Hải Đường Nương Tử

Chương 17: Hải Đường yêu cầu . .




Nương Kim Sinh và nương Hương Mai chính là hai cái mồm lợi hại nhất thôn Phúc Duyên, lần này oan gia ngõ hẹp, không thể buông tha,sẽ không náo loạn lên sao!

Nương Hương Mai vừa thấy nương Kim Sinh, thì gào thét cuống họng một bả nước mắt nước mũi mà chống nạnh vọt tới: "Kim gia đại tẩu, ta còn đáng tính đi tìm ngươi đây. Ngươi nói một chút hôm nay trong thôn đều truyền thành bộ dáng gì hả? Hương Mai nhà chúng ta sau này làm sao có thể gặp người nữa?"

Nương Kim Sinh nghe xong liền không vui, chuyện này sao có thể đổ trách nhiệm cho con trai bà? Lập tức cũng trừng mắt, phản bác nói: "Ngọc gia tẩu tử, lời này của ngươi cũng thật vô lý, trong thôn người nào không biết Kim Sinh nhà chúng ta , đây chính là một người đỉnh đỉnh trung thực, huống chi con dâu Hải Đường nhà chúng ta bộ dáng là trong trăm có một đấy, hắn còn có thể đánh chủ ý lên Hương Mainhà các người?"

"Làm sao lại không thể? Người nào không biết Kim Sinh từ nhỏ đã nhìn trúng Hương Mai, bằng không như thế nào lại ở bờ sông Khê Thủy lôi lôi kéo kéo, đích thị là Kim Sinh nhà các người có tâm tư bất chính, lúc này mới làm phiền hà Hương Mai nhà chúng ta!" nương Hương Mai một mực chắc chắn chính là do Kim Sinh .

Nương Kim Sinh cũng không phải dễ chọc, nghe bà nói như vậy, cũng nổi lên ngọn lửa, rống lên: "Cái gì gọi là tâm tư bất chính? Ngược lại con mắt nào của ngươi nhìn thấy Kim Sinh chúng ta đối với con gái của ngươi động thủ động? Ngọc gia tẩu tử, ngươi đừng trách ta nói chuyện không dễ nghe. Hương Mai nhà các ngươi quá khứ là một cành hoa của thôn Phúc Duyên, bất quá hôm nay cũng chỉ là một đóa hoa sắp tàn, còn đắc ý cái gì? Người nào không biết Hương Mai gả cho Đồng gia ở trấn trên chỉ là làm thiếp, nói dễ nghe chút là có một danh phận, nói trắng ra chính là đi hầu hạ người ta, bất quá là một thiếp thất không có thân phận mà thôi. Hôm nay chính mình đi câu dẫn nam nhân trung thực, ngược lại còn trách người ta? Ta nói chuyện này trong thôn truyền ra, làm cho mọi người đều biết, đến nhìn một cái đến tột cùng là ai không biết xấu hổ? !"

"Ngươi nói ai là câu dẫn nam nhân, nói ai không biết xấu hổ? Chuyện này Kim Sinh phải phụ trách, hôm nay Hương Mai bị đuổi trở về nhà nương đẻ, tất cả đều do Kim Sinh, tóm lại chuyện này Kim gia các ngươi nhất định phải cho chúng ta một cái công đạo, nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi!"

Hôm nay mới sáng sớm Hương Mai khóc sướt mướt trở về nhà, nương Hương Mai nghe nàng một bên khóc một bên nói tất cả những chuyện đã trải qua, không khỏi trong lòng vừa tức vừa hận, hung hăng cầm cái chổi đánh nàng vài cái. Thầm nghĩ, còn trông cậy vào nàng có thể gả cho người phú quý, từ nay về sau cả nhà liền có chỗ dựa vào, nhưng hôm nay phú quý kiếm không được không nói, gây chuyện không tốt thanh danh sau này đều bị hủy, trở thành người bị chồng ruồng bỏ không ai muốn, thật là hỏng việc.

Phụ thân Hương Mai ở một bên than thở, chỉ trách nương nàng lúc trước ham người ta là người nhà có tiền, hôm nay lâm vào hoàn cảnh như vậy, còn không biết kế tiếp nên làm thế nào mới tốt.

Nương Hương Mai tức thì tức, buồn thì buồn, nhưng trong lòng cũng là phiền muộn, bà ngồi ở trong nhà nghĩ nửa ngày, cảm thấy hôm nay đến tình cảnh như thế này, vậy thì dứt khoát da mặt dày, đã làm thì cho xong, đi đổ lỗi cho Kim Sinh. Vì vậy nhìn thấy nương Kim Sinh, liền ra một chiêu đánh đòn phủ đầu như vậy.

Nhưng nương Kim Sinh cũng không phải đèn đã cạn dầu a, có thể nào cứ như vậy bị người nắm cái mũi dắt đi?

Bà bị nương Hương Mai vừa khóc vừa trách móc, nước mũi nước mắt đều thiếu chút nữa bôi trên người bà, tức giận nói: "Công đạo, còn muốn Kim gia công đạo cái gì? Nha đầu nhà ngươi, hủy danh dự Kim Sinh, khoản sổ sách này còn không có cùng ngươi tính toán!"

"Tóm lại, hoặc là Kim Sinh lấy Hương Mai về làm bình thê, hoặc là ta sẽ mỗi ngày đến quậy nhà các ngươi, lại đến chỗ thôn trưởng kêu hắn làm chủ cho nữ nhi nhà chúng ta!"

"Bình thê?" Nương Kim Sinh không biết nữ nhân này nghĩ như thế nào, vội hỏi, "Ôi trời ạ, ta là dân quê, cũng không phải là mấy nhà giàu có trở trấn trên. Trong nhà, chỉ cần một nàng dâu là được rồi, cái gì bình thê cũng tốt, thiếp thất cũng tốt, tất cả đều không liên quan tới ta. Lúc trước ngươi không phải thường nói sao, mệnh Hương Mai trời sinh chính là gả cho nhà phú quý, chúng ta cũng không dám trèo cao, không dám trèo cao a!"

"Đúng vậy a nương, Kim Sinh đã kết hôn rồi, ở đây có ai lấy hai vợ đâu?"

Nương Kim Sinh cùng nương Hương Mai hướng một bên nhìn lại, trên đường nhỏ đúng là Hải Đường bưng chậu giặt quần áo đi tới, vừa rồi hai người bọn họ lớn tiếng, có mấy lời Hải Đường cũng nghe được.

Nương Kim Sinh chìm chìm mặt, đem Hải Đường kéo về phía sau, thấp giọng nói: "Con a, con chớ suy nghĩ lung tung, Kim Sinh đứa bé kia là người như thế nào nương có thể vỗ ngực cam đoan, những tin đồn kia đều do người khác đoán mò mà thôi, con ngàn vạn lần đừng để trong lòng a!"

Hải Đường cười cười, nhìn nương Hương Mai nói: "Ngọc gia đại nương, vừa rồi hai người nói chuyện con cũng nghe được rồi, chuyện này Kim Sinh cũng đã sớm nói với con. Ngày đó ở sông Khê Thủy, bất quá chỉ là một hiểu lầm. Có lẽ trong lòng Hương Mai tỷ tỷ không khoan khoái dễ chịu, vừa lúc gặp được người cùng thôn, nên lôi kéo Kim Sinh kể khổ. Kỳ thật vốn không có gì, nhưng hết lần này tới lần khác bị người Đồng gia bắt gặp. Lúc này mới náo loạn lên. Đã là hiểu lầm, đại nương không ngại mang theo Hương Mai tỷ tỷ trở lại Đồng gia đi nói rõ ràng, muốn cho Kim Sinh lấy nàng, chỉ sợ có rất nhiều điều không ổn đâu. Đến lúc đó tin đồn trong thôn truyền ra, đại nương sẽ không sợ người bên ngoài nói ngài là cố ý ỷ lại vào Kim gia hay sao?"

Nương Hương Mai chỉ biết là nương Kim Sinh cái miệng lợi hại, nhưng lại không nghĩ rằng con dâu của bà cũng không thua bao nhiêu, những lời này nói rất nhu hòa, trên mặt Hải Đường còn thủy chung treo vui vẻ, nhưng lại làm nương Hương Mai nghẹn đến một câu cũng nói không nên lời.

Bà vốn là đuối lý, lần này lại phải đối phó với ai người, càng đùa nghịch không được cái gì, chỉ có thể dậm chân, tức giận bĩu môi quay đầu hướng trong nhà mình đi.

Nương Kim Sinh thấy Hải Đường thông tình đạt lý, còn chọc cho người đàn bà chanh chua không nói đạo lý kia tức giận bỏ đi, trong lòng không khỏi cao hứng lên: "Con a, con nghĩ được như vậy thật sự là quá tốt, mới đầu nương còn lo lắng con nghe được tin đồn trong thôn , sẽ tức giận."

"Như thế nào lại vậy, Kim Sinh là dạng người gì, trong lòng con tinh tường. Hắn như thế nào có thể ở bên ngoài tùy tiện trêu chọc nữ tử nhà người ta?" Đối với nam nhân nhà mình chút lòng tin ấy, Hải Đường vẫn phải có.

Buổi tối ở trong chăn, Hải Đường liền đem chuyện phát sinh ban ngày kể cho Kim Sinh nghe. Hắn mới đầu nghe, còn nhíu lại lông mày, thầm nghĩ chuyện này nháo lớn rồi, thật không biết làm như thế nào mới giải quyết tốt. Nhưng sau khi nghe Hải Đường nói với nương Hương Mai, không khỏi nở nụ cười.

Lập tức cảm thấy, bên ngoài mặc kệ có lời ra tiếng vào gì, đều không hề trọng yếu, chỉ cần có nương tử ở trong nhà, có thể đạt được nàng trấn an, thì mãn nguyện rồi.

Nguyệt sự của Hải Đường thật vất vả đi qua, mấy ngày nay Kim Sinh cố chăm sóc nàng, cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng dù sao hắn cũng là một đại nam nhân huyết khí phương cương, hơn nữa mấy ngày nay đã không náo nương tử rồi, khó tránh khỏi trong lòng có chút ngứa.

Đêm nay hai người nói vui vẻ, Kim Sinh ôm Hải Đường, trong lòng liền nóng lên, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: "Nàng khỏe lên chưa?"

Ban đầu Hải Đường không có minh bạch ý của hắn , đợi hiểu rõ ra, không khỏi trên mặt nóng lên, hơi sẳn giọng: "Mới vừa rồi còn nói chàng trung thực, thoạt nhìn thật đúng là một chút cũng khoe không được, lúc này còn nghĩ đến chuyện bắt nạt ta như thế nào rồi."

"Ta... Ta đau lòng nàng còn không kịp, như thế nào lại bắt nạt nàng?" Kim Sinh hôn Hải Đường một chút, "Tính toán thời gian, có thể đã hết rồi."

Hải Đường bị hắn ôm trong ngực, râu ria trên cằm hắn vuốt ve khuôn mặt non mềm của Hải Đường, đâm vào nàng có chút đau đớn, liền một đấm đi qua: "Đừng làm rộn."

"Náo, phải náo, nương tử cần phải náo a!" Kim Sinh giờ phút này càng nhìn Hải Đường, trong đầu càng nóng lên, đem nàng đánh ngã liền muốn lấn đi lên.

Ai ngờ Hải Đường nằm ở dưới con ngươi vừa chuyến, nhớ tới một ít gì đó trong sách nhỏ kia, một phen níu lấy xiêm y Kim Sinh, đưa hắn kéo qua nói: "Luôn là chàng bắt nạt ta, hôm nay phải cho ta bắt nạt chàng một lần."

Kim Sinh đang muốn thoát xiêm y, nhưng không ngờ Hải Đường sẽ nói như vậy, lập tức có chút ngây ngẩn cả người: "Nàng...nàng muốn bắt nạt ta như thế nào?"

Hải Đường rũ mắt xuống, ngồi dậy, ở bên tai Kim Sinh nói nhỏ: "Lúc này, chàng để cho ta ở phía trên náo một trận chứ sao..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.