Hai 'Cầm' Cùng Vui

Chương 23: Khiêu khích




Kiều Nhạc Hi tò mò hỏi lại, "Cậu biết?"

Bạc Trọng Dương cười giải thích, lộ ra hằm răng trắng đều, "Tôi có một đứa em gái trùng hợp học chung trường với cô, khi đó tôi nhìn tôi đi xem em ấy, năm đó là múa dân tộc, hấp dẫn và quyến rũ, đối với ký ức đó tôi vẫn còn cảm thấy mới mẻ".

Một câu nói của cậu ta ngay lập tức kéo suy nghĩ mấy năm trước của Kiều Nhạc Hi trở về.

Cô cũng không biết câu chuyện bắt đầu như thế nào, mấy bạn học chung lớp nói chuyện về các văn hóa của các quốc gia, sau đó nói cái gì mà vũ điệu Tây Ban Nha, khiêu vũ Latinh, nhảy Clacket ùn ùn. Năm đó, cô còn trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, chịu không được đất nước mình bị khinh miệt ngay lập tức trực tiếp muốn nở mày nở mặt với điệu nhảy dân tộc, tươi đẹp sáng ngời.

Sau này khi tỉnh táo lại mới hối hận vì tính liều lĩnh của bản thân nhưng mà một phần tự hào dân tộc đã khắc sâu trong máu, mỗi lần nhớ tới là hăng hái sôi nổi dâng trào.

Chẳng qua cô không nghĩ tới, đúng lúc đó bị Bạc Trọng Dương nhìn thấy.

Giang Thánh Trác tò mò, "Cậu thật sự có lúc hăng hái như vậy sao?"

Chuyện tranh hơn thua ngày trước bị nói tới, Kiều Nhạc Hi có chút ngượng ngùng, "Ngoài ý muốn thôi".

Bạc Trọng Dương nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói, "Nếu có cơ hội, hy vọng có thể thưởng thức thêm một lần nữa".

Kiều Nhạc Hi cười khoát tay, "Qua nhiều năm không luyện tập, không được đâu".

Ba người vẫn còn nói chuyện, Kiều Nhạc Hi bị Kiều Dụ gọi đi. Đại sảnh vốn ồn ào náo nhiệt bỗng yên lặng, Kiều Bách Viễn đứng trong đại sảnh đọc diễn văn, sau đó ba anh em họ Kiều đẩy xe bánh kem ra ngoài, vô cùng náo nhiệt cắt bánh kem sau đó bắt đầu tự do vui chơi.

Giang Thánh Trác cùng Bạc Trọng Dương từ phía sau cột đi ra.

Giang Thánh Trác hỏi, "Xem ra cậu về đây chắc là có ý định phát triển sự nghiệp?"

"Tớ đúng là định như vậy" - Bạc Trọng Dương gật đầu, "Vốn là ở trong nước cũng có một phần tài sản".

"Vậy có cần giúp gì thì cứ nói với tớ".

Hai mắt Bạc Trọng Dương sáng lên, "Thật ra trước mắt có một việc muốn cậu giúp".

"Chuyện gì?"

Bạc Trọng Dương đi thẳng vào vấn đề, "Nhạc Hi có bạn trai chưa?"

Giang Thánh Trác nhấp miếng rượu, hai mắt rũ xuống không nhìn cậu ta, "Có ý gì?"

"Tớ hơi thích cô ấy".

Giang Thánh Trác mở to mắt, người đàn ông trước mắt này trực tiếp như vậy, nhẹ nhàng mở miệng, "Tạm thời còn chưa có".

"Đó có phải là..." - Bạc Trọng Dương cân nhắc, "Tớ còn cơ hội?"

"Cậu đừng hỏi tớ, cô ấy cũng không phải em gái của tớ, cậu đi hỏi Kiều Dụ đi!" - Giang Thánh Trác có chút không kiên nhẫn nói, "Tớ đi chào hỏi bên kia".

Bạc Trọng Dương cười một tiếng cũng không để ý.

Kiều Nhạc Hi đi tới chào hỏi một đống con gái xinh đẹp trong đại sảnh, muốn kiệt sức những vẫn dõi  mắt nhìn quanh tìm Giang Thánh Trác. Nhìn thấy người đang cần tìm, cô đi đến bên cạnh cậu nhỏ giọng hỏi, "Đi thôi?"

Giang Thánh Trác bộ mặt như đang chờ xem kịch, "Gấp gáp làm gì? Kịch hay còn chưa bắt đầu đâu".

Kiều Nhạc Hi vừa nhìn ông chú đối điện cười cười gật đầu, hé miệng hỏi Giang Thánh Trác, "Cái gì cần làm thì cũng làm xong rồi, còn đợi cái gì nữa, đi thôi!"

Giang Thánh Trác nhìn ra cửa, "Cậu gấp cái gì, cũng sắp tới rồi".

Kiều Nhạc Hi theo tầm mắt của cậu cũng nhìn ra cửa, "Cậu đang nói tới người nào? Hẹn mỹ nữ sao?"

Cô đang cười hì hì chọc ghẹo Giang Thánh Trác, một giây tiếp theo nhìn thấy người tới lập tức không cười được.

Cô nhìn Bạch Tân Tân mặc trên người bộ váy quen mắt, ngón tay dùng sức bấm cánh tay Giang Thánh Trác, cực kỳ phẩn nộ mở miệng, "Cậu cố ý?"

Giang Thánh Trác cố gắng kiềm chế vẻ mặt, nhìn về phía người xung quanh cười nói, "Thật ngại quá, xin lỗi không thể tiếp tục".

Chờ khi hai người xoay người mới biểu hiện vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng cầu xin, "Bà cô ơi, cô nhẹ tay một chút, không thì bị cô bấm thủng mất!"

Cả người Kiều Nhạc Hi không được tự nhiên, "Sao lại không muốn à, tớ luôn là người có thù phải trả".

Giang Thánh Trác với Kiều Nhạc Hi đứng cách nơi chú cháu nhà họ Bạch không xa không gần, ăn uống linh đình, cười nói thong thả.

Mặc dù ở phương diện quần áo bị trùng lập thì nam giới không có cảm giác gì nhưng phái nữ không giống như vậy, tầm mắt của Kiều Nhạc Hi và Bạch Tân Tân không ngừng giao chiến.

Giang Thánh Trác bên tai Kiều Nhạc Hi nói nhỏ, "Ưỡn ngực, ngẩng đầu! Hơi thở! Đây chính là địa bàn hoạt động của cậu, cậu sợ cái gì? Cậu không phải là nữ ma đầu sao?"

Kiều Nhạc Hi thầm suy nghĩ, cũng đúng, cô làm sai cái gì. Lập tức có sức mạnh, cười khiêu khích nhìn chằm chằm Bạch Tân Tân.

Hai bộ trang phục lần đầu tiên nhìn đến thì giống nhau như đúc, nhưng khi nhìn kỹ lại, người sáng suốt có thể nhìn ra đâu là hàng thật đâu là hàng giả.

Tiếng bàn tán từ nhỏ giọng cùng tiếng cười lớn dần lên, Bạch Tân Tân không chịu được, vội vã rời đi.

Kiều Nhạc Hi bộ mặt ghét bỏ nhìn Giang Thánh Trác, "Hứng thú sao? Cậu cũng không phải nhàm chán vậy chứ?"

Giang Thánh Trác hăng hái tràn trề, "Có ý nghĩa, đặc biệt có ý nghĩa, cái loại con gái này coi trọng sĩ diện, đánh rắn phải đánh bảy tất".

"Vậy xin hỏi cậu Giang, rắn đánh xong rồi, chúng ta có thể đi không?"

"Cậu gấp làm gì, phần hay vẫn còn phía sau".

"Còn nữa?" - Kiều Nhạc Hi tỏ ra đau khổ, "Coi như hết".

Giang Thánh Trác dùng lời nói hung ác cảnh cáo cô, "Chuyện tớ nói tất nhiên là tốt, một lát nếu cậu dám làm hỏng việc, tớ ngay lập tức cắn chết cậu!"

Kiều Nhạc Hi biết cậu thay mặt cô hả giận, thở dài nói, "Vậy cậu cũng đừng làm quá".

"Cậu cứ để yên là được rồi".

Bạch Tân Tân rất nhanh thay đồ trở lại, không có vẻ phách lối như vừa rồi, biết vâng lời đi theo bên cạnh Bạch Khởi Hùng.

Bạch Khởi Hùng đưa ly rượu lên nói với Kiều Dụ, "Trước khi đi có việc đột xuất nên tới trễ, thật là ngại".

Kiều Dụ một tay đút trong túi quần, tay còn lại nâng ly rượu gần như chạm vào nhau nhưng sau đó không dấu vết kéo ra khoảng cách, giọng nói nhẹ nhàng, "Tổng giám đốc Bạch khách sáo".

Từ "Chú Bạch" biến thành "Tổng giám đốc Bạch", trong lòng Bạch Khởi Hùng lập tức hiểu rõ. Gần đây mấy hạng mục của công ty bị gặp cản trở, lần này đến đây cũng hy vọng có thể hóa giải mâu thuẫn trận này. Ông rõ ràng hiểu bản thân phải mở miệng trước.

"Tân Tân không hiểu chuyện, cách đây không lâu có gây thương tích cho Nhạc Hi, vẫn luôn tìm cơ hội. Hôm nay cố ý mang con bé tới để nhận lỗi, hy vọng Bộ trưởng Kiều bỏ qua."

Kiều Dụ vẫn giữ bộ dáng không nóng không lạnh, "Con nít sao, cãi nhau ầm ĩ cũng là bình thường, tôi thì không ngại nhưng Giang Thánh Trác lại không đồng ý. Hẳn Tổng giám đốc cũng biết, mất hứng có thể làm cho người khác cảm thấy buồn bực, nếu người không ngại cứ đi hỏi cậu ta xem thế nào?"

Quả bóng này bị Kiều Dụ cùng Giang Thánh Trác đá qua đá lại, lòng Bạch Khởi Hùng như có lửa mà không thể bùng phát.

Bạch Khởi Hùng lúng túng cười, chuẩn bị mang Bạch Tân Tân đi tìm Giang Thánh Trác.

Kiều Dụ đứng phía sau gọi ông ta, ý tứ hàm súc nói, "Còn nữa, Tổng giám đốc Bạch, nếu là chuyện của mấy đứa nhỏ thì nên để tụi nhỏ giải quyết, chúng ta là người lớn cũng đừng nên tham gia vào, tham gia nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt".

Lời của Kiều Dụ Bạch Tân Tân nghe không hiểu nhưng Bạch Khởi Hùng hiểu rõ ý tứ, chuyện này e rằng ông không thể giúp được gì rồi.

"Tân Tân con đi xin lỗi chuyện kia với Nhạc Hi đi, nói chuyện cho tốt vào".

Bạch Tân Tân có chút khó xử nhìn chú mình, lại nhìn đến Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi. Nhắm mắt đi tới, gương mặt lạnh lùng, rũ mắt xuống không nhìn đến ai, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng, động tác cứng ngắc giơ cái ly, mồm miệng không biết mở nhanh ra sao, chỉ nhả ra một câu, "Kiều Nhạc Hi, thật xin lỗi, lần trước là tôi không đúng".

Kiều Nhạc Hi thật ra không bắt lỗi với mấy người nhỏ tuổi (hơn cô), cũng không dễ giận nhưng khi nhìn thấy thái độ của cô ta thì lập tức nổi giận.

Giang Thánh Trác lành lạnh mở miệng, "Nói xin lỗi? Không phải nên tỏ ra chút thành ý sao? Cô bưng ly nước trái cây tới đây là chuyện gì vậy?"

Bạch Tân Tân giọng nói giễu cợt, "Tổng giám đốc Giang, đây là chuyện giữa tôi và Kiều Nhạc Hi, cô ta họ Kiều, anh họ Giang, cùng với anh đây có quan hệ gì?"

Giang Thánh Trác không giận, ngược lại cười rất vui vẻ, "Tôi đây thích xen vào đấy, nhất là chuyện vớ vẩn của cô ấy, không được sao?"

Bạch Tân Tân rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn cậu, cuối cùng đối với người đàn ông này trong lòng cũng có chút kiêng kỵ, "Vậy anh muốn thế nào?"

Giang Thánh Trác dáng vẻ hăng hái, "Tôi muốn thế nào, cái này còn phải hỏi sao? Không biết quy cũ cũng không sao, tôi đây sẽ dạy cô".

Cậu búng ngón tay, ra hiệu gọi phục vụ mang mấy rượu bia đến. Lập tức có người đem qua.

Chung quanh Giang Thánh Trác là đám người ham vui nên vừa nhìn thấy cảnh này liền tụ tập ồn ào.

Cậu cầm mấy chai bia và mấy chai rượu trộn vào nhau, nhìn Bạch Tân Tân, "Chén thứ nhất, ly nhỏ whiskey bỏ vào trong ly bia lớn, gọi là bom nguyên tử".

Vừa nói xong vừa ném ly rượu nhỏ vào trong bia, nhanh chóng thấy bọt nổi lên.

"Chén thứ hai, đem ly bia nhỏ bỏ vào ly whiskey lớn, gọi là bom nơ-tron"

Sau đó Giang Thánh Trác để ly bia vừa rồi lắng xuống, tiếp theo, rót rượi tequila vào trong ba phần tư (3/4) bia nguyên chất, cuối cùng lắc đều hỗn hộn bên trong, cầm muỗng lên gõ một cái, hí mắt nhìn Bạch Tân Tân, "Cái này gọi là tàu ngầm".

"Còn có trận cuối cùng" - Cậu ngoắc tay, lại có người đem một cái mâm tới, phía trên có mấy ly rượu nhỏ, bên trong chứa đầy đủ các loại rượu mạnh.

"Cái này thì lợi hại hơn, gọi là tàu chở máy bay. Còn cô, đem những thứ này uống hết, chuyện lúc trước tôi sẽ không tính toán nữa".

Giang Thánh Trác nói xong nhìn Bạch Tân Tân hỏi, "Thế nào?"

Bạch Tân Tân hiển nhiên là bị cậu hù cho sợ, không nói được tiếng nào.

Chung quanh có người huýt sáo, "Đẹp trai quá!"

Kiều Nhạc Hi cũng bị tình huống trước mặt dọa sợ, khìu khìu cậu nhẹ giọng hỏi, "Cứ bình thường là được........."

"Chênh lệch nhiều lắm!" - Giang Thánh Trac trừng mắt nhìn cô.

Có người ồn ào lên, "Cậu Giang khi dễ con gái!"

Giang Thánh Trác cười bất cần đời, "Đúng vậy, tôi luôn luôn vô sỉ, cái gì mà lấy nhiều khi dễ ít, ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ con gái, như thế nào? Có ý kiến gì không?"

Một đám người cười ầm lên, bọn họ biết khi Giang Thánh Trác ỷ thế thế này chắc chắn là bị chọc giận. Mặc dù không biết Bạch Tân Tân đắc tội cậu ta thế nào nhưng đều là chuyện không liên quan, họ chỉ xem náo nhiệt thôi.

Bạch Tân Tân vẫn không lên tiếng, chợt bưng ly rượu lên bắt đầu uống. Uống được một nửa liền bưng miệng chạy ra ngoài, đoán là chạy đi phun ra, cũng có thể phun ra cả nổi tạng bên trong cũng không chừng.

Bởi vì Giang Thánh TRác đã nhắc nhở trước nên Kiều Nhạc Hi không ngăn cản. Cô cũng biết rõ, trong lòng cô ta khẳng định là hận chết cô, bây giờ cô có làm gì thì trong mắt cô ta chỉ bị xem là giả dối, nên cô chỉ thờ ơ quan sát.

Bởi vì cô không phải là Thánh Mẫu.

Giang Thánh Trác đứng ở trước cửa phòng vệ sinh, thấy Bạch Tân Tân sắc mặt tái mét đi ra. Hai tay cậu để trong túi quần, thong thả đi qua.

"Đã hỏi ông và ba của cô chưa? Đã biết cô ấy là người không dễ dàng chọc tới? Sau này cố gắng nhìn người một chút, nhìn cho rõ người nào có thể xúc phạm người nào không, cô dám chơi đùa thì tôi cũng có thể chỉnh chết cô".

Giang Thánh Trác khom người nói nhỏ vào tai cô ta, cậu rất ít khi để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng nham hiểm như vậy, trong mắt Bạch Tân Tân dần dần hiện ra vẻ sợ hãi, hồi lâu gật gật đầu.

Giang Thánh Trác rất hài lòng đứng thẳng người, xoay người đi.

Giang Thánh Trác trở lại đại sảnh, Kiều Nhạc Hi cười lấy lòng kề sát vào hỏi, "Cậu tức giận?"

Giang Thánh Trác liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ thở dài.

Thấy sắc mặt cậu hòa hoãn, Kiều Nhạc Hi cau mày, "Bạch Tân Tân bây giờ nhất định hận chết tớ! Cậu giúp tớ tìm kẻ thù à!"

"Thứ người như vậy cậu mà không tàn nhẫn, cô ta liền cho cô là người dễ bị bắt nạt! Phải cho cô ta mở mắt ra một chút!"

"Giang Bươm Bướm à, tớ sau này cũng không dám trêu chọc cậu".

"Tại sao?"

"Cậu có nhiều hoa cỏ xung quanh, còn độc ác như vậy, tớ sợ mình chết không toàn thây".

"Cậu! Cô gái đáng ghét này!"

Hai người cãi nhau ầm ĩ, bỗng nhiên có tiếng gọi, "Thánh Trác!"

Hết Chương 23.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.