Hải Đường Nương Tử

Chương 32: Buông chấp niệm




Hải Đường đại khái là nhất thời động thai khí, trong bụng quặn đau một trận, được Dung Tú thần đỡ ngồi vào bên giường. Cũng may Lý Uylà người nhanh nhẹn, rất nhanh đã dẫn đại phu đến. Đại phu kia vốn đang ở trong y quán xem bệnh cho bệnh nhân, đột nhiên bị một ngườiđàn ông "Cướp" đi, còn chưa hoàn hồn, lại bị đưa lên trước mặt Hải Đường.

"Mau xem vị cô nương này, nàng bị sao vậy?" Dung Tú Thần tuy là một người có phong thái tuấn tú, nhưng nói chuyện lại có uy nghi, vịđại phu này là một nhân vật nhỏ bé, ở làm sao từng gặp người như vậy? Lập tức thất kinh, đầu óc rối loạn thắng đến bị đẩy lên, bắt mạch cho Hải Đường.

"Vị nương tử này mang thai, hẳn là vừa rồi cảm xúc kích động, mới động thai khí. Không có chuyện gì đáng ngại, tiểu nhân kê cho nàng một đơn thuốc, uống xong sẽ không có chuyện gì nữa."

Dung Tú Thần nghe đại phu nói không có gì trở ngại, lòng luôn căng thẳng lúc này mới buông lỏng, thở ra một hơi nhìn Hải Đường, mangvẻ mặt bất đắc dĩ: "A Mạn, muội đừng có gấp, chuyện lúc trước nghĩ không ra thì từ từ nghĩ, hiện tại muội đang có thai, nên chiếu cố thân thể của mình cho tốt."

Hải Đường cúi thấp đầu, không biết nên nói cái gì cho phải.

Bên kia Dung Tú Thần nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, thật nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói sao, nhìn nửa ngày, cái gì vẫn không nói được.

Hải Đường nằm trong chốc lát, lại uống thuốc xong, vừa rồi đau bụng lập tức giảm bớt không ít. Nàng nghĩ chính mình đột nhiên biến mất như vậy, Kim Sinh nhất định sẽ lo lắng, vì vậy liền chống thân thể ngồi dậy nói: "Huynh còn có việc gì không? Không có việc gì, vậy... Ta phải về nhà rồi."

Trong lòng Dung Tú Thần đau nhói, giương mắt nhìn nàng, vẫn là giống như trước. Nàng là A Mạn cũng tốt, Hải Đường cũng được, thời điểm nhìn hắn đều có vẻ mặt này, ôn hòa, tôn kính, có lẽ còn có chút cảm kích cùng áy náy, nhưng chỉ Không có tình yêu, nàng không yêu hắn!

Lời nói phảng phất bị nghẹn trong cổ họng, hắn ngàn dặm xa xôi tới tìm nàng, đến cuối cùng nàng lại vẫn không nhớ được hắn. Nàng nói nàng phải về nhà, không phải phủ tướng quân Hoa Triêu quốc, mà là thôn Phúc Duyên ở Tây Uyển quốc kia, nàng đã xem chỗ đó trở thành nhà của mình.

Mà tên nam nhân thợ rèn kia, là trượng phu của nàng, người thân của nàng. Trên đời này, không còn ai có thể có quan hệ thân mật với nàng như hắn nữa.

Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Dung Tú Thần đã hoàn toàn không biết tư vị, chỉ cảm thấy từng cơn chua xót bất đắc dĩ.

Nàng đi tới cửa, quay đầu lại: "Ta... Ta phải đi, huynh còn có thể tới tìm ta hay không?" Hải Đường nhìn thoáng qua Lý Uy và Liên Xa đứng bên cạnh. `

Dung Tú Thần lắc đầu: "Ta sẽ không lại tới tìm muội nữa. A Mạn, hôm nay muội đã không còn nhớ chuyện trước kia cho nên mới như vậy, thế nhưng ta tin tưởng thời gian dần qua, muội sẽ nhớ lại."

"Vậy huynh phải đi à?"

Hắn vẫn lắc đầu: "Ta cũng không đi, ta sẽ ở chỗ này, ta chờ tới khi muội nhớ lại tất cả về Hoa Triêu quốc, nhớ tới thân phận của muội, nhớ tới ông nội, nhớ tới nhà muội, còn có... Nhớ tới ta là ai. Nếu có một ngày muội thật sự nhớ ra tất cả, muội hãy đến nơi này tìm ta, A Mạn, ta chờ dẫn muội về nhà."

Hải Đường nhìn Dung Tú Thần, hai hàng lông mày của hắn hơi nhăn lại thành một đoàn, trong ánh mắt nhìn nàng phảng phất cất giấu rất nhiều thứ, làm cho nàng không cách nào thừa nhận.

Trong lòng nàng nhớ tới Kim Sinh , nhẹ gật đầu xem như tạm biệt, vội vàng rời khỏi khách điếm.

Liên Xa nhìn tình hình này không khỏi vội la lên: "Tướng quân, thật sự để tiểu thư cứ như vậy đi sao?"

Hắn liếc mắt, giận dỗi nói: "Không cho nàng đi, chẳng lẽ ép buộc nàng một người đang mang thai rời đi sao? Nếu nàng không muốn rời đi, có lẽ còn có thể ghi hận ta cả đời."

Dung Tú thần thở dài thật sâu: "Các ngươi cũng đều nhìn thấy, nàng là A Mạn, nhưng bây giờ A Mạn đã không còn là một tiểu cô nương như lúc trước nữa. Nàng đã gả cho người khác, cả con cũng sắp sinh ra rồi. Dung Tú Thần ta cho dù trời sinh si tình, giờ khắc này còn có thể không buông tay sao? Chỉ là không ngờ tới, ta đường đường là Trấn hải tướng quân Hoa Triêu quốc, trên chiến trường không gì không đánh được, lại ở trên tình trường thua bởi một tên thợ rèn, thật sự là buồn cười!"

Lý Uy nghe hắn nói lời này, ngẩn người hỏi: "Tướng quân... Ý của ngài là... Ngài đối với A Mạn tiểu thư..."

"Lúc trước hai lần ta cầu thân, mặc dù nàng cự tuyệt ta, nhưng dù sao vẫn chưa gả đi, ta nghĩ đến hai lần không được, có lẽ lần thứ ba sẽ được, chỉ cần nàng vẫn còn ở Lăng phủ, ta sẽ có lòng tin có một ngày làm nàng rung động. Ta trèo non lội suối tới đây, vốn không tin A Mạn sẽ chọn một tên thợ rèn làm trượng phu, nhưng mà vừa rồi ta nhìn thấy nàng, nhìn thấy cái bụng nhô cao của nàng, tất cả dự đoán trước kia đều tan vỡ. Mặc kệ nàng có phải bị mất trí nhớ hay không, thì ra đến bây giờ ta mới biết được, nàng thích loại nam nhân như vậy."

Vừa rồi ở bên ngoài, Dung Tú Thần cũng nhìn thấy Kim Sinh , người nam nhân ở trong mắt Hải Đường chứa chan tình cảm. Hắn không giống tuấn tú như Dung Tú Thần, toàn thân có một loại nhiệt huyết và phóng khoáng, thân thể của hắn to lớn, lúc rèn sắt, mỗi một cái chùy rơi xuống boong boong đều có lực, hắn thoạt nhìn là một người thành thật, đối với A Mạn hẳn là vô cùng tốt...

Lúc nhỏ, Dung Tú Thần luôn rất chắc chắc A Mạn chính là thê tử của hắn, bọn họ lớn lên cùng nhau, hắn sủng ái nàng, yêu thương nàng, nhưng đến cuối cùng, nàng lại nói, Tú Thần ca ca, muội luôn xem huynh là ca ca của muội a!

Người nàng vừa ý, lại là Kim Sinh một nam nhân như vậy.

"Tướng quân, nếu ngài đã thấy được tất cả, đã từ bỏ A Mạn tiểu thư, vì cái gì... Vì cái gì không trở lại Hoa Triếu, còn muốn ở lại chỗ này làm gì? Nếu như bị người Tây Uyển quốc phát hiện, chúng ta sẽ rất phiền toái." Trên đường đi Lý Uy một mực lo lắng vấn đề này, bọn họ dù sao không phải dẫn binh xuất chinh, hơn nữa thân phận đặc thù, ba người bọn họ nếu thật sự bị người Tây Uyển quốc phát hiện, đích thật là sẽ vô cùng phiền phức.

"Ta và A Mạn là thanh mai trúc mã, cho dù nàng không thể trở thành thê tử của ta, có thể coi như là muội muội của ta. Nếu nàng nhớ ra tất cả, muốn trở lại Hoa Triêu, ta tất nhiên phải dẫn nàng về. Ta thấy vẻ mặt vừa rồi khi nàng nhìn thấy ta, chưa chắc cái gì cũng quên, chờ chúng ta dàn xếp tốt, lại tìm một đại phu y thuật tốt nghĩ biện pháp chữa trị cho nàng."

Dung Tú Thần đi đường xa như vậy, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vừa rồi nhìn thấy Hải Đường, lại đau lòng một trận, lúc này cái gì cũng không muốn nói không nghĩ nữa, nằm ở trên giường nhắm mắt lại nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát."

Hắn cố giả vờ biểu lộ không có chuyện gì để người khác không nhìn ra, nhưng Lý Uy, Liên Xa là tâm phúc của hắn làm sao dấu diếm được? Hai người cũng cảm khái một hồi, yên lặng ra khỏi phòng, đóng cửa phòng, cũng không nói thêm gì nữa.

Hải Đường đi ra khỏi khách điếm, mới phát hiện vừa rồi trên sân bãi vô cùng náo nhiệt đã kết thúc. Nhìn qua, có một số cửa hàng đã thu dọn về nhà, còn có một số chưa rời đi cũng đang đang thu thập đồ đạc, một lần hội họp lớn như vậy, không ít cửa hàng đều thắng lợi trở về, còn có một số vốn không có tên tuổi cũng dựa vào lần này mà xuất hiện, xem như tạo danh tiếng.

Hải Đường đi qua, nhưng lại không thấy bóng dáng Kim Sinh. Cửa hàng vẫn còn, thế nhưng chùy sắt ném xuống đất, trống rỗng làm cho người nhìn hoảng hốt.

Hải Đường đang muốn quay đầu đi tìm Kim Sinh , hai chân đột nhiên bị người ôm lấy, Tiểu Phúc Nhi kéo cuống họng hướng nàng hô hào: "Tẩu tử, tẩu tử, sao tẩu tử bỏ đi? Làm muội và đại ca rất lo lắng..." Nàng vừa nói vừa ô ô khóc, có lẽ sự kiện lần trước ở Viêm Lương Sơn đã thực sự hù dọa đến nàng.

Hải Đường nhìn bộ dạng nàng như vậy, vừa buồn cười vừa khuyên nàng, nói: "Tốt rồi tốt rồi, Phúc Nhi đừng khóc, tẩu tử không có bỏ đi. Muội nhìn, tẩu vẫn không phải đang khỏe mạnh đứng trước mặt muội sao? Đại ca muội đâu rồi?"

Phúc Nhi nâng hai mắt đẫm lệ lên, trên mặt còn treo nước mũi, cong môi chỉ xa xa nói: "Đại ca đi tìm tẩu."

"Đi chỗ nào tìm?" Hải Đường hướng phía nàng nhìn qua, đâu có bóng dáng Kim Sinh?

"Đại ca nói huynh ấy đi tìm tẩu, chưa nói đi chỗ nào tìm, huynh ấy phân phó muội nếu nhìn thấy tẩu, sẽ cùng tẩu ở chỗ này đợi huynh ấy, huynh ấy còn nói nếu không tìm thấy tẩu, sẽ trở lại chỗ này."

Hải Đường dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hiện tại Kim Sinh đã khẩn trương thành bộ dáng gì, nàng mang thai lại không thể đi loạn khắp nơi, nói sau nếu vạn nhất đi ngỏ khác vậy thì càng phiền toái, liền kéo Phúc Nhi vẫn còn ở chỗ kia ngồi xuống.

"Vậy chúng ta ở chỗ này chờ a."

Phúc Nhi lau nước mắt, ôm cổ Hải Đường cọ xát: "Tẩu tử, tẩu đừng có đột nhiên biến mất như vậy nữa, lần đầu tiên muội thấy đại ca quýnh lên như vậy, cả muội cũng sợ hãi."

Nàng "Ừm" một tiếng gật đầu, trong lòng vừa ngọt lại vừa đau xót, nhịn không được nước mắt cũng đã tuôn ra vành mắt.

"Tẩu tử..." Phúc Nhi lại hô một tiếng, hai mắt rưng rưng đáng thương mà nhìn xem nàng.

Nàng sờ sờ bụng, chỗ đó đã ầm ỹ nổi lên "Không thành kế" rồi, "Tẩu tử... muội đói bụng..."

(không thành kế: kế vườn không nhà trống)

Đã hơn nửa ngày rồi, Tiểu Phúc Nhi bình thường ăn nhiều, kỳ thật đã sớm đói bụng, mà ngay cả Hải Đường cũng đã nghe được tiếng bụng nàng ọt ọt ọt ọt kêu gọi. Nàng nhìn bên kia phố vẫn còn bán đồ ăn vặt, liền kêu Phúc Nhi ngồi chờ, chính mình đi qua định mua hai cái bánh bao cho tiểu muội ăn.

Bánh bao thịt nóng hổi thơm ngon, thường ngày không đến trấn trên cũng rất ít ăn được, Hải Đường cầm bánh bao đang tính đi trở về, lại nghe sau lưng một giọng nói quen thuộc hướng nàng gọi: "Nương tử..."

Bất quá chỉ mới một lát, thế nhưng nghe được giọng Kim Sinh lại có một loại cảm giác dường như đã cách xa mấy đời. Hắn đứng ở cách đó không xa, lúc nhìn về phía Hải Đường, trong mắt cấp bách, vô cùng lo lắng đều biến thành mừng rỡ. Quanh đi quẩn lại, mặc kệ nàng ở nơi nào, hắn vẫn có thể tìm được nàng.

Nhìn thấy Kim Sinh một khắc này, Hải Đường chỉ cảm thấy trong lòng an tâm, cái loại cảm giác an ổn ấm ấm áp áp này rất nhanh lan tỏa toàn thân của nàng.

Trên người của hắn chỉ mặc một cái áo mỏng vừa rồi rèn sắt, mồ hôi sớm đã ướt đẫm, khóe môi Hải Đường nổi lên mỉm cười, sau đó giương môi, cười đi đến trước mặt Kim Sinh, lấy ra khăn tay trong ngực giúp hắn lau mồ hôi trên mặt.

Cái gì cũng không cần nói, gặp được nàng, chính là an tâm. Kim Sinh ở trên trán Hải Đường nhẹ nhàng hôn xuống, kéo tay của nàng dịu dàng nói: "Nương tử, theo ta về nhà."

Giờ khắc này trong lòng của nàng càng khẳng định một việc, nơi có Kim Sinh chính là là nhà của nàng, chân trời góc biển ở cùng hắn một chỗ, chỗ đó là nơi hạnh phúc nhất của nàng.

"Được, chúng ta về nhà." Hải Đường cầm ngược lại tay Kim Sinh, hai người nắm tay dẫn theo Phúc nhi cùng nhau trở lại thôn Phúc Duyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.