Hái Sao 3

Chương 7-5




Lạc Gia Lương mời ông Án Nam Phi ở lại cùng ăn tết nhưng ông cự tuyệt. Gia Hàng lặng lẽ hỏi vì sao thì ông Án Nam Phi chỉ cười nói, ngày đoàn viên đều là người nhà, ba ở đó thì tính là gì?

Gia Hàng nghe thế thì đau lòng không thôi, cô bảo ông tới Nam Kinh ăn tết. Thủ trưởng ăn xong tết là sẽ về Bắc Kinh, vì thế anh cũng phải tạm biệt mọi người ở quân khu Nam Kinh, có lẽ cơm tất niên cũng không thể về nhà ăn.

Nhưng ông Án Nam Phi quyết định đến một hòn đảo trêи Ấn Độ Dương nghỉ dài hạn, phơi nắng, thưởng thức gió biển, tự do tự tại. Gia Hàng ở bên này cầm điện thoại khẽ thở dài.

“Công việc của con có tốt không? Không có vấn đề gì chứ?” Ông Án Nam Phi nhớ tới tờ thiệp chúc mừng mà Hán Luân gửi tới thì lo lắng.

Gia Hàng đáp mọi việc đều tốt, không có chuyện gì cả. Ông Án Nam Phi dặn dò cô gặp chuyện gì thì nhất định phải nói với Trác Thiệu Hoa và cô đồng ý.

Nhưng quả thật không có chuyện gì, ngày tháng trôi qua yên tĩnh, trêи mạng cũng thế, giống như hacker trêи toàn thế giới đều đã nghỉ phép. Gia Hàng cảm thấy chuyện này thực không bình thường, không sóng không gió thì còn là giang hồ sao? Giang hồ không phải miếu đường, miếu đường có pháp quy trói buộc, giang hồ lại là ngàn dặm rộng mở, phóng khoáng không thể kiềm chế. Miếu đường là sử ký, giang hồ là truyền kỳ. Giang hồ có công bằng tuyệt đối, kiếm của ai nhanh thì người đó có thể có hết thảy. Nhưng kiếm pháp là cái vô chừng mực, rất thâm ảo, trong giang hồ mà Cổ Long miêu tả chỉ có cô đơn và vô tình mới có thể phát huy hết uy lực của kiếm. Hiện tại cô trêи có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, nhắc tới giang hồ giống như truyện đời trước.

Năm nay là năm đầu tiên Nam Kinh cấm bắn pháo hoa, người Nam Kinh không biết theo ai, trong lòng thấy năm nay không giống mọi năm. Nhưng vào đêm trừ tịch mấy tòa nhà cao đốt đèn màu, đèn đủ mọi màu sắc trôi nổi trong không trung, nhìn qua quả là có vài phần vui mừng hớn hở.

Lúc Trác Thiệu Hoa về đến nhà đã là rạng sáng ngày mùng 1, trong phòng khách có một ngọn đèn sáng, Gia Hàng chống cằm nằm trêи ghế sô pha nghịch di động đến mê mẩn. Dưới ánh đèn nhìn cô có thêm vài phần ôn hòa, Trác Thiệu Hoa đứng ở cạnh cửa, trong lúc nhất thời có chút luyến tiếc đẩy cửa.

“Thủ trưởng, chúc mừng năm mới.” Gia Hàng nhìn thấy trêи đất có một cái bóng thì vui vẻ nhảy dựng lên.

“Chúc mừng năm mới, Gia Hàng.” Trác Thiệu Hoa cởi áo khoác, chà xát đôi tay lạnh lẽo cho ấm hơn sau đó mới cho phép mình ôm cô, ôn nhu hôn cô một cái nói, “Trời lạnh như thế sao em không lên giường nằm đi?”

“Em muốn là người đầu tiên anh gặp trong năm mới, nghe nói nếu làm thế thì cả năm anh sẽ nhớ kỹ bộ dạng của em.” Tinh thần Gia Hàng phấn chấn bồng bột nói.

“Một năm mà không chê ngắn sao?” Hôm nay Gia Hàng mặc một cái áo len rộng màu đỏ hở cổ khiến cả người cô càng thêm trẻ trung.

“Cả đời cũng được, em rất dễ tính.” Gia Hàng làm bộ thở dài.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng nhau cười. Trác Thiệu Hoa nhắm mắt lại, nhẹ vỗ về lưng cô nói: “Gia Hàng, chúng ta vượt qua 7 năm rồi đó, đây là năm thứ 8 chúng ta kết hôn.”

“Có phải đã đến thời kỳ mệt mỏi rồi không?”

Anh dùng môi chặn lại tiếng cười của cô, trong lòng yên lặng nói: “Không, hiện tại vừa vặn tốt.”

Đêm nay mà chỉ ngủ thì quá lãng phí, Gia Hàng đến phòng bếp bưng canh thím Đường vẫn để trêи bếp ra, lại cầm một đĩa bánh chấm hạt mè và đường đưa tới bên miệng thủ trưởng cười nói: “Ăn bánh hạt mè, năm mới tốt lành.”

Ánh mắt Trác Thiệu Hoa nóng rực mà nhìn Gia Hàng, cho bánh vào miệng ăn rồi nói: “Anh tưởng em không tin những lời kiểu thế này.” Bà Âu Xán sống theo kiểu tây, đối với những thứ truyền thống thế này bà không quá chú ý.

Gia Hàng cũng gắp một miếng bánh cho mình nói: “Trước kia em không tin, hiện tại không giống nhau. Bây giờ em tràn ngập kính sợ đối với thần linh.”

Không giống nhau là bởi vì cô có anh, có Phàm Phàm và Luyến Nhi sao? Đây là nhược điểm của cô mà một khi có nhược điểm thì người ta sẽ thấp thỏm, gian nan và cực khổ. Trong lòng Trác Thiệu Hoa mềm như nước: “Sau khi bàn giao công việc ở Nam Kinh, đến mùng 7 anh đã phải tới Bắc Kinh nhận nhiệm vụ rồi.”

Gia Hàng ngồi thẳng người kϊƈɦ động hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó chúng ta có sáu ngày nghỉ, có thể tìm chỗ cho cả nhà chơi một trận.”

Địa điểm là Tần Nhất Minh chọn, từ giao thông, an toàn, mức độ nổi tiếng đều được xem xét hết. Cuối cùng bọn họ chọn một khu du lịch bên bờ biển.

Lúc từ trong xe đi ra Ngô Tá thiếu chút nữa bị gió biển thổi bay. Bầu trời là màu xám, mặt biển phía xa cuộn sóng bạc đầu, biển rộng rì rào giận dữ. Nước biển màu xanh rít gào đánh lên đá ngầm đen nhánh khiến chúng càng thêm kiên cố.

Ngô Tá sợ tới mức liên tục lui về phía sau, oán giận mắng Tần Nhất Minh: “Trung tá Tần bận đến hôn mê rồi, đến mùa cũng không phân biệt được. Hiện tại là mùa đông, mùa đông, mùa đông.” Chuyện quan trọng phải nói ba lần.

Tần Nhất Minh đương nhiên biết lúc này Hải Nam hoặc Vân Nam đều rất thoải mái, nhưng mấy chỗ đó người đông như cá mòi, đi làm sao được. Anh ta mắng lại: “Mùa đông thì làm sao? Mỗi mùa cảnh trí đều khác nhau.” Thủ trưởng và vợ chỉ muốn đổi hoàn cảnh, đi chỗ nào không quan trọng. Hơn nữa chỗ này không có ai hết, chỉ số an toàn cao.

Ngô Tá lườm anh ta một cái cháy mặt sau đó huỵch toẹt luôn: “Anh đúng là cái đồ không hiểu phong tình.” Nói xong cậu ta kéo hành lý giành đi trước vào khách sạn.

Tần Nhất Minh há to miệng, không cẩn thận sặc một miệng gió, ho đến đau cả phổi. Thái độ của Ngô Tá với cô Gia làm cho anh ta nhớ tới đám học sinh khóc cười đi theo minh tinh, trêи mạng miêu tả thực biến thái. Môt người đàn ông trưởng thành đầy đủ về đức, trí, thể như anh ta sẽ không thèm so đo với Ngô Tá. Đương nhiên anh ta cũng không hy vọng Ngô Tá hiểu mình. Nhưng bị Ngô Tá nói như thế khiến trong lòng anh ta cũng hơi hốt hoảng. Thủ trưởng bị triệu về Bắc Kinh, chỉ dẫn theo hai phó quan đi theo, một trong đó là anh ta. Thủ trưởng dặn việc nào anh ta cũng cố gắng làm tốt nhất. Không biết thủ trưởng và vợ có thích chỗ này không?

Hình như là thích! Hơi sửa sang lại, cả nhà 4 người của Trác Thiệu Hoa vừa lúc xuống dưới. Mũ, khăn quàng cổ, áo khoác dày, võ trang hạng nặng, đặc biệt là Luyến Nhi, bọc tròn như quả cầu, vừa nhấc chân đã lăn từ cầu thang xuống.

“Ai da!” Cô nhóc không khóc mà quay đầu giang hai tay ra với Trác Thiệu Hoa. Anh cười bế cô nhóc lên, còn Gia Hàng và Phàm Phàm thì tay trong tay.

Vùng này ở phía bắc, cát màu trắng, vào mùa hè chỗ này đông nghẹt. Nhưng giờ phút này, ngoài bốn dấu chân của bọn họ thì chỉ có cánh chim biển xẹt qua bầu trời.

“Chỗ này đều là của chúng ta sao?” Luyến Nhi bị cảnh đồ sộ trước mặt làm cho choáng váng, giãy giụa muốn xuống đất.

“Đúng vậy, đều là của chúng ta.” Trác Thiệu Hoa giúp Luyến Nhi đeo mũ lại cho cẩn thận rồi đáp.

Luyến Nhi hưng phấn, tập tễnh đi về phía trước, đi vài bước lại ngã, sau đó bò dậy lại đi, lại ngã, tự mình chơi cười khanh khách. Phàm Phàm cùng cô nhóc chơi, nhưng không đỡ, lúc nhìn thấy trêи cát có vỏ ốc nhỏ thì nhặt lên cho Luyến Nhi ngửi, nói đó là mùi biển. Luyến Nhi vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ một chút rồi gào lên: mặt chát!

“Thủ trưởng, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta đi nghỉ phép cùng nhau không? Đó cũng là mùa đông, khi đó còn chưa có Luyến Nhi, Phàm Phàm còn rất nhỏ, còn chưa tự đi được.”

Trác Thiệu Hoa duỗi tay ôm lấy Gia Hàng lúc này đột nhiên nhớ tới chuyện cũ. Đương nhiên là anh nhớ rõ, khi đó cô nhóc này bị thân thế rối rắm của mình dọa sợ ngây người, tinh thần gần như hỏng mất. Anh mang cô đi tắm nước nóng, hy vọng có thể sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô.

“Hiện tại, một nhà chúng ta có bốn người, giống như anh nói, mỗi năm quả thực càng tốt hơn.” Anh và cô cùng nhau đón gió, gian nan đi tới chỗ Luyến Nhi và Phàm Phàm.

Hai đứa nhỏ đi được vài bước lại nhìn lại, hình như muốn xác định bọn họ vẫn ở phía sau.

Gia Hàng xoay đầu, nhìn vào mắt thủ trưởng. Người ta đều nói tướng từ tâm sinh ra, lông mi của thủ trưởng rất dài và đen, khuôn mặt tuấn tú, bởi vì làm việc nghiêm túc, tập trung nên con ngươi đặc biệt sáng, lúc nhìn thẳng khiến người ta cảm thấy không có chỗ trốn. Cô nói “Vâng, chúng ta lại cùng nhau ngắm biển.”

Trác Thiệu Hoa bị cô nhìn thì trong lòng rung động, cầm lòng không được cúi đầu nhẹ cọ mũi lên mặt cô: “Yêu cầu của em luôn thấp.”

“Kỳ thật không phải, em chỉ là nhìn mặt lựa lời thôi. Anh muốn đóng phim ư? Chỗ này có hai khán giả nhỏ đó!”

“Cho tụi nó xem! Bố mẹ ân ái thì đứa nhỏ càng có cảm giác an toàn và hạnh phúc!”

“Thủ trưởng hôm nay thật giống chuyên gia về tình cảm.”

“Đây là sự thật. Đi, chúng ta đến chỗ đó.”

Phía trước có một vách núi cản gió, lại thẳng hướng mặt trời nên hơi dễ chịu chút. Phàm Phàm và Luyến Nhi không sợ lạnh nên hưng phấn xây lâu đài, Gia Hàng thì nheo đôi mắt nhìn phương xa. Sóng gió từ xa thổi đến gần, theo tiết tấu nhất định mà lặp lại, trăm năm, ngàn năm, giống như thiên nhiên vẫn nảy lên mạch đập vĩnh cửu. Cứ thế yên tĩnh ngắm biển, lười nhác phơi nắng, lại có đủ 4 người, về sau chắc bọn họ khó mà có được lúc nhàn nhã thế này. Rất nhiều người đều khát khao ngày mai tươi sáng, nhưng ngày mai là cái gì thì chẳng ai biết, cho nên mọi người phải quý trọng mỗi một phút một giây trước mặt.

“Em đang nghĩ gì thế?”

Gia Hàng dựa đầu vào vai Trác Thiệu Hoa, mắt nhắm lại đáp: “Không nghĩ gì, em chỉ hưởng thụ thôi.” Cô thì thầm giống như đang nỉ non.

“Ừ, chúng ta nên hưởng thụ!” Trác Thiệu Hoa cũng thấp giọng, nụ cười nuông chiều vương trêи khóe miệng.

Kỳ thật anh vẫn nhớ một chút đến chuyện công việc. Ở đặc khu Tromso năm ấy biển mùa đông lạnh hơn thế này 10 lần.

“Mẹ, chúng ta có thể chơi mấy ngày không?” Luyến Nhi chu cái miệng nhỏ, nước mũi cũng chảy ra. Gia Hàng luống cuống tay chân lau cho cô nhóc nói: “Không thể, nơi này không phải nhà của chúng ta, trả tiền chỉ đủ ở hôm nay thôi. Ngày mai chỗ này không thuộc về chúng ta nữa mà có người khác sẽ vào ở. Nếu chúng ta ăn vạ thì sẽ bị đánh đó!”

Hậu quả thật đáng sợ, Luyến Nhi không dám lên tiếng nữa. Gia Hàng để cô nhóc theo anh trai đi thu dọn hành lý.

Kỳ nghỉ còn chưa hết thì thủ trưởng đã nhận được thông báo về một hội nghị khẩn. Thế là hai bên chia hai ngả, Gia Hàng và hai đứa nhỏ về Nam Kinh, còn thủ trưởng một mình đến Bắc Kinh. Gia Hàng kéo hành lý, kiểm tra bàn, tủ nhưng vẫn cảm thấy mình quên cái gì đó.

“Cô Gia, 10 giờ rồi, chúng ta phải đến sân bay.” Ngô Tá đẩy cửa ra chỉ chỉ vào đồng hồ trêи cổ tay nói.

Gia Hàng trừng mắt, giơ cánh tay lên nhưng nó trống không. Đồng hồ lịch âm của cô đâu? Kỳ thật cô cũng không hay đeo cái đồng hồ đó lắm, nhưng mỗi dịp tết cô sẽ mang ra đeo 10 ngày nửa tháng, cách một thời gian còn mang nó đến cửa hàng lau chùi.

Ngô Tá lật tung mấy căn phòng, còn đi tới bờ cát tìm một vòng nhưng vẫn không thấy đồng hồ đâu. Gia Hàng đầu đầy mồ hôi, cố chấp tìm khắp ngăn kéo. Ngô Tá nhìn thời gian đã trôi qua một giờ, vì thế căng da đầu đi tìm Trác Thiệu Hoa lúc này vẫn đang nghe điện thoại.

Trác Thiệu Hoa chưa bao giờ thấy Gia Hàng hoảng loạn như thế, gọi cô mà cô cũng không lên tiếng, thậm chí còn bò xuống gầm giường. Anh kéo cô lên nói: “Không cần tìm nữa, mất thì mất, về sau anh sẽ mua cho em cái khác.”

“Không giống nhau, cái đồng hồ kia có ý nghĩa.” Gia Hàng hất tay anh ra, còn muốn tìm thì thấy anh nắm chặt tay cô hỏi: “Gia Hàng, anh và cái đồng hồ đó ai quan trọng hơn?”

Gia Hàng sửng sốt, không hiểu ý anh.

“Đúng vậy, cái đồng hồ đó là món quà đầu tiên anh tặng em, ý nghĩa quan trọng. Nhưng chúng ta đã kết hôn, không chỉ có quyền lợi và nghĩa vụ trêи pháp luật mà đồng thời anh cũng đưa chính mình cho em. Đồng hồ có thể mất, nhưng anh thì không, anh vẫn luôn ở đây.”

Gia Hàng bị thuyết phục, cô đến toilet rửa mặt, mang theo hành lý cùng hai đứa nhỏ ra sân bay. Cô quay đầu nhìn phía sau, thủ trưởng còn đứng ở cửa khách sạn nhìn theo xe. Trong lòng cô vẫn có chút khó chịu, có lẽ là do duy tâm nên trong dịp tết nhất lại bị mất cái đồng hồ quý trọng khiến lòng cô thấy bất an.

“Thủ trưởng, chúng ta cũng nên xuất phát thôi.” Tần Nhất Minh đưa áo khoác cho Trác Thiệu Hoa.

Trác Thiệu Hoa gật gật đầu, ánh mắt lại không chuyển đi. Có phải trong lòng cô nhóc kia đang cất giấu chuyện gì không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.