Hải Đường Nương Tử

Chương 44: Hòa ly




Phủ tướng quân vẫn như lúc nàng đi, Hải Đường ngồi ở dưới mái hiên, vươn tay chạm vào mưa bụi tinh tế dày đặc bên ngoài như bông châm, trong lòng có chút phiền muộn.

"A Mạn, sao lại một mình ngồi ở chỗ này, bên ngoài trời đang mưa, nhìn xem cả vai đều làm ướt." Lăng Sùng đi tới, yêu thương cháu gái nhẹ nhàng cầm quần áo lau nước đọng bên trên, ôn nhu hỏi.

"Ông nội, trong lúc rảnh rỗi ở chỗ này ngồi một lát." Hải Đường cúi đầu nhàn nhạt nói, bên kia Niệm Sinh được vú em ôm đi cho ăn.

Từ Hoài Thành trở lại Hoa Triêu quốc, đã trải qua cùng Kim Sinh từ họp đến ly, trong lòng của nàng phảng phất như bị dao găm cắt ngàn vạn cái động, mà ngay cả đau đớn cũng đã chết lặng.

Nàng cuối cùng vẫn không có hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không có trở về.

Phong thư nghị hòa kia đã có tác dụng, Tây Uyển quốc từ lâu đã không chịu nổi gánh nặng chiến tranh, muốn nhanh chóng thoát thân. Hoa Triêu đã đưa ra nghị hòa, bọn họ thở dài một hơi, không tới vài ngày đã đáp ứng.

Kim Sinh vốn tưởng rằng, hai bên ký hiệp định lui binh về sau, Hải Đường sẽ trở lại. Thế nhưng ngày đó, hắn ở trong quân doanh đợi thật lâu thật lâu, cũng không có thấy Hải Đường trở về, hắn cho rằng Dung Tú Thần không thủ lời hứa cố ý làm khó dễ, vì thế không để ý mọi người khuyên bảo, cỡi ngựa chạy vội tới quân doanh Hoa Triêu muốn tìm Hải Đường.

Nhưng làm sao còn gặp được Hải Đường, chỉ có Dung Tú Thần đứng ở nơi đó chờ hắn, giao một phong thư cho Kim Sinh .

Đó là một phong hòa ly, trong thư nói:

Kim Sinh phu quân:

Lúc trước ta và chàng kết hôn, ta mất trí nhớ, quên mất chuyện cũ trước kia. Thành thân hai năm, chàng đối đãi ta rất tốt, chỉ là hôm nay, ta đã khôi phục trí nhớ, ta sinh ra đã là Thánh nữ Hoa Triêu, trên người có sứ mạng và trách nhiệm không thể trốn tránh, hôn nhân của ta, thậm chí cuộc sống của ta, đều không phải do mình nắm giữ. Nếu ta theo chàng trở lại Tây Uyển, chỉ gây ra chiến tranh triền miên, sanh linh đồ thán, hôm nay ta rời đi, Kim Sinh phu quân phải bảo trọng chính mình, cưới thê tử khác.

Hải Đường tự tay viết

"Cưới thê tử khác, cưới thê tử khác..." Kim Sinh nắm lá thư trong tay run rẩy, hắn đường đường là một nam nhi bảy thuớc, lúc này cũng nhịn không được rơi nước mắt xuống.

Trên chiến trường, hắn chịu qua vô số vết thương, trên vai của hắn, trên ngực hắn, lưng hắn, đều từng bị lưỡi dao sắc bén đâm bị thương qua, thế nhưng mặc kệ thế nào, đều không có như lúc này Hải Đường quyết tuyệt làm hắn càng thương tâm. Hắn sớm nên nghĩ đến, Dung Tú Thần sao có thể dễ dàng thả hắn như vậy, hắn sớm nên phát hiện ngày đó Hải Đường có chỗ kỳ lạ.

Nhưng bây giờ, hắn tìm không thấy nữa. Chỉ còn lại trời đất bao la, cát vàng đầy trời, chỉ để lại bốn chữ thẳng tắp đâm vào lòng hắn, làm hắn thống khổ, nàng muốn hắn cưới thê tử khác?

Chẳng lẽ ý của nàng, chính là cả đời này, sẽ không gặp lại? Vĩnh viễn... Cũng không... ?

Vậy hôn nhân tình yêu của bọn họ được xem là cái gì? Khoảng thời gian vui vẻ bọn họ đã trải qua tính toán cái gì? ? Còn Niệm Sinh của bọn họ là cái gì? ? ? ! !

Kim Sinh một phen nắm chặt vạt áo Dung Tú thần, trong hai mắt phảng phất có thể phun ra lửa: "Là ngươi ép Hải Đường có phải không?"

Cổ Dung Tú Thần bị hắn nắm chặt, cơ hồ sắp không thể thở nữa, thế nhưng trong ánh mắt của hắn lại không có một tia sợ hãi, hắn bình tĩnh nói: "Nàng vốn không phải là Hải Đường, nàng là Lăng Mạn, là thánh nữ Hoa Triêu quốc, là hòn ngọc quý trên tay Đại tướng quân Lăng Sùng. Lúc trước ta đã nói qua với ngươi, cuộc sống của ngươi và cuộc sống của nàng là hoàn toàn bất đồng, ngươi và nàng không thể cùngnằm trên một quỹ tích. Hôm nay nàng đã nhớ lại, một lần nữa trở về là Lăng Mạn, nàng quyết định như vậy không có bất kỳ người nào có thể ép buộc. Chỉ là chính ngươi không chịu nhìn rõ mà thôi!"

"Ngươi..." Kim Sinh vừa thương tâm lại chán nản, thế nhưng hắn thật sự không tìm được một câu để phản bác Dung Tú Thần. Đúng vậy a, hắn nói đều đúng, nàng là thánh nữ cao cao tại thượng, mà hắn là gì? Bất quá chỉ là một tiểu dân quê mùa mà thôi, hắn chỉ biết rèn sắt, trên chiến trường cơ duyên xảo hợp, làm một Thiên tổng, so sánh với thánh nữ, bọn họ một người tựa như mây trắng trôi trên trời, mà một người lại như bùn đất bị dẫm nát.

Duy nhất có thể xác định chân thật chính là bọn họ đã từng...thật sự yêu nhau... Thật sự yêu nhau...

Một trận chiến đánh vội vàng xong việc, cuối cùng ai cũng không thể chiếm được lợi ích gì từ đối phương. Kim Sinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn con đường trở lại Tây Uyển phía trước.

Hơn nửa năm thời gian, chỉ chớp mắt cứ như vậy đi qua. Không biết hiện tại mẫu thân thế nào rồi, bà nhất định đã rất lo lắng cho mình, chiến hỏa hỗn loạn, hắn tổng cộng chỉ có gửi qua một phong thư về nhà, chắc hẳn mẫu thân nhất định đã lo lắng gần chết. Còn có Kim Ngọc và Kim Phúc, hai đứa muội muội không biết thế nào, trong lòng của hắn nhớ tới người thân, thổn thức cảm khái một hồi, nhịn không được quay đầu lại, hướng phía nam Hoa Triêu quốc si ngốc nhìn qua.

Còn có, Hải Đường, cũng không biết... Hiện tại thế nào rồi...

***

Chiến sự Tây Uyển và Hoa Triêu kết thúc, hôm nay Tây Uyển binh hùng tướng mạnh, Dung Tú Thần đã nói, trong vòng năm năm sẽ không tái chiến , nếu không Hoa Triêu chưa hẳn có thể địch qua Tây Uyển. Hoàng Thượng nghe xong Dung Tú Thần nói, suy đi nghĩ lại, liền nghĩ binh sĩ Hoa Triêu nhất định cần nghỉ ngơi lấy lại sức, tạm thời không cân nhắc chiến sự nữa.

Mà một nơi khác ở Hoa Triêu quốc sắp có lễ tế Hoa thần vào tháng sau.

Ở phía nam Hoa Triêu quốc, bởi vì khí hậu ôn hòa ướt át, nên bốn mùa đều như mùa xuân, trong nước, bốn mùa đều hoa tươi nở rộ, toàn bộ kinh đô chính là một mảnh biển hoa.

Hoa Triêu coi trọng hoa, càng tôn kính Hoa thần, cứ sáu năm thánh nữ Hoa Triêu quốc sẽ mặc trang phục lộng lẫy đến trước miếu Hoa thần tế trời, cũng đem máu tươi của mình hiến cho Hoa thần chí cao vô thượng.

Ngày đó cũng chính là ngày trách nhiệm của thánh nữ chấm dứt, đồng thời sẽ chọn ra một thánh nữ kế tục tiếp theo.

Hải Đường đã nghe Lăng Sùng nói chuyện này, lúc đó nàng đang ôm Niệm Sinh chơi đùa, sau khi nghe chỉ cúi thấp đầu nói một tiếng: "Dạ."

Lăng Sùng thấy nàng từ lúc trở về vẫn luôn như vậy, không khóc không náo, nếu không cùng chơi với Niệm Sinh, thì chính là một mình ngồi ngẩn người. Lăng Sùng vốn đã khẩn cầu Hoàng Thượng, lại vì Hải Đường chọn lựa một trượng phu tốt, chỉ là Hải Đường một người cũng xem không vừa mắt, tất cả thế gia công tử kia đều bị nàng đẩy ra khỏi cửa, mà ngay cả Dung Tú Thần nàng cũng giống như vậy.

Lăng Sùng không đành lòng nhìn cháu gái như vậy, mỗi ngày rầu rĩ không vui, thực sự sợ nàng sẽ ép mình đến sinh bệnh.

"Cháu ngoan, đợi đến lúc tế Hoa thần kết thúc, sứ mạng thánh nữ của con cũng hoàn thành. Hôm nay hai nước Hoa Triêu và Tây Uyển đã xong chiến sự, cháu nói cho ông biết, tương lai cháu... Có tính toán gì không?"

Tính toán?

Hải Đường ngẩn người, nàng cũng không biết mình có tính toán gì? Nàng để lại phong thư hòa ly cho Kim Sinh , thật tình trong lòng mình cũng như bị vạn tiễn xuyên tim, cho dù về tới Hoa Triêu, mỗi ngày nàng đều cảm thấy mọi thứ trên đời này đều không còn ý nghĩa, không còn nữa, người nàng tưởng niệm không thể gặp được, không chỉ có không gặp được, mà ngay cả tưởng niệm cũng thành thống khổ.

Nàng dùng tư cách gì nhớ hắn, nàng đã không còn là thê tử của hắn nữa rồi, không còn nữa rồi...

"Ông nội, đợi đến lúc lễ tế kết thúc, cháu muốn một mình mang theo Niệm Sinh hảo hảo sinh hoạt."

"Một mình? A Mạn, ý cháu là không muốn ở phủ tướng quân nữa sao?"

"Ở chỗ này, những con người và đồ vật quen thuộc đều khiến cháu nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia. Nhớ tới trận chiến tranh kia, nhớ tới... Nhớ tới người mà cháu không thể không rời khỏi. Ông nội, cháu chỉ muốn bắt đầu lại, mang theo con của cháu, đến một nơi thanh tĩnh."

Lăng Sùng nghe nàng nói vô cùng thành khẩn, trong lòng tuy không nỡ, nhưng vẫn hỏi một câu: "A Mạn, cháu định đi tìm tên thợ rèn kia sao?"

"Huynh ấy sao? ... Chắc có lẽ sẽ không, có lẽ, huynh ấy đã quên cháu, cháu là người không giữ lời hứa, có lẽ huynh ấy thật sự đã cưới thê tử khác rồi." Bốn chữ kia là do chính nàng tự tay viết, nhưng khi chính nàng nói ra bốn chữ này, lại có một loại cảm giác tâm đau liệt phế!

Bọn họ từng nói qua sẽ ở bên nhau cả đời, bọn họ từng nói bất luận phát sinh chuyện gì cũng bất ly bất khí.

Thế nhưng hôm nay... Tại sao biến thành như vậy?

Nếu như, nàng vĩnh viễn không hồi phục trí nhớ, nếu như nàng vẫn luôn ở lại thôn Phúc Duyên ngây ngốc làm thê tử hắn, thật tốt biết bao a!

Trời, lại chuyển mưa.

Trên mặt đất dâng lên một vòng nước, Niệm Sinh trong ngực chỉ vào những cái vòng tròn nhỏ kia cười ha ha không ngừng. Nó nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, không biết bi thương, thật tốt, thật tốt...

Không biết lúc nào, trong mắt Hải Đường lại nổi lên nước mắt ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.