Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 25: Kiểm tra




Đêm nay Nguyễn Kiều không hề chợp mắt.

Lâm Trạm uống ly sữa làm ấm bụng, đang ngủ thiếp đi trên ghế sofa ở phòng bao của câu lạc bộ.

Nguyễn Kiều ngồi trên ghế sofa nhỏ bên cạnh nghe nhạc, thỉnh thoảng Lâm Trạm trở mình, mền rơi xuống đất, cô sẽ đứng dậy nhặt lên giúp anh.

Chẳng biết tự lúc nào, Nguyễn Kiều hơi buồn ngủ.

Cô nhìn thời gian, đã 4 giờ 20 phút.

Lâm Trạm còn đang chìm trong giấc ngủ, Nguyễn Kiều đứng dậy đến gần, kéo chiếc mền xích lên chút, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.

Đi tới trước cửa sổ ngoài hành lang, Nguyễn Kiểu mở cửa sổ ra.

Nam Thành vào 4 giờ rưỡi sáng sớm tinh mơ, đèn đường vẫn còn sáng nhè nhẹ, nhưng ánh vàng ấm đấy đã dần đổi màu không còn phân biệt rõ do mặt trời sắp bừng sáng.

Chính là khoảnh khắc ban đêm và bình minh đang luân chuyển, bầu trời còn lẫn màu xám trắng lờ mờ.

Nhìn xuống từ cửa sổ, trong quán bar bên kia đường, có cặp trai gái say rượu choàng vai nhau đi ra ngoài, họ bước đi loạng choạng, dường như cô gái muốn nôn mửa, bất chợt ngồi xổm ở ven đường.

Xe taxi tình cờ chạy ngang qua dừng lại cạnh bọn họ, bóp kèn hai tiếng.

Người đàn ông tiến lên nói chuyện, có lẽ không hài lòng với giá cả, nên phất tay từ chối.

Đèn bảng hiệu của cửa ăn khuya cách đó không xa vẫn chớp tắt, giá nướng thịt ở ngoài đã tắt lửa, xung quanh là những chai bia, túi nilon, hộp đồ ăn rơi lung tung.

Đây là cảnh yên bình hiếm thấy khi trời còn tờ mờ sáng ở Nam Thành.

Nguyễn Kiều nhìn đến thất thần.

Cô biết, chưa được bao lâu nữa thì công nhân bảo vệ môi trường sẽ cầm cây gắp và chổi đến quét dọn.

Đợi đến khi trời sáng hẳn, quang cảnh vào lúc bảy tám giờ, cửa tàu điện ngầm và trạm xe buýt sẽ nghênh đón một nhóm người đi làm tiến vào, họ sẽ kẹp cặp công văn, hoặc mang đôi giày cao gót, mặc trên người bộ váy tinh tế, bước đi vội vàng.

Khi đó, Nam Thành mới được xem như là chào đón một ngày mới ồn ào tấp nập.

Nguyễn Kiều đang đứng yên thật lâu bên cửa sổ, cơn gió buổi sáng vào ngày đông vẫn mang theo cái lạnh thấu xương, gió lạnh thổi qua mặt làm tỉnh cơn buồn ngủ.

Nhìn một lát, cô từ từ khép cửa sổ lại.

Nhưng vừa quay đầu, chỉ thấy Lâm Trạm xoa đầu đi tới phía cô.

Lâm Trạm còn buồn ngủ, thấy cô quay đầu, thuận miệng hỏi, “Dậy sớm làm gì thế?”

Nguyễn Kiều mím môi, không trả lời.

Lâm Trạm ngáp một cái, vừa vặn eo bẻ cổ vừa đến gần, anh cụp mắt quan sát Nguyễn Kiều, mới phát hiện dưới mắt cô có quầng thâm nhàn nhạt.

Lâm Trạm hơi kinh ngạc, anh hỏi, “Này, em gái nấm lùn, cậu không có ngủ à?”

Nguyễn Kiều vẫn không lên tiếng.

Anh lại gần, “Cậu không ngủ thật à?”

Nguyễn Kiều lấy tay đẩy anh ra, khẽ nhìu mày.

Cô không nể mặt, giọng nói không lớn, “Cậu đừng nói chuyện nữa, còn chưa súc miệng, thối muốn chết.”

Lâm Trạm nghe vậy, hà hơi hai cái rồi tự mình ngửi thử.

Anh làm mặt vô tội, “Không có thối mà, đừng có nói bậy.”

Mặt Nguyễn Kiều vẫn là vẻ ghét bỏ.

Lâm Trạm thỏa hiệp, “Được được được, tớ dẫn cậu đi rửa mặt.”

Nói xong, anh nhìn thời gian, rồi nói, “Rửa mặt xong tớ đi tính tiền, rồi trở về trường.”

“Ồ đúng rồi, sáng hôm nay cậu không có tiết phải không? Vậy cậu trở về phòng ngủ một giấc đi.”

Sự sắp xếp này không có vấn đề gì, Nguyễn Kiều khẽ gật đầu, xem như là đồng ý.

Trở về trường học, Nguyễn Kiều nằm ở trên giường ngủ một giấc tới trưa.

Chiều còn phải học tiết tâm lý học tập thể.

Thi thể dục xem như là màn mở đầu của kiểm tra cuối kỳ, từ từ mấy môn khác cũng bắt đầu ra đề kiểm tra, kiểm tra cũng là việc khiến học sinh cuống cuồng vạch ra trọng tâm cho bản thân mình.

Đối với chuyên ngành ngôn ngữ Hán của Nguyễn Kiều, năm nay chỉ có bốn môn kiểm tra, trừ hai môn tiếng Anh và Tư duy, môn học chung cùng với hai môn chuyên ngành ra, còn lại đều kiểm tra.

Không ít bạn bên ngành khác rất hâm mộ họ, thi ít như vậy thật là tốt.

Nhưng nếu để Nguyễn Kiều chọn lựa, cô thà tham gia kiểm tra, chứ cũng không muốn làm những đề vừa nhàm chán vừa lãng phí thời gian.

Hở tí là viết tiểu luận 3000 chữ, tất cả các bài viết đều vô nghĩa, chắp vá từ trên mạng, bệnh hình thức quá mức.

Đương nhiên, cũng có những môn không bệnh hình thức thế này, ví dụ như tiết tâm lý học tập thể vào chiều nay.

Tiết đầu cô vẫn giảng bài bình thường, vừa vào tiết thứ hai, cô đã bắt đầu ra đề kiểm tra.

Kỳ kiểm tra tâm lý học tập thể năm nay yêu cầu mỗi tổ đều chọn nội dung tự do, đề ra một vở kịch tâm lý, nộp bằng hình thức video clip.

Sau khi đề xuất nội dung kiểm tra, trong lớp chợt kêu gào.

Nguyễn Kiều cũng hơi nhức đầu, vốn đang buồn ngủ, nhưng lời này của cô quả thật như sấm sét san bằng cả một vùng đất phẳng, cơn buồn ngủ đều bị dọa sợ mà chạy mất.

Làm gì cũng được, nhưng tại sao lại là quay kịch tâm lý?!

Cho dù dưới bục oán trách ra sao, cô Từ cũng không đổi ý, nói xong nội dung kiểm tra bèn chia nhóm bắt đầu thảo luận.

Cô ấy nói: Mỗi người đều phải được phân công rõ ràng, bởi vì thành viên trong nhóm không học cùng lớp, nên nhóm trưởng phải sắp xếp thời gian ổn thỏa để cùng quay phim.

Nguyễn Kiều nhìn thành viên của nhóm mình, có hơi bất lực.

Lâm Trạm và Giang Thành cứ ngủ suốt, sắp ngã xuống bàn, tuy Tống Loan Loan không ngủ, nhưng lại đang nghịch điện thoại.

Ba người bạn trong lớp mình đều nghiêm túc nghe cô giáo sắp xếp, còn Trần Dương Dương thì không đến lớp.

Nguyễn Kiều nhìn thời gian, nhẹ giọng than thở.

Cô cầm một quyển sách rất mỏng, cuốn lại khẽ đập vào đầu Giang Thành và Lâm Trạm, “Này thức dậy, thức dậy, họp nè!”

Tống Loan Loan vừa gõ chữ vừa gật đầu, lơ đãng đáp: “Được được được, mau lên...”

Miễn cưỡng làm người ở đó tỉnh lại, nhưng Nguyễn Kiều bắt đầu nói chuyện thì mọi người đều có vẻ không mấy hứng thú.

Nguyễn Kiểu cảm thấy bất đắc dĩ.

Cô kìm nén hỏi: “Đầu tiên chúng ta cần có kịch bản trước, mọi người có đề xuất gì hay về kịch bản không?”

Im phăng phắc.

Qua một lúc, một bạn nữ trong nhóm nhỏ giọng nói, “Nguyễn Kiều, nghe nói cậu viết văn không tệ, nếu không thì cậu viết kịch bản đi, cậu định viết như thế nào?”

Vừa nói xong, mấy người đang nghe cũng đều phụ họa theo.

Mí mắt Lâm Trạm lại sụp xuống, Giang Thành đã nằm lên bàn mất rồi.

Tống Loan Loan nhìn bọn họ, rồi quay đầu nhìn Nguyễn Kiều, “Kiều Kiều, cậu quyết định đi, cậu làm thế nào thì tụi tớ diễn thế đấy, tụi tớ nhất định không có ý kiến.”

“...”

Chỉ có thể như vậy.

Quả thật tối qua chơi hơi quá, Nguyễn Kiều cảm thấy lúc này mà thảo luận, có lẽ cũng không có kết quả nào tốt hơn.

Cô lên tiếng, “Vậy hai ngày này tớ sẽ viết kịch bản tổng quát, đến lúc đó sẽ gửi mỗi người một bản, chúng ta sẽ thảo luận chỗ nào có thể thay đổi, rồi sẽ phân công cho mọi người, ừm... vậy thứ ba tuần sau nhé, tối thứ ba tuần sau chúng ta sẽ họp với nhau, các cậu bên lớp Hán ngữ đối ngoại cũng có thời gian, sao nhỉ?”

Bốn người gật đầu như giã tỏi, hai người kia ngủ say như chết.

Nguyễn Kiều cảm thấy đầu đau âm ỉ.

Mấy ngày nay, Nguyễn Kiều phải ôn tập bài chuyên ngành, phải viết bài thi tiếng Anh, còn phải viết kịch bản tâm lý, thật là bận đến mức chân không chạm đất.

Đợi đến ngày thứ ba họp, nỗi mệt mỏi trong một khoảng thời gian gộp lại càng đạt đến đỉnh điểm, ngay cả trong lòng cũng rất mệt.

Đã đúng 7 giờ rưỡi, nhưng chỉ có ba người bạn cùng lớp tới tham gia đúng giờ.

Tống Loan Loan đi mua trà sữa, đến muộn 10 phút, dù gì cũng coi như là có đến.

Còn Lâm Trạm và Giang Thành không thấy bóng dáng đâu, Trần Dương Dương càng không quan tâm đến chuyện này.

Nguyễn Kiều không hiểu, rõ ràng đã gửi tin nhắn cho Trần Dương Dương, cũng nhờ Tống Loan Loan gọi điện thoại, lúc gọi điện cô cũng có ở bên cạnh nghe, Trần Dương Dương không thể nào không biết.

Đứng ở bên ngoài phòng học vắng vẻ, Nguyễn Kiều gọi điện cho Lâm Trạm, điện thoại vang lên rất lâu, không có ai nghe máy, cô gọi lại lần nữa, cũng giống như thế.

Tống Loan Loan cũng gọi điện thoại cho Trần Dương Dương, nhưng Trần Dương Dương lại nhận máy rồi vứt câu “Không rảnh” và trực tiếp ngắt máy.

Tống Loan Loan vô tội nhìn cô, trong lòng cũng cảm thấy hơi khó xử.

Không nhìn ra trên mặt Nguyễn Kiều có biểu cảm gì, cô nhẹ nhàng nói, “Không sao đâu.”

Cô không có ý định đợi thêm nữa, gửi kịch bản đã in xong cho bốn người, cứ dựa theo quy trình bình thường mà tiến hành thảo luận.

Mấy người đã đến cũng rất phối hợp.

Lúc kết thúc, Nguyễn Kiều nói.

“Vậy tạm thời chúng ta cứ quyết định như vậy trước, nếu các cậu ấy không muốn đến diễn, vậy xem như trong nhóm chúng ta không có mấy người này, nếu như đồng ý, chúng ta sẽ phân công sơ trước, hôm nay mọi người vất vả rồi, vô cùng cảm ơn, cảm ơn các cậu.”

Nguyễn Kiều đứng dậy cúi chào.

Cuộc thảo luận kết thúc, Tống Loan Loan hỏi cô có muốn cùng trở về phòng ngủ không, nhưng Nguyễn Kiều lắc đầu từ chối, “Tớ muốn đến thư viện đọc sách một lát.”

Tống Loan Loan thấy tâm trạng cô không tốt, nên cũng không nói gì nữa, tự mình quay trở về trước.

Đợi mọi người đều rời khỏi, Nguyễn Kiều lặng lẽ bước ra tòa nhà dạy học.

Nhưng cô không đến thư viện, mà là đến sân thể dục chạy bộ.

Sau khi chạy đúng 10 vòng thì cô mới dừng lại.

Cô hơi kiệt sức, lấy tay đỡ đầu gối đứng thở dốc.

Gió rất lạnh, khiến những giọt mồ hôi ngưng đọng lại, dừng tuôn xuống.

Nguyễn Kiều đứng yên nghỉ ngơi một lát, rồi chạy dọc sân thể dục thêm hai vòng nữa, đợi đến khi hô hấp dần ổn định, cô mới trở về phòng ngủ.

Sau khi trở về phòng, cô vẫn như thường ngày tắm rửa, viết nhật ký, đọc sách, rồi đi ngủ.

Tối nay trong phòng chỉ có một mình cô, lúc nãy Tống Loan Loan nói trở về phòng ngủ, chắc là chỉ quay về lấy đồ rồi ra ngoài liền.

Nguyễn Kiều nằm trên giường, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, cứ một chốc lại gõ một lần.

Cô không quan tâm, di động cũng đã tắt máy từ sớm.

Cô cũng không bất ngờ khi nghe thấy tiếng gõ ở bên phòng ngủ bên cạnh.

Bởi vì không nhận đươc câu trả lời, Lâm Trạm đành phải mở lỗ điều hòa ra, nói chuyện với cô.

“Này, Quả Hồng muội muội, sao cậu không mở cửa? Cũng không nhận điện thoại, giận rồi à?”

“Tớ quên thật mà, cứ tưởng hôm nay là thứ hai.”

“Không thì cậu cứ hẹn một ngày nữa nhé? Hoặc là cứ sắp xếp đại cho tớ và Giang Thành, tớ bảo đảm với cậu là tụi tớ sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

“Thật ra đều do Giang Thành ngốc nghếch, nhất quyết muốn đi chơi bóng, nếu không chơi bóng thì sao tớ có thể quên được chứ?”

Vừa mới dứt lời, Giang Thành mặt không quan tâm lập tức bỏ chơi game sang một bên, la lớn về phía lỗ điều hòa.

“Ôi, em gái Kiều, chuyện này không phải tại tớ, Lâm Trạm không biết xấu hổ! Rõ ràng tự cậu ấy nói hôm nay là thứ hai, tớ vô tội mà.”

Lâm Trạm quay đầu, “Mẹ nó, câm miệng đi, nói nhiều như vậy thì cậu đi thi hùng biện đi.”

Giang Thành cảm thấy mình rất oan ức.

“Có thật vậy thì tớ mới nói, đúng không.”

Cậu nâng cao giọng, “Này, em gái Kiều, không phải lỗi của tớ thật, tớ ở trong phòng ngủ thật mà, chuyện này là do bạn cùng phòng của tớ, oan cho tớ quá, em gái Kiều, cậu thanh khiết, thông minh, xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ nhìn rõ mọi việc mà đúng không, đều là tên đáng ghét Lâm Trạm, tớ là sinh viên ba tốt, ăn nói văn minh lịch sự, nhiệt tình với hoạt động tập thể, làm sao mà tớ có thể không tham gia hoạt động này chứ!”

Lâm Trạm ném một chiếc dép qua, “F*ck, cho cậu chút không khí để thở, vậy mà cậu còn được một tấc muốn tiến lên một thước, lại còn tuôn ra mấy câu thành ngữ, cậu có khả năng như vậy thì sao không chuyển qua khoa Trung Văn luôn đi!”

Nguyễn Kiều nghiêng người dựa lưng vào tường, những câu trách mắng lẫn nhau của Lâm Trạm và Giang Thành đều lọt vào tai, không thể nghe rõ hơn nữa.

Cô níu chặt mền.

Không biết tại sao, sự tức giậm kìm nén trong lòng đều đã từ từ biến mất.

Ý định ban đầu của cô là mình sẽ xúc động mở cửa, cãi tay đôi với Lâm Trạm, trút giận lên Lâm Trạm, trách cứ các cậu ấy không đúng giờ, không thực hiện đúng lời hẹn. Nếu như nóng giận như thế, có thể cô sẽ nói bừa, nói ra những lời đại loại như các cậu không thích học thì đừng có làm liên lụy tới người khác.

Cũng không biết tại sao, bây giờ… một chút tức giận cũng không có.

Lâm Trạm và Giang Thành cãi nhau xong, lại bắt đầu nói chuyện với Nguyễn Kiều.

“Quả Hồng muội muội, đừng có giận nữa mà, cậu có nghe qua câu này chưa? Cô gái hay cười, vận may sẽ không tệ. Nếu như lúc nào cậu cũng mặt mày đăm chiêu khó chịu, ra ngoài rất có khả năng bị cướp bóc.”

“Nè, tớ nói thật đó, không phải cậu ngủ mất rồi chứ?”

Lâm Trạm lảm nhảm một lát, rồi nhét một chai Yakutl qua lỗ.

Sau đó là từng viên chocolate Ferrero được ném qua.

“Yakutl là quà hối lỗi của Giang Thành ngốc nghếch keo kiệt tặng cậu đấy, nhìn tớ phóng khoáng chưa, cả hộp chocolate nhét vào không vừa rồi, cậu nhận lấy đi.”

Sau khi ném chocolate Ferrero xong, Lâm Trạm lại kêu lên: “Này, Quả Hồng muội muội, chỗ tớ còn có cái gì mà, nhãn hiệu tên r, o, y quái quỷ gì đó mà tớ không biết, cả hộp còn nguyên tem, sáng mai đưa cho cậu nhé?

Nguyễn Kiều không lên tiếng, cầm viên chocolate mở vỏ ra, đưa vào trong miệng.

Lâm Trạm nói không ngừng, cuối cùng, Nguyễn Kiều xoay người, khẽ gõ vào vách tường.

“Này, cậu đừng làm ồn nữa, phòng khác đều ngủ rồi.”

Giọng Lâm Trạm hơi nâng cao lên, “Nhóc nấm, cuối cùng thì cậu lên tiếng rồi hả, có phải tha thứ cho tớ rồi không?”

Nguyễn Kiều mở di động, gửi file văn bản qua cho Lâm Trạm.

Giọng của cô rất nhẹ, nghe qua rất nghiêm túc.

“Tớ gửi kịch bản cho cậu, lúc nãy cậu nói cứ sắp đại cho cậu và Giang Thành, diễn thế nào cũng được, vậy các cậu một người đóng vai cây nấm, một người đóng vai quả hồng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.