Hầm Táo Ký

Chương 15: Mỹ nhân




Ba năm, tuy rằng tiểu đồ nhi cao thêm không ít, nhưng vẫn chưa cao quá bờ vai của hắn, ở trong mắt hắn, nàng vẫn là một tiểu cô nương ngoan ngoãn dịu dàng. Lần này hắn đi Yêu giới về, Yêu Vương hết lòng chiêu đãi, nhưng trong lòng hắn chỉ nhớ đến tiểu đồ nhi của hắn mà thôi.

Thời gian ba năm trôi qua, hắn đã quen với việc có tiểu đồ nhi hầu hạ bên cạnh, vừa rời xa liền cảm thấy không quen, thậm chí cơm canh người khác làm, một miếng hắn cũng không muốn ăn.

Chỉ là… nàng không chỉ là tiểu đồ nhi của hắn, mà nàng còn là một cô nương.

Đây là vấn đề hắn vẫn luôn luôn xem nhẹ.

“Sư phụ, người đang suy nghĩ cái gì vậy?” Đường Táo thấy sư phụ như đang lạc vào cõi thần tiên, chợt lên tiếng hỏi.

Trọng Vũ cong cong môi, động tác quen thuộc xoa xoa đầu Đường Táo, nói: “Vi sư đang suy nghĩ, đến lúc Tiểu Táo hầu hạ vi sư tắm gội rồi.” Hôm qua hắn ở Yêu giới một ngày, buổi tối bên người không có tiểu đồ nhi hầu hạ, hắn liền không có hứng thú.

Hóa ra là chuyện này, Đường Táo lập tức gật đầu: “Đồ nhi liền đi chuẩn bị.”

Thấy tiểu đồ nhi vui sướng chạy ra khỏi Thừa Hoa Điện, Trọng Vũ đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng dáng đã đi xa của nàng, hắn cúi đầu, đưa tay lên sờ chỗ cánh tay vừa bị nàng cọ qua, nhất thời nhíu mày.

—– cảm giác khác thường ở trong lòng là cái gì, hắn cũng không rõ nữa.

Tắm gội xong, Trọng Vũ muốn đi ngủ trưa. Đường Táo thấy thế, liền ngoan ngoãn đến nằm cạnh sư phụ, cùng sư phụ ngủ. Tối hôm qua không có sư phụ bên cạnh, một chút nàng cũng không ngủ được, cuối cùng vẫn là bò dậy đến Tàng Thư Các đọc sách.

Đường Táo ôm cánh tay sư phụ, một lát sau liền ngủ say, nhưng Trọng vũ lại không ngủ được, bên tai là tiếng hít thở an tĩnh đều đều của tiểu đồ nhi, còn có, mùi hương táo nhàn nhạt trên người nàng nữa.

Hắn nghiêng đầu nhìn, hai con mắt phượng trong suốt tinh tế đánh giá, ba năm trôi qua, tiểu đồ nhi biến đổi cũng không quá nhiều, chỉ là…. Hắn đột nhiên nhớ tới cảm giác dị dạng vào ban nãy.

Nhìn dung nhan điềm tĩnh của tiểu đồ nhi, lại đưa tầm mắt xuống dừng lại chỗ ngực của nàng, Trọng Vũ nhíu mày, cảm thấy kỳ quái, liền đưa tay lên sờ thử —- còn mềm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn. Trọng Vũ lại nhẹ nhàng xoa xoa, nghe thấy thanh âm lẩm bẩm bất mãn của tiều đồ nhi, mới ngơ ngác thu tay về.

Nơi này….. sao lớn quá vậy?

Trọng Vũ nhớ tới đã có lần tắm gội cho tiểu đồ nhi, chính là cái lần kia…. Cũng không lớn như thế này. Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, chỉ là nhìn đến dung nhan ngoan ngoãn khi ngủ của tiểu đồ nhi, liền không nhịn được cong cong môi, đưa tay lên xoa mặt nàng, nhắm mắt lại ngủ.

Thôi, lần sau hỏi một chút là được.

Mấy ngày sau.

Yêu vương đưa tới ba vị mỹ nhân.

Cũng không biết vị Yêu vương này nghe được tin tức từ đâu, Ma tôn vẫn luôn luôn không gần nữ sắc, mấy năm gần đây lại xuất hiện một tiểu cô nương yêu kiều nhỏ nhắn bên cạnh, lúc này mới động tâm tư, đưa tới ba vị mỹ nhân này.

Nữ tử của Hồ tộc vốn là nữ nhân yêu mị nhất, hiện giờ đưa tới cả ba người, càng thêm xuất chúng, mỗi người một vẻ hoa dung nguyệt mạo khác nhau, làm người xem xuân tâm nhộn nhạo.

Lúc đó Đường Táo đang lau mai rùa cho Đường Cao ở bên hồ,  lau đến thoải mái., Đường Cao liền hưởng thụ đến nỗi hừ hừ vài tiếng. Thật lâu sau, Đường Táo nghe thấy những tiếng bước chân đang đi đến đây,  liền ngước mắt lên, lại thấy Phù Nguyệt một thân hồng y đang chạm rãi đi tới.

Tuy ở Thiên giới đã được ba năm, trừ bỏ việc hầu hạ sư phụ ra, học tập pháp thuật, nhưng cũng rất ít khi cùng người khác tiếp xúc. Phù Nguyệt này, nàng đã từng tiếp xúc qua nhiều lần, đại đa số đều ở Linh Thủy Cư của sư thúc. Mới đầu nàng không biết tính tình của Phù Nguyệt ra sao, liền có chút câu nệ, ở chung một thời gian mới biết, tính tình Phù Nguyệt thẳng thắn, làm nàng rất thích.

Đường Táo ngẩng đầu lên gọi một tiếng, lại tiếp tục lau lau mai rùa, Phù Nguyệt cười cười, mày liễu nhíu lại, nói: “Lau mai rùa làm gì, còn không mau đến đại điện nhìn xem.”

Đường Táo nghi hoặc ngẩng đầu: “Phát sinh chuyện gì sao?”

“Có người tặng ba vị mỹ nhân cho sư phụ ngươi, ngươi nói có phải là đại sự hay không?” Phù Nguyệt thoáng cúi người, môi đỏ khẽ mở nói.

Mỹ nhân?

Động tác lúc này của Đường Táo mới dừng lại. Đưa ba vị mỹ nhân kia tới làm gì, Đường Táo đương nhiên biết. Mấy năm nay trừ bỏ những lúc nàng cũng sư phụ học pháp thuật, cũng là ở Tàng Thư Các đọc không ít sách, mới đầu nàng có chút không quen, sau đó sư phụ lại chỉ dạy cho nàng, nàng dần dần liền biết chữ.

Trong sách đã từng nhắc qua chuyện nam nữ song tu, tuy rằng bên người sư phụ không có một vị tiên tử nào, nàng vẫn luôn xem nhẹ việc này, nhưng trong lòng nàng, nàng vẫn không thích sư phụ có người khác bên cạnh. Nếu như có một ngày, bên người sư phụ thật sự có người khác, nàng cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể cung kính gọi một tiếng: “Sư nương.”

Phù Nguyệt thấy Đường Táo ủ rũ, một bộ dáng không mấy vui vẻ, liền cong cong môi, ôm hai tay nói: “Ngươi không đi xem sao?”

Đường Táo do dự một chút, rồi sau đó tiếp tục cúi đầu lau mai rùa cho Đường Cao, thấy Phù Nguyệt còn định nói thêm điều gì đó, nàng liền kiên định nhỏ giọng, nói: “Chỉ cần sư phụ vui vẻ là được.” Mặc kệ là mỹ nhân hay là mỹ thực, chỉ cần sư phụ vui vẻ, nàng sẽ không can thiệp quá nhiều.

Nàng chỉ là đồ nhi của sư phụ, nào có tư cách nói đến việc tư của hắn.

Phù Nguyệt thấy dáng vẻ này của Đường Táo, không nói thêm gì nữa. Mấy năm gần đây, mọi chuyện nàng đều xem nhẹ ở trong mắt, tuy rằng vẫn mang tâm tư đối với tôn thượng, chỉ là nàng hiểu, người như Trọng Vũ, căn bản là không coi trọng nàng. Cùng với ngày sau có nhiều nữ nhân như vậy, còn không bằng chấp nhận tiểu cô nương đơn thuần trước mắt này.

Phù Nguyệt đi rồi, Đường Táo liền không có tâm tư lau mai rùa nữa, nàng thấy Đường Cao chậm rì rì chạy tới bên hồ, “Phù phù” một tiếng liền rơi vào trong nước, bọt nước sáng lấp lánh bắn tứ tung.

Đường Cao ở trong nước chơi vui sướng, trong lòng  nàng lại càng rầu rĩ.

Trong lòng Đường Táo nãy sinh ra một ý niệm mãnh liệt: Muốn… đi xem hay không?

Phù Yến cho rằng Trọng Vũ sẽ nhất định cự tuyệt, thế nhưng lần này lại phá lệ, nhìn đến bộ dáng như đang lạc vào cõi thần tiên của sư huynh nhà mình. Ngày ấy đi Yêu giới, như thế đã đành, hiện giờ tiểu đồ nhi tâm tâm niệm niệm đang ở bên cạnh mình, còn bất mãn cái gì nữa.

Phù Yến đưa chén rượu lên môi nhấp một ngụm, bên môi gợi lên ý cười nhàn nhạt, rất có hứng thú nhìn mấy vị mỹ nhân trước mắt.

Ánh mắt Yêu vương thực ra cũng không tồi,  ba vị mỹ nhân này mỗi người đều có một nét quyến rũ riêng, yêu kiều đến câu hồn lạc phách, nếu là người khác, có lẽ sẽ vui vẻ tiếp nhận, chỉ là sư huynh hắn sao… Phù Yến thở dài trong lòng một cái, tiếp tục uống rượu xem kịch.

Bất quá, một lát sau, Phù Yến liền cảm thấy có chút không thích hợp, nếu dựa vào tính tình thường ngày của sư huynh hắn, tất nhiên là không thèm liếc mắt đến một cái, phất tay áo rời đi,  mà giờ phút này, lại thấy hai trong mắt sư huynh đang gắt gao nhìn chằm chằm trên người hồng y nữ tử kia, ước chừng được nửa khắc rồi.

Không đúng, không phải trên người, là….

“Khụ…. Khụ khụ.” Một người ưu nhã bất phàm như Phù Yến khó có được một lần thất thố, bị sặc rượu đỏ bừng cả khuôn mặt.

Ở một nơi khác, Đường Táo không thể kìm nén nổi nữa, thấy Đường cao chơi đùa đủ rồi, lúc này mới ôm nó về Thừa Hoa Điện, nhưng lại cố ý hướng về phía đại điện mà đi…. Nàng muốn nhìn một chút, mỹ nhân trong miệng Phù Nguyệt đến tột cùng có bao nhiêu xinh đẹp, quan trọng hơn là…. Sư phụ có nhận ba cái vị mỹ nhân ấy hay không.

Ba năm này, bên cạnh sư phụ đều không có lấy một vị mỹ nhân tiên tử nào, tuy các vị tiên tử đều xinh đẹp giống Phù Nguyệt vậy, nhưng sự phụ đều không liếc mắt đến một cái, thực ra Đường Táo không lo lắng lắm, nhưng vẫn không yên lòng. Thời điểm đi ngang qua đại điện, nàng cố ý đi chậm lại một chút, nhìn vào bên trong đại điện, thấy sư phụ ngồi trên vị trí chủ vị, trước mặt người là bóng dáng yểu điệu của ba vị mỹ nhân.

Bước chân Đường Táo chợt dừng lại, nhìn bóng dáng ba người đó, liền biết rất xinh đẹp rồi, càng làm lòng nàng thêm khó chịu chính là…. Sư phụ cũng đang nhìn ba người đó. Cũng đúng, nào có ai không thích mỹ nhân, trong sách đều viết như vậy mà.

Nàng… sắp có sư nương sao?

Đường Táo cúi đầu vỗ về Đường Cao ở trong ngực, con ngươi chậm rãi rũ xuống, sau đó bước chân chậm rì rì hướng về Thừa Hoa Điện, nhìn qua giống như một con tiểu thú bị vứt bỏ, trông đáng thương vô cùng.

Thời điểm Trọng Vũ trở về, đã là chạng vạng.

Hắn thấy tẩm điện trống rỗng, liền đi về phía giường, lại phát hiện không thấy đồ nhi ngoan ngoãn nằm trên giường chờ hắn, nhớ tới việc vừa rồi, lông mày nhất thời nhăn lại, có chút không vui vẻ.

Bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, Trọng Vũ bước nhanh về phía giường, nhấc chăn lên, quả nhiên, trên giường là một quả táo đang nằm an tĩnh trên đấy. Ba năm nay, quả táo ngây ngô đã trưởng thành không ít, nhìn qua hơi hơi phiếm hồng, so với trước kia nhìn càng mê người hơn.

Bàn tay Trọng Vũ xoa xoa quả táo, lại phát hiện thân mình quả táo giật giật, sau đó nhanh như chớp lăn vào bên trong.

Trọng Vũ bật cười, cầm lấy quả táo đặt trong lòng bàn tay mình, khẽ cười nói: “Làm sao vậy?” Ba năm nay, tiểu đồ nhi rất ít khi biến về nguyên hình.

Nằm ở trong lòng bàn tay của sư phụ, thân mình Đường Táo giật giật, bất mãn lẩm bẩm một tiếng.

Trọng Vũ thấy tiểu đồ nhi không nói lời nào, bàn tay đưa lên, đem quả táo ném sang một bên, trong giây lát, quả táo hương vị ngon giòn liền biến thành một tiểu cô nương đáng yêu nũng nịu. Có lẽ vừa rồi ở trong chăn quá lâu, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng cả lên, càng thêm vẻ khả ái.

“Sư phụ, đồ nhi…. Đồ nhi muốn đi Phượng Ngự Sơn mấy ngày, được không?” Đường Táo không nhìn Trọng Vũ, lông mi rũ xuống, nhỏ giọng hỏi.

Có lẽ đã nhận ra sự khác thường của tiểu đồ nhi, Trọng Vũ nằm xuống bên cạnh Đường Táo, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng, để nàng đối diện với chính mình, “Trước đó vài ngày không phải đã qua đấy rồi sao?”

Đường Táo nhìn sư phụ gần trong gang tấc, nhu thuận nói: “Đồ nhi nhớ Đào Đào.”

Nghe thấy lời này, Trọng Vũ có chút không vui, động tác trên tay dừng lại một chút, bất mãn nói: “Có vi sư ở đây, còn chưa đủ sao?” Nhớ quả nho kia làm cái gì?

Nếu là ngày thường, Đường Táo tất nhiên là nói “Đủ rồi” rồi vui vẻ cùng sư phụ, chỉ là trước mắt tâm tình của nàng không được vui, liền nói: “Sư phụ có mỹ nhân hầu hạ, tất nhiên là đủ rồi.”

Nghe thấy thế, Trọng Vũ ngẩn người, lúc sau mới hiểu được lời đồ nhi nói, thoáng hiểu một chút, cong cong môi, nói: “Ngươi nhìn thấy.”

Thấy sư phụ vui vẻ như vậy, trong lòng Đường Táo càng cảm thấy khó chịu, ba năm này được sư phụ nuông chiều, liền không thèm quayđầu lại nhìn hắn. Tuy rằng nàng biết rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ có sư nương, nhưng cứ tưởng tượng đến việc sư phụ sẽ cùng cô nương khác thân cận, nàng liền không thoải mãi.

….. Nàng như thế nào lại ích kỷ như vậy?

“Vi sư nào muốn mỹ nhân nào đâu.” Hắn trước nay đều không thích những nữ nhân đó.

Lời này Đường Táo không tin, con ngươi sáng lấp lánh, nghiêm túc hỏi: “Vì sao sư phụ lại nhìn ngắm các nàng nghiêm túc như vậy?” Nàng cố ý đi ngang qua đó, sư phụ cũng không thấy nàng, còn nói không thích…

“Vi sư chỉ tò mò.”

Đường Táo khó hiểu chớp chớp mắt: “Tò mò cái gì?”

Trọng Vũ nhìn vào đôi mắt của tiểu đồ nhi, đem khuôn mặt nàng nhéo từ trái qua phải, rồi sau đó dọc theo cổ nàng đi xuống, chậm rãi mở miệng: “Điều vi sư tò mò là…” Hắn nói xong, giương mắt  thoáng nhìn qua Đường Táo, tiếp tục nói: “Tiểu Táo, vi sư tò mò, ngực ngươi sao lại lớn quá vậy?…. Sờ lên lại mềm mềm nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.