Hải Đường Nương Tử

Chương 35: Hải Đường mất tích




Một buổi tối này, không riêng gì Hải Đường và Kim Sinh không thể ngủ một giấc an ổn, bên kia mái hiên nương Kim Sinh cũng lật qua lật lại một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại lời Hải Đường nói.

Vọng Pha mới đánh giặc xong, bà đã ở trên chiến trường nhặt được Hải Đường về nhà, lúc trước nhìn trúng nàng là một cô nương tốt như hoa như ngọc, lại nhìn thấy xương cốt lớn dễ đẻ, chỉ là ôm một loại tâm tính tham món lời nhỏ, mới đưa Hải Đường về nhà. Khi đó Hải Đường cái gì cũng không nhớ, hơn nữa trong thôn cũng bị bà lừa gạt cho qua, những ngày này bà không có nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nghĩ kỹ lại, càng nghĩ trong lòng liền càng sợ hãi, toàn thân càng không tự chủ được mà bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Nếu như Hải Đường thực sự bị điều tra ra là người Hoa Triêu quốc, vậy nhà bọn họ sẽ gặp họa lớn, đến lúc đó bị gán tội danh thông đồng với địch quốc, đây chính là muốn cả nhà mất đầu nha! Nương Kim Sinh nghĩ tới tình hình bà và ba người Kim Sinh , Kim Ngọc, Kim Phúc bị trói chặt hai tay ra sau lưng giải lên chợ, dưới một đao liền mất đầu, máu tươi đầy đất, lập tức rùng mình một cái, "Đằng" thoáng cái từ trên giường đứng lên: "Không được không được, phải nghĩ biện pháp mới được!"

Sáng sớm ngày thứ hai, nương Kim Sinh liền đi đến phòng Hải Đường tìm nàng, trong lòng bà đã có suy tính, nụ cười có chút miễn cưỡng. Ngược lại là Hải Đường thoạt nhìn giống như thường ngày, phảng phất không có gì khác lạ.

"Hải Đường, đang bận cái gì vậy?" Nương Kim Sinh xoa xoa tay, cái này hoàn toàn không có lời nào để nói.

Hải Đường chỉ chỉ mấy bộ tiểu y trên bàn vừa làm xong trả lời: "Đang chuẩn bị xiêm y cho đứa nhỏ " nàng sờ lên bụng, có chút nở nụ cười, "Nương, tính ra nó cũng sắp chào đời rồi."

Bộ dạng hạnh phúc ấm áp sắp được làm mẫu thân của Hải Đường quả thực làm cho nương Kim Sinh dao động, bà cơ hồ muốn lui bước, muốn ném đi ý niệm trong lòng mình. Thế nhưng nghĩ tới tình cảnh tối qua, bà vẫn cắn răng, ra quyết định.

"Đúng rồi Hải Đường, hôm qua những quan sai kia hỏi lai lịch của con, trong lòng nương nghĩ đến chúng ta nên trở lại thôn Hồng Sơn một chuyến, tốt xấu gì bên kia cũng có một số người nhà của nương, lời nói dối này phải nói cho trọn vẹn, bằng không đến lúc đó điều tra ra được thứ gì, vậy chúng ta chỉ phải nhận tội thôi." Nương Kim Sinh tuy luôn là người mạnh miệng, nhưng lúc này trong lòng mâu thuẫn đấu tranh cực kỳ, nhìn bà như vậy nhất định là biết rõ chuyện gì.

Trong lòng Hải Đường hiểu rõ, nhưng trên mặt vẫn bình thường, gật đầu nói: "Được, con thu dọn một chút, lát nữa đi theo nương."

Hải Đường chỉ nghe nói qua thôn Hồng Sơn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng đi. Nàng nâng cao bụng, chân lại có chút sưng vù, bước đi bắt đầu không khỏi chậm hơn rất nhiều, mãi cho đến gần giữa trưa mới xem như ra khỏi thôn Phúc Duyên. Trên đường, Hải Đường và nương Kim Sinh lại gặp được mấy người quan sai, hôm nay hình như bọn họ đến thôn tây dò hỏi.

Hải Đường trong lòng tinh tường, có lẽ Dung Tú Thần đã đi khỏi đây, chỉ là bọn họ đào sâu ba thước đất hỏi như vậy, cũng rất khó tra ra được gì, lo lắng của nàng cũng không phải là không có đạo lý. Chỉ là nhìn nương Kim Sinh ở phía trước, Hải Đường cảm thấy bộ dáng của bà tựa hồ còn lo lắng hơn nàng.

Đi thôn Hồng Sơn một chuyến, nhà nương đẻ nương Kim Sinh thật sự có một Thất cữu lão gia khoẻ mạnh, tuổi thoạt nhìn đã rất lớn, lông mi râu ria một mảnh hoa râm, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt. Vừa thấy nương Kim Sinh, hai người liền hạp lại lải nhải, Thất cữu lão gia lỗ tai không tốt lắm, nương Kim Sinh phải ghé sát vào tai ông nói lớn tiếng ông mới nghe rõ.

Bà lôi kéo Hải Đường đi đến trước mặt Thất cữu lão gia nói: "Đây là con dâu con Hải Đường, cũng là lần đầu tiên đến gặp ngài, Thất cữu lão gia nhìn nàng như thế nào?"

Hải Đường đi đến trước gọi một tiếng "Thất cữu lão gia", tai lão gia kia không tốt, ánh mắt lại không tệ lắm, nhìn Hải Đường tán dương: "Bộ dạng tốt, bộ dạng tốt... Ngươi chỗ ấy, tên gì... A, Kim Sinh, rất may mắn!"


"Ai nha, đây còn không phải nhờ phúc Kim gia sao." Nương Kim Sinh dừng một chút, lại ở bên tai Thất cữu lão gia tận lực hạ thấp giọng nói, "Đứa nhỏ này là người tốt, chẳng qua lúc đầu mang nó về nhà, cũng không biết thân phận ra sao, hôm nay sợ bị người tra hỏi. Thất cữu lão gia, nếu có người đến hỏi ngài, ngài nói nó là khuê nữ nhà Hồng Diệp cũng được."

Thất cữu lão gia lớn tuổi, trí nhớ cũng không thế nào tốt, hắng cuống họng hỏi một câu: "Ai... Khuê nữ nhà ai?"

"Hồng Diệp a! Chính là cháu ngoại nữ của ngài, ngài không nhớ sao?"

Ông híp mắt suy nghĩ nửa ngày, đại khái nhớ ra một ít, mới nhẹ gật đầu: "A, Hồng Diệp, ngươi nói là Hồng Diệp nha, nó có con gái sao?"

Nương Kim Sinh nhìn ông, chỉ sợ cũng rất khó giải thích thêm, liền lôi kéo Hải Đường nói: "Có a, đương nhiên là có, ngài nhìn bộ dạng Hải Đường, không phải rất giống Hồng Diệp sao! Nàng chính là khuê nữ nhà Hồng Diệp, bất kể là ai tới hỏi, Thất cữu lão gia ngài nói như vậy là được!"

"À, nha..." Thất cữu lão gia bị nương Kim Sinh sắp choáng luôn, chỉ phải liên tục gật đầu, bên cạnh cũng không biết rõ rằng cho lắm.

Ở trong thôn Hồng Sơn dạo qua một vòng, nương Kim Sinh thấy sắc trời không còn sớm, mặt trời cũng bắt đầu ngã về tây, liền hướng Hải Đường nói: "Con à, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi."

"Dạ."

Lúc trở về, nương Kim Sinh cũng không có mang Hải Đường đi con đường lúc đầu, trái lại thay đổi một con đường hẹp quanh co, lại vắng vẻ không có người qua lại.

Hai bên đường cỏ dại mọc lên cao, nương Kim Sinh ở phía trước dẫn theo đường, Hải Đường là phụ nữ có thai, theo ở phía sau không thể đi nhanh, nàng hướng nương Kim Sinh hỏi: "Nương, vì sao lúc trở về chúng ta phải đi đường này? Đường này cũng không dễ đi."

"Đường khó đi một tí, nhưng lại gần nhà. Trời sắp tối, hai người chúng ta phải nhanh chóng trở về, miễn cho... Miễn cho trêu chọc phải phiền toái gì." Nương Kim Sinh ở phía trước vừa đi, vừa nói như vậy, thế nhưng bước chân không có thả chậm, ngược lại càng lúc càng nhanh.

Nương Kim Sinh là người sinh trưởng ở nông thôn, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng bình thường luôn xuống ruộng làm việc, đi đứng vẫn rất nhanh nhẹn, bà phóng nhanh bước chân, Hải Đường sao có thể đuổi kịp bà?

"Nương, nương, nương đi chậm rãi một chút..." Hải Đường ở phía sau hô hào, nàng mang theo bụng lớn thở hồng hộc đuổi theo, nương Kim Sinh nghe thấy, trong lòng vẫn có chút không đành lòng, nhưng vừa nhắm mắt lại sẽ nghĩ tới cả nhà bọn họ bị trói lại giải ra chợ chém đầu, toàn thân không tự chủ được rùng mình, bà tuyệt đối không thể đem tánh mạng cả nhà ra đặt cược, thực xin lỗi bà cũng chỉ có thể nhẫn tâm một lần, giả vờ không nghe được tiếng la của Hải Đường ở sau lưng bà, bước chân càng lúc càng nhanh, phía trước có ngã ba, nương Kim Sinh rẽ vào một chỗ ngoặt, lập tức liền biến mất không còn thấy bóng dáng nữa.

Hải Đường theo ở phía sau nhìn phía trước, đó là một ngã ba, tuy hoàn toàn không biết vừa rồi nương đi ngã nào. Nàng đã không thấy bóng người, mặt trời cũng dần dần lặn, rất nhanh bóng đêm nồng đậm bao trùm lên khắp nới. Đứng ở ngã ba đường, Hải Đường đã hiểu rõ, trong lòng lại có chút chua xót, bàn tay phủ lên bụng, thì thào lẩm bẩm: "Con ơi, hôm nay chúng ta không thể về nhà rồi."

Nương Kim Sinh cơ hồ là nhất cổ tác khí (*) chạy về nhà, trên đường đi bà căn bản cả đầu cũng không dám quay lại, trong lòng bà biết rõ làm như vậy không tốt, bà vứt bỏ Hải Đường, vứt bỏ đứa cháu nhỏ chưa kịp sinh ra của bà, đó cũng là vì muốn bảo trụ tánh mạng cả nhà bọn họ!

(NHẤT CỔ TÁC KHÍ: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Đứng ở trước sân nhỏ nhà mình, nương Kim Sinh khó khăn lấy lại bình tĩnh, thở gấp thở ra một hơi nhìn lại phía sau, sau lưng chỉ có bóng tối dày đặc và tiếng gió rung động ào ào, Hải Đường, nàng thật sự không theo kịp.

Đây là chủ ý bà suy nghĩ cả đêm, thế nhưng đến tận sau lúc đó, bà đứng ở trước cửa nhà, thấy trước mặt trống rỗng, trong lòng giống bị người níu lấy, cảm thấy đau nhói! Cái mũi chua xót, hốc mắt đều hồng thêm vài phần, nương Kim Sinh đưa tay lau, xóa sạch vài giọt nước mắt rơi xuống.

"Nương, sao nương đứng ở đây mà không vào nhà?" Phúc Nhi đã nghe được động tĩnh bên ngoài từ bên trong chạy ra.

Hôm nay nương Kim Sinh và Hải Đường đi ra ngoài hơn nửa ngày, trong nhà cả bếp đều không có động qua, Tiểu Phúc Nhi chờ tới bây giờ, đã sớm đói bụng, trong bụng xì xào kêu lên!

"Đại ca con về chưa?" Nương Kim Sinh lúc này mới hoàn hồn, hạ quyết tâm không thèm nghĩ chuyện vừa rồi nữa, một bên lôi kéo tay Phúc Nhi, một bên đi vào trong.

"Trở về một hồi rồi, huynh ấy không thấy tẩu tử, cũng không thấy nương nên hỏi con hai người đi đâu, con nói nương dẫn tẩu tử đến nhà Thất cữu lão gia." Tiểu Phúc Nhi hướng sau lưng mẫu thân quan sát, ngửa mặt hỏi, "Nương, tẩu tử đâu rồi, tẩu ấy như thế nào không về cùng nương?"

Nương Kim Sinh nghe nàng hỏi Hải Đường cũng không khỏi có chút chột dạ, dắt tay nàng đi thẳng vào trong nhà, trước mặt lại đụng phải Kim Sinh đang bưng nước đi ra ngoài , bà cúi đầu không nhìn thấy người, nước kia thiếu chút nữa đổ vào người bà.

"A, nương làm sao vậy? Có bị phỏng hay không?" Kim Sinh vội vàng đặt chậu nước ấm xuống đỡ mẫu thân hỏi.

Bà vội vàng khoát tay: "Không sao, không có gì đáng ngại."

Kim Sinh không thấy Hải Đường, lôi kéo mẫu thân liền hỏi: "Đúng rồi nương, Phúc Nhi nói nương và Hải Đường cùng nhau đến nhà Thất cữu lão gia, sao chỉ có một mình nương trở về vậy, Hải Đường đâu?"

"A, nha... Hải Đường à, khục, hôm nay nương đến nhà Thất cữu lão gia, biểu cô cô của con cũng ở đó, nàng thấy Hải Đường là đứa lanh lợi hiểu chuyện, tướng mạo lại xinh đẹp, trong lòng rất thích, nên nói muốn giữ nó ở lại thôn Hồng Sơn mấy ngày, nên chỉ có một mình nương trở về..."

Thường ngày nương Kim Sinh nói dối tung tóe, con mắt đều không nháy một cái, nhưng hôm nay vẻ mặt lại lòe lòe nhấp nháy, thoạt nhìn rất kỳ lạ.

Kim Sinh nghi ngờ, đứng ở trước mặt mẫu thân nhìn thẳng vào mắt bà hỏi: "Nương nói là sự thật?"

"Con đứa nhỏ này, đương nhiên... Đương nhiên là sự thật!" Lúc này cũng chỉ có thể kiên trì thôi.

Kim Sinh cầm một cái áo khoác lên muốn đi ra ngoài, nương Kim Sinh túm lấy hắn: "Con muốn đi đâu?"

"Con đi nhà biểu cô cô nhìn xem Hải Đường, bụng nàng lớn như vậy, để nàng một mình ở bên ngoài, con lo lắng."

"Ai nha đứa nhỏ này!" Nương Kim Sinh hung hăng giẫm mạnh một cước tức giận, "Có cái gì lo lắng, con mau trở lại cho nương!"

Hai mắt Kim Sinh thẳng nhìn qua mẫu thân, hắn có thể khẳng định, mẫu thân nhất định là có chuyện gạt hắn.

"Nương, nương nói thật đi, Hải Đường rốt cuộc ở đâu? Nếu thật sự ở nhà biểu cô cô thì đừng ngăn cản con!"

Hắn như trước muốn đi ra ngoài, nương Kim Sinh túm mạnh con mình la: "Tiểu tử ngốc này, nương tử quan trọng hay tánh mạng một nhà bốn miệng ăn chúng ta quan trọng? Nó là gian tế đến từ Hoa Triêu quốc, con đi tìm nó, cả nhà chúng ta đều phải mất mạng!"

Bà nóng nảy lỡ miệng nói ra lời này, Kim Sinh nghe được ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn xem mẫu thân, ngày đó lời bọn họ nói ở trong phòng, thì ra mẫu thân cũng nghe được.

"Nương... Rốt cuộc nương đem Hải Đường đi đâu?" Kim Sinh dù sao cũng là một hiếu tử, không dám ngỗ nghịch mẫu thân, thế nhưng bộ dạng vô cùng lo lắng khi đánh mất nương tử lại hoàn toàn đều ở trên mặt, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, phảng phất như dã thú bị uy hiếp, mặc dù từ nhỏ bà là người nuôi hắn lớn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của con trai, trong lòng cũng run rẩy, có chút sợ hãi.

"Con a, lúc trước... Lúc trước là nương nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới đem nó dẫn về... Con nghe nương nói, nếu nó thật sự là người Hoa Triêu quốc, sẽ mang tai họa đến cho nhà chúng ta, chỉ có để cho nó rời đi rất xa, đây mới là biện pháp tốt nhất..."

"Rời đi rất xa? Nương, Hải Đường là nương tử con cưới hỏi đàng hoàng, là con dâu Kim gia , hơn nữa trong bụng của nàng cũng đã có cốt nhục Kim gia chúng ta, sao nương có thể xem nàng như một đồ vật bình thường muốn ném thì ném đi? !"

Hắn hung hăng tách tay mẫu thân ra, vội vàng chạy ra ngoài.

Nương Kim Sinh ở phía sau đuổi theo hô: "Con trở về, trở về cho ta!"

Hắn sẽ không nghe theo, từ khi hắn cưới Hải Đường vào nhà bắt đầu từ một khắc đó, tuy trong miệng không nói, nhưng trong lòng của hắn đã sớm quyết định, từ nay về sau họa phúc cùng hưởng, nàng một thân một mình, trời đất mênh mông có thể đi chỗ nào?

Kim Sinh chạy về phía thôn Hồng Sơn, vừa đi vừa lớn tiếng gọi tên nương tử, hi vọng nàng bình an vô sự, hi vọng nàng ở một nơi nào đó không xa, nghe được tiếng gọi của hắn có thể đáp lại hắn một tiếng.

Chỉ là hắn đi một đường xa xa, gọi đến cổ họng đều khô khốc, cũng chỉ có tiếng gió nức nở nghẹn ngào trong không trung hướng hắn đáp lại, mà Hải Đường của hắn, không biết đã đi nơi nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.