Hải Đường Nương Tử

Chương 1: Nhặt được tiểu nương tử . .




"Kim Sinh , mau tới giúp nương!"

Kim Sinh chạy ra khỏi phòng, từ xa nhìn thấy mẫu thân đang đẩy một cỗ xe bò, cố hết sức mà hướng trong nhà đi tới, trên xe bò còn có một cái bao tải thực lớn.

Hắn vội vàng chạy tới, tiếp nhận đồ trên tay mẫu thân, hỏi: "Nương, sáng sớm nương đi đâu vậy, trong xe... Là cái gì?"

Nương Kim Sinh đã đi một đoạn đường thật dài, sớm mệt mỏi thở hồng hộc, ánh mặt rời nóng rực làm trên trán bà toát ra mồ hô nhỏ to như hạt đậu, một bên chà lau một bên nhìn chung quanh, ghé vào bên tai nhi tử thấp giọng nói: "Trở về rồi hãy nói."

Xe bò rất nặng, trên miệng bao có buộc dây thừng thỉnh thoảng còn có thể động hai cái, Kim Sinh thầm nghĩ, chẳng lẽ mẫu thân đến chợ mua một con heo trở về?

Không đúng a, lúc này mới vừa đánh trận xong, cuộc sống của người dân Tây Uyển quốc khó khăn, thịt heo lên giá rất nhanh, mẫu thân lại tiết kiệm như vậy, không lí nào vào lúc này mua một con heo a!

Đại muội Kim Ngọc đang ở trong phòng bếp nấu cháo gạo, tiểu muội Phúc Nhi sáng sớm thức dậy đã la hét đói bụng, nàng mới đến phòng bếp nấu cơm, đã nghe được tiếng mẫu thân hô.

"Phúc nhi, đợi lát nữa a." Kim Ngọc lau tay lên vạt áo, người cũng nhanh chóng chạy ra.

Phúc nhi là đứa thích tham gia náo nhiệt, nghe thấy tiếng mẫu thân, cũng hấp tấp đi theo đại tỷ đồng loạt chạy vội ra.

Một nhà bốn miệng ăn vây quanh nhìn bao tải đang nhúc nhích, nương Kim Sinh vẻ mặt đắc ý, ngược lại Kim Sinh và Kim Ngọc không hiểu gì, Phúc nhi gan lớn, nhìn bao tải vẫn còn động đậy, liền lớn mật tiến lên, duỗi một đầu ngón tay chọc chọc vào bao tải, nó lại đột nhiên dừng cử động.

Kim Ngọc hiếu kỳ, kéo mẫu thân hỏi: "Nương, trong bao là vật gì?"

Nương Kim Sinh chỉ vào Kim Sinh nói: "Con khiêng nó vào phòng đi, chúng ta vào bên trong rồi nói."

Bao tải này nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, chỉ là thời điểm Kim Sinh nâng nó lên, trong lòng nổi lên một chút cảm giác khác thường, trong bao bố phảng phất một chút hương khí, nhàn nhạt, nhưng mùi lại thơm ngát xông vào mũi, làm cho lòng hắn nhịn không được run run lên một cái.

Nương Kim Sinh đóng cửa kín lại, nói: "Ôi, các con thì hiểu cái gì, đây chính là bảo bối ông trời cho Kim gia chúng ta a!"

Bà vén tay áo lên, kéo Kim Sinh nói: "Con à, đi tới mở dây thừng ra đi."

Kim Sinh thấy bà thần thần bí bí càng phát ra mơ hồ, bất quá hắn xưa nay hiếu thuận, liền theo lời đi qua, mở nút buộc.

Trong này không phải "Đồ đạc" gì? ! Kim Sinh bị dọa lui về phía sau một bước dài.

Kim Ngọc cũng dọa đem tay che miệng, chỉ vào người đang ngồi ôm đầu gối trong bao bố nói: "Nương a, cái này... làm sao lại là người sống a? !"

"Phi phi phi, các ngươi la hét ầm ĩ cái gì?" Nương Kim Sinh đi một vòng quanh người ngồi dưới đất, vỗ tay cười nói, "Đây là ta hôm nay nhặt được ở sườn núi về đấy, cô nương này si ngốc ngơ ngác, hỏi nàng ba câu, ngay cả một câu trả lời cũng không có, nhìn thể cốt lại vô cùng tốt, xương chậu lớn, dễ đẻ, con a, con xem như thật có phúc!"

Nương Kim Sinh mắt mang ý cười nói, Kim Sinh không khỏi cực kỳ lúng túng, lời nói bắt đầu cà lăm: "Nương…nương…nương đang nói cái gì nha?"

"Đang nói chuyện lấy vợ cho con a." Nương Kim Sinh vui vẻ nhướng mày, việc này dù sao bà cũng đã muốn thật lâu rồi, lại nói, "Kim gia chúng ta từ đời ông con đều là nhất mạch đơn truyền, trong nhà hiện tại cũng chỉ có một mình con là nam nhân, A Ngọc, A Phúc đều là nữ hài nhi, nương không mong đợi gì, chỉ chờ con có thể tranh thủ thời gian lấy một người vợ, khai chi tán diệp!"

Chuyện cưới vợ, lúc trước nương Kim Sinh cũng luôn đặt ở bên miệng lải nhải, nhưng bất quá cũng chỉ nói một hồi rồi thôi. Muốn cưới vợ dù sao cũng phải tốn không ít ngân lượng, quy củ trong thôn Phúc Duyên, chỉ là tiền đặt cọc sính lễ cũng phải hai mươi lượng, bọn họ là gia đình nông dân bình thường, một số bạc lớn như vậy làm sao gánh nổi?

Chưa từng nghĩ hôm nay nương Kim Sinh lại thật sự mang một "Nương tử" trở về. Kim Ngọc xem xét tiểu nương tử ngồi trên mặt đất, cười khanh khách nói, "Cũng khó trách nương nói đây là bảo bối từ trên trời rơi xuống, ca, muội thấy đây là chuyện tốt, ông trời cho huynh nhặt được vợ, cho muội và Phúc nhi thêm tẩu tử." Nàng nghĩ đến trong bếp đang nấu cháo gạo, cười xô đẩy đại ca của mình một cái, lại vội vàng chạy xuống bếp.

Kim Sinh bị muội muội trêu chọc một phen, khuôn mặt đỏ bừng, tùy tùy tiện tiện nhặt một cô nương về nói là vợ của mình, vô luận như thế nào, Kim Sinh vẫn có chút không tiếp nhận được. Hắn dậm chân muốn đi ra ngoài.

"Trở về!" Nương Kim Sinh thét to một tiếng, hắn đến cùng không dám không tuân theo lão mẫu, quay đầu lại đối với nương nói, "Nương, nương… cái này nương cũng quá làm bừa rồi, chuyện cưới vợ nào có qua loa như vậy?"

"Làm bừa? Con a, con nói tiện nghi hôm nay không chiếm, về sau con muốn nương đi đâu gom góp hai mươi lượng bạc lấy vợ cho con đây? Mấy năm nay chiến tranh liên miên, trong nhà còn không đủ ăn. Con a, con không nên chặt đứt hương hỏa của Kim gia a, nếu thực sự là như thế, con nói nương sau khi xuống suối vàng, làm sao còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông Kim gia a!" Vừa nhắc tới cái này, nương Kim Sinh lại khóc thiên động đất lên.

Hắn rốt cuộc là một hiếu tử, cúi thấp đầu xuống không biết nên an ủi mẫu thân, hay là khuyên bà thì tốt hơn.

Chỉ là nhìn đến cô nương ngồi trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, tựa như vừa rồi bọn họ nói chuyện, cùng nàng một chút quan hệ cũng không có.

Ngược lại là Phúc nhi ngồi chồm hổm trên mặt đất, có chút hăng hái nhìn nữ tử cả người dơ bẩn.

Hắn thở dài hỏi: "Nương, cô nương này... Vừa rồi nương nói là nhặt được ở sườn núi sao?"

"Đó cũng không đúng lắm." Nương Kim Sinh cười nói, "Không phải nói chỗ ấy đánh trận sao, nương nghĩ trên người binh sĩ chắc chắn sẽ có chút ít thứ đáng giá, thừa dịp trời vừa sáng, nương đẩy xe bò muốn đến đó nhìn một lát. Ai nghĩ đến, trong đống người chết còn có một người sống như vậy, thoạt nhìn có lẽ không có nhà để về. Con a, nương biết con cảm thấy cứ như vậy lấy vợ trong lòng sẽ không vui, cô nương này dù sao cũng ngu dại, con chỉ cần cho nàng một danh phận, cùng nàng sinh con trai là được rồi. Chuyện khác, con không cần quan tâm tới."

Kim Sinh dậm chân, cõng cô nương đang ngồi trên mặt đất lên liền chạy ra bên ngoài: "Nương nói đây là chuyện gì? Vạn nhất có thân nhân đang tìm nàng thì sao? Con thấy nên đưa nàng tới Vọng sườn núi!"

Hắn bước chân vừa dài vừa nhanh, nương Kim Sinh căn bản là đuổi không kịp, ở phía sau nhìn bóng lưng của hắn tức giận nói: "Ngươi tiểu tử thúi này, đứng lại cho ta! Đây chính là từ trên trời rơi xuống đó a. Con...con..." Gọi cũng vô dụng, Kim Sinh đã sớm chạy xa.

Vọng sườn núi cách thôn Phúc Duyên ước chừng ba dặm, Kim Sinh là nam tử cường tráng, đi đứng cũng nhanh nhẹn, không bao lâu đẫ cõng cô nương kia đến dốc núi phụ cận.

Gió thu đã mang theo khí lạnh, rét căm căm thổi vào mặt Kim Sinh, cô nương trên lưng cũng tựa hồ cảm nhận được khí lạnh, đem mặt chôn xuống.

Có người đang quét dọn chiến trường, những binh sĩ của Tây Uyển quốc và Hoa Triêu quốc đã chết, giống như từng kiện từng kiện vật phẩm vứt đi, từng người bị ném trở về địa phương.

Kim Sinh đem nàng để xuống, hai người ngồi xổm từng mảnh rừng cây đằng sau.

Hắn hỏi: "Cô là người Tây Uyển quốc?"

Cô nương lắc đầu.

"Vậy là người Hoa Triều quốc?"

Nàng vẫn là lắc đầu.

Nương Kim Sinh không phải nói sao, cô nương này si ngốc, nàng không rõ chính mình là người nước nào, Kim Sinh cũng không dám tùy tiện đưa nàng ra ngoài.

Vốn nàng là người nào, từ chỗ nào ra, cùng hắn một chút quan hệ đều không có.

Nếu nàng được nhặt từ sườn núi về, vậy hắn sẽ đem nàng thả lại chỗ sườn núi.

Kim Sinh đang tính đi, góc áo lại bị kéo lại. Trên mặt cô nương dính đầy bùn đất ngẩng đầu lên, nhìn xem hắn.

Đó là một đôi mắt đen nhánh mà có linh khí, nàng nhìn Kim Sinh , kéo góc áo của hắn, trong cổ họng khàn khàn ra hai chữ: "Đừng đi."

Chống lại đôi mắt, trong lòng Kim Sinh không khỏi luống cuống hoảng hốt, bước chân cũng dừng lại.

Nàng lại nói một câu: "Huynh đừng đi."

Đến cuối cùng, Kim Sinh cũng nói không rõ đến tột cùng là xuất phát từ nguyên nhân gì hắn rốt cục vẫn không có đem cô nương này ném ở nơi sườn núi hoang tàn.

Hắn cõng nàng lên, lắc đầu thở dài, đi về.

Cô nương kia yên tĩnh mà nằm ở trên lưng của hắn, hương hoa nhàn nhạt vẫn không ngừng truyền đến trong mũi của hắn.

Đi qua một dòng suối nhỏ, cô nương kia đột nhiên chỉ chỉ dòng suối, nhẹ giọng nói: "Nước."

Nàng đại khái là khát nước, Kim Sinh đem nàng để xuống, cầm một lá cây lớn múc nước cho nàng, nàng uống một hớp lại một hớp. Uống nước xong, cả người nàng cũng thoải mái rất nhiều, trên mặt dính bùn đen lộ ra một tia cười.

Kim Sinh thấy nàng thật sự quá bẩn, liền kéo nàng đến bên dòng suối nói: "Cô rửa mặt đi, nhìn như vậy thật sự không ra hình dáng."

Nàng dường như nghe không hiểu, nháy mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Kim Sinh liền giơ tay ở trên mặt mình làm động tác rửa mặt, nàng vẫn không nhúc nhích, ôm hai đầu gối nhìn Kim Sinh cười ngây ngô.

Hắn bất đắc dĩ, đành phải tự mình ra tay, ống tay áo dính chút ít nước, ghé vào trên mặt của nàng, đem nước bùn trên mặt từng chút từng chút lau đi.

Dần dần lau ra da thịt vô cùng non mịn, từng chút từng chút, nước bùn không thấy, mặt cũng đại khái có thể nhìn ra hình dáng.

Không nghĩ tới dưới lớp bùn đen lại là một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như vậy, Kim Sinh ra chút ít giật mình, hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người nào đẹp như vậy, nàng giơ khóe môi, hướng Kim Sinh cười nhẹ một tiếng, lại đưa tay ra. Trên tay cũng đầy bùn đen, ý của nàng đại khái là muốn Kim Sinh tiếp tục giúp nàng chà lau a.

Tay thon dài trắng nõn mềm mại, Kim Sinh không dám nhìn thẳng, giúp nàng lau, ánh mắt lại nghiêng qua một bên.

Lần này, hắn so với vừa rồi nghe nương nói nhặt được một nương tử về cho hắn càng thêm luống cuống.

Tim đập mạnh, lại không thể nói ra nguyên do.

Hơn nửa ngày, mới giúp nàng chà rửa sạch sẽ.

Tuy y phục trên người nàng vừa bẩn vừa rách, nhưng dung nhan xinh đẹp, mặc kệ mặc trên người y phục rách nát thế nào cũng khó che dấu.

Nghỉ ngơi một hồi, Kim Sinh lại cõng nàng, tiếp tục đi về nhà.

Bước chân không ngừng, nhưng trong lòng thì thấp thỏm không yên, cũng không biết nhặt cô nương này về đến tột cùng là phúc hay là họa.

Nàng hiển nhiên bắt đầu có chút tín nhiệm Kim Sinh , thời điêm nằm ở trên lưng Kim Sinh, hai tay hoàn ở cổ của hắn.

Cánh tay đụng phải cổ của hắn, Kim Sinh không tự giác đỏ mặt, ho khục khục hỏi: "Cô tên gì? Dù sao cô cũng phải có một cái tên, không thể cứ gọi cô là này, này mãi được."

Một đường gió thu ào ào, càng tôn lên vẻ im lặng của núi rừng.

Hồi lâu, Kim Sinh nghe được tiếng cô nương trên lưng nhẹ nhàng nói: "Hải... Đường..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.