Hải Đường Nương Tử

Chương 47: Sầu triền miên




Kim Sinh rốt cuộc vẫn cự tuyệt Hương Mai, tuy lúc trước Hải Đường lưu lại cho hắn phong thư hòa ly có viết bốn chữ như khoét vào tim hắn "Cưới thê tử khác", nhưng trong lòng của hắn sớm đã có nàng, thế nào có thể cưới thê tử khác được? Chẳng lẽ bọn họ thành thân lâu như vậy, nàng lại không hiểu hắn sao?

Đêm dài đằng đẵng, Kim Sinh nằm ở trên giường, ngoài phòng ánh trăng màu ngà sữa từ cửa sổ chiếu vào bên trong, yên tĩnh trong im lặng, hắn không biết có phải ảo giác hay không, dường như đã nghe được ngoài cửa sổ có người khẽ thở dài một tiếng.

Một tiếng "Ai" kia, có vài phần chua xót, vài phần bất đắc dĩ, âm thanh đó...

Kim Sinh thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, phủ thêm một kiện áo ngoài, cả giày cũng không kịp mang, liền vọt ra ngoài cửa.

Dưới ánh trăng, bóng dáng kia ẩn ẩn có thể thấy được, nhưng vừa thấy Kim Sinh đi ra, cuống quít muốn đi, Kim Sinh lúc này mới tin vừa rồi không phải ảo giác, cũng không phải nằm mơ. Trong lòng giống như sôi trào lên, hắn vội vàng đuổi theo vài bước, kéo lại người mặc một thân xanh nhạt, đem nàng túm đến bên cạnh mình.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt kia thoạt nhìn tiều tụy không ít, chỉ là trong ánh mắt yêu thương vẫn còn. Nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt Kim Sinh vì kinh hỉ mà sửng sốt, hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: "Năm đó không phải đã nói với chàng rồi sao, kêu chàng lấy người khác, sao chàng phải ủy khuất chính mình như vậy?"

Nàng nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới chuyện đó, trong mắt Kim Sinh đều hận không thể muốn toát ra lửa, hắn cúi mặt hôn lên môi mềm mại của Hải Đường, cái này phóng đãng nhiệt liệt hôn, cái này tàn sát bừa bãi mang tất cả nàng gắn bó ở giữa hôn, như vậy kịch liệt, phảng phất muốn đem nàng cả người đều nuốt hết.

Môi lưỡi của hắn cùng nàng dây dưa một chỗ, mấy năm qua, ngày qua ngày tưởng niệm, hàng đêm chờ đợi, hôm nay rốt cục gặp lại nàng, hắn phải bắt được nàng, nắm chặt nàng, không cho nàng thoát khỏi mình nữa.

"Kim Sinh , Kim Sinh ..." Hải Đường thở phì phò từ trong lòng ngực của hắn giãy giụa, trong hai mắt sớm đã hiện đầy nước mắt.

"Nàng muốn ta cưới thê tử khác? Hải Đường, lúc trước mẫu thân của ta mang nàng từ Vọng Pha trở về, lúc đó nàng gật đầu đáp ứng gả cho ta, trong lòng của ta liền chỉ có một mình nàng không thể chứa thêm được ai." Hắn cầm lấy hai tay Hải Đường đốt ngón tay ẩn ẩn trở nên trắng, hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng. Thế nhưng khi nàng thật sự xuất hiện trước mặt hắn, hắn chỉ muốn ôm nàng, cả đời cũng không buông tay.

Kim Sinh ôm ngang Hải Đường lên, đi vào trong nhà. Trên cái giường kia là nơi bọn họ đã từng sầu triền miên, ngoại trừ Hải Đường, ai hắncũng không muốn!

Tóc đen tán loạn ở trên giường, dài đằng đẵng như thác nước chảy xuống, nàng không hề cự tuyệt, không hề xoắn xuýt chính mình, giơ tayôm cổ Kim Sinh.

Hắn hôn lông mày, mắt của nàng, hôn vành tai bạch ngọc, hôn đôi môi anh đào của nàng, mỗi một điểm hôn đều mang theo ôn nhu dày đặc,tựa như lúc bọn họ vừa mới thành thân, săn sóc và dịu dàng như vậy.

"Nàng luôn ở trong thôn Phúc Duyên phải không?" Kim Sinh một bên hôn, một bên ở bên tai nàng thấp giọng hỏi, "Xế chiều hôm nay lànàng ở bên ngoài, gặp được Hương Mai thì núp vào, phải hay không?"

Hải Đường nhớ tới một màn buổi chiều nhìn thấy, nàng kỳ thật đến thôn Phúc Duyên cũng không có bao lâu. Lúc trước nàng mang theoNiệm Sinh rời khỏi Hoa Triêu, vốn định tìm nơi thanh tĩnh từ nay về sau sống cuộc đời bình yên. Mới đầu bọn họ đến thôn Cẩm Tây, nhưngkhông bao lâu Tây Uyển quốc phát sinh phản loạn, đánh một trận chiến, bọn họ chỉ có thể dời đi, cũng là lúc đó, Hải Đường đã biết Kim Sinh đã trở thành phụ tá đắc lực cho hoàng đế Tây Uyển, còn được phong làm " nhất đẳng kỵ binh dũng mãnh úy" .

Nàng không biết nên đi nơi nào, cuối cùng về thôn Phúc Duyên. Mỗi lần nhớ tới phong thư hòa ly kia, đều nghĩ, không biết Kim Sinh có phải thật sự sẽ "Cưới thê tử khác" hay không ? Nàng rất muốn trở lại xem thế nào, cả Tiểu Niệm Sinh có đôi khi cũng sẽ ôm cánh tay của nàng nhíu mày hỏi: "Mẫu thân, vì sao người khác đều có phụ thân, con lại không có? Cha con ở đâu?"

Hôm nay nàng nghe được lời Kim Sinh nói với Hương Mai, trong lòng nói không rõ là cảm động hay cảm khái, càng muốn gặp lại, nhưng trong lòng lại càng khiếp đảm, vừa rồi ở bên ngoài nhẹ giọng thở dài một hơi, vốn muốn rời đi, lại không ngờ bị hắn nghe thấy được.

"Kim Sinh , tâm ý của chàng đối với ta, cả đời này ta đều sẽ không quên. Chẳng qua là lúc trước..."

Hắn tự tay che môi của nàng không cho nàng tiếp tục nói nữa : "Chuyện lúc trước là có nổi khổ, ta biết nàng vì cứu ta, mới có thể nhẫn tâmviết phong thư hòa ly kia cho ta, ta một mực chờ ở chỗ này, Hải Đường, ta là đang đợi nàng về nhà ..."

Đúng vậy, nàng không còn là Lăng Mạn nữa. Nàng là Hải Đường, là người được Kim Sinh cõng từ Vọng Pha trở về, đã bái thiên địa trở thành nương tử của hắn.

Trong mắt của nàng lóe vui sướng, kích động ngẩng đầu lên hôn cái cằm râu ria của Kim Sinh.

"Hải Đường..." Hắn đã bao lâu không thể ôm nàng, lâu đến hắn chỉ có thể ôn lại cảm giác này trong mộng. Thân thể của nàng vẫn hoàn mỹ như trước,than thể ngọc phấn dưới ánh trăng làm say mê lòng người, nụ hôn của hắn tinh tế dày đặc, từng chút một rơi xuống da thịt nàng.

"Hải Đường, nàng nhẫn tâm như vậy, hôm nay ta muốn nàng phải đền bù tổn thất cho ta."

Thân thể của nàng sớm đã nóng lên, Kim Sinh ngồi ở trên người nàng, bỏ áo ngoài ra, mượn ánh trăng nhìn thân thể Hải Đường run run một trận.

"Chàng muốn ta... đền bù như thế nào?" Hải Đường nghiêng đầu, vừa rồi ở bên ngoài không dám gặp mặt, hôm nay đã gặp, nàng liền không lo lắng nữa. Vặn vẹo uốn éo thân thể, hơi có chút ngượng ngập nói: "Chàng ngược lại thật tốt a, ban ngày mới cùng người ta liếc mắt đưa tình, đến buổi tối, lại muốn bắt nạt ta!"

"Nào có liếc mắt đưa tình?" Kim Sinh đỡ mặt Hải Đường qua, ở trên trán nàng hôn thật sâu, "Hải Đường, ta thích bắt nạt nàng như vậy, sau này nàng còn muốn ở cùng ta hay không?"

"Không muốn." Hải Đường cố ý quay mặt đi nói.

"Thật sự không muốn?" Kim Sinh liếm mặt Hải Đường, làm nàng ngứa ngấy một trận.

"Chàng bắt nạt ta như vậy, ta không muốn..." Lời còn chưa dứt, đã bị Kim Sinh dùng môi ngăn lại.

"Nàng thật sự không muốn?" Kim Sinh ra vẻ nghiêm túc nhìn xem nàng, lại đã sớm thò tay xuống phía dưới khiến cho Hải Đường một mảnh ẩm ướt, cũng may sắc trời lờ mờ, hắn cũng nhìn không rõ lúc này trên mặt Hải Đường hiện lên đỏ ửng.

Ba năm nay, bọn họ đã chờ đợi lẫn nhau quá lâu, muốn, đương nhiên muốn! Như thế nào không muốn đâu?

Trong mắt Hải Đường mờ mịt, thấp giọng nói: "Ta chỉ mong từ nay về sau không còn phân tranh phiền muộn nữa, chỉ có hai người chúng ta, còn có Niệm Sinh, cùng nhau sống thật tốt."

"Nàng phải nhớ đó, nếu như còn nhắc tới thư hòa ly, sau này cho dù là chân trời góc biển, ta cũng sẽ bắt nàng trở về!" Kim Sinh vừa nói, vừa dùng tay vịn lấy, dùng sức mà tiến nhập vào người Hải Đường.

Một trận đau đớn mãnh liệt lập tức xâm nhập vào người Hải Đường, nàng cắn môi dưới lại không thể nhịn được, "Ưm" một tiếng hô lên.

Một đêm này điên loan đảo phượng, trong phòng chiến sự kịch liệt. Phảng phất trong mỗi lần hung hăng va chạm, Kim Sinh mới có thể thật sự cảm nhận được, Hải Đường trở về rồi, nàng rốt cục trở về rồi!

Mãi cho đến Đông Phương trở nên mờ trắng, sắc trời hơi sáng, hai người mới ôm nhau ngủ một lát.

Nàng an tĩnh nằm lên cánh tay nam nhân của mình ngủ, an ổn như vậy là điều nàng luôn chờ đợi trong suốt ba năm qua. Lúc trước nàng quả nhiên không có nhìn lầm người, nam nhân này đáng giá cho nàng chờ đợi ba năm, cũng đáng giá cho nàng yêu cả đời.

Kim Sinh đã tỉnh, giúp nàng lau mồ hôi trên người, ôn nhu hỏi: "Ngủ ngon giấc không?"

"Chàng hành hạ cả đêm như thế, sao có thể ngủ ngon?"

"Vậy tối nay đổi cho nàng giày vò ta, được không?" Kim Sinh cười hì hì hỏi.

Hải Đường bỉu môi sẳng giọng: "Quả nhiên là làm quan không giống với lúc trước, lúc trước nhìn chàng...”

Hải Đường bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng ngồi dậy, kéo y phục mặc vào muốn đi.

"Nàng muốn đi đâu?" Kim Sinh kéo nàng lại, hắn sẽ không bao giờ cứ để cho nàng rời khỏi mình như vậy nữa.

Hải Đường dậm chân nói: "Trời sắp sáng, lát nữa nếu Niệm Sinh thức dậy không thấy ta, có thể sẽ khóc rống lên, ta phải nhanh chóng trở về."

"Ta cùng đi với nàng." Kim Sinh cũng đứng dậy mặc quần áo, lôi kéo Hải Đường, "Nàng thật là một nương tử độc ác, hiện tại Niệm Sinh cũng đã hơn ba tuổi, nhưng cả phụ thân bộ dạng gì cũng chưa từng gặp qua, chẳng lẽ nàng muốn cả đời không cho nó biết phụ thân nó là ai sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.