Hải Đường Nương Tử

Chương 13: Hải Đường cho gà ăn . .




Nhắc tới cho gà ăn, cũng coi như là công việc nhà dễ nhất rồi. Hải Đường thầm nghĩ, cho gà ăn cái này có gì khó?

Bất quá chỉ là bắt bọn nó từ trong chuồng gà đuổi ra một chỗ, sau đó ném chút ít thóc lên trên mặt đất, đợi chúng ăn no, lại đuổi trở về là được.

Hải Đường nghĩ thầm, hôm nay chuyện này nhất định không thể lại làm trò cười nữa, nếu không thật sự sẽ trở thành người thê tử tay chây vụng về nhất trong thôn Phúc Duyên này, dù cho là đối với bà bà và em chồng nhà mình, chỉ sợ đều sẽ không ngẩng đầu lên được.

Đã ăn xong điểm tâm, người trong nhà đều đi hết, mà ngay cả tiểu Phúc nhi cũng hấp tấp chạy đến thôn phía nam đi tìm mấy đứa nhỏ chơi.

Hải Đường mở chuồng gà ra, đem gà bên trong chạy ra, trong nhà nuôi năm con gà, ba con gà mái, một con gà trống, còn có một đám gà con vừa trưởng thành.

Cái con gà trống kia, chính là con gà mỗi sáng sớm vô cùng cần cù phụ trách gáy gọi cả nhà rời giường, tiếng gáy của nó bén nhọn tuyệt đối có thể đứng vị trí số một trong thôn Phúc Duyên!

Ba con gà mái, đều có thân hình to mập, vặn vẹo mông nhỏ thảnh thơi mà lung lay đi ra, nương Kim Sinh có nhắc, ba con gà mái này chính là "Bảo bối" nhà chúng ta a! Đẻ trứng có thể toàn bộ nhờ chúng, Hải Đường liền ở trước mặt mấy con gà mái trước mặt ném nhiều thóc một chút

Còn có mấy con gà con kia hoàn toàn chính là một bộ dạng nhanh nhẹn , mặc kệ Hải Đường đuổi nó như thế nào, nó đều không có thái độ hợp tác, vừa mới đi tới trước mặt cho nó ăn, nhưng chỉ chớp mắt, đã không thấy bóng dáng, thì ra là bản thân chạy đến hàng rào bên cạnh vẽ vòng tròn.

Hải Đường đuổi nó mấy lần, vẫn như vậy, liền dứt khoát không để ý tới nó, trước cho mấy con kia ăn nó bụng rồi tính.

Thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác, mấy con gà mái ăn no rồi, liền bất động, bắt đầu đứng ở đàng kia xếp bánh, một đống bánh nhỏ bánh lớn, không tới một lát đã xếp chồng lên các loại hình dạng khác nhau.

Hải Đường mắt nhìn thấy "Bảo bối" nhà Kim gia cư nhiên ở trước mặt nàng giải quyết vấn đề sinh lý trọng đại ngay tại chỗ, lập tức có chút sững sờ giật mình, đứng yên không nhúc nhích.

Thế nhưng nàng không thể tùy ý cứ để mấy cái bánh cứ ở trong sân nhỏ như vậy a, nếu đợi đến lúc bà bà trở về nhìn thấy có thể lại mất hứng.

Hải Đường quay người nhìn coi, chỉ thấy thùng nước buổi sáng Kim Sinh gánh đặt ở bên cạnh chân tường, liền đi qua, múc một bầu nước muốn đem phân gà trên mặt đất cuốn đi.

Nhưng thứ này lại một mực dính trên mặt đất, rất khó cuốn đi, Hải Đường múc một bầu nước giội tới, mặt đất ngập nước, nhưng phân gà lại như cũ bất động, lù lù ở tại đó.

Hải Đường lại đi múc một bầu nước, tiếp tục hướng trên mặt đất giội đi, cuối cùng rung chuyển một chút phân gà, Hải Đường lau một mảnh mồ hôi trên trán, lại tiếp tục đi múc nước giội, không ngừng cố gắng, không ngừng kiên trì.

Trên đời không có việc khó, chỉ sợ người không có ý chí, Hải Đường tin tưởng, chỉ cần kiên trì không ngừng mà hướng về phía trước, cái đống phân gà này sẽ bị giội sạch.

Nhưng trên mặt đất nước ngày càng nhiều, thời gian dần qua bắt đầu đã có xu thế tích góp, trong sân năm con gà bắt đầu chạy tán loạn bốn phía tránh né nước.

Vì vậy trong sân lập tức loạn làm một đoàn, ba con gà mái đung đưa thân hình to mập, chổng mông lên một bên kêu ác ác ác một bên tựa như con ruồi không có đầu mà chạy loạn, cái con gà trống kia vốn còn rất bình tĩnh, nhưng lại bị ba con gà mái này tránh né đến đầu óc choáng váng , ở nguyên tại chỗ vòng vo mấy cái, sau đó lại hùa theo kêu "Ò ó o o".

Lúc này trong sân đã náo nhiệt lên, nước ngập đầy đất, mấy con gà ầm ĩ thành một đoàn, mà vừa rồi đám gà con kia ngồi xổm góc tường khoan thai bình tĩnh cũng đứng không vững nữa, nhìn một màn mờ mịt lộn xộn này, thẳng đến một con gà mái vọt tới trước mặt của nó, nó kêu lên một tiếng thì vỗ cánh nhỏ, ngã sấp trên người gà mái, sau đó gà mái lại vỗ cánh, kêu ác ác nhảy ra hàng rào sân nhỏ.

Bên ngoài hàng rào kia thật đúng lúc đang có một con chó ngồi xổm dưới tàng cây giơ một chân lên, lúc này đột nhiên xuất hiện "Gà từ trên trời bay xuống" làm cho giật mình, tiểu tâm can đều ngăn không được rung động, phục hồi tinh thần lại, gâu gâu hướng về phía gà mái sủa lên, vung ra bắp chân mà bắt đầu đuổi theo “Tên đầu sỏ” vừa rồi làm nó kinh hãi thiếu chút nữa bí nước tiểu mất cân đối sinh lý.

Cảnh tượng này, chỉ có thể dùng một từ để hình dung—— gà bay chó sủa!

Hải Đường bên kia vừa đổ "Nước ngập núi cao", vừa phải vội vàng đem mấy con gà ở trong sân loạn thành một bầy đuổi trở về chuồng gà, cũng là sứt đầu mẻ trán, bên ngoài còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng gà gáy chó sủa, làm cho nàng có chút luống cuống chân tay.

Đúng lúc này, Kim Sinh đem nồi đã sửa xong trở về, nhìn thấy Hải Đường ở đàng kia sầu mi khổ kiểm, bộ dạng luống cuống tay chân, vội vàng đặt nồi xuống, chạy tới trong sân.

Lúc này chính là thời điểm nam nhân phát huy tác dụng, hai cánh tay có lực của Kim Sinh, một tay bắt một cái đem mấy con gà con đặt trong tay, ném vào chuồng gà, còn có mấy con gà mái ở bên ngoài bị con chó vàng của nhà hàng xóm bên cạnh đuổi chạy tán loạn cũng bị Kim Sinh đuổi trở về, cũng cùng một chỗ ném vào chuồng gà.

Thời gian thật lâu, cuối cùng đã yên tĩnh trở lại, thế nhưng trong sân khắp vẫn đều là nước, hai thùng nước sang sớm Kim Sinh gánh về lúc này chỉ còn lại có nửa thùng.

Kim Sinh lau mồ hôi trên trán Hải Đường, nhìn nương tử bộ dạng phiền muộn, không khỏi cảm thấy nàng thật đúng là đáng yêu đến lợi hại, cười nói: "Hải Đường, đây là đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại biến thành cái dạng này?"

Hải Đường chỉ chỉ mấy đống phân gà trên mặt đất, bỉu môi nói: "Vốn muốn rửa sạch nó, thế nhưng lại không nghĩ đến càng làm càng loạn, âm ĩ thành cái dạng này."

Kim Sinh lúc này mới nhìn rõ, trên mặt đất bị nhiều lần dội rửa về sau, còn thừa lại một ít đống đống đồ đạc, mà bên trong chuồng gà một đám "Bảo bối " đang ghé vào một chỗ nhìn xem bên ngoài.

"Thứ này không cần dùng nước thanh lý, " Kim Sinh cười cười, đi đến góc bên cạnh, chỉ vào bụi đất cùng dụng cụ hốt rác nói, "Đem bụi đất nèm vào vật kia, quét vào ki sau đó đổ xuống dưới gốc cây hoa quế, như vậy đã thanh lý những đống phân và nước tiểu, lại có thể cho cây quế thêm phân bón."

Hải Đường nghe hắn vừa nói như vậy, mới biết được có nhiều thứ cần chú ý như vậy, thật sự là không làm việc nhà nông, không hiểu chuyện nhà nông.

Hôm nay nếu không phải Kim Sinh trở về sớm, giúp nàng thu thập một phen, thật sự không biết thu dọn đến khi nào xong.

Hải Đường không khỏi có chút như đưa đám, đi vào trong nhà, âm thầm thở dài nói: "Thật không nghĩ tới, ta đúng là cái gì cũng không biết làm. Giặt quần áo thì đem quần áo của chàng giặt đến hỏng mất, muốn nấu cơm, lại đem cái nồi nấu cho hư, vốn nghĩ đến cho gà ăn là chuyện đơn giản nhất, lại làm cho huyên náo đến gà bay chó chạy. Kim Sinh , ta thật sự cảm giác mình rất vô dụng."

"Sao lại vô dụng?" Kim Sinh xoa xoa tay, lau vết bẩn trên mặt Hải Đường, "Nương tử, thật ra nàng cũng coi như làm không tệ rồi. Giặt quần áo, tuy làm hư mất một cái áo, nhưng nàng đã khâu lại rất tốt; chuyện nấu cơm thì phải học từ từ cho quen, đợi ngày mai nhìn nương làm, đảm bảo nàng sẽ biết, về phần cho gà ăn, đó là do lúc trước nàng chưa thấy qua, cũng không biết nên xử lý như thế nào, hôm nay nàng biết, đến mai lại cho nó ăn không phải được rồi sao. Đừng khổ sở nữa, dù sao trong lòng ta, nương tử nhà ta một chút cũng không phải là người vô dụng."

Hải Đường nghe hắn nói như vậy, mới giơ mắt lên, vành mắt hơi đỏ, hỏi: "Chàng nói thật lòng sao?"

"Đương nhiên là thật." Kim Sinh ngồi xuống, đem Hải Đường ôm ngồi ở trên đùi của mình, cúi người liền hôn thật mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái, "Nương tử nhà ta... Còn có ngàn ngàn vạn vạn chỗ tốt, người khác như thế nào lại biết rõ?"

Hải Đường ngưỡng mặt lên, giật giật khóe miệng hỏi lại: "Vậy chàng nói đi, ta có chỗ nào tốt?"

"A...... Hiền lành, khéo tay..."

Hải Đường thổi phù một tiếng bật cười: "Hiền lành hay không tạm thời không nhắc tới, còn khéo tay, chàng thật sự nghĩ như vậy?"

Kim Sinh chân thành nói: "Thực sự nghĩ như vậy, tuy nói thời gian chúng ta thành thân không dài, nhưng ta thấy được nương tử là một người thông minh khéo léo, phàm là làm việc gì, cũng nên có một quá trình. Giống như ta làm thợ rèn, lúc đầu vừa đến cửa hàng, ta cái gì cũng không biết, làm cái gì đều bị sư phó mắng, nhưng thời gian dần qua thì quen tay, ta nghĩ cái đó cũng giống như nương tử làm việc nhà."

Trong lòng Hải Đường không khỏi ấm áp, trước kia còn lo lắng đến chính mình sẽ bị người trong nhà chê cười, nhưng những lời này của trượng phu nhà mình như dòng nước ấm tuôn ra, làm cho nàng cảm thấy cho dù đã quên chuyện trước kia, nhưng ở trên đời này nàng lại không phải côi cút một mình, còn có Kim Sinh ở bên cạnh của nàng một mực đều chờ đợi nàng.

Nàng ôm cổ Kim Sinh, cuối cùng lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Kim Sinh , ta nhất định sẽ học thật tốt, nhất định sẽ đem những chuyện đều làm tốt."

Kim Sinh vuốt mái tóc mềm mại của Hải Đường, dịu dàng nói: "Nương tử nhà ta ngoại trừ hiền lành, khéo tay ra, còn khéo hiểu lòng người, một lòng đối đãi ta... Hơn nữa thời điểm chúng ta cùng một chỗ, cũng là vui vẻ cực kỳ..."

Hải Đường nghe hắn nói câu này, không khỏi xấu hổ, sẳng giọng: "Nhìn chàng kia, miệng không biết ngượng, như thế nào nói đến chuyện này rồi."

Lúc này trong nhà chỉ có hai người bọn họ , nương tử trong ngực càng xem càng kiều mỵ, hơi thở ấm áp của nàng phun ở bên cổ Kim Sinh, tựa như một sợi tơ nhện chui vào, hết sức gãi trái tim của hắn.

Ngồi ở trên đùi Kim Sinh Hải Đường lập tức cảm thấy phía dưới bị cái gì đó đính trụ, còn nhúc nhích.

Nàng lập tức ý thức được, đó là tiểu huynh đệ của Kim Sinh lại có cảm giác, không khỏi nghĩ muốn từ trên người hắn xuống: "Nhìn một cái, chàng lại đang suy nghĩ cái gì, không nghe chàng nói nữa, ta muốn đi ra ngoài."

"Ai... Chớ đi..." Kim Sinh kéo Hải Đường lại, hôn lên môi đào phấn nộn của nàng, ở bên tai nàng trầm thấp nói: "Dù sao hiện trong nhà cũng không có người, không ngại náo một hồi trước."

"Nhưng hiện tại là ban ngày..." Tiếng nói của Hải Đường càng phát thấp xuống, cúi đầu ở trước ngực hắn cọ cọ, giọng nói trầm thấp không thể nghe thấy.

Nhưng tiểu huynh đệ kia đã tỉnh lại, như thế nào dễ dàng có thể dập tắt lửa nóng.

Huống chi Kim Sinh là một nam nhân huyết khí cương dương như vậy, trong ngực ôm một tiểu kiều thê, trong lòng đã sớm nổi lửa.

Nương cùng Kim Ngọc chắc ở ngoài đồng, Kim Phúc đi ra ngoài chơi.

Hoàn cảnh này vừa vặn đúng lúc, không có người quấy rầy.

"Ban ngày sợ cái gì, dù sao cũng không có người ở đây..."

Cuống họng Kim Sinh khô khốc một trận, kéo vạt áo Hải Đường...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.