Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 32: Nô tỳ tâm lớn




Cố Tinh Nặc đã 26 tuổi, còn chưa hỏi qua chuyện hậu viện, đột nhiên bị tổ phụ bắt làm chuyện xui xẻo này, Cố đại công tử khó xử nói: "Vậy nơi Tổ mẫu?"

Cố Thần hừ lạnh một tiếng, không nói một lời đi ra ngoài.

Cố Tinh Nặc phải đi theo sau Tổ phụ, nói: "Cháu biết ."

Chỉ trong chốc lát, hạ nhân đưa tới đồ ăn sáng cho Ngọc Tiểu Tiểu, nghĩ đến việc ăn no, Ngọc Tiểu Tiểu ngồi tại trước bàn vùi đầu ăn, tâm tình cực tốt.

Trong tay Vương ma ma bưng một bát cháo, uống hai ngụm liền không có khẩu vị, nói: "Công chúa, tâm tư Người sao lại rộng lượng như vậy?"

Ngọc Tiểu Tiểu dùng xong một chén cháo gạo nếp, lại tự mình múc thêm một chén nữa, nói thầm với Vương ma ma: "Cái này ăn ngon."

Từ lúc công chúa điện hạ bị bệnh một trận, phàm là đồ có thể ăn, đều được công chúa điện hạ khen ăn ngon. Vương ma ma thở dài, đi lại bên cạnh Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Đêm qua, lão thái thái nháo thành như vậy, coi như xong?"

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Không phải là không có chuyện gì sao?"

"Đó là đại bất kính!" Vương ma ma cả giận nói: "Việc này không thể cứ bỏ qua như vậy."

"Vậy đánh bà ta một trận?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi.

Vương ma ma hụt hơi một chút, lão thái thái kia có thể chịu được một cái tát của công chúa sao?

Dùng xong hai chén cháo gạo nếp , Ngọc Tiểu Tiểu lại ăn thêm một phần trứng chiên.

"Tóm lại không thể để cho lão thái thái kia lên mặt!" Vương ma ma không cam lòng nói.

Trong miệng Ngọc Tiểu Tiểu chất đầy gì đó, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương ma ma.

Vương ma ma không thể nhìn thẳng công chúa lúc này giống như quỷ chết đói, mỗi lần nhìn thấy thức ăn , hai mắt đều tỏa ánh sáng, đây là muốn nháo loại nào? !

Ngẫm lại dưới núi hoang chôn đầy xác chết , Trấn quốc Hầu phủ bị tịch thu gia sản, chém cả nhà, khi đó nghe Nữ đế Tàn bạo nói chuyện với xác của Cố Tinh Lãng, Cố tam thiếu gia vẫn là oan uổng bỏ mình , Ngọc Tiểu Tiểu nghĩ đến đây, nặng nề thở dài, nói: "Cả nhà bọn họ thực đáng thương ."

Đều bị người ta nháo cả một đêm , người nhà này còn đáng thương? Vương ma ma không thể nói nên lời, đem mình tức chết, dường như cũng không đáng.

****

Mấy đại phu đang đứng tại gian nhà trong chính viện Cố phủ, cùng Cố lão nguyên soái và lão phu nhân nói thương thế của Cố Tinh Lãng.

Nghe xong lời các đại phu lời nói, Lão nguyên soái vuốt vuốt râu bạc, nói: "Các vị vất vả một đêm, Cố mỗ nơi này đa tạ , " Lão nguyên soái nói xong, chắp quyền với vài vị đại phu.

Lúc này, Cố Thần là thứ dân, các đại phu cũng không dám nhận lễ của lão gia tử, vội nghiêng người né tránh.

Lão đại phu nói: "Nguyên soái, thương thế Cố tam thiếu gia vẫn là nghe theo công chúa điện hạ, tam thiếu gia đang tuổi thanh niên, tàn hai chân, nằm trên giường bệnh cả đời, đối với tam thiếu gia mà nói, đời này vô vọng."

Đêm qua, lão phu nhân nháo một trận, Lão Đại phu hiện tại nhớ tới, lòng còn sợ hãi,

Nếu Công chúa bị lão phu nhân nháo cho phân tâm, gân chân Cố tam thiếu gia có thể nối lại hay không thật khó nói.

Cố Thần đứng dậy, hành lễ với lão đại phu, nói: "Đa tạ tiên sinh ."

Mấy đại phu cùng Cố lão nguyên soái hàn huyên vài câu, sau đó cáo từ.

Các đại phu đi rồi, trong nhà chính còn hai vợ chồng già đang ngồi, lão phu nhân chau mày nhắm mắt không nói chuyện.

Cố Thần nhìn vợ già, hỏi: "Bà có phải hay không muốn cả nhà chúng ta lại vào thiên lao? Ép Công chúa đi, bà liền thoải mái ?"

Lão phu nhân nói: "Ta, ta làm sao biết Công chúa biết y thuật?"

"Tinh Lãng là phu quân của nàng!" Lão nguyên soái nói: "Công chúa sẽ hại phu quân của mình? Bà là lão hồ đồ sao?"

Lão phu nhân cố biện bạch nói: "Trước đó ta nghe nói công chúa đem thuốc của Tinh Lãng đổ đi, nếu công chúa không muốn cùng Tinh Lãng sống qua ngày, vậy nàng..."

"Câm miệng." Lão nguyên soái nghe không nổi nữa: "Công chúa không muốn cùng Tinh Lãng sống qua ngày, vậy nàng gả cho Tinh Lãng làm cái gì? Cho dù Tinh Lãng còn là người toàn vẹn, Bà nghĩ trong Kinh Thành còn có cô nương muốn gả cho hắn?"

"Vậy vì sao nàng muốn đỗ chén thuốc của Tinh Lãng?" Lão phu nhân quyết giữ ý mình hỏi.

"Đây là nha hoàn kia nói với bà?" Lão nguyên soái lạnh giọng hỏi.

"Thanh Ngọc..."

"Ta không quản nàng ta là cái gì ngọc." Cố lão nguyên soái đem tay ngăn, nói: "Ta đã cho Tinh Nặc mau đem nha hoàn này đuổi đi."

Thanh Ngọc là con nô tài của Cố gia, mẫu thân nàng hầu hạ bên người bà, nhìn nàng lớn lên, nói là chủ tớ, thật ra tình cảm còn sâu hơn, lão nguyên soái muốn đem Thanh Ngọc đuổi đi, bà là thật luyến tiếc.

"Thanh Ngọc là ta đã hứa cho Tinh Lãng." Lão phu nhân nói: "Ông muốn đem người đem đi nơi nào? Ông sẽ không sợ bị người khác nói sau lưng sao?”

"Nô tài để cho gia đình ta không yên, ta giữ nàng làm cái gì?" Lão nguyên soái nói: "Việc này bà không cần hỏi, công chúa điện hạ có ân đối với Cố gia, ta vẫn là những lời này, bà không nên không biết phân biệt."

Lão phu nhân biết chính mình làm sai, nhưng bị lão gia tử như vậy quở trách, thật là mất hết mặt mũi.

Cố lão nguyên soái hầm hừ đứng dậy bước đi.

Lão phu nhân nói: "Công chúa còn chưa đến kính trà, ông muốn đi đâu?"

Lão nguyên soái cũng không quay đầu lại ra cửa phòng, nhìn Thanh Ngọc đang bị phạt quỳ, lệnh quản gia: "Đem nàng dẫn đi."

Thân hình Thanh Ngọc run lên, dập đầu nói: "Nguyên soái, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ cũng là vì tam thiếu gia, nguyên soái tha cho nô tỳ lần này đi." Chỉ hai ba cái, trán Thanh Ngọc liền chảy máu rơi xuống nền gạch xanh, nhuộm đỏ một mảng.

Quản gia chạy lên trước, kéo Thanh Ngọc liền hướng viện ngoài đi.

"Lão phu nhân, Thanh Ngọc biết sai rồi." Thanh Ngọc thấy cầu lão nguyên soái vô dụng, liền kêu lão phu nhân ngồi trong phòng.

Lão phu nhân ngồi tại trong phòng không lên tiếng, lão nguyên soái là nhất gia chi chủ, một khi lão gia tử đã nói, việc này bà còn quản như thế nào?

Quản gia lôi Thanh Ngọc ra ngoài sân, thấy Cố Tinh Ngôn và Lâm thị.

Cố Tinh Ngôn vừa mới tỉnh rượu, nghe Lâm thị nói với y việc tối hôm qua, Cố nhị thiếu gia là vừa vui vừa giận, vui chính là tam đệ có khả năng sẽ khỏi hẳn, giận là tổ mẫu làm sao có thể nghe nô tài xúi giục?

Lâm thị nhìn thấy Thanh Ngọc, liền kéo ống tay áo Cố Tinh Ngôn.

"Nhị thiếu gia." Quản gia hành lễ.

"Ngươi đem nàng đem đi nơi nào?" Cố Tinh Ngôn hỏi.

Quản gia còn chưa nói chuyện, Cố Tinh Nặc và Tôn thị cũng một trước một sau đi tới, nghe thấy Cố Tinh Ngôn hỏi, liền nói: "Một lát nữa ta sẽ đuổi nàng ra ngoài."

"Còn cái gì một lát nữa hả?" Cố Tinh Ngôn nói: "Đem bán thôi."

Thanh Ngọc không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, nàng chỉ là nghĩ làm cho lão phu nhân cùng trưởng công chúa sinh hiềm khích, ngày sau nàng nhập phòng Cố Tinh Lãng, có thể được lão phu nhân coi trọng, không đến mức bị trưởng công chúa đạp dưới lòng bàn chân: "Đại thiếu gia..."

Quản gia không đợi Thanh Ngọc cầu xin tha thứ, đưa tay che miệng ả lại. (Tại ta ghét Thanh Ngọc nên ghi “Ả” – Nuy: Nuy cũng vô cùng cảm thấy chán ghét

Lâm thị đối tâm tư của Thanh Ngọc nhất thanh nhị sở (*), nhìn thấy Thanh Ngọc máu chảy đầy mặt, cười lạnh một tiếng, nói: "Một cái nô tỳ, tâm tư quá lớn, chính là kết cục này."

(*)nhất thanh nhị sở: hiểu (biết) rất rõ ràng đại loại là thế - Nuy

"Ngươi còn chờ cái gì?" Cố Tinh Ngôn hỏi quản gia.

Quản gia nhìn Cố Tinh Nặc.

Cố Tinh Nặc hướng quản gia vung tay lên, nói: "Đem bán đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.