Hầm Táo Ký

Chương 31: Lễ vật




Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Đường Táo ngoan ngoãn nằm ở trong ngực sư phụ, bên tai có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của sư phụ, không nhẹ nhàng bình thường như mọi hôm, nay có thêm vài phần dồn dập.

Bất quá…

Nếu sư phụ đã bảo nàng cùng nhau xem, nàng luôn nghe lời sư phụ nói, cùng hắn xem là được.

Mới đầu nàng còn tưởng sư phụ không cho nàng xem sách này, trong lòng mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng sự sư phụ tức giận liền không dám xem. Hiện giờ sư phụ đã chủ động cho nàng xem cùng, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, hơn nữa sư phụ không ngủ, nàng nằm bên cạnh cũng không thấy buồn ngủ, chi bằng cùng nhau xem sách.

“Ân.” Đường Táo gật gật đầu, đem thân mình tìm vị trí thoải mái trong ngực sư phụ, đợi sư phụ mở sách ra, liền mở to hai mắt cẩn thận xem.

Đến tột cùng là loại văn thư gì mà có thể khiến sư phụ thất thần như thế được?

Đợi đến khi nhìn thấy nội dung bên trong rồi, nhất thời Đường Táo ngây ngẩn cả người.

—- Sách này không có văn tự, mà tất cả đều là tranh vẽ.

Đường Táo nhìn vào bức tranh đầu tiên có một đôi nam nữ đang ôm nhau kia, ngước mắt lên trên, mới phát hiện bọn họ đều – không mặc quần áo! Đường Táo đã không phải là tiểu yêu ngây thơ ngốc nghếch trước kia nữa rồi, vài năm nay nàng ra vào tàng thư các không ít lần, đọc không ít sách, biết không ít chuyện, hiện giờ nhìn thấy loại sách này, nhất thời hiểu rõ.

“Sư phụ!” Đường Táo hờn dỗi gọi một tiếng, lập tức chôn sâu đầu mình vào ngực sư phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ửng đỏ cả lên.

Sao sư phụ lại cho nàng xem loại sách này?

Tiểu đồ nhi giống như một con mèo nhỏ bị kích thích, nhắm thẳng lồng ngực hắn và chui vào, Trọng Vũ vui sướng cười to hơn, đưa tay đặt quyển sách qua một bên, rồi sau đó cúi đầu cọ cọ vào góc nghiêng ở mặt nàng, dịu dàng nói: “Nói cho vi sư biết, có đẹp không?”

Đường Táo đem mặt chôn sâu thêm vào trong một chút, vành tai trắng trắng cũng hồng đến nỗi có thể nhỏ ra máu. Lời nói của sư phụ, làm nàng xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.

Su phụ sao lại có thẻ xem loại sách này được?

Dù sao cũng là cô nương gia, càng lớn lên da mặt càng mỏng, nếu là trước kia hắn cho tiểu đồ nhi nhìn cái này, có lẽ vẻ mặt nàng sẽ mù mịt thú vị đấy.

Trưởng thành rồi, lừa gạt cũng không dễ dàng gì.

Trọng Vũ than nhẹ một tiếng, tay trái đưa lên nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối của nàng, “Tiểu Táo không cần phải cảm thấy thẹn thùng, đây đều là ghi lại nhưng lúc sử dụng song tu chi thuật.”

Song tu?

Đường Táo sửng sốt, một hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng  mở to mắt nhìn sư phụ mình: “Thuật song tu?”

“Ân.” Trọng Vũ gật đầu.

Tiểu đồ nhi lúc này mặt hồng như cánh hoa đào, đôi môi đỏ mọng, bộ sam y đang hé mở, hắn nhìn mà nhất thời miệng lưỡi khô đắng, lấy lại bình tĩnh, thanh âm trầm thấp nói: “Vi sư biết ngươi không muốn thành tiên, nhưng vi sư nhận ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi pháp thuật, giúp ngươi tăng thêm tu vi, đấy cũng là bổn phận của vi sư.”

Đường Táo giống như hiểu được cái gì đó, chợt nói: “Ý của sư phụ là, muốn dùng song tu chi thuật này giúp đồ nhi tu hành?”

Trọng Vũ gật đầu, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, da thịt nàng mềm mại sờ vô cùng thích, “Ba năm này, những điều vi sư dạy ngươi dù sao cũng chỉ là một ít pháp thuật nhỏ, thầm nghĩ rằng, dù sao ngươi cũng là người của vi sư, sẽ không có ai dám làm tổn thương ngươi. Nhưng hiện giờ vi sư cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, để phòng ngừa vạn nhất, phải mau chóng giúp ngươi tăng thêm tu vi.”

Đây cũng là những lời nói thật lòng, tiểu đồ nhi ở cạnh hắn tất nhiên là an toàn, nhưng cũng khó có thể đoán trước được điều gì xảy ra ngoài ý muốn, hắn cũng không muốn nàng bị tổn thương một chút nào cả.

Đường Táo nghe như đang lọt vào trong sương mù, nhưng nàng lại biết sư phụ muốn tốt cho nàng.

Chỉ là….

Đường Táo suy nghĩ, ấp úng nói: “Nhưng thuật song tu này, không phải chỉ có hai người thân mật mới có thể cùng nhau tu luyện sao, sư phụ người…. người vẫn nên là để về sau cùng sư nương luyện tập đi.”

Đường Táo cụp mắt lại. Nàng chỉ là đồ nhi, tại sao lại có thể cùng sư phụ song tu được?

“Cái gì sư nương?” Trọng Vũ nhíu mi, thảnh nhiên nói.

Đường Táo ngẩn ra, lập tức nhỏ giọng nói: “Lần trước không phải Phù Yến sư thúc đã nói việc hôn sự của sư phụ đã được định rồi sao?” Dù sao sư phụ cũng đã bảy vạn tuổi rồi, cưới sư nương là chuyện hết sức bình thường.

Trong lòng Trọng Vũ căng thẳng, hận không thể chém Phù Yến nghìn đao lúc này, nhưng đối với tiểu đồ nhi, chỉ có thể tiếp tục dùng giọng nói ôn hòa: “Không thể nào, đều là do Phù Yến bịa chuyện. Vi sư từ trước  đến nay không có người nào khác, Tiểu Táo ngươi hẳn là người hiểu rõ nhất.”

Bịa chuyện sao…

Không có sư nương?

Nghĩ như vậy, đôi mắt Đường Táo bất chợt sáng ngời, trong lòng nhất thời vui mừng một chút.

Nàng không nhịn được cười ra tiếng, nhìn sư phụ, nhẹ nhàng gật gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, xinh đẹp cực kỳ.

Nàng đúng là biết rõ ràng nhất, bên người sư phụ chỉ có nàng, trừ nàng ra, đó là Phù Yến sư thúc và Phù Nguyệt, về phàn Phù Nguyệt, sư phụ cũng không nhìn nhiều hơn vài lần, nghĩ đến thật sự sư phụ không có cưới sư nương.

Thấy tiểu đồ nhi cười đến nỗi hai hàng lông mày co lại như vậy, trong lòn Trọng Vũ cũng vui mừng, hắn thoáng cúi đầu, ghé sát vào mặt nàng một chút: “Song tu thuật âm dương điều hòa, lúc tu luyện tu vi sẽ tăng lên gấp đôi, đối với ngươi là nói, là điều quá tốt.”

Căn cơ của nàng mà nói, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn mà muốn tăng thêm tu vi, thuật song tu này là biện pháp tốt nhất.

Sư phụ đã nói như thế, Đường Táo sao dám cự tuyệt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không ổn cho lắm.

Sư phụ sát mặt nàng như vậy, liền theo bản năng ngẩng đầu lên, cách ra xa một ít: “Chỉ là… đồ nhi sợ, sợ học sẽ không thành, sẽ liên lụy đến sư phụ.” Thuật song tu này tuy rằng nàng không hiểu cho lắm, nhưng lúc hai người song tu, tu vi của nàng quá thấp, ngộ tính không đủ, nếu trong lúc đó không tìm ra lỗi rẽ, chẳng phải là sẽ hại sư phụ sao?

….. Nàng không dám.

Nhìn bộ dáng lo lắng của tiểu đồ nhi như vậy, Trọng Vũ biết nàng sẽ không thể chống cự được, vô cùng thân thiết hôn lên đỉnh đầu nàng: “Sợ cái gì, có vi sư ở đây, vi sư sẽ dạy bảo ngươi.”

Dạy nàng?

Đường Táo cười cười, liếc mắt về phía quyển sách một cái, nói: “Sư phụ, không phải người vừa nãy mới bắt đầu xem sao?” Bản thân còn chưa học được, sao có thể dạy nàng?

“Chuyện này đơn giản.” Hai tròng mắt Trọng  Vũ sáng ngời, đem quyển sách cầm lại gần đây, mở ra, sau đó ôm đồ nhi vào trong ngực, giọng nói êm ái: “Chúng ta sẽ xem từng tờ từng tờ, sau đó một tờ sẽ luyện một lần, từ từ sẽ học được.”

Sư phụ nói nghe có vẻ đúng, Đường Táo do dự mà gật đầu, nhưng bức tranh vừa rồi vẫn còn khiến nàng cảm thấy thẹn thùng. Nàng nghiêng đầu qua nhìn sư phụ một cái, thấy sư phụ cũng đang nhìn nàng, liền lập tức quay đầu lại, cúi đầu nhìn quyển sách sư phụ đang cầm trên tay.

Thôi, cứ xem trước đã.

Trang thứ nhất, thấy bọn họ đang cởi quần áo. Đường Táo sửng sốt, trong đàu có chút lo lắng, theo bản năng giữ chặt xiêm y của mình. Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua sư phụ, thấy thần sắc hắn vẫn như thường, rồi sau đó mở tới trang thứ hai.

Bức tranh thứ hai chính là nam tử ôm nữ tử, cúi đầu hôn môi, hai tay vuốt ve thân thể của nữ tử, gắt gao ôm nhau.

Đường Táo cảm thấy tay mình đều thấm đẫm mồ hôi rồi, thấy sư phụ đem sách bỏ qua một bên, sau đó nghiêm trang nói với nàng: “Chúng ta bắt đầu đi.”

“Sư phụ, đồ nhi…” Đường Táo nhíu mày, không biết nên nói như thế nào. Chính  ngay sau đó, sư phụ liền nghiêng người một cái, người đã nằm ở trên người nàng.

Thật vất vả mới lấy được cái cớ đường hoàng như vậy, sao có thể để nàng cự tuyệt?

Đường Táo cảm thấy có một vật mềm mại gì đó đang ở trên môi nàng, lời muốn nói ra khỏi miệng lập tức bị nuốt vào trong bụng, trong đầu nàng liền xuất hiện một loạt những hình ảnh vừa xem qua.

Trọng Vũ tuy rằng rất muốn, nhưng không muốn dọa sợ nàng, mới từ từ tiến hành theo tuần tự, làm cho nàng chậm rãi cảm nhận được chính mình. Hắn nhìn tiểu đồ nhi đang thất thần, ôn nhu nói: “Ngoan, đem miệng mở ra.”

Bản năng cho phép,lại nghe thấy lời sư phụ nói, Đường Táo liền mgoan ngoãn hé miệng ra, rồi ngay sau đó có một vật ướt át thành công xâm nhập vào trong miệng nàng, ôn nhu quấn quýt lấy đầu lưỡi của nàng. Sư phụ đã hứa là mọi động tác sẽ ôn  nhu, Đường Táo không khẩn trương giống như lúc đầu nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó hai tay nhẹ nhàng đặt sau lưng sư phụ.

—- Sư phụ… ở trên nàng.

Đây là nội dung của bức tranh thứ hai, nàng nên cảm thấy may mắn, vì y phục của  nàng vẫn còn.

Tiểu đồ nhi ngoan ngoãn như vậy, trong lòng Trọng Vũ tất nhiên là rất vui mừng. Lúc trước nàng say cũng thân mật với nàng một hồi như vậy, hiện giờ đang tỉnh, cũng không giống với lúc trước, tiểu đồ nhi nằm ở dưới, hương thơm mềm mại quanh quẩn chóp mũi hắn, hắn yêu thích không buông tay được, cảm thấy cả cơ thể của mình như đang được đốt cháy, động tác trên môi trước là ôn nhu, nhẹ nhàng chất chứa, trằn trọc mút vào.

“Ngô…” Đường Táo không nghĩ tới hôn lại lâu như vậy, nhất thời có chút không chịu nổi, nhưng sư phụ lúc này hôn càng lúc càng say, nàng không nhịn được nữa liền đưa tay ra đầy lồng ngực của hắn.

Âm thanh tội nghiệp của tiểu đồ nhi càng làm cho hắn muốn khi dễ nàng hơn, hắn đưa tay lên nắm lấy khuôn mặt nàng, làm nụ hôn này càng sâu hơn nữa.

Cả người hắn còn chưa thấy đủ đâu.

Hồi lâu, rốt cuộc sư phụ cũng buông nàng ra, Đường Táo há miệng, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, nhất thời đôi mắt đẫm lệ, sắc mặt hồng hồng, thanh âm yếu ớt nói: “Sư phụ, đồ nhi… đồ nhi xin từ bỏ.”

Trọng Vũ cụng cái trán của nàng, vẫn nằm ở trên người nàng, thanh âm ôn nhu: “Mới trong chốc lát thì sẽ chưa có hiệu quả đâu, chờ một chút, được không?” Hắn mới hôn được một lát, còn chưa bõ cơn thèm đâu.

Đường Táo co rụt lại, rúc vào lòng ngực sư phụ, thanh âm ủy khuất nói: “Đồ nhi từ bỏ, ngày khác…ngày khác được không?”

Trọng Vũ hít sâu một hơi, ôm lấy vòng eo mềm mại của tiểu đồ nhi, thân mật hôn lên mặt nầng: “Vậy được rồi, ngày khác lại tiếp tục.”

Tóm lại nếu đã thân thiết như vậy rồi, nếu tiếp tục, chỉ sợ hắn cũng không nhịn được.

Trong lòng Trọng Vũ nghĩ thầm, ôm lấy Đường Táo đang nằm bên cạnh hôn lên trán nàng một cái, thỏa mãn nhắm hai mắt lại, bảo hắn làm sao mà ngủ được đây, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thân mình thì nóng rực.

… Nhớ… những lúc khi dễ nàng.

Thấy sư phụ không tiếp tục nữa, cuối cùng  Đường Táo cũng thở nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng biết rất rõ đây chỉ là thuật song tu, nhưng tổng quan mà nói nàng thấy không thích hợp cho  lắm.  Thời điểm sư phụ thân thiết với nàng, trong lòng nàng rất bối rối, hiện giờ… Đường Táo dựa vào lồng ngực sư phụ, nhớ lại những cử chỉ thân mật của hai người vừa rồi, trên mặt không khỏi nổi lên một trận ửng đỏ.

Ngày khác vẫn còn muốn tiếp tục sao?

Nàng đã nhìn đến hết phần của mấy bức tranh kia, tư thế bên trong quá mức kỳ quái, hiện giờ sư phụ nói cứ dựa theo mấy bức họa đó, chẳng phải rất nhanh sẽ đến bức tranh kia sao.

Đường Táo rất nhanh nhắm mắt lại, không dám suy nghĩ mien man nữa.

Sáng hôm sau Đường Táo tỉnh lại, sư phụ vẫn còn đang ngủ, trong đầu lại xuất hiện chuyện hôm qua, nhất thời hơi thở hỗn loạn, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Nàng đang nằm trong ngực sư phụ, nàng vừa động, sư phụ liền tỉnh. Đường Táo lấy lại bình tĩnh, như thường ngày nói: “Sư phụ ngủ tiếp đi, đồ nhi đi chuẩn bị đồ ăn sáng.:”

Trọng Vũ nghe thấy thế, nhắm mắt lại hôn lên trán tiểu đồ nhi một cái, mơ mơ màng màng “Ân” một tiếng.

Sư phụ hôn lên trán nàng, Đường Táo nhất thời tim đập nhanh như đánh trống, hai má ửng đỏ, lập tức đứng dậy mặc quần áo tử tế. Động tác nhanh hơn mọi ngày một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn sư phụ một cái, bộ dáng sư phụ đang ngủ nhìn ôn hòa hơn so với ngày trước rất nhiều, lông mi dài cong, mày dãn ra, thêm vài phần trẻ con.

Đường Táo nhất thời hoàn hồn, thật cẩn thận đem chăn đệm sắp xếp lại cho sư phụ, rồi sau đó bước nhanh ra khỏi tẩm điện.

Trong lòng ngực nhất thời trống rỗng, không có hương vị ngọt ngào, Trọng Vũ có chút không quen, nhíu mày mở to mắt, nhìn bóng dáng đang đi vội vàng của tiểu đồ nhi, trong lòng cười đến thỏa thích.

Trước kia hắn muốn ăn nàng, hiện giờ vẫn là muốn ăn nàng, bất quá ăn như thế nào…

Nếu trong lòng Đường Táo có tâm sư gì, nhất định sẽ nói cho Phù Yến sư thúc cùng Phù Nguyệt biết, nhưng chuyện ngày hôm qua quá mức tư mật, Đường Táo suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là nên đi nói chuyện cùng Đào Đào.

Đào Đào thông minh như vậy, nhất định sẽ có cách giải quyết nghi hoặc này giúp nàng.

Đào Đào mới sáng sớm đang luyện tu hành, thấy Đường Táo đang bối rối hoang mang chạy tới, tưởng đã xảy ra chuyện gì, vừa nghe xong lời Đường Táo nói, mới không nhịn đuộc nở nụ cười.

Tuy rằng người nọ nhìn qua là người lạnh lùng máu lạnh, nhưng đối với Tiểu Táo lại thật lòng thật dạ, bằng không nàng cũng sẽ không yên tâm như vậy.

Ở chung ba năm, sớm chiều đều chung một phòng, nàng nghĩ quả táo ngốc này đã bị ăn sạch sành sanh từ lâu rồi mới phải, hóa ra là còn chưa phát sinh chuyện gì cả.

Cũng làm cho nàng có chút kinh ngạc.

“Vậy là ngươi không thích?” Động tác trên tay Đào Đào vẫn không dừng lại, chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn qua người bên cạnh một cái.

Không thích sao?

Đường Táo nhíu mày suy nghĩ, thời điểm sư phụ ôm nàng, thời điểm sư phụ thân thiết với nàng, nàng tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng… nhưng không cảm thấy không thích. Đường Táo khẽ lắc đầu, nói: “Không phải, ta chỉ là, chỉ là… cảm thấy được có chút kỳ quái.”

—- Cái loại cảm giác này rất kỳ quái nha.

Kỳ quái nhất là thời điểm sư phụ ôm hôn nàng, tất cả khí lực đều không thông, thân thể không còn một chút sức sống nào. Tuy rằng đã cách một lớp quần áo nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm từ cơ thể của sư phụ phát ra, còn nữa.. còn có một thứ cứng rắn gì gì đó cứ trọc trọc ngang bụng nàng, làm nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Vốn là định tối hôm qua hỏi sư phụ xem đó là vật gì, nhưng sư phụ cứ ôm lấy nàng, làm nàng cũng chưa có cơ hội để hỏi.

“Sư phụ ngươi dạy ngươi song tu thuật thì đã đem ngươi trở thành người thân cận rồi. Nếu ngươi không thích, liền nói ra cho hắn biết, hắn thương ngươi như vậy, nhất định sẽ không miễn cưỡng ngươi.” Tuy rằng thân phận người này đặc thù, lấy bản lãnh của hắn, có thể đủ khả năng bảo vệ nàng cả đời, không để nàng bị thương một chút nào.

“Thuật song tu này có chút kỳ quái…” Đường Táo cắn cắn môi, nhỏ giọng than thở. Sư phụ ôm nàng, làm chuyện thân mật cùng với nàng, nàng nói không nên lời.

Nàng biết rõ chuyện này, chuyện này chỉ có thể làm với người mang lại hạnh phúc cho mình, sư phụ chẳng qua chỉ là giúp nàng tu vi cao thêm, cũng không có gì to tát lắm, chính là…. Vẫn cảm thấy rất kỳ quái.

Đào Đào cong môi cười: “Nói như vậy, không phải là ngươi không thích, mà là có chút chưa thích ứng kịp?”

Đường Táo nghe thế liền ngây ngẩn cả người, nàng nhớ tới những hình ảnh đêm qua, bên tai có chút nóng lên.

—- Kỳ thật những lúc sư phụ ôm nàng, hôn nàng, nàng đều rất thích.

Đào Đào nhìn người bên cạnh, khuôn mặt ngây ngô ngốc nghếch đến ngây dại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Khúc mắc được mở ra, trong lòng Đường Táo cảm thấy vui vẻ hơn. Đêm qua sự tình đến quá mức bất ngờ, cho nên cảm thấy bối rối, hiện giờ tĩnh tâm lại, liền không có chuyện gì.

Chẳng qua chỉ là sư phụ chỉ nàng một chút pháp thuật đặc biệt thôi mà.

Buổi tối, trong lòng Đường Táo còn chưa chuẩn bị gì, lại sợ sư phụ muốn cùng nàng song tu, đang muốn nói chuyện, sư phụ đã ôm nàng đi vào giấc ngủ, cái gì cũng chưa làm.

Đường Táo thở sâu một hơi —- là nàng đã suy nghĩ nhiều.

Nhưng trong đầu nàng lại lóe lên một tia mất mát nhỏ nhoi, nhỏ bé đến nỗi ngay cả chính bản thân nàng cũng không cảm nhận được.

Trọng Vũ làm sao không biết suy nghĩ trong lòng của tiểu đồ nhi, tuy rằng hắn muốn, nhưng hôm nay biết trong lòng tiểu đồ nhi chắc chắn rất mâu thuẫn, nếu hắn cứ tiếp tục,chỉ sợ nàng sẽ khóc.

Rốt cục, thừa dịp tiểu đồ nhi đã đi vào giấc mộng, Trọng Vũ liền hôn hôn sờ sờ mấy phát, thấu giải hết tham lam mới thỏa mãn đi vào giấc ngủ.

Hôm sau là ngày Tư Trúc và Đào Đào rời đi, tiểu đồ nhi mới sáng sớm đã đi đến chỗ của bọn họ, trong lòng Trọng Vũ mặc dù rất không vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới dù sao hai kẻ kia cũng là bằng hữu của tiểu đồ nhi, liền tùy ý nàng.

Chỉ là, không thích cái cây trúc kia.

Bất quá…

Trọng Vũ nhíu mày, ở bên cạnh tiểu đồ nhi, chỉ cần là nam nhân, hắn đều không thích.

Lúc này Đường Táo lại không cầm được nước mắt, lần từ biệt này, không biết khi nào mới có thể gặp mặt lại. Nếu như là  ngày trước, nàng cùng sư phụ thỉnh thoảng sẽ xuống Thường Vũ Sơn thăm bọn họ, nhưng giờ hai người họ muốn đi Thường Vũ Sơn bái sư tu tiên, sợ rằng hồi lâu cũng không thể gặp mặt.

Đường Táo luyến tiếc.

Đào Đào nhìn hốc mắt Đường Táo ửng hồng, nước mắt đua nhau rơi xuống, một bộ dáng tội nghiệp đến nghẹt thở, càng an ủi càng khóc lợi hại hơn. Đường Táo sụt sịt cái mũi, bỗng nhớ ra điều gì đó, từ trong hồ lô ở thắt lưng lấy ra một vật — là hoa tai lần trước mà Mộ Hành tặng cho nàng.

Mới đầu nghe thấy ba chữ Thường Vũ Sơn, Đường Táo có chút quen tai, nhưng không có nghĩ nhiều. Hôm qua bỗng dưng đột nhiên nghĩ đến, lần đó Mộ Hành có nói nơi đó với nàng, chính là Thường Vũ Sơn. Hiện giờ Đào Đào cùng Tư Trúc muốn đi đến đó, nói đó lại không có người thân thích nào, nếu có thể  tìm được Mộ Hành, thì không còn gì tốt hơn nữa.

Đường Táo đem hoa tai đặt vào trong lòng bàn tay Đào Đào, nói: “Nếu ngươi có gặp việc gì, liền cầm lấy bong hoa tai này đi tìm Mộ Hành, hắn ở tại Thường Vũ Sơn, hi vọng sẽ đến giúp các ngươi.”

Việc nàng có thể làm, cũng chỉ có điều này.

Đào Đào chưa kịp hỏi nguyên nhân, nhưng thấy bộ dáng luyến tiếc bọn họ như vậy của Đường Táo, cũng không tiện nói thêm gì nữa, gật đầu, đem hoa tai để vào trong ngực.

Chỉ là quả táo ngốc này khóc thương tâm quá.

Nàng không giống Tiểu Táo, biểu tình gì cũng không bao giờ viết lên trên mặt. Cùng nàng ở chung mười ba năm, Tiểu Táo càng giống tỷ tỷ của nàng hơn, chiếu cố nàng, chăm sóc nàng, nói chuyện cùng nàng.

Dù sao cũng có cảm tình, trong lòng Đào Đào cũng không yên, đưa tay lên ôm lấy Đường Táo, hai tay vỗ vỗ lưng nàng: “Tốt lắm, lần sau bọn ta sẽ lại về thăm ngươi, lúc đấy không được khóc.”

Đường Táo tuy rằng gật đầu, nhưng lại càng khóc lợi hại hơn.

Tư Trúc đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn hai cô nương trước mặt, ánh mắt hắn trong suốt, thấy Đường Táo khóc đến thương tâm như vậy, chẳng qua cũng chỉ nhíu mày. Đào Đào vừa buông tay, hắn liền đi qua, nhịn không được đem thân thể tiểu cô nương trước mắt ôm vào trog ngực.

Đường Táo đang khóc, thấy Tư Trúc ôm lấy mình, nhất thời sửng sốt, nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng vừa nghĩ sau này rất có thể sẽ khó gặp mặt, động tác trên tay cứng đờ, sau đó buông tay xuống.

“Phải bảo hộ Đào Đào thật tốt, biết không?” Thanh âm Đường Táo mang theo tiếng nức nở, dặn dò thật lòng.

Nam tử đang ôm nàng gật gật đầu, rồi sau đó chậm rãi buông tay ra, cúi đầu nhìn nàng, thấy trên mặt nàng vẫn còn nước mắt, liền thay nàng lau đi, rồi cười nhìn nàng.

Đường Táo nhìn bóng dáng hai người họ rời đi, hai đạo thân ảnh dần dần đi xa, trong đầu ê ẩm, khó chịu cực kỳ.

—– Về sau, nàng thật sự chỉ còn sư phụ.

Thời điểm Đường Táo trở lại Thừa Hoa Điện, phát hiện sư phụ đang đứng trong sân, áo bào trắng nhẹ nhàng tung bay, nhìn như tiên nhân.

Nàng vừa thấy, cái mũi liền chua xót, liền lập tức chạy qua, nhào vào lòng sư phụ: “Sư phụ…”

Trọng Vũ lần đầu tiên cảm nhận được tiểu đồ nhi nhiệt tình như vậy, có chút sửng sốt, một lúc sau kịp phản ứng lại, cười cười ôm tiểu nhi vào ngực. Tiểu đồ nhi trong ngực hắn đang khóc nức nở, dòng nước mắt ấm nóng làm ướt vạt áo của hắn, Trọng Vũ thu lại ý cười, nói: “Ngoan, đừng khóc.”

Chỉ là một cây nho và một cây trúc, bọn họ đi rồi không phải là còn người sư phụ này sao?

Đường Táo nhẹ giọng nức nở, thanh âm rầu rĩ nói: “Đồ nhi… luyến tiếc.”

Thanh âm của tiểu đồ nhi nghe đáng thương cực kỳ, Trọng Vũ đưa tay lên cầm lấy mặt nàng, thấy lông mi nàng còn dính nước mắt trong suốt, liền cúi người hôn xuống. Tiểu đồ nhi thân mình run rẩy, hắn lại đem nàng ôm chặt hơn, một lúc sau mới lên tiếng: “Còn có vi sư.”

Đường Táo gật đầu, “Ân, đồ nhi còn có sư phụ.”

“Còn có…” Làm như nghĩ ra điều gì đó, Trọng Vũ hỏi: “Không phải vi sư đã từng bảo ngươi không được thân mật với nam tử khác sao?”

“A?” Đường Táo sửng sốt, nhớ tới vừa rồi Tư Trúc có ôm nàng, nghĩ đến sư phụ cũng biết rồi, nàng có chút chột dạ, cúi đầu nhỏ giọng nói: “… Tư Trúc là bằng hữu.”

Ly biệt như vậy, một cái ôm là hết sức bình thường.

“Vậy cũng không cho.” Trọng Vũ nghiêm túc nói.

“Sư…”

“Nghe lời.”

“Đồ nhi đã biết.” Đường Táo ngoan ngoãn nói.

Mấy ngày nay nàng đã quen sư phụ ôn nhu, hiện giờ lại cường thế bá đạo như vậy, nàng ngược lại có chút không quen. Bất quá… nàng vẫn rất thích. Tâm tình Đường Táo tốt lên một chút, dựa vào ngực sư phụ, trên người sư phụ có hương vị thật dễ ngửi.

Tiểu đồ nhi ngoan như vậy, Trọng Vũ không nhịn được đưa tay lên đầu nàng xoa xoa vài cái, thanh âm trầm thấp nói: “Tiểu Táo, qua năm ngày nữa là đến sinh thần của vi sư, đã chuẩn bị quà gì cho vi sư chưa?”

Đường Táo sửng sốt. Mấy ngày nay, nàng một  mặt là bọn Đào Đào đến mà thấy vui vẻ, một mặt là vì thuật song tu của sư phụ mà rối loạn, thế nhưng lại quên chuẩn bị quà cho sinh thần sư phụ.

Vốn nàng đã chuẩn bị hai vò rượu, nhưng.. một vò đã bị sư phụ đánh vỡ, một vò khác thì uống mất rồi.

Nàng không có cái gì đưa sư phụ cả. Đường Táo buồn rầu nhíu nhíu mi.

Biết nàng đã quê, Trọng Vũ không những không tức giận, mà còn cười cười, nói: “Tiểu Táo không cần lo lắng chuẩn bị gì cho vi sư cả, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời vi sư, còn làm một chuyện nữa.”

Sư phụ không tức giận, Đường Táo trong lòng vui mừng, cái gì cũng không hỏi, còn liên tục gật đầu: “Đồ nhi đáp ứng sư phụ.”

Trọng Vũ cười đến vui vẻ, đưa tay lên véo lấy cái mũi của nàng, nói: “Cũng không hỏi là chuyện gì?”

Đường Táo cũng cười, vừa khóc xong, hốc mắt vẫn còn hồng hồng, mở miệng nói: “Chuyện của sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt.”

Ngoan như vậy. Trọng Vũ rất xúc động, khóe miệng giơ lên, lúc sau mới không nhanh không chậm lôi từ trong ngực ra một quyển sách, đem đặt vào tay Đường Táo.

Đường Táo cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, nhất thời ngẩn người: Này… không phải là quyển sách học song tu thuật lần trước sao?

“Sư… sư phụ?” Đường Táo khó hiểu giương mắt nhìn lên, con ngươi tràn đầy nghi hoặc.

Trog lòng Trọng Vũ thản nhiên, con ngươi đen nhánh mỉm cười: “Còn nhiều ngày như vậy, ngày sinh thần vi sư… hãy làm cho vi sư xem.”

Làm cho sư phụ xem sao? Đường Táo kinh ngạc, ý này không phải là bắt nàng đem tất cả nội dung trong đây nhớ kĩ sao? Chỉ là… Đường Táo vừa nghĩ đến hình ảnh bên trong, liền nhịn không được đỏ mặt một trận.

“Sư phụ, đồ nhi…” Ngữ khí Đường Táo có chút do dự, có chút khó xử.

Chỉ là xem liếc qua thôi cũng đã làm cho nàng không chịu nổi rồi, nếu cẩn thận xem, còn muốn làm trước mặt sư phụ, nàng… Đường Táo cúi đầu, bên tai đỏ ửng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.