị thị vệ trói lại mang đi, cuối cùng nhìn thoáng qua phủ Lộ Quốc Công, xoay người, quả quyết rời đi, nàng cùng phủ Lộ Quốc Công, không còn quan hệ.
(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Cảm ơn bae @ngNhiung đã sửa chính tả cho mình😘