Hái Sao

Chương 21: Lòng riêng vương những đắng cay




Một đám mây đen từ xa tới, che kín bầu trời của Gia Hàng.

Cô quay lại nhìn Trác Thiệu Hoa.

Nếu nhìn lướt qua, sẽ tưởng rằng anh ngời ngời phong độ tướng quân, hơi thở bình ổn, vẻ mặt điềm nhiên. Nhưng nhìn kỹ, sẽ thấy lông mày anh nhíu lại. Đôi tay buông thõng lẽ ra phải thả lỏng, giờ đang co lại thành nắm đấm.

Hơn nữa anh đã đứng như vậy rất lâu rồi, chỉ là cô không phát hiện ra thôi.

Thủ trưởng rất căng thẳng?

Cô cũng cau có tít mày lại, người căng thẳng lẽ ra phải là cô, thủ trưởng đang làm gì vậy?

- Còn có thể gọi là gì? – Bà Gia trợn mắt, vẻ mặt đầy hoài nghi.

Ruột gan ông Gia bỗng thắt lại, da đầu tê rần, mỗi một lỗ chân lông trên người đều đang căng ra trong một nỗi đau quen thuộc.

Gia Hàng nhắm mắt lại, cắn môi, nói thẳng:

- Bố, mẹ, chị hai, con đã trưởng thành rồi. – Cô đưa Tiểu Phàm Phàm cho Trác Thiệu Hoa, cậu nhóc ở trong lòng cô lúc hôn lúc sờ mặt, lúc lại giật tóc, cô không tài nào nói cho tử tế được.

Cô gái trưởng thành và thiếu nữ vị thành niên khác nhau về bản chất. Cô gái trưởng thành làm chuyện gì cũng không thể dùng bất kỳ điều gì để bao biện cho bản thân hay chối bỏ trách nhiện, cô phải gánh chịu mọi hậu quả. Còn thiếu nữ vị thành niên vẫn có thể khóc tấm tức mà nói mình bị lừa, mọi lỗi lầm đã phạm phải đều là sai lầm của xã hội, không phải do mình.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Ý của câu này chính là tiền đề của sự việc: cô tình nguyện, chuyện này là trong sáng.

Trong nháy mắt, ông bà Gia và Gia Doanh đều á khẩu.

- Thực ra… – Gia Hàng ngẩng đầu lên, đám mây trên trần nhà càng lúc càng nặng nề. – Cũng chẳng phức tạp đến mức đó đâu! Chính là có một con kiến… gặp được một con voi, sau đó một hôm con kiến nói với con voi, em… có rồi, là của anh… Mấy tháng sau, ừm, một chú kiến voi chào đời!

Cô cười ha ha, chỉ vào Tiểu Phàm Phàm ở đằng sau.

Một tia nắng chói xuyên qua đám mây đen dày đặc, chiếu rọi muôn dặm vàng trên mặt đất. Khuôn mặt tuấn tú của Trác Thiệu Hoa giãn ra, ánh mắt lấp lánh dịu dàng.

Cô nhóc này luôn khiến anh mềm lòng, ấm lòng, động lòng!

Ông Gia và bà Gia cùng mặc niệm mười giây.

Gia Doanh thẫn thờ, như nhìn thấy có một đàn kiến đang đục từng cái lỗ nhỏ trong xương chị, mỗi cái lỗ đều tỏa khí lạnh, nước mắt ngập dần trong mắt.

- Về phòng trước đã. – Ông Gia là người lấy lại tỉnh táo trước tiên.

Con gái rượu chưa chồng đã chửa, rất nhiều bậc phụ huynh sẽ nghĩ tới vấn đề thể diện đầu tiên, họ thì không, nhưng đứng giữa đại sảnh nói về chuyện này, cũng chẳng có gì là vẻ vang cho lắm.

Gia Hàng vò đầu nhìn chị gái, cô làm chị đau lòng rồi.

Trác Thiệu Hoa khẽ vỗ vào vai cô, tỏ ý động viên.

Gia Doanh quay người đi lau nước mắt, chị chặn Trác Thiệu Hoa lại ở giữa phòng:

- Thiếu tướng Trác, đây là chuyện nhà chúng tôi, cấm người ngoài can dự.

Trác Thiệu Hoa biểu hiện lễ nghi ở mức độ cao nhất, lễ độ nho nhã nhưng vẫn vô cùng kiên quyết:

- Chị hai, chuyện này không nên để một mình Gia Hàng phải đối mặt, trách nhiệm phải cùng nhau gánh vác. Cô ấy nói cô ấy đã trưởng thành, chỉ là trưởng thành mà thôi, còn em hơn cô ấy mười tuổi, đâu chỉ là trưởng thành, mà phải nói là già dặn. Trách nhiệm có chia chính phụ, Hàng Hàng do chị nuôi lớn, cô ấy là người như thế nào, chị là người rõ nhất, cho nên xin đừng trách cô ấy. Làm cho Gia Hàng chưa cưới mà đã có thai là lỗi của em, không được sự đồng ý của bố mẹ và chị hai mà đã vội vàng kết hôn là lỗi của em, sinh Phàm Phàm ra không kịp thời thông báo cho mọi người là lỗi của em, dùng cách này khiến mọi người kinh ngạc lại càng là…

Bà Gia lảo đảo, ông Gia hoảng hốt đỡ lấy bà. Hai người âm thầm rơi lệ, không chỉ có con, mà còn cưới rồi, đúng là hậu sinh khả úy.

Gia Hàng gục đầu xuống, nghe nói sông Hoàng Hà bắt nguồn từ dãy Himalaya của Tây Tạng, ở đó nước trong suốt như gương, có thể đếm được từng viên đá dưới đấy, được mệnh danh là nước thánh. Cô nghĩ cho dù dùng nước thành đó để gột rửa bản thân, cô cũng không bao giờ lấy lại được danh dự trước đây.

- Tôi không phán xét nhân phẩm của cậu, bởi vì cậu không liên quan gì tới chúng tôi. – Gia Doanh thẳng thừng ngắt lời anh.

- Phàm Phàm, đây là bác hai, chúng ta chào bác đi. – Trác Thiệu Hoa mỉm cười, cúi đầu thơm Tiểu Phàm Phàm. Phàm Phàm thoạt nhiên phản đối dụi người vào lòng anh, sau đó mới quay mặt ra, nhếch miệng lên với Gia Doanh, nở một nụ cười miễn cưỡng và chóng vánh.

Gia Doanh không cười, chị hầm hầm nhìn Trác Thiệu Hoa, tự nhủ với lòng không được khinh địch. Chị đương nhiên sẽ tính sổ với người đàn ông này, nhưng chị phải hỏi cho rõ mọi việc trước đã.

Theo bản năng, chị ghét người đàn ông này. Nói là già dặn, vậy tại sao lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy?

Chị ra sức đẩy Gia Hàng vào bên trong, rồi sập mạnh cửa lại trước ánh mắt mong đợi của hai bố con kia.

Gia Hàng trợn tròn mắt, cuống quýt nhào ra cửa, không biết Tiểu Phàm Phàm có bị giật mình không?

- Em đứng lại cho chị. – Gia Doanh hét lên.

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên từ bên ngoài, trong nháy mắt, núi cao, ruộng nương đều hóa thành biển cả.

- Trẻ con có tội gì, con đúng thật là. – Bà Gia nói.

Trẻ con không có tội, nhưng nhìn thấy đứa trẻ, chị không cứng rắn được, cũng giống như chị năm xưa. Ông trời ơi, lẽ nào đây là định mệnh?

Ông Gia thở dài, ý tứ sâu xa:

- Doanh Doanh, lòng bố mẹ con đã hiểu chưa?

Gia Doanh bưng mặt khóc.

Ông Gia mở cửa ra, nói với Trác Thiệu Hoa:

- Cậu đứng ngoài đợi một lát, đưa đứa bé cho tôi!

Ông bé Tiểu Phàm Phàm lên.

Tiểu Phàm Phàm nước mắt đầm đìa cuống quýt tìm kiếm Gia Hàng, vừa nhìn thấy đã khóc nức nở.

- Bố, con xin lỗi. – Trác Thiệu Hoa gập người một góc chín mươi độ.

- Từ “xin lỗi” này quá nhẹ rồi. – Ông Gia lạnh lùng lắc đầu, rồi lại đóng cửa lại.

Tiểu Phàm Phàm lại lao vào lòng Gia Hàng, cô vỗ về mãi tiếng nức nở mới ngừng lại. Nhưng Tiểu Phàm Phàm lại ghét Gia Doanh, hễ nhìn thấy chị là kêu thét lên, ôm chặt lấy Gia Hàng, như sợ Gia Doanh sẽ nhốt Heo của cu cậu lại.

Gia Doanh bất lực ngồi vật xuống giường, thẫn thờ:

- Hàng Hàng, thực ra em không đi Nam Kinh, năm vừa rồi em vẫn luôn ở Bắc Kinh, em mang thai, đúng không?

Đây đã không còn là câu hỏi nữa, đáp án đang ngọ ngoạy trong lòng rồi. Gia Hàng hổ thẹn không nói lên lời.

- Nếu em và anh chàng thiếu tướng kia thật lòng yêu nhau, tại sau khi đó không nói với chị? Hạnh phúc của em quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác, chị sẽ không trách em đâu.

Gia Hàng cởi áo khoác cho Phàm Phàm, vừa rồi khóc nhiều quá, người cậu nhóc ướt sũng mồ hôi.

- Nói đi! – Giọng Gia Doanh bỗng vút lên, Tiểu Phàm Phàm sợ run bắn cả người.

Gia Hàng xoay người lại, không để Tiểu Phàm Phàm phải nhìn thấy Gia Doanh.

- Doanh Doanh, con nói nhỏ một chút. – Bà Gia đã không còn quan tâm đến ngọn nguồn sự việc nữa, làm ông bà ngoại và làm bố mẹ là hai tâm tư khác nhau. Làm bố mẹ, phải nghiêm khắc với con cái. Nhưng làm ông bà ngoại, lại hết sức cưng chiều cháu chắt. Lòng tuy có giận, nhưng Hàng Hàng cưới được người cũng không tệ, đẻ đứa con xinh xắn như thế, có chàng trai kia, ngày tháng còn dài, còn rất nhiều cơ hội để dạy dỗ.

- Có phải có lý do không nhìn mặt người khác được không? – Ánh mắt Gia Doanh lạnh đi. – Vị thiếu tướng kia khi đó đang có vợ.

Không khí lập tức đông cứng thành băng.

Ông bà Gia bàng hoàng há hốc miệng.

Tim Gia Hàng nghẹn lại, vì kinh ngạc, vì tủi thân. Cô kinh ngạc vì Gia Doanh lại biết nhiều như thế, cô tủi thân vì những lời này lại phát ra từ người chị yêu thương cô hết mực.

- Hàng Hàng, đây rốt cuộc là chuyện gì? – Với những vấn đề mang tính nguyên tắc, ông bà Gia không hề dung túng.

Gia Hàng không nói gì, cúi gằm đầu xuống.

- Em cảm thấy một người đàn ông vụng trộm sau lưng vợ mình đáng để em yêu sai? – Gia Doanh mất kiểm soát vung tay lên, tim chị không phải là đau, mà là tan nát. Hàng Hàng mà chị không quản khó khăn vất vả, nâng niu như ngọc quý trong lòng bàn tay, sao lại có thể gửi gắm cho người đàn ông như vậy?

- Tình yêu không phải là thứ bắt buộc đối với đàn ông, chỉ là món ngọt đôi khi họ nếm thử cho vui, cái có thể trói chân họ là trách nhiệm và lời hứa. Người đàn ông không có trách nhiệm, em có thể giữ chân anh ta bao lâu? Lần này là Gia Hàng, lần sau chưa biết chừng lại là một cô Hàng nào khác.

Chị sao có thể đành lòng để Gia Hàng lưu lạc tới ngày ấy. Tuy những ngày tháng đau khổ đến mấy rồi cũng sẽ qua, nhưng nỗi đau ấy khiến người ta không thở nổi, dường như trời sẽ mãi mãi không bao giờ sáng.

- Đàn ông không phải là quạ, không phải con nào cũng đen. – Gia Hàng cao giọng phản đối. Đàn ông của người khác cô không biết, nhưng cô hiểu thủ trưởng.

Gia Doanh đỡ trán, cơn tức giận khiến tim chị tê liệt:

- Đến lúc này rồi mà em vẫn nghĩ hắn ta trong sạch sao?

- Doanh Doanh, tại sao con biết những chuyện này, có khi nào người khác vu oan cho Hàng Hàng không? – Bà Gia hỏi.

- Mẹ, con còn hy vọng nó bị vu oan hơn mẹ. – Gia Doanh hít sâu một hơi, kéo khóa túi xách, lấy trong đó ra một tờ công văn đánh dấu đỏ, đưa cho bà. – Cái này có thể làm giả được sao?

Bà Gia hoài nghi nhìn Gia Hàng, mở tờ công văn ra, ông Gia cũng xúm lại xem, vừa nhìn tiêu đề, sắc mặt hai người vụt thay đổi.

Trong phòng im ắng tới mức dường như có thể nghe được tiếng không khí đang lạo xạo chuyển động.

Tiểu Phàm Phàm từ từ ngẩng lên, len lén thò đầu ra từ bên trái của Gia Hàng, nhìn thấy ngay gương mặt tái xanh giận dữ của Gia Doanh, sợ sệt rụt người lại, nhoài đầu sang bên phải, lần này cậu ta nhìn thấy ông bà Gia đang đờ đẫn như hóa đá.

Cu cậu không thổi phì một chum nước bọt ra với hai ông bà, rồi lại xoay sang trái, muốn xem xem Gia Doanh còn ở đó hay không?

Gia Doanh không còn vẻ mặt tức giận như vừa rồi nữa, nước mắt lã chã tuôn, khóc không thành tiếng.

Cậu nhóc trợn tròn mắt, bi ba bi bô, đột nhiên cảm thấy trò này rất hay ho, thế là lúc thì quay trái, lúc thì quay phải, cái đầu lúc lắc không ngừng.

Giữ im lặng, bỗng một tiếng cười khanh khách vang lên, Tiểu Phàm Phàm như phát hiện ra châu lục mới.

- Đây… rốt cuộc là con nhà ai, đúng là phiền phức. – Gia Doanh thất bại trừng mắt nhìn gương mặt nhỏ bé vô tội trước mắt, trong lòng chị, một lá cờ trắng đang từ từ giương lên.

Tiểu Phàm Phàm hấp háy mắt, nụ cười của cậu bé thu hút hết ánh mắt của mọi người, cậu càng cười to hơn.

- Trẻ con đúng là trẻ con! – Bà Gia nghẹn ngào.

- Của em, của em, của em! – Giữa cơn giông bão, Gia Hàng như một con én biển dũng cảm lao vút qua mặt biển tối đen. – Bất kể là lúc nào, em vẫn luôn tin rằng thủ trưởng là một chính nhân quân tử.

- Hàng Hàng, con thật sự đã mù quáng rồi. – Bà Gia hươ tờ công văn trong tay.

Gia Hàng nheo mắt:

- Cái này ở đâu ra?

Quyết định kỷ luật tác phong không đứng đắn của thiếu tướng Trác Thiệu Hoa, a, tài liệu nội bộ của Bộ Quốc phòng, chị hai quá thần thông quảng đại rồi.

Không ai trả lời.

Đầu óc Gia Hàng như tê liệt, đột nhiên nhớ ra Chu Văn Cẩn hiện đang nâng cấp hệ thống bảo mật hồ sơ trong quân đội.

- Chị, chị đến tìm Chu sư huynh hả?

- Gặp ở cửa tiểu khu. – Gia Doanh quay đầu đi, muốn lảng tránh câu hỏi này.

- Sau đó thì sao? – Gia Hàng không bỏ qua.

Gia Doanh cắn môi:

- Cậu ta khoác tay một cô gái, thái độ… rất thân mật.

Là cô gái tên Diêu Viễn phải không? Nỗi nghi ngờ mắc míu trong lòng Gia Hàng bỗng được giải đáp, trái tim cô không phải là nhẹ nhõm, mà là rạn nứt, là tan tác, là vỡ nát.

- Chị hỏi anh ấy? – Gia Hàng cụp mắt xuống, giấu đi sự mệt mỏi cùng cực.

- Người đàn ông bắt cá hai tay, chị không thèm phí sức, cậu ta chủ động chào hỏi chị, chị lịch sự đáp lại, tiện mồm hỏi đó là bạn gái cậu ta à! Cậu ta không phủ nhận, sau đó chúc mừng chị đã lên chức bác, chị sững người, cậu ta không nói gì, chỉ đưa cho chị tờ công văn này.

- Ừm ừm! – Gia Hàng ra sức gật đầu.

Hiểu rồi.

Như vậy cũng tốt, nói dối mãi cũng mệt, sau này không cần phải ai lừa ai nữa. Anh đã có bạn gái, cô là gái có chồng. Cũng may khi đó không nóng đầu mà đồng ý qua lại, nếu không hôm nay lại thành tội ngoại tình.

Kẻ thứ ba cộng ngoại tình, tội tăng một bậc, ha…

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Hồi trước câu nói cửa miệng của Ninh Mông là một câu của Diệc Thư[1] sư thái, đó là: Tình yêu này, kéo dài thêm một ngày nào sai ngày đó, sớm cắt đứt, sớm giải thoát.

[1] Nữ sĩ nổi tiếng của Hồng Kông

- Hàng Hàng, em phải tỉnh táo…

- Chị, cái giá của việc kỷ luật còn chưa đủ lớn hay sao? – Gia Hàng ngắt lời Gia Doanh. – Tiền đồ của anh ấy vốn nên xán lạn như gấm, rất có khả năng vì chuyện này mà tắc lại giữa chừng.

- Đó là hắn tự làm tự chịu. – Gia Doanh bất bình nói.

- Em chỉ là một người bình thường mà thôi, anh ấy có thể chịu đựng những chuyện này vì em, như vậy không phải là có trách nhiệm có hứa hẹn sao?

- Em có thai rồi, hắn không thể không làm thế.

- Nếu phá thai thì sao, chẳng phải chẳng ai hay biết sao, anh ấy vẫn có thể tiếp tục duy trì hình tượng sáng chói. Nhưng anh ấy đã lựa chọn phá bỏ hình tượng của mình, chịu đựng hình phạt này.

Gia Doanh nhìn cậu nhóc Phàm Phàm mặt mũi đang nhăn tít lại, lòng mềm như bún. Phá thai, làm sao đành lòng?

- Bố, mẹ, chị hai, mỗi người đều có nỗi khổ tâm khó nói, có một số chuyện không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, tuy rằng rất trừu tượng, rất khó hiểu, rất khó tin, nhưng lại là sự thật.

Bà Gia không hiểu mấy câu nói sau của Gia Hàng, bà hỏi:

- Ý của Hàng Hàng là bố thằng bé không xấu xa như vậy?

Gia Doanh thở dài bất lực:

- Nó hết sức chắc chắn.

Hàng Hàng nói không sai, nhưng người chị gái là cô, thực ra chính là mẹ, nhưng không giấu thì còn có thể làm thế nào đây?

Ông Gia nãy giờ vẫn im lặng khẽ hắng giọng:

- Hàng Hàng, bố hỏi con, con ở bên cậu ta, có ấm ức không?

Gia Hàng lắc đầu.

- Bố mẹ chồng cậu ta có nói gì với con không?

- Chỉ tát anh ấy một cái, không nói gì với con hết.

Ông Gia gật đầu, đúng là người hiểu chuyện.

- Nỗi khổ tâm ấy thật sự không thể nói cho bố mẹ nghe được sao?

Gia Hàng lại lắc đầu:

- Nhưng con đảm bảo bọn con không làm tổn thương bất kỳ người nào hết.

- Doanh Doanh, con có tin Hàng Hàng không? – Ông Gia hỏi Gia Doanh.

Gia Doanh đã không còn lập trường gì nữa.

- Bố?

- Con tin!

Gia Hàng mắt đỏ hoe, ôm Phàm Phàm nhào vào lòng bố, nũng nịu cọ tới cọ lui. Tiểu Phàm Phàm ở giữa mút ngón tay, cười hì hì.

- Được rồi, được rồi, đã làm mẹ rồi, phải ra dáng người lớn chứ, để bố ôm cháu nào, con ra ngoài gọi cậu kia vào đây, bố phải hỏi cho rõ, đi gạt con gái nhà người ta có thấy xấu hổ không?

Ông Gia vỗ vỗ tay cười ha hả.

Tiểu Phàm Phàm nghiêng đầu, như đang đắn đo điều gì, sau đó mới đưa một tay ra, để ông Gia bế.

- Đúng là cậu nhóc tinh quái, nhìn thấy mẹ cười liền không làm ra vẻ nữa! – Bà Gia trong lòng đã sớm ngứa ngáy, vội vàng xông tới.

Tiểu Phàm Phàm lại chủ động đưa tay cho bà bế.

Bà Gia kích động muốn khóc.

- Đợi một lát, tôi mới bế dược một lát thôi mà! – Ông Gia không nỡ buông tay, xoay người ra chỗ khác. Xét về danh phận, cậu nhóc này phải gọi ông là cụ, trẻ thế này mà đã được làm cụ, ông thật quá hạnh phúc.

Tiểu Phàm Phàm ngoan ngoãn gục đầu trên vai ông, chơi trò bốn mắt nhìn nhau với bà Gia, miệng dẩu lên, mắt cong tít. Nhìn cảnh này, Gia Doanh hoàn toàn gục ngã.

- Đi mở cửa đi!

Cũng như bố mẹ năm đó, chị không thể thuyết phục bản thân mình đối diện với thực tế. Tất cả đều không quan trọng bằng hạnh phúc của Hàng Hàng.

Thực ra từ tận sâu thẳm trong lòng, chị cũng không muốn tin một người đàn ông yêu con như vậy lại là một người xấu, chỉ là cơn giận khó nguôi. Nếu đã yêu thương oanh liệt như vậy, cớ sao phải lén lút kết hôn? Chị đâu có ở xa tít chân trời. Đáng tiếc câu trả lời này, Gia Hàng kín bưng như hũ nút.

Gia Hàng còn chưa đi tới cửa, tiếng gõ cửa đã vang lên.

Cửa mở ra, người đứng ngoài là một anh chàng khoác bộ đồ đầu bếp, tay xách một giỏ thức ăn to.

Trác Thiệu Hoa đứng sau lưng chàng trai, dịu dàng nói:

- Gia Hàng, đã hơn tám giờ rồi, để bố mẹ và chị hai ăn tối đã, ăn xong rồi nói chuyện tiếp.

Đã muộn như vậy rồi sao, Gia Hàng sửng sốt:

- Vâng, vâng.

Cô mở rộng cửa ra, để đầu bếp tiến vào.

Đầu bếp là đầu bếp chuyên nấu món Hồ Nam trứ danh của thủ đô, những món bưng lên bốc khói nghi ngút, hình như vừa mới ra lò.

Thức ăn đều là những món thường ngày của Hồ Nam, mỡ màng nhưng không ngấy, rất hợp khẩu vị người già. Gia Doanh thầm nghĩ vị thiếu tướng này chuyện gì cũng suy xét chu đáo.

- Vào đi! – Sau khi người đầu bếp rời đi, Trác Thiệu Hoa vẫn đứng ở ngoài, Gia Hàng bèn gọi anh.

Ánh mắt Trác Thiệu Hoa chuyển từ gương mặt Gia Hàng sang Tiểu Phàm Phàm đang nằm trong lòng ông Gia, khẽ mỉm cười:

- Anh ở ngoài này, đợi bố mẹ và chị hai ăn xong thì anh vào.

Gia Hàng thở dài, thủ trưởng hôm nay coi như phải nhịn nhục để hoàn thành việc lớn.

- Sau cơm mưa trời sẽ sáng thôi.

Anh bỗng nắm lấy tay cô, kéo về phía cầu thang.

- Anh làm gì thế? – Cô hốt hoảng.

- Có chuyện muốn hỏi em. – Anh bước rất nhanh.

Nhân viên khách sạn đi lại đều dùng thang máy, cầu thang bộ rất ít người qua lại, tối om, bốc mùi bụi đất lưu trữ lâu ngày.

Anh kéo cô xuống thêm vài bậc cầu thang, rồi dừng lại ở một góc rẽ.

- Chuyện gì vậy? – Cô cố ném giọng lại, những vẫn nghe thấy tiếng nói vang lên ở đầu cầu thang.

Anh giữ chặt hai vai cô, hơi thở dồn dập.

Rõ ràng không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô lại cảm giác được một áp lực vô hình đang vây chặt lấy mình.

- Gia Hàng! – Đó không phải là một lời gọi, mà như là một tiếng thở dài.

Cô như bị cao thủ võ lâm điểm huyệt, không cử động nổi, cổ họng khô rát, không nói lên lời.

- Cảm ơn em đã khiến anh trở thành một người đàn ông hạnh phúc.

Nụ hôn ấm áp đậu lên hai má, sau đó, anh tiến lên trước một bước, siết chặt người cô, nâng mặt cô lên, đặt xuống một nụ hôn.

Là một nụ hôn trọn vẹn, dùng toàn bộ con tim và thể xác, toàn bộ linh hồn. Anh dụ hoặc cô tách môi ra, khuấy đảo, hòa nhịp, tan chảy, mỗi một lần là một lần thỏa sức. Không giằng xé trong đau đớn, để anh được nếm vị mềm mại của cô, cũng muốn cô cảm nhận được sự dịu dàng của anh.

Anh kiểm soát tiến lùi, có lúc lại cố ý dừng lại không tiến lên trước nữa, anh muốn cô chủ động, muốn cô quyến luyến, muốn cô đáp lại.

Nhiều năm sau, trong một buổi chiều ta, khi nhớ lại ngày Tết ông Táo năm ấy, Trác Thiệu Hoa vẫn cảm thấy ngỡ ngàng.

Anh cảm thấy mình giống như một con bạc đang say máu, đặt cược toàn bộ gia sản cho một ván cuối cùng, được ăn cả, ngã về không.

Bây giờ Gia Hàng có hai gia đình, một bên là bố mẹ và chị hai, một bên là anh và Phàm Phàm, cán cân trong lòng cô sẽ nghiêng về bên nào?

Anh và Tiểu Phàm Phàm đã thắng.

Hơi thở triền miên, quấn quýt, quyện vào làm một.

Hai đầu gối Gia Hàng như nhũn ra, đầu óc mơ màng, tay để ra phía sau cũng không đúng, buông xuống cũng không được, đầu nghiêng sang một bên cũng không đúng, mắt nhắm lại cũng không ổn, sau đó ngay cả hơi thở cũng không đúng.

- Gia Hàng! – Cánh tay thủ trưởng hơi buông lỏng, đôi môi nóng hổi lướt xuống cổ cô, những nụ hôn dày đặc, yêu thương, trân trọng vô hạn.

Cô hít sâu bầu không khí tươi mới nồng nàn mùi đất, khiến đầu óc đang hỗn loạn dần trở nên tỉnh táo. Hàng mi lướt qua gò má anh, anh mở mắt dịu dàng nhìn cô.

- Sao cứ như đòi nợ thế? – Cô cúi đầu lẩm bẩm. Bắt kẻ đòi nợ, phải túm chặt không rời.

Mắt Trác Thiệu Hoa thoắt giãn ra thư thái, lùa tay vào tóc cô, cười giòn:

- Em đúng là nợ anh không ít.

- Ai bảo thế. Cô cúi đầu, giọng phiền muộn.

Phụ huynh hai nhà đều đã gặp, chân tướng sự việc càng kể càng đen, mọi việc phát triển như một đầu tàu mất lái, con người không tài nào không chế được, cứ lao đi vùn vụt, đâm vào núi hay lao xuống vực, đều là số Trời.

Cô tựa đầu lên vai anh, hít hà hơi thở ấm áp nơi cổ tay, tay vuốt ve yết hầu hơi nhấp nhô của anh, sau này Tiểu Phàm Phàm lớn lên cũng có cái này phải không?

Tay anh dịu dàng mơn trớn trên lưng cô.

Chỉ trao nhau một vòng tay bình yên như vậy, một lúc sau, cô thở dài:

- Thủ trưởng, có phải anh có chút xíu tình ý với em không?

- Không phải chút xíu. – Giọng anh rất nhẹ, như không muốn phá vỡ bầu không khí đang chầm chậm lưu chuyển trong giây phút này.

- Từ lúc chúng ra đi đăng ký, anh đã có ý rồi. – Mắt đã thích ứng với bóng tối nơi cầu thang, cô nhìn đường cong dưới hàm anh đang nhấp nhô theo tiếng nói thành một đường cong kỳ diệu.

Có ý là cảm giác trách nhiệm rất lớn lao, nếu đã quyết định sinh đứa bé ra, sẽ muốn cho nó một môi trường tốt nhất, một tình yêu lớn lao nhất. Nếu cô quyết ý ra đi, anh sẽ buông tay. Chỉ là không ngờ tới qua mỗi ngày tiếp xúc, người lún sâu trước tiên lại là anh, sau đó là Tiểu Phàm Phàm.

Trách nhiệm trở thành một tình cảm mãnh liệt chưa từng có, anh quên mất dự tính ban đầu, anh muốn có nhiều hơn.

- Bất ngờ lắm sao?

- Rất bất ngờ! – Cô thành thật trả lời.

Anh cười:

- Sẽ có thời gian để dần dần tiêu hóa.

Bỗng cảm thấy hơi rầu rĩ:

- Sao anh chưa hỏi ý kiến em mà đã… tùy tiện với em như thế?

- Chuyện giữa vợ chồng, chẳng phải đều do chồng chủ động hay sao? Chẳng lẽ em nghĩ khác? – Anh vô cùng bình tĩnh, không biểu lộ điều gì.

- Chúng ta đâu phải… đâu phải là vợ chồng gì? – Mắt trợn tròn, cô cố ý nói thật nhỏ, sợ tai vách mạch rừng.

- Bắt đầu từ hôm nay chúng ta… làm vợ chồng? – Anh vuốt ve tóc cô, đặt phớt lên đó một nụ hôn.

Câu chuyện hoàn chỉnh của kiến và voi là: Có một con kiến gặp một con voi, sau đó một ngày, kiến ngại ngùng bảo voi, em có rồi, là… của anh! Con voi lăn đùng ra ngất xỉu! Một lúc sau, voi tỉnh lại, nồng nàn nhìn kiến bảo, mình làm lại một lần nữa đi. Đến lượt kiến lăn đùng ngã ngửa.

Gia Hàng cũng lăn đùng ngã ngửa rồi.

Lạc Gia Lương đã đưa Tử Nhiên tới. Anh ta cố thuyết phục bản thân thật bình tĩnh, còn Tử Nhiên lại không làm nổi.

Mẹ, cái… thằng nhóc tí hon này là dì đẻ ra ạ? – Tử Nhiên kinh hoàng chỉ vào Tiểu Phàm Phàm đang ngồi trong lòng bà ngoại, cười nịnh bợ với mình.

Tiểu Phàm Phàm rất ít khi được gặp người giống mình nên vô cùng kích động, hận không thể nhào về phía Tử Nhiên.

- Tử Nhiên, con được làm anh rồi! – Lòng Gia Doanh ngổn ngang trăm mối, thực ra phải gọi là cậu.

Tử Nhiên lắc đầu, mắt dần ẩm ướt. Không thể nào, là dì của cậu ra, sao lại bị cái thằng nhóc chảy nước dãi đầy mồm này cướp đi được.

- Con không muốn! – Cậu tức tối hất tay Tiểu Phàm Phàm ra, quay phắt người đi.

Tưởng cậu ta đùa với mình, Tiểu Phàm Phàm càng nhoai tới, rít lên như muốn xuyên thủng trần nhà.

- Úi chà, dùng hết sức bình sinh luôn rồi. – Bà Gia vỗ vỗ cho cu cậu dịu đi một chút.

Lạc Gia Lương cũng vỗ về con trai, để cậu nhóc kiên cường hơn.

Trác Thiệu Hoa và Gia Hàng từ bên ngoài bước vào. Nhìn thấy anh rể, Gia Hàng không khỏi ngượng ngùng, cúi gằm đầu gọi “anh rể”, rồi quay sang nhìn Tử Nhiên.

Tử Nhiên lạnh mặt ừ một tiếng, quay đầu đi, cậu muốn tuyệt giao với bà dì thay lòng đổi dạ này.

- Chào anh rể, em là Trác Thiệu Hoa! – Trác Thiệu Hoa đưa tay ra với Lạc Gia Lương.

Lạc Gia Lương hơi sững lại, đứng dậy ngước nhìn người đàn ông cao hơn anh ta rất nhiều này. Hàm thiếu tướng cao hơn rất nhiều so với cấp bậc lãnh đạo cấp cao nhất đơn vị anh ta, nhưng anh ta lại không hề hoảng loạn, ngược lại còn hơi phẫn nộ.

- Chào cậu! – Anh ta chỉ gật đầu, không bắt tay Trác Thiệu Hoa.

Gã đàn ông âm thầm lừa Gia Hàng nhà anh ta sinh con không kèn không trống, anh ta không thể tha thứ. Hàng Hàng mới bao lớn chứ, học hành giỏi giang, thi IELTS điểm cao chót vót, đang chuẩn bị ra nước ngoài, giờ thì tốt rồi, trói chân trói tay!

Anh ta cảm thấy người đàn ông này quá ích kỷ, tuy nể mặt đứa bé mà chấp nhận anh ta, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ thích người đó.

Trác Thiệu Hoa cười bình thản, rút tay về.

Người thân thiện nhất là bà Gia, nhanh chóng không còn chút giới hạn nào:

- Thiệu Hoa, con ngồi đi!

- Hàng Hàng, em ngồi cạnh anh. – Lạc Gia Lương sa sầm mặt, vỗ xuống ngồi cạnh mình, nơi đó cách xa được Trác Thiệu Hoa một chút.

Gia Hàng sờ mũi, ngoan ngoãn bước tới đó.

Gia Doanh không còn tái xanh như lúc trước nữa, nhưng hình như rất mệt mỏi.

Trác Thiệu Hoa tay chân dài, chọn ngồi ở sofa.

Hội nghị gia tộc tam đại đồng đường thế hệ mới bắt đầu, Gia Hàng đã đánh xong trận đấu, không có gì phải lo lắng, những tình huống như thế này thủ trường có lẽ đã điêu luyện rồi.

Cô lặng lẽ vuốt tờ công văn nằm giữa giường, nhét vào trong túi.

- Em vào nhà vệ sinh một chút.

Cô khép cửa phòng vệ sinh lại, vặn vòi nước, để mặc nước róc rách chảy.

Cô ngồi lên trên bồn cầu, rút tờ công văn từ trong túi xách xa, xé từng tờ một, rồi lại xé nát ra, khi chắc chắn không thể nhìn được một chữ nào nữa, cô mới đứng lên, vứt vào bồn cầu rồi giật nước.

Cô rửa mặt, hơi nóng bốc lên mờ mịt cả gương.

Cô lấy khăn lau khô mặt, nhìn một tia thương cảm đang ánh lên trong mắt mình, là cô đang tưởng niệm quá khứ sao?

Quá khứ rốt cuộc vẫn là quá khứ.

Có người gõ cửa:

- Hàng Hàng?

Gia Doanh đứng ngoài gọi khẽ.

Cô mở cửa ra, Gia Doanh nhìn cô bằng ánh mắt tò mò:

- Sao ở trong đó lâu thế?

- Em sợ mọi người mắng em nên em trốn. – Cô cười tinh nghịch.

Gia Doanh lườm cô:

- Em đó…

Tiếng em này, hàm nghĩa rất sâu sắc, thực ra cũng là thỏa hiệp.

- Chị, chuyện… tờ công văn, chị đừng nói với người khác.

Gia Doanh nhìn cô đăm đăm:

- Chị hiểu rồi.

Công văn nội bộ của Bộ Quốc phòng là tài liệu tối mật, nếu bị tiết lộ, hậu quả khá nghiêm trọng.

Hàng Hàng đúng là lương thiện, đến lúc này rồi, vẫn còn nghĩ cho Chu sư huynh.

Nếu lúc đầu Hàng Hàng và Chu sư huynh cùng ra nước ngoài, không hiểu câu chuyện sẽ trở thành thế nào?

Dù nhìn thế nào, vẫn cứ thấy Chu sư huynh và Gia Hàng xứng đôi vừa lứa.

Khi nói chuyện với Trác Thiệu Hoa, có thể cảm nhận được cậu ta rất trầm tĩnh, chín chắn, nhưng lòng dạ lại sâu sắc, Hàng Hàng vẫn là đứa trẻ con mới lớn, chị thật không tưởng tưởng nổi họ sẽ sống bên nhau như thế nào!

Nhưng trông Trác Thiệu Hoa không có vẻ gì là phiền não cả, ngược lại rất sung sướng.

Bên ngoài vang lên một tràng cười, hình như khách khứa đang cười nói vui vẻ.

Trác Thiệu Hoa đã đứng dậy:

- Hôm nay bố mẹ đi đường vất vả, con và Gia Hàng không làm phiền nữa, để bố mẹ nghỉ ngơi. Ngày mai Gia Hàng đưa bố mẹ đi Cố Cung chơi, buổi tối thì tới Vương Phủ Tỉnh ăn vịt quay, tiện thể ngắm nhìn Bắc Kinh về đêm. Ngày kia bố mẹ con muốn tới thăm hỏi bố mẹ, có được không ạ?

Gia Hàng lén bĩu môi, thái độ của thủ trưởng thế kia, người ta có từ chối được không?

Ông Gia gật đầu:

- Đừng nói những lời khách sáo đó, không phải là thăm hỏi, chỉ là hai nhà gặp nhau ăn bữa cơm thôi.

Tuy là quá muộn.

- Vâng, thưa bố.

- Phàm Phàm cũng phải về à? – Bà Gia quyến luyến Phàm Phàm, không nỡ buông tay.

- Mẹ, mẹ đừng bị thằng nhóc thối này lừa. Trừ lúc ở cùng với thủ trưởng nó còn ngoan một chút ra, lúc khác nó hư lắm, con ngủ cùng với nó một đêm mà bị nó đá lăn xuống đất đấy. – Gia Hàng tốt bụng nhắc nhở.

Cả phòng im phăng phắc.

Trác Thiệu Hoa thong thả nhướn mày.

- Nhóc con này đều do bố cho đi ngủ à? – Bà Gia nuốt nước bọt, suýt nữa thì nghẹn.

Gia Hàng thành thật gật đầu.

Quần chúng đồng thanh thở dài.

Tiểu Phàm Phàm hơi buồn ngủ, gục đầu xuống, không ngọ nguậy cũng không kêu la, ngoan ngõan rúc vào lòng Trác Thiệu Hoa, như thể đang rúc vào một cái giường ấm áp.

Cho nên lúc ra cửa cảnh tượng trở thành như thế này, ông bà Gia mặt mày áy náy nói với Trác Thiệu Hoa:

- Thiệu Hoa, con rộng lượng với Hàng Hàng một chút, nó vẫn còn nhỏ.

- Không sao, Gia Hàng đã rất tròn trách nhiệm rồi ạ.

Thủ trường lòng dạ rộng lớn, bao dung vô hạn.

Gia Hàng chớp chớp mắt, hỏi nhỏ Gia Doanh:

- Chị, chị có cảm thấy bố mẹ giống như đang bán con cầu vinh không?

Gia Doanh và Lạc Gia Lương đưa mắt nhìn nhau, im lặng.

Chỉ có Tử Nhiên phùng mang trợn má, cậu ta vẫn còn đang giận dỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.