Hàn Thiên Vũ, Anh Là Lưu Manh

Chương 26: Sinh một đàn cháu




Trần Đường Đường vừa vào phòng lập tức bị ai kia đẩy ngã xuống giường hôn tới tấp. Sau khi hôn đến môi cô sưng lên anh mới chịu dừng.

"Lưu manh, mau tránh ra. Chân em đang bị gãy đó." Cô đẩy đẩy lồng ngực anh ra nhưng làm như thế lại kích thích anh hơn nữa.

Chỉ cần bàn tay cô chạm vào người anh thì đã đủ kích thích rồi. Thế là Hàn Thiên Vũ cúi người tiếp tục hôn đôi môi mà anh khao khát không muốn rời xa.

Cô la lên muốn kêu anh đi ra thì đầu lưỡi anh nhân lúc ấy trượt vào quấn lấy đầu lưỡi của cô.

Trần Đường Đường muốn rút lưỡi ra nhưng anh lại không cho còn mút lấy khiến cho đầu lưỡi của cô không có cơ hội chạy trốn.

Tay anh không rảnh rỗi bắt đầu trượt vào bên trong áo cô sau đó tháo áo ngực cô ra. Một tay anh vòng qua ôm eo cô, tay còn lại xoa bầu ngực mềm mại của cô. Anh hết hôn môi cô liền cúi xuống mút lấy cổ cô.

"Ahh nhẹ nhẹ một chút. Nhẹ tay lại." Trần Đường Đường cảm thấy anh xoa hơi mạnh tay nên kêu lên.

Anh không trả lời nhưng lực đạo đã nhẹ bớt.

Lúc này cánh cửa đang khép hờ có bốn con mắt đang nhìn lén anh và cô.

"Tiểu quỷ làm tốt lắm." Bà Hàn tán thưởng nói.

"Đúng là cháu nội bà, cao tay lắm." Bà nội Hàn cũng vui mừng nói.

Hàn Luật ở dưới lầu nhìn mẹ và vợ mình đang nhìn lén đôi tình nhân trẻ đang ân ái hình như không được hay lắm.

Ông nhìn qua ba mình thì bị ba ông liếc như muốn nói " con nghĩ ta có quyền nói mẹ con sao ".

Thế là Hàn Luật hi sinh lên kêu hai người phụ nữ đang nhìn lén ở trước cửa phòng con trai mình nói:" Hai người nhìn đủ chưa? "

Giọng nói của Hàn Luật khiến cho hai người họ giật mình không những thế bên trong Trần Đường Đường cũng giật mình lập tức đẩy Hàn Thiên Vũ ra..

" Ôi nhỏ tiếng thôi! " Bà Hàn ngồi dậy bịt miệng ông lại.

Cánh cửa mở ra Hàn Thiên Vũ bất mãn nhìn ba người đang phá chuyện tốt của anh.

"Ai ui chúng ta định kêu tụi con xuống ăn cơm đây. Mau mau ăn cơm thôi." Bà nội Hàn nói xong liền trốn đi.

Bà Hàn nghĩ mẹ chồng thật không nghĩa khí, nghe lén bị phát hiện liền trốn trước bỏ mặt đồng bọn như bà ở lại. Bà lại liếc ngang ông chồng của thật là...Hàn Luật xem tối nay tôi xử trí ông ra sao, hừ.

Ông Hàn cũng đã quen với tính khí của vợ mình nên cũng cười cười rồi kêu Hàn Thiên Vũ và Trần Đường Đường xuống ăn cơm.

Khi mọi người xuống lầu hết rồi thì Hàn Thiên Vũ liền bị một cái cái gối bay thẳng tới mặt mình. Khỏi nói anh cũng biết Trần Đường Đường đang xấu hổ nên mới làm ra trò trẻ con này.

"Bây giờ phải làm sao đây? Bị mẹ với bà nội thấy hết rồi." Cô ỉu xìu nói.

Anh bước đến ôm cô nói:" Ngại gì chứ? Đừng lo, gia đình anh ai cũng đều rất thích em. Ngoan, bây giờ chúng ta xuống ăn cơm thôi mọi người đang đợi."

Khi hai người bước xuống lầu, Trần Đường Đường cảm thấy cặp mắt của bà Hàn và bà nội Hàn rất mờ ám khiến mặt cô liền nóng lên.

"Mau ngồi xuống ăn thôi, chắc tụi con đói rồi phải không? " Bà Hàn dịu dành nói.

"Dạ, mời cả nhà ăn cơm." Trần Đường Đường lễ phép nói như thế khiến cho Hàn gia càng ân ý cô hơn.

"Thiên Vũ con bảo vệ Đường Đường kiểu gì mà khiến con bé bị gãy chân như thế này?" Ông Hàn nhìn cô gái nhỏ một chân bị bó bột như vậy ông mà là ba mẹ ruột con bé thì nhất định cho tiểu tử này một trận nhớ đời.

"A, do con bất cẩn bị ngã xuống cầu thang thôi." Trần Đường Đường nghe ông Hàn nói vậy trong lòng vừa ấm áp vừa không muốn ông trách Hàn Thiên Vũ. Dù sao do cô không cảnh giác nên mới bị như thế chứ không hề liên quan gì đến anh.

"Là do con sơ suất không chú ý bảo vệ nên mới để cô ấy bị như thế. Sẽ không có lần sau đâu." Hàn Thiên Vũ nghiêm túc nhìn ông Hàn nói.

"Con nói được thì nhất định phải làm được đó." Ông Hàn nhìn anh nghiêm túc nói như vậy cũng an tâm.

Hàn Thiên Vũ không trả lời mà gắp thức cho Trần Đường Đường:"Ăn nhiều một chút."

"À phải rồi Đường Đường sang năm con cũng 18 rồi đúng không?" Bà nội Hàn nhẹ giọng nói nhưng lại khiến Trần Đường Đường đang uống nước cũng phải sặc.

Hàn Thiên Vũ ngồi kế bên lấy khăn giấy lau giúp cô. Động tác anh khiến cho mọi người ai cũng kinh hỉ. Không phải Hàn Thiên Vũ là người nghiện sạch sẽ sao? Thế mà bây giờ anh lại không ngần ngại mà lau chùi giúp Trần Đường Đường.

Lúc trước chỉ cần ai hắt hơi mà gần anh thì Hàn Thiên Vũ đã phải đi tắm đến bảy lần rồi. Thật không ngờ Hàn Thiên Vũ của trước kia cuối cùng cũng chịu thua cô gái này.

Bà Hàn ngồi một bên phụ họa nói:"Đường Đường à con đừng hiểu lầm nha. Không phải gia đình mẹ muốn ép con gả cho Thiên Vũ liền đâu mà chỉ do bây giờ bà nội cũng lớn tuổi rồi rất mong có cháu bồng nên mới hỏi con vậy thôi. Tụi con còn trẻ sau này sinh con cũng được."

"..." Trần Đường Đường đỏ mặt nhớ lại lúc nãy trong phòng bị mẹ Hàn và bà nội Hàn nhìn thấy hết.

"Mọi người yên tâm, Đường Đường rất nhanh sẽ cho Hàn gia chúng ta một đàn cháu con đông đúc." Hàn Thiên Vũ nắm tay nhìn cô nói.

Còn Trần Đường Đường thật sự rất muốn đạp tên lưu manh này ra xa. Ai nói sẽ sinh con cho anh chứ. Cô chưa đồng ý mà anh đã tự quyết định rồi còn sinh một đàn cháu con đông đúc?! Anh nghĩ cô là heo chắc?!

"Ha ha ha được được chúng ta rất mong đợi nha." Bà nội Hàn nhận được câu trả lời ân ý liền cao hứng nói.

Bữa cơm được kết thúc trong sự vui vẻ chỉ hai người mang tâm trạng phức tạp là ông Hàn và Trần Đường Đường.

Ông Hàn liếc nhìn thằng con trước giờ luôn được vợ ông thương yêu còn hơn cả ông nữa. Thật là chọn câu nào không chọn lại đi chọn câu sinh một đàn cháu vậy chuyện tính phúc của ông sau này làm sao?

Trần Đường Đường nhìn cái tên lưu manh không hỏi ý kiến cô có đồng ý hay không mà đã mạnh miệng nói sẽ sinh một đàn cháu. Anh muốn sinh thì tự mình sinh đi, hừ.

"Được rồi, tụi con đi đường xa tối nay ngủ lại đi." Ông nội Hàn nói như vậy hai người cũng không từ chối mà ở lại.

"A Phương mau đi chuẩn bị căn phòng cho Đường Đường." Ông Hàn vừa dứt lời thì Hàn Thiên Vũ đã từ chối.

"Không được, Đường Đường phải ngủ với con."

"..." Hàn Thiên Vũ anh thiếu hơi em đến vậy sao?

"Đúng đúng dù sao sau này cũng là vợ chồng bây giờ tụi con nên tập thói quen ngủ chung để sau này không cần ngại ngùng." Bà Hàn rất mong thằng con trai bà nhân cơ hội này mà gạo nấu thành cơm để sau này con dâu cưng của bà khó mà trốn được.

Trần Đường Đường mà biết bà Hàn nghĩ như thế nhất định sẽ xách dép bỏ chạy cho xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.