Hàm Quang

Chương 14




Editor: Liêu

Beta: Mạc Y Phi

Hà Điền Điền rất tò mò cái gọi là "cách" của Hàm Quang.

Hàm Quang bảo cô lấy điện thoại ra tìm phần mềm Dianping, sau đó ấn vào chuyên mục ẩm thực. Hà Điền Điền làm theo.

"Rồi sao nữa?"

"Ở đây có rất nhiều đồ ăn thử miễn phí."

Khu đồ ăn thử miễn phí của phần mềm Dianping hoàn toàn khác khu đồ ăn miễn phí ở siêu thị. Đồ ăn miễn phí ở đây là hoạt động mở rộng tuyên truyền của các nhà tài trợ, thông qua hình thức rút thăm trúng thưởng mà cung cấp cho người dùng một số lượng phiếu ăn thử miễn phí. Sau khi ăn xong người tiêu dùng sẽ viết một ít cảm tưởng về đồ ăn cho những người khác tham khảo.

Phần ăn được thay thế tương đương với tiền một bữa ăn, tuy rằng người tham gia hoạt động rất nhiều nhưng số phần ăn phát ra lại có hạn, tỷ lệ trúng thưởng vô cùng thấp.

Hà Điền Điền nhíu mày: "Anh nói thì đơn giản, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ trúng thưởng đồ ăn cả."

"Bởi vì trước kia cô chưa có tôi."

Đồ tự luyến. Hà Điền Điền lại muốn giơ ngón giữa với anh.

Hàm Quang tìm được hai nhà hàng sẽ kết thúc hoạt động vào đêm nay rồi đăng ký cho Hà Điền Điền. Hà Điền Điền nửa tin nửa ngờ, cất canh vịt hầm chưa ăn xong vào tủ lạnh. Nếu Hàm Quang không đáng tin, ít nhất sáng mai cô còn có thứ để ăn. =.=

Ngày hôm sau khi rời giường, Hà Điền Điền nhận được tin nhắn trúng thưởng của nhà hàng.

[Việt Vị Hiên]: Chúc mừng quý khách đã trúng một bữa sáng trị giá 288 đồng! Mã sản phẩm là 563201789541. Phần thưởng có giá trị đến ngày 31 tháng 1 năm 2067.

[Cua Ông Lý]: Chúc mừng quý khách trúng thưởng một phần cua lớn dành cho hai người ăn trị giá 1988 đồng. Mã sản phẩm là 563201712864. Phần thưởng có giá trị đến ngày 31 tháng 12 năm 2066.

Ông trời ơi!!!!

Từ trước đến nay, phần thưởng cao nhất mà Hà Điền Điền nhận được là "mua 1 tặng 1" trị giá 12 đồng. Hai lần trúng thưởng liên tục hôm nay đã thay đổi số phận trước giờ của cô. Cô kích động chắp tay: "Cua lớn cua lớn!! Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!"

Hàm Quang khoanh tay dựa vào cửa, mặt không cảm xúc nhìn cô gái đang điên cuồng kia.

Hà Điền Điền vô cùng vui vẻ, nhất thời kích động cầm tay Hàm Quang hôn một cái: "Cảm ơn cảm ơn!! Cua lớn!"

Hàm Quang hơi sửng sốt.

Còn cô đã nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

...

Buổi trưa Hà Điền Điền ăn cơm cùng mấy người chị Anh Đào, ngồi trong phòng họp ăn cơm hộp đơn giản. Cô giơ tin nhắn báo trúng thưởng cho mọi người xem, ngoài hâm mộ mọi người cũng chỉ hâm mộ.

Chị Anh Đào hỏi: "Điền Điền, em muốn ăn tối với ai?"

"Không biết." Hà Điền Điền lắc đầu: "Một người ăn thì lãng phí quá, mà em lại không có bạn trai."

"Tôi cũng không có bạn trai."

Một người khác cũng thò đầu qua nói: "Tôi chưa có bạn gái."

"Tôi cũng chưa có..."

Mọi người đều nhanh mồm kêu khổ, hơn một nửa người ngồi đây đều là chó độc thân.

Đây đúng là thời đại kì diệu. Rõ ràng khoa học kĩ thuật phát triển vượt bậc, vật chất và tinh thần của người dân đều đầy đủ, thế mà càng ngày càng nhiều người trở thành chó độc thân.

Chị Anh Đào khẽ đẩy Lưu Hiểu Phong đang cúi đầu ăn cơm bên cạnh, hỏi: "Lưu Hiểu Phong, cậu có bạn trai chưa?"

Lưu Hiểu Phong đỏ mặt: "Em, em thẳng mà."

"Ồ, vậy cậu có bạn gái không?"

"Không có."

Chị Anh Đào bắt đầu trêu anh ta: "Tốt tốt, Điền Điền cũng chưa có bạn trai. Nếu hôm nay cô ấy mời cậu ăn cua lớn, cậu có muốn lấy thân báo đáp không?"

Hà Điền Điền dở khóc dở cười: "Chị Anh Đào, lúc chị muốn bán em thì có thể nói trước với em một tiếng không...."

Mặt Lưu Hiểu Phong càng đỏ hơn, chỉ biết cúi đầu ăn cơm.

Hà Điền Điền thực sự không đành lòng lãng phí đồ ăn ngon, nghe chị Anh Đào xúi giục thêm vài câu, cô quyết định chơi trò bốc thăm trúng thưởng. Chọn ra một người trong đám đồng nghiệp, mời người ta ăn cua cùng mình. Mọi người nghe thấy liền xoa tay ồn ào muốn tham gia náo nhiệt.

Hà Điền Điền đếm số người, sau đó phát tiền lì xì vào nhóm chat của cả nhóm. Hình thức rất đơn giản, ai nhặt được nhiều tiền lì xì nhất chính là vận may tốt, có tư cách ăn cua.

Tốc độ tay của chị Anh Đào rất nhanh, lần đầu tiên đã cướp được tiền lì xì.

Cô ấy vừa nhìn thấy tổng tiền của tất cả đống lì xì thì cằm suýt nữa rơi xuống đất: "Điền Điền, sao trong lì xì chỉ có 0.28 đồng vậy? Thế này...." Cũng quá ít rồi? Còn chưa đủ 1 đồng cho tròn luôn....

Hai mắt Hà Điền Điền đẫm lệ nhìn cô ấy: "Chị Anh Đào, chị phải tin em, đây đã là toàn bộ tài sản của em rồi..."

Nỗi đau của tôi, các người vĩnh viễn không hiểu được đâu. QAQ

Chị Anh Đào vô cùng khó khăn để tin rằng vẫn có người nghèo đến nỗi chỉ còn 0.28 đồng, nhưng cô ấy lại tương đối tin tưởng nhân phẩm của Hà Điền Điền, cảm giác Hà Điền Điền không phải là người keo kiệt đến vậy.... Chị Anh Đào thấy khó hiểu, lắc đầu hỏi: "Vậy phải làm sao đây? Em có cần giúp gì không?"

"Không cần. Dù sao cũng sắp phát lương rồi."

"Vậy bữa sáng ngày mai em định thế nào?"

Hà Điền Điền nắm chặt tay, quyết tâm nói: "Em đã đăng ký tham gia hoạt động trúng thưởng ăn thử ở Đệ Nhất Cháo và quán thịt Leng Keng, hy vọng ngày mai sẽ trúng thưởng."

Mọi người: "..."

Từng gặp người có dã tâm lớn, nhưng chưa thấy ai có dã tâm lớn đến vậy...

Chị Anh Đào đành phải nói: "Ngày mai nếu không trúng thưởng thì nói với chị một tiếng, chị sẽ mua sữa đậu nành cho em."

"Được ạ, cảm ơn chị Anh Đào."

Chị Anh Đào gõ mặt bàn: "Được rồi, giờ nói chuyện cua lớn trước đã. Ơ, sao còn có người chưa cướp tiền lì xì? Để tôi xem ai nào... Lưu Hiểu Phong? Sao cậu còn chưa cướp tiền lì xì?"

Một đồng nghiệp tên Ngải Đức Hoa nói: "Cậu ta không cần cướp nữa, tất cả chúng ta cộng lại mới được 0,14. Riêng của Lưu Hiểu Phong đã là 0,14 rồi. Cậu ta chính là người may mắn nhất."

Lưu Hiểu Phong chậm rãi ngẩng đầu từ hộp cơm lên, vô tội nhìn qua chị Anh Đào rồi lại nhìn sang Hà Điền Điền.

Hà Điền Điền đã leo lên lưng cọp cũng khó lòng leo xuống, đành phải kiên trì nói: "Vậy, Lưu Hiểu Phong, anh có muốn ăn cua với tôi không?"

Lưu Hiểu Phong do dự 2 giây rồi gật đầu: "Được."

Cuộc hẹn được lên lịch như vậy.

...

Nhà hàng "Cua Ông Lý" nằm ở tầng trên của một trung tâm thương mại lớn. Ngồi bên cạnh cửa sổ có thể thấy mặt hồ xa xa, hoàng hôn chiếu xuống nước tạo nên những vệt màu lấp lánh, tàu cao tốc vững vàng chạy bên hồ, cái bóng lúc ẩn lúc hiện, tựa như đuôi một con cá kiếm tự do tự tại.

Cảnh đẹp lại có thêm đồ ăn ngon mang đến cho người ta cảm giác đây là một cuộc hẹn hò.

Hà Điền Điền và Lưu Hiểu Phong đều ít khi đi ăn một mình cùng bạn khác giới, hai người ngồi với nhau đều có cảm giác cứng nhắc.

Hà Điền Điền không chịu nổi, phải tìm chủ đề nói: "Bình thường khi tan làm anh hay làm gì?"

Lưu Hiểu Phong là dân kĩ thuật điển hình, không đi làm thì lên mạng chơi game, xem hoạt hình, xem phát sóng trực tiếp. Rồi còn sửa đồ điện, sửa di động, sửa người máy...

"Nếu máy tính cô bị hỏng thì tôi sẽ sửa cho cô." Anh ta nói.

"Được đấy, cảm ơn nhé."

Lưu Hiểu Phong suy nghĩ một chút, lại nói: "Bình thường tôi cũng hay chú ý đến khoa học kĩ thuật."

"Ồ? Ví dụ như?"

"Ví dụ như bộ não trí tuệ nhân tạo."

Hà Điền Điền cảm nhận được rõ ràng, khi nói đến đề tài này, mắt anh ta sáng rực. Cô liền nói: "Cái này tôi có nghe qua nhưng không hiểu lắm. Não trí tuệ nhân tạo và bộ não của con người đều như nhau à?"

"Nói thế cũng không sai lắm. Tuy rằng cấu tạo của nó khác với bộ não con người, nhưng các loại hành vi, logic, tình cảm đều có phần giống bộ não con người. Cho nên mới được gọi là "Bộ não trí tuệ nhân tạo", cái này tương đối giống với Trí tuệ nhân tạo máy tính."

Hà Điền Điền có cảm giác không thể tưởng tượng nổi: "Thật sự có loại trí tuệ nhân tạo này ư?"

"Tuy bộ não trí tuệ nhân tạo có thể ngược dòng nghiên cứu lại từ hơn nửa thế kỉ trước, nhưng mà tới nay cũng chỉ là một khái niệm. Trước mắt con người còn chưa thể phát minh ra bộ não trí tuệ nhân tạo. Thật ra về bộ não trí tuệ nhân tạo này, từ trước tới nay luôn có nhiều luồng ý kiến trái chiều. Có người tin loài người sẽ phát minh ra được bộ não trí tuệ nhân tạo này, có người lại khẳng định đây chỉ là một khái niệm rỗng. Khoa bộ não trí tuệ nhân tạo của Viện nghiên cứu là một lĩnh vực trọng điểm, bọn họ có đội ngũ khổng lồ, chuyên nghiên cứu về bộ não trí tuệ nhân tạo."

Anh ta nhắc đến lĩnh vực mình yêu thích, ngữ điệu cũng nhanh hơn hẳn. Hà Điền Điền không hứng thú lắm với loại khoa học kĩ thuật, nói đúng hơn là khoa học viễn tưởng, cô lễ phép hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó còn trong giai đoạn nghiên cứu."

"Ồ."

Lưu Hiểu Phong không nhịn được bắt đầu giảng giải cho Hà Điền Điền hiểu về những khó khăn mà đoàn đội gặp phải. Hà Điền Điền nghe đến đây đã ngu người hoàn toàn. Đối lập với Lưu Hiểu Phong thao thao bất tuyệt, Hà Điền Điền ngồi ngẩn người như thiểu năng trí tuệ.

Cô ngáp một cái: "Chúng ta... Đổi đề tài đi?"

"Được, được..." Lưu Hiểu Phong hơi ngượng ngùng, "À, cô biết Phương Hướng Bắc không?"

"Có nghe qua. Hình như là phú nhị đại chuyên nghiên cứu ngầm."

"Tôi nghi ngờ thứ bọn họ nghiên cứu chính là bộ não trí tuệ nhân tạo."

Lại nữa...

Hà Điền Điền nhàm chán hỏi lại: "Vậy à?"

"Ừ. Viện nghiên cứu ngầm của bọn họ có một người đã chết tên là Mộc Xuân Phong. Cư dân mạng tìm ra người đó từng là tiến sĩ của khoa nghiên cứu bộ não trí tuệ nhân tạo. Mộc Xuân Phong là thiên tài, 21 tuổi đã cầm bằng tiến sĩ trong tay, vốn có cơ hội làm việc trong viện nghiên cứu, không hiểu vì sao lại không làm, sau đó tự đi nghiên cứu khoa học. Tôi đã từng đọc được trong sách, hồi cấp 3 anh ta giống như truyền thuyết. Cho nên dù đã qua 10 năm nhưng vẫn có nhiều người có ấn tượng sâu với anh ta."

Hà Điền Điền vẫn tương đối hứng thú với bát quái, nghe thấy vậy thì há to miệng: "Thật ư? Tiếc quá, sao anh ta lại chết?"

"Cảnh sát không công khai. Nhưng tôi nghe nói...."

Lưu Hiểu Phong hạ giọng mình xuống mức thấp nhất: "Nghe nói là do tiếp xúc với dòng điện cao thế."

"Hả?" Hà Điền Điền sợ đến mức hô lên một tiếng. Sợ người khác chú ý lại lập tức ngậm miệng. Cô cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại bị điện giật? Sét đánh ư?"

"Không phải. Chết ở trong nhà.... Anh ta bị điện ở phòng thí nghiệm giật chết."

"Tìm được hung thủ chưa? Sao có thể tàn nhẫn đến vậy..."

"Không biết. Chắc là chưa tìm được đâu. Nghe nói tư liệu của phòng thí nghiệm đều mất hết, camera cũng bị xoá, cảnh sát mời cao thủ đến cũng không phục hồi được. Còn những chuyện khác tôi không biết."

"Đáng thương quá!"

"Đúng vậy. Đáng tiếc, nếu còn sống thì năm nay anh ta cũng mới 31 tuổi, có khi còn nghiên cứu được bộ não trí tuệ nhân tạo."

Thế mà Lưu Hiểu Phong vẫn còn nhớ mãi đến bộ não trí tuệ nhân tạo, Hà Điền Điền cạn lời. Cô lại thấy có gì đó không đúng: "Tôi nghe nói cảnh sát không điều tra được họ nghiên cứu gì, vậy tại sao anh lại biết?"

"Tôi đoán."

Hà Điền Điền: =.=

Lưu Hiểu Phong lại nói: "Cảnh sát không thể điều tra được. Sau khi viện nghiên cứu xảy ra chuyện thì mọi người đều giải tán, căn bản không thể biết có những ai tham gia vào cơ sở nghiên cứu ngầm, chỉ bắt được Phương Hướng Bắc. Những người còn lại có lẽ đều cầm tiền rồi ngậm mồm, nếu cảnh sát không tìm đến tận nơi, có khả năng họ sẽ không lên tiếng. Bắt được Phương Hướng Bắc cũng không làm được gì, bởi bì toàn bộ dữ liệu camera đều bị xoá, cảnh sát không có bằng chứng, thế nên không lâu sau liền thả Phương Hướng Bắc."

"Cho nên đây là một vụ án chưa được giải quyết?"

"Có lẽ vậy, trừ khi sau này tìm ra nhân chứng khác."

Hà Điền Điền nghe chuyện này như nghe bát quái, sau khi biết chưa có tiến triển gì mới ném nó sang một bên, bắt đầu ăn gạch cua, chuyển sang đề tài khác.

Ăn cơm tối xong, Lưu Hiểu Phong đưa Hà Điền Điền về nhà.

Cô nói tạm biệt với anh ta, lúc chuẩn bị đi lên, bỗng nhiên nghe tiếng gọi: "Điền Điền."

Hà Điền Điền quay đầu nhìn lại: "Hả?"

"Nếu ngày mai cô không trúng thưởng, tôi có thể mời cô ăn cơm tối được không?"

"Được thôi." Hà Điền Điền cười, nghĩ thầm, nếu ngày mai không trúng thưởng, cô sẽ đấm Hàm Quang thành một đống sắt vụn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.