Hắn Có Khi Nào Đi Nhảy Sông Không?

Chương 24




Năm đó Thẩm Mục còn chưa phải là Ngự Sử, chỉ là một quan văn thất phẩm nho nhỏ.

Y một mình mang theo mật thư của hoàng đế, lặng lẽ rời kinh đi về phía bắc, một đường trèo non lội suối, khi đến biên cảnh đã kiệt sức, lời nói đã không lưu loát.

Y đứng ở ngoài thành, nói với lính canh cổng thành: “Ta muốn gặp (gả) tướng quân của các ngươi!”

Chữ 见 (gặp) và 嫁 (gả) phát âm khá giống nhau nên tên lính nghe nhầm

Lính trông coi cửa thành tên Ngô Nhị khiếp sợ không thôi, trượt tay đánh rơi binh khí.

Hắn vội vội vàng vàng đi tìm tướng quân: “Tướng quân, ngoài thành có một thư sinh, nói phải gả cho ngươi!”

Tướng quân không yên lòng hỏi: “Đẹp mắt không?”

Ngô Nhị suy nghĩ một chút, nói: “Không dễ nhìn, khuôn mặt đầy bụi bẩn, ăn mặc rách rưới.”

Tướng quân một mặt ghét bỏ, “Đuổi đi.”

Vì vậy, Ngô Nhị quay trở lại hô to với Thẩm Mục: “Ngươi đi đi, tướng quân của chúng ta yêu thích người dễ nhìn!”

Thẩm Mục sớm đã mệt mỏi bất kham, lời nói còn chưa nghe xong đã không chịu được nữa mà hôn mê.

Ngô Nhị kinh hãi đến biến sắc, đây là thương tâm đến ngất đi sao?!

Quá si tình, hắn nghĩ, đi một đường xa như vậy, lại bị tướng quân đuổi đi, quá đáng thương.

Hắn đem người đỡ qua một bên, cho y uống nước.

Thẩm Mục bị sặc, nặng nề mà mở mắt ra, từ trong ngực lấy ra một lệnh bài của hoàng đế, khàn tiếng nói: “Ta muốn gả (gặp) Tư Đồ tướng quân…”

Ngô Nhị nghĩ, thôi rồi, đây là hoàng đế tứ hôn?

Hắn vội vàng đem người dìu đến lều trại nghỉ ngơi, nhờ Lưu thúc phục trách nhóm lửa hỗ trợ chăm sóc, chính mình chạy đi tìm tướng quân.

Tướng quân vừa nghe, thấy lơ ngơ, chỉ có thể đi gặp thư sinh kia một chút.

Lúc đó, Lưu thúc thấy Thẩm Mục một thân bụi bặm, không đành lòng, liền nấu nước cho y rửa mặt lau tay, cởi một thân y phục bẩn của y ra.

Vì vậy, tướng quân vừa vào lều trại nhìn thấy Thẩm Mục yên lặng nằm ở trên giường, khuôn mặt sạch sẽ thanh tú, cổ trắng nõn, làm tướng quân nhớ lại nhành mai phủ tuyết cao ngạo trong ngày đông.

Thẩm Mục ngủ không yên ổn, một chút tiếng vang liền làm cho y thức tỉnh, lông mi run rẩy mở mắt ra.

Đập vào mắt là một nam nhân cao lớn, khoanh tay đánh giá y.

Y không quen biết tướng quân, nhìn thấy có người, vội vã bò lên hỏi, Tư Đồ tướng quân ở đâu?

Tướng quân nhìn y, cố ý hỏi: “Ngươi tìm hắn có chuyện gì?”

Thẩm Mục nói: “Thẩm mỗ có chuyện quan trọng, cần trực tiếp gặp tướng quân nói tỉ mỉ.”

Tướng quân: “Rất quan trọng?”

Thẩm Mục: “Quan trọng.”

Tướng quân nghĩ cũng phải, chuyện đại sự cả đời có thể không quan trọng sao?

Tướng quân: “Ngươi nói với ta là được, ta sẽ nói lại với hắn.”

Thẩm Mục không muốn, “Chuyện liên can trọng đại, Thẩm mỗ nhất định phải trực tiếp gặp mặt Tư Đồ tướng quân nói tỉ mỉ.”

Tướng quân: “Ngươi…”

Lúc này, Lưu thúc đi vào, thấy tướng quân cũng ở đây, nhiệt tâm nói: “Tướng quân ngài tới rồi, mới vừa rồi vị công tử này nói muốn gặp ngài đó…”

Tướng quân lúng túng nhìn đỉnh lều trại.

Thẩm Mục: “…”

Sau đó, tướng quân đuổi theo Ngô Nhị đòi đánh khắp doanh trại.

“Mẹ nó! Gả cái gì mà gả?! Y là muốn gặp lão tử!”

“Như vậy mà nói không dễ nhìn, tiểu tử ngươi bị mù rồi hả?!”



“Náo loạn nửa ngày, cuối cùng là một hiểu lầm sao?” Tướng quân nghe xong đoạn chuyện xưa này có chút bất mãn.

Chu Liệt: “…” Sao mà ngươi có vẻ thất vọng vậy?

Liên Tầm đột nhiên vỗ đùi nói: “Ta biết rồi, nhất định là bởi vì chuyện này, hại Thẩm ngự sử mất thể diện, y mới ghi hận Tư Đồ, sau đó mỗi ngày đợi cơ hội tố cáo Tư Đồ!”

“Không thể nào” Chu Liệt vung vung tay phản bác: “Lần kia không phải y đi theo chúng ta đồng thời hồi kinh sao? Trên đường đóng trại qua đêm, ta còn nhìn thấy y cùng lão đại ôm nhau ngủ mà…”

Đầu óc Tướng chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.