Hải Đường Nương Tử

Chương 4: Khuê nữ của cháu ngoại trai của Thất cữu lão gia. .




Sáng sớm Kim Sinh đi đến lò rèn, trong lò lửa than đã sớm cháy mạnh.

Lão Tiêu sư phó đang cầm cây sắt vừa nung khô lấy ra, nhìn thấy Kim Sinh liền hô: "Sáng nay con làm sao tới trễ như vậy, tranh thủ thời gian tới giúp một tay, cái cày này phải làm gấp cho người ta."

Kim Sinh "Ai" một tiếng, cầm cái chùy lớn bằng sắt tới giúp sư phó chế hình, làm một mạch tới hơn nửa ngày.

Kim Sinh lực khí lớn, mỗi một búa vung lên đều là boong boong rung động, trên cánh tay của hắn căng đầy cơ bắp, gân xanh hiện lên.

Ở bên trong lò rèn nóng, Kim Sinh cỡi áo, khối khối mồ hôi phủ phía trên, chậm rãi lướt qua da thịt màu đồng của hắn, ở đây nam nhân thân thể khoẻ mạnh, tản ra một loại lực lượng cương dương, thiếu nữ đi ngang qua nhìn thấy tình cảnh này, tránh không được đều phải xấu hổ tim đập, cúi đầu.

Một cô nương mặc một thân màu vàng nhạt ở ngoài cửa lò rèn quanh co một hồi, rốt cục vẫn phải hơi đỏ mặt đi đến.

Trong tay Kim Sinh phảng phất mềm nhũn một chút, lần này tiếng nện rõ ràng không đúng đường, hắn đưa tay lau mồ hôi, buông việc trong tay xuống nói: "Hương Mai, sao cô lại tới đây?"

Nàng cười cười, trên mặt liền nổi lên hai lúm đồng tiền ngọt ngào, giống như bị gió thổi gợn sóng trên mặt hồ, làm cho lòng người tạo nên tầng tầng rung động.

Nàng cười là vì mỗi lần Kim Sinh nhìn thấy nàng đều ngây ngốc sững sờ, bộ dáng ngu si như vậy, không riêng gì hắn, những chàng trai khác trong thôn lúc nhìn thấy nàng, mười người thì trong đó có chín người cũng là thần sắc như vậy.

Cô nương tuổi trẻ mỹ mạo đều có tâm tình khi thấy người khác vì chính mình mê muội, vì chính mình ngớ ngẩn mơ hồ, mà vui vẻ.

"Tiêu đại thúc, nương con sai con tới lấy nồi sắt hôm kia bà đặt làm."

"A, là Hương Mai cô nương à..." Lão Tiêu lớn tuổi, đối với cô nương dung mạo xinh đẹp cũng không thích thú, chỉ nhìn nàng một cái, liền quay người đến đằng sau lấy cái nồi sắt.

Kim Sinh đối với nàng đứng đấy, lúc này cả người thật giống như cứng đờ, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, trong tay còn cầm cái chùy sắt lớn, lại không biết nên tiếp tục cầm hay là buông xuống thì tốt hơn.

Nhìn hắn túng quẫn, Hương Mai thổi phù một tiếng bật cười, thầm nghĩ tiểu tử ngốc này thật đúng là thú vị.

"Đông", Chùy sắt trong tay Kim Sinh rớt xuống, xém một chút nữa là trúng chân. Hương Mai nghĩ đến, tuy nói nàng biết rõ Kim Sinh thích chính mình, nhưng mọi người cùng ở một thôn, lại không phải là lần đầu tiên gặp mặt, như thế nào ngày hôm nay lại thất thố thành cái dạng này rồi?

Lại xem xét, ánh mắt Kim Sinh hướng phía sau mình nhìn, Hương Mai quay đầu lại, cũng liền ngây ngẩn cả người.

Từ nhỏ đến lớn, nam nữ già trẻ trong thôn đều dùng rất nhiều từ khen ngợi tán dương chính mình.

Lúc nàng mười ba tuổi, bộ dáng vừa mới nẩy nở, khi đó nàng đi lên núi chăn dê, đến bờ sông bắt cá, sau lưng thường xuyên có người đi theo lén lút nhìn nàng, về sau cũng không biết là ai cho nàng một danh hào là "Một cành hoa trong Thôn Phúc Duyên".

Nàng sinh ra và lớn lên ở nông thôn, nghĩ trên đời này không có cô nương nào so với mình dễ nhìn hơn, hôm nay thấy nữ tử đi theo sau lưng nương Kim Sinh trên mặt cười như nở hoa, tâm liền ném vào trong hồ, không ngừng chìm xuống, chìm xuống...

Nương Kim Sinh nhìn thấy Hương Mai cũng ở đây, ngượng ngùng cười cười nói: "Ơ, Hương Mai là tới chỗ này lấy đồ đạc a, vừa rồi ta còn đi tìm nương của ngươi nói chuyện đây này."

"Đại nương đi tới nhà của con?"

"Cũng không phải, " Nương Kim Sinh kéo Hải Đường ở sau lưng đi qua, cố ý để nàng đứng ở trước mặt Hương Mai nói, "Đây không phải do Kim Sinh nhà chúng ta muốn cưới vợ sao, như thế nào cũng nên cùng hương thân quê nhà nói một tiếng, đến lúc đó xử lý việc vui còn phải dựa vào mọi người cùng nhau giúp đỡ."

Kim Sinh sắc mặt có chút xấu hổ, ho một tiếng cắt ngang lời của mẫu thân.

Hương Mai xem xét Hải Đường, ánh mắt không khỏi có chút ảm đạm, cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, nàng nghĩ đến mỹ mạo của chính mình là tuyệt sắc nhưng khi đứng ở trước mặt Hải Đường ăn mặc xiêm y vải thô lập tức thất sắc không ít.

Nàng cắn cắn môi dưới, miễn cưỡng bài trừ ra một cái tươi cười: "Cô nương này lạ mặt, dường như không phải người trong thôn chúng ta."

"Không phải không phải, " Nương Kim Sinh khoát tay cười nói, "Nàng là khuê nữ của cháu ngoại trai của Thất cữu lão gia ở thôn Hồng Sơn, lại nói tiếp lúc nhỏ cùng với Kim Sinh ta đã định chung thân, hôm nay người nhà nàng đã mất, cũng tới lúc nên lập gia đình."

Kim Sinh đứng bên cạnh nghẹn họng trừng lớn mắt nhìn mẫu thân mặt mày hớn hở, lời nói dối còn có thể nói được thật lưu loát, không mang theo một chút xấu hổ.

Hải Đường cũng không phản bác, đứng ở bên cạnh, nương Kim Sinh nói cái gì nàng cũng chỉ mỉm cười.

Hương Mai trong lòng ngầm bực bội, còn tưởng rằng Kim Sinh đối với chính mình có tình cảm, lại không nghĩ tới đã có một nương tử như hoa như ngọc chưa cưới về nhà.

"Vậy cũng phải chúc mừng Kim Sinh đại ca rồi." Nàng giật giật khóe miệng, rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Cùng vui cùng vui, " Nương Kim Sinh cười nói, "Vừa rồi nghe nương ngươi cũng có nói, việc hôn nhân của Hương Mai cô nương chẳng phải cũng định xuống rồi sao, nghe nói là ông chủ Đồng bán gạo trên thị trấn, người nào không biết gia thế của ông chủ Đồng kia, sau này Hương Mai cô nương cũng không cần lo ăn lo mặc, phú quý thoải mái rồi."

Hương Mai sắc mặt chìm chìm, đang muốn trả lời, Tiêu đại thúc ở phòng bên đã đem đồ vật của nàng ra.

"Hương Mai cô nương, nồi sắt nhà cô."

"Thứ này nặng như vậy, ta làm sao có thể tự mang về?" Hương Mai ra vẻ do dự nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Kim Sinh .

Nương Kim Sinh nghĩ thầm bà mà không ra tay tiểu tử ngốc này sẽ thật sự rơi vào ma chướng của nàng ta, đi ra phía trước nâng nồi sắt lên, "Đằng" một tiếng liền nhét vào trong ngực Hương Mai: "Cái này thì có gì là nặng nha, đi vài bước là xong, ta một bà già còn làm được, ngươi tuổi còn trẻ, không có vấn đề gì!"

Trong thôn Phúc Duyên này, nếu muốn bàn về mồm mép, nương Kim Sinh há miệng có thể xem như một kiện thần binh lợi khí, Hương Mai một tiểu nha đầu làm sao nói lại bà? Trong tay bưng nồi sắt nặng nề nhìn bà nghiêm mặt, đành phải bỉu môi quay đầu đi.

Nương Kim Sinh đối với bóng lưng của nàng gắt một cái: "Tiểu nha đầu lẵng lơ, phải lập gia đình rồi, còn chạy tới trêu chọc người khác, không biết xấu hổ!"

Hải Đường cười vuốt vuốt lưng nương Kim Sinh, hỏi: "MNương, vì cái gì gọi nàng là tiểu nha đầu lẵng lơ?"

Nương Kim Sinh lôi kéo tay Hải Đường nói: "Con a, con nói xem nàng thật sự lập gia đình, nghe rất nở mày nở mặt, là ông chủ gạo ở trấn trên. Ai nha, Đồng lão đầu đã hơn bốn mươi tuổi rồi, làm phụ thân nàng còn ngại già, trong nhà còn có một nương tử, ba thiếp thất, nàng đây là đi làm thiếp cho người ta đấy."

Lời này tuy nói với Hải Đường, nhưng kì thực là đang nói cho Kim Sinh nghe.

Tiêu đại thúc nghe xong thở dài nói: "Một cô nương tốt, đây là tạo nghiệt gì nha!" Ông nhìn nhìn Hải Đường, lại hướng nương Kim Sinh hỏi, "Đại tẩu, vừa rồi tẩu nói nha đầu kia là..."

"Là khuê nữ của cháu ngoại trai của Thất cữu lão gia!"

"Nha..." Tiêu đại thúc ha ha cười, "Cô nương này bộ dáng thật tốt, Kim Sinh , con thực sự rất có phúc khí a!"

Buổi tối trở về nhà, Kim Sinh ngồi trong phòng, mẫu thân nhà hắn ngồi ở đối diện đem chuyện hôm nay mang theo Hải Đường đi sờ cốt nói với Kim Sinh, còn nói cô nương này thoạt nhìn tướng mạo tốt, huống chi không chỗ nương tựa, nếu sớm muộn cũng phải cưới vợ, chẳng lẽ thực để nhân duyên hôm nay không thành?

Hôm nay toàn thôn cũng đã biết hôn sự của khuê nữ của nhà cháu ngoại trai của Thất cữu lão gia nương Kim Sinh cùng với Kim Sinh, thời điểm chạng vạng tối, có mấy người đến thăm đến chúc mừng, còn có chút quan hệ tốt, lôi kéo nương Kim Sinh nói vài chuyện cần chuẩn bị cho tiệc mừng.

Hắn nghĩ đến mẫu thân nói cũng có đạo lý, chỉ là còn e ngại Hải Đường, liền hỏi: "Vậy Hải Đường nói như thế nào? Nàng có chịu làm nương tử của ta hay không?"

"Đã đáp ứng a." Nương Kim Sinh híp mắt cười, "Nếu con không tin, nương gọi nàng tới hỏi ở trước mặt chúng ta."

Hải Đường đang ở trong phòng Kim Ngọc cùng Kim Phúc cầm cỏ đan châu chấu, Kim Phúc thích nhất chơi trò này, nên dạy cho Hải Đường, không nghĩ tới Hải Đường học thật nhanh, chỉ nhìn một lần, toàn bộ đều nhớ kỹ.

Nhớ tới trước khi thời điểm dạy Kim Ngọc, phí hết cả buổi cũng không đâu vào đâu, Phúc nhi quơ đầu nháy mắt nhìn Hải Đường nói: "Tẩu tử, tẩu không ngốc nha, còn rất thông minh nữa!"

Hải Đường nở nụ cười: "Ta vốn không ngốc nha."

Nàng chỉ là quên chuyện lúc trước, quên chính mình là ai, những đoạn ngắn mơ mơ hồ hồ trong mộng luôn làm nàng kinh hãi, dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa.

Thôn xóm trong núi sâu này yên tĩnh tốt đẹp, nàng cảm thấy ở chỗ này rất thoải mái. Trước kia phát sinh chuyện gì, đối với nàng mà nói đã là chuyện không quan trọng.

Nương Kim Sinh gọi nàng, Hải Đường liền đi đến phòng bên kia.

Kim Sinh đang ở đó, Hải Đường cúi thấp đầu, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

"Con a, hôm nay nương hỏi con một câu, con có đồng ý gả cho Kim Sinh nhà chúng ta không?"

Đối diện hai đạo ánh mắt nóng rực nhìn qua nàng, Hải Đường đỏ mặt, trầm thấp nói: "Dạ được."

Nương Kim Sinh cười đến vẻ mặt đắc ý, thế nào, ta có nói sai không, cô nương này là nguyện ý đấy, cũng không có nửa điểm bắt buộc.

Kim Sinh trong lòng chấn động, nhớ tới lời nương vừa nói, ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, vậy đại khái chính là nhân duyên trời định đi a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.