Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 42




Bạn học lôi kéo Nghê Già, thảo luận cách dùng từ trong kịch bản với cô, nhưng Nghê Già một chữ cũng không nghe lọt, tất cả sự chú ý đều đặt trên người Mạc Doãn Nhi và Nghê Lạc.

Hai người đứng kế bên cửa sổ, như ánh nắng ấm áp. Một đẹp như ánh nắng, một dịu dàng ấm áp, nhìn qua, cũng quá…

Có điều,

Nghê Lạc tuy cười, thế nhưng cũng chỉ ở mức độ lễ phép. Nghê Già biết, cậu vì kiêng kỵ cô ở gần, cậu biết Nghê Già không thích Mạc Doãn Nhi.

Nhưng Mạc Doãn Nhi ở đây, cười rạng rỡ hiền hòa, còn nghiêng người dựa vào thành cửa sổ, hơi nghiêng trọng tâm, hiển hiện vóc người chữ O của cô ta rõ ràng thành hình chữ S.

Nghê Già khó chịu, mơ hồ cảm thấy, Mạc Doãn Nhi hình như đem chiêu thức bình thường để quyến rũ đàn ông ra, thả trên người Nghê Lạc.

Đời trước, mới đầu tình cảm Nghê Lạc dành cho Mạc Doãn Nhi, cũng chỉ giới hạn ở tình cảm chị em ruột thịt, đơn giản mà nói là tình cảm gia đình. Sau đó, Mạc Doãn Nhi với động cơ không thuần khiết quyến rũ cậu, từ em trai dần dà trở thành fan cuồng của Mạc Doãn Nhi.

Từ lúc Mạc Doãn Nhi khởi động thế tấn công tình yêu, để tình cảm gia đình trở thành tình yêu, cũng chỉ vỏn vẹn mất hai tháng, điều này cũng chứng thực bất kỳ người đàn ông nào Mạc Doãn Nhi để mắt tới đều có thể bắt đến tay.

Mà đời này, Mạc Doãn Nhi muốn lôi kéo Nghê Lạc cũng bởi, bà nội kiên quyết, quyết định giao toàn quyền kinh doanh và ngoại giao ra (tất cả cho cô), đã thế còn có ý định bồi dưỡng Nghê Lạc.

Thằng ngốc có suy nghĩ đơn giản lại dễ lừa, sau này còn là người kế thừa Hoa thị của Nghê gia. Nếu nắm được cậu trong tay, còn không phải là bắt được toà núi vàng Hoa thị sao?

“Nghê Lạc!”

Mạc Doãn Nhi dùng danh xưng này gọi cậu, Nghê Già đã biết là không ổn, cô ta trước giờ luôn giống như chị gái gọi cậu một tiếng “Lạc Lạc”.

Nghê Già lần nữa nhìn qua, thấy Mạc Doãn Nhi nhìn Nghê Lạc, ai oán lại u sầu, hơi mỉm cười, dáng vẻ lạc quan lại có chút ưu thương:

“Nghê Lạc, chị phát hiện chị cũng thật ngu thật ngây thơ. Được Tống gia nuôi dưỡng, nên mới muốn góp một phần sức lực vào, báo đáp ân tình, thế nhưng lại không hiểu chuyện làm sai rồi, chị chẳng khác gì sao chổi cả!”

Cô ta đều nói như vậy, Nghê Lạc đương nhiên phải biểu hiện một chút an ủi cô ta: “Sao có thể, chị cũng chỉ thiếu hiểu biết mà thôi, đương nhiên sẽ phạm sai lầm. Hơn nữa, chuyện này cũng xuất phát từ tấm lòng.”

Nghe cậu nói như thế, Mạc Doãn Nhi lập tức mừng rỡ lại trấn an:

“Em cũng thật biết cách an ủi người. Em không biết đâu, sau khi chuyện này xảy ra, vì không muốn Tống gia tổn thất quá lớn, cũng do chị đổi ý, chị phải nhận biết bao nhục nhã từ người xung quanh. Nhưng mà,” Cô ta cười rất kiên cường, hệt như nữ diễn viên trong phim truyền hình,

“Chị tình nguyện bị người đạp ở dưới chân, cũng không muốn làm hỏng chuyện, khiến Tống gia bị tổn thất.”

Nói đến mức, dường như gần một trăm triệu tiền dằn chân không phải là tổn thất.

Nghê Lạc cau mày, có chút phiền muộn, nói:

“Em biết mà, người Tống gia không có cái gì tốt cả. Chuyện quan trọng như vậy, lại giao cho một người thiếu hiểu biết, phạm sai lầm lại giao hết tất cả trách nhiệm cho người ta, đúng là không biết lý lẽ. Thiếu suy nghĩ lại thiển cận không biết cân nhắc, chỉ bằng chị, làm sao có khả năng hiểu được mấy thứ này cơ chứ?”

Nghê Già: …

Ai đến giải thích một chút, nhóc con Nghê Lạc này, đến cùng là bất bình cho Mạc Doãn Nhi, hay là đang trào phúng cô ta vụng về?

Thật ra, cả hai đều không phải, cậu đơn giản là vừa nghe đến người đàn ông cặn bã – Tống Minh, lập tức bất mãn.

Mạc Doãn Nhi cũng bị lời của Nghê Lạc làm cho sững sờ, không biết cậu là thông cảm, hay là châm biếm.

Có điều, cô ta rất nhanh ở trong lòng phân tích một chút, mạch suy nghĩ của Nghê Lạc khá đơn giản, không có khả năng trào phúng cô ta, cô ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác.

Cô ta lả lơi đưa tình lâu như thế, mà cậu vẫn không ý thức được điều này?

Tất nhiên là không có…

Mạc Doãn Nhi tiếp tục ôn hòa cố gắng theo sát lịch trình mưu lược của bản thân:

“Ai, gần đây mới biết, chị trải qua rất nhiều chuyện nhấp nhô. Trong nháy mắt, từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, mất em và mẹ, hiện tại còn phải ăn nhờ ở đậu, ấm lạnh tự biết.”

Nói nói, mắt của cô ta đã long lanh hơi nước.

Nghê Lạc suy nghĩ cẩn thận, không hiểu cau mày:

“Nhưng, ba chị họ Tống, Mạc,” Nghê Lạc nhớ đến người phụ nữ kia, lập tức tâm tình không tốt, “Chị cũng có mẹ, chị họ Nghiên Nhi lại là chị ruột của chị. Làm sao có thể là địa ngục được? Chẳng lẽ bọn họ không phải là người?”

Mạc Doãn Nhi: …

Cô ta rất nhanh thu hồi nước mắt, mỉm cười rộng rãi: “Đương nhiên, chị phải lạc quan hướng về phía trước, kiên cường độc lập, sau đó, nhất định dựa vào nỗ lực cá nhân, đẩy Tống gia lên trên. Chị rất có quyết tâm.”

Nghê Già nổi da gà cả người, bất thình lình nổi máu tuyên thệ là muốn làm cái gì?

Gần nhất máu nghệ sĩ của cô ta trỗi dậy sao?

Nghê Già từ đầu đến cuối mắt lạnh nhìn, thầm than lần nữa phải xem xét lại mức độ vô liêm sỉ của cô ta mới được.

Mới rồi lời nào xuất ra, Mạc Doãn Nhi cũng biểu diễn hết sức cao siêu, cứ như diễn thuyết gia, khi thì dùng lý lẽ đả động lòng người, khi thì nghẹn ngào, khi thì kiên cường, khi thì nước mắt doanh tròng, khi lại dùng ánh mắt kiên định, thực sự là màn kịch máu chó miệt mài đúng kiểu giục người khóc ròng kích thích người hăm hở tiến lên.

Nhưng thật không may, Nghê Lạc có vẻ như nghe không hiểu…

Nghê Lạc sau khi nghe một đống lớn lời nói của cô ta, càng nghi hoặc không rõ: “Chuyện quản lý xí nghiệp như thế, chị cũng không am hiểu gì, chị cần gì nhất định phải đi theo con đường này?”

Mạc Doãn Nhi: …

Không phải những tiết mục vừa rồi cô ta dốc lòng diễn xuất rất kích thích và đả động lòng người sao?

Nghê Lạc tiếp tục nói: “Làm người không phải nên làm những gì mình thích mới đúng sao? Như thế mới cảm thấy thoải mái! Chị xem, Nghê Già hiện tại không phải rất tốt sao, chị ấy yêu thích biên kịch, có thể hi sinh thời gian ngủ nghỉ để làm chuyện này, còn làm rất tốt, cũng rất hưởng thụ. Trong nhà chẳng phải còn có Hoa thị khổng lồ sao, chị ấy không am hiểu cái này, cũng không muốn quản nha!”

Nói tới đây, Nghê Lạc không khỏi nở nụ cười, “Mà chị ấy cũng rất thông minh tinh quái, nếu đến giúp Hoa thị, nhất định sẽ tận lực. Cũng vì thế, em phối hợp với chị ấy, lại rất ăn ý.”

Mạc Doãn Nhi á khẩu không đáp lại được, tâm tình Nghê Già vui sướng.

Nhưng, thời khắc mấu chốt Nghê Lạc đột nhiên chuyển đề tài:

“Ví như chị, em cảm thấy khi ở trên sân khấu, chị tỏa sáng hơn bình thường rất nhiều. Chẳng phải đây là lĩnh vực chị yêu thích và am hiểu sao?”

Mạc Doãn Nhi lòng hơi động, lập tức rất thụ giáo gật đầu liên tục:

“Đúng vậy, Nghê Lạc, chị cũng biết điều này, nhưng mà, vì Tống gia gây áp lức quá lớn, có lúc cần phát tiết một chút. Nói chuyện với em, chị cảm thấy khá hơn nhiều rồi.”

Nghê Lạc hơi mím môi, lúc này mới lộ ra một chút nhu hòa: “Ừm, em hiểu mà, chị cũng không dễ dàng gì.”

Mạc Doãn Nhi được cổ vũ, lập tức khen ngợi nói:

“A, mới bao lâu không gặp, Nghê Lạc trở nên càng ngày càng lợi hại, trầm tĩnh hơn, trở thành người đàn ông thực thụ rồi! Sau này, nếu chị có gì không vui, sẽ đi tìm em nhé.”

Nghê Lạc bị cô ta liên tiếp ca ngợi có chút ngại ngùng, lúng túng cười nói: “Em chỉ tùy tiện nói một chút thôi, có gì mà lợi hại chứ?”

“Em xem tai em đỏ cả lên rồi kìa!” Mạc Doãn Nhi đột nhiên hóa thành bộ dáng thiếu nữ ngây thơ, đưa tay muốn nắm vành tai cậu.

“Nghê Lạc!” Nghê Già lớn tiếng gọi cậu.

Nghê Lạc phản xạ có điều kiện quay đầu, tay Mạc Doãn Nhi rơi vào khoảng không.

Mạc Doãn Nhi cũng xoay đầu lại, sâu xa nhìn Nghê Già, trong mắt có chút đắc ý.

Nghê Già không chút biến sắc liếc mắt nhìn tai Nghê Lạc, đỏ cái rắm, cô cho rằng nó là thỏ trắng sao?

Cô cũng thật bội phục thủ đoạn của Mạc Doãn Nhi, dối trá nói tai Nghê Lạc đỏ, cũng vì muốn nhắc nhở cậu bầu không khí lúng túng hiện tại có bao nhiêu kì quái.

Nắm bắt thời cơ, thân mật chạm tai cậu, đổi lấy tai sẽ đỏ.

A, hành động thân mật lại ái muội, cô ta đã bắt đầu lên kế hoạch rồi sao?

Chắc chắn, Mạc Doãn Nhi đã bắt đầu đánh chủ ý lên người Nghê Lạc rồi!

Tuy đời trước Mạc Doãn Nhi quyến rũ Nghê Lạc vì muốn nắm giữ trái tim cậu, lừa được thật nhiều thứ, đời này khi nhìn thấy tình tiết lại tái diễn lần nữa, Nghê Già tức đến nỗi muốn đánh Mạc Doãn Nhi mấy bạt tai!

Ngay cả em trai ở cùng nhau 18 năm cũng muốn tính toán, đúng là da mặt dày, nhất thế giới!

Hừ, đời này, cô quyết không để cho Mạc Doãn Nhi thực hiện được ý đồ!

Nếu lúc nãy Nghê Lạc không phải không bị đả động, còn nói một phen làm cho Nghê Già mở mang tầm mắt, cô đã sớm đánh gãy.

Lúc này nhìn lại, thần kinh Nghê Lạc trơ lì, Mạc Doãn Nhi nói rất cảm động vẫn không đả động nổi cậu, vì thế không biết xấu hổ giở thủ đoạn trẻ con, táy máy tay chân, đúng là lòng dạ khó lường.

Nhìn dáng vẻ Nghê Lạc yên lặng, Nghê Già chắc chắn, bây giờ tình cảm cậu đối với Mạc Doãn Nhi không có gì khác thường. Nhưng, nếu Mạc Doãn Nhi còn tiếp tục như ngày hôm nay, làm điệu bộ lắc lư ám chỉ trước mặt cậu, cô không dám khẳng định kết quả sẽ ra sao.

Nghê Già nắm chặt nắm đấm, xem ra, nhất định phải tận lực phòng ngừa khả năng hai người gặp nhau, đặc biệt là đơn thân gặp mặt, mặt khác, cần phải nhanh chóng để Nghê Lạc nhìn ra bộ mặt thật của Mạc Doãn Nhi.

Hai tay đều nắm chặt, hai tay đều căng cứng.

Nghê Già đón lấy ánh mắt đầy khiêu khích của Mạc Doãn Nhi, lễ phép mà có độ mỉm cười: “Mạc Doãn Nhi, còn ở đây làm gì, không cần luyện tập sao?”

Đó là đương nhiên, vừa nãy Nghê Lạc vừa khen tài năng biểu diễn của cô ta đâu! Cô ta đương nhiên càng muốn ra sức biểu diễn rồi.

Mạc Doãn Nhi xoa nắn bả vai: “Lập tức sẽ qua màn luyện diễn tiếp theo, dù gì cũng xem như nhân vật chính, sẽ có rất nhiều người xem, không giống với nhân viên hậu trường như các cậu ung dung tự tại. Tôi thật muốn được như cậu đấy.”

“Nói cũng phải,” Nghê Già gật đầu, “Cậu cố luyện tập cho tốt.” Nói xong, kéo tay Nghê Lạc, “Mời chị ăn cơm đi, buổi trưa còn chưa ăn cơm đâu, đói đã chết.”

Sự chú ý của Nghê Lạc nháy mắt dời đi, cùng cô đi ra ngoài, còn khiển trách cô: “Chị đấy! Ai bảo chị cứ thích viết kịch bản mà quên ăn cơm? Sau này vì nhịn đói mà hư bao tử, đau chết chị.”

“Nếu em muốn chị bị đau bao tử đến vậy, mong trời cao phù hộ ý nghĩ của em trở thành hiện thực đi.”

“Ai, ai muốn chị bị bệnh chứ? Nói chuyện xui xẻo…”

Hai người đấu võ mồm, càng đi càng xa.

Bầu không khí biến đổi quá nhanh,

Mạc Doãn Nhi đứng ở trong phòng tập, ngây người.

Nha đầu giảo hoạt chết tiệt Nghê Già kia! Cô rõ là muốn kéo Nghê Lạc đi, vì đoán được nếu nói đi ăn, Nghê Lạc không thể không mời Mạc Doãn Nhi cùng đi. Vì thế, mới hỏi chuyện luyện diễn của cô ta trước, Mạc Doãn Nhi lại muốn biểu hiện trước mặt Nghê Lạc, đương nhiên tràn đầy phấn khích trả lời có.

Không nghĩ đến, người xem biểu diễn lại trực tiếp bị Nghê Già bắt cóc.

Mạc Doãn Nhi giận đến cắn răng, Nghê Già ơi Nghê Già, mày cho là mày có thể bảo vệ được Nghê Lạc cả đời sao?

***

Ngày thành lập trường, quan trọng nhất là buổi lễ khai mạc vào buổi chiều, được cử hành trong sân trường, giữa sân được dựng lên một sân khấu lớn, cạnh đó là khán đài lớn có thể chứa mấy ngàn người.

Đến thời gian, sẽ có học sinh và giáo viên tiến hành các tiết mục biểu diễn. Không những thế, hội phụ huynh, cũng sẽ đến.

Mặc dù một nửa học sinh của học viện nghệ thuật là học sinh bình thường, nhưng trên cơ bản vẫn là trường quý tộc, các đại biểu của hội phụ huynh, cũng nằm trong hội đồng quản trị của trường có con cái đến đây học. Tựa như Tương Na, Trương Lan, Mạc Mặc…

Nghê Già ở phía sau khán đài giúp đỡ tổ kịch bản làm công tác chuẩn bị, chủ động quản lý bối cảnh âm nhạc và hình ảnh, điều chỉnh chuẩn bị xong hết, Nghê Già đối với cách sử dụng những thiết bị đơn giản này đã hiểu biết tường tận.

Đoạn video trong điện thoại, cô muốn lát nữa khai mạc sẽ phát lên.

Nhưng, cô vẫn còn có chút chần chờ, tuy phát ra ngoài có thể làm cho tất cả mọi người đều biết Mạc Doãn Nhi là con riêng của Tống gia, Mạc Mặc là tiểu tam năm đó. Thế nhưng, cũng có tác dụng phụ; một là Tống Minh sẽ trả đũa Nghê gia, với sự hiểu biết của cô về Tống Minh, ông ta và Mạc Mặc đúng là một đôi cặn bã không biết liêm sỉ, không sợ quân tử chỉ sợ tiểu nhân.

Hai là, Nghê Lạc sẽ cho là cô có chút quá đáng. Hiện tại, Nghê Lạc cũng vì cân nhắc đến suy nghĩ của cô, nên mới hết sức duy trì khoảng cách với Mạc Doãn Nhi, dù chuyện gì xảy ra, cũng đều đứng về phía cô; cho nên cô, cũng nên suy tính một chút cho suy nghĩ của Nghê Lạc, dù sao cũng là chị gái ở cùng nhau 18 năm, không thể vì kiêng kị mà đả kích cô ta, sẽ chỉ làm cho Nghê Lạc khổ sở.

Cô cũng không biết, đợi mọi việc hoàn thành, không biết Nghê Lạc sẽ nghĩ thế nào. Chẳng biết vì sao, nhiều chuyện chỉ cần cân nhắc đến Nghê Lạc, liền bó tay bó chân.

Nội tâm Nghê Già đang giãy dụa, bỗng cảm giác thấy có người bên cạnh cô, vừa nghiêng đầu, đã thấy Ninh Cẩm Nguyệt cười khanh khách đứng trước mặt.

Nghê Già liếc cô ta một cái, không có hứng thú thu hồi tầm mắt: “Ngụy trang đến mức khó chịu thì không cần nở nụ cười, được chứ?”

“Nhưng tôi gặp được cô thì rất vui nha.” Ninh Cẩm Nguyệt vẫn cười.

Nghê Già nâng mắt: “Muốn gì?”

“Trên đời này làm gì có chuyện vĩnh viễn là kẻ thù chứ, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn thôi! Tôi tìm cô, vì muốn cùng nhau làm chuyện xấu!” Ninh Cẩm Nguyệt cũng không quanh co lòng vòng, rất trực tiếp.

Nghê Già nhún vai: “Vừa vặn, tôi cũng muốn nghe câu này, có chuyện gì thì nói đi.”

“Tôi nghe Tống Nghiên Nhi nói, cô có đoạn video có thể chứng minh Mạc Doãn Nhi là con rơi của Tống Minh, tôi có thể xin cô trong buổi lễ ngày hôm nay phát ra để toàn thế giới đều biết không?”

Đây cũng chính là ý định của Nghê Già, nhưng cô vẫn là hỏi: “Tống Nghiên Nhi không phải cũng có sao?”

“Đừng đề cập về cô gái không xương đó với tôi!”

Ninh Cẩm Nguyệt không nói gì đảo mắt nhìn trời:

“Ba cô ta dùng 20% cổ phần Tống thị thu mua cô ta, kết quả cô ta phá hủy video! Có điều, cô ta còn chút thông minh, cô ta bảo còn chưa phân phát cho ai, lúc trước nói đưa cho cô, vì muốn làm Mạc Doãn Nhi tức giận thôi! Đương nhiên, cũng nhờ cô gần đây bận rộn, không có động tĩnh gì, không phải vậy sợ rằng cô cũng bị nhà họ Tống nhìn chằm chằm rồi!”

Thật sự là trời giúp mình!

Nghê Già suy tư, nhìn rất không có hứng thú: “Cô thông minh thật đấy, để tôi phát video này lên, trở thành kẻ địch của Tống gia? Dựa vào đâu?”

“Không phải cô phát!” Ninh Cẩm Nguyệt rất không sợ,

“Cô đưa video cho tôi, tôi đi phát. Cô chỉ cần cung cấp, tất cả tội danh và trách nhiệm giao cho tôi. Lại nói, cô cũng ghét Mạc Doãn Nhi không phải sao? Cô ta đoạt đi 18 năm cuộc sống của cô, cô chẳng lẽ không hận?”

Nghê Già làm bộ không đáng kể, trong lòng lại cảm thấy rất có lời, nếu như lúc này, Ninh Cẩm Nguyệt đến thay cô, hai cái lo lắng phía trước xem như không có, không phải rất tiện sao?

Nghê Già còn đang suy nghĩ, Ninh Cẩm Nguyệt lại lầm bầm: “Hừ, tôi muốn mặt mũi của Mạc Doãn Nhi mất hết! Cô ta đời này cũng đừng nghĩ gả vào nhà tôi!”

Cô ta cũng thật là chấp nhất.

Nghê Già đột nhiên nghĩ đến, cái này và tâm thái muốn bảo vệ Nghê Lạc của mình, có phải rất giống nhau không?

Nghĩ như thế, cô không khỏi hỏi nhiều một câu: “Cô tổn hại Tống gia như thế, không sợ Tống Minh trả thù?”

Ninh Cẩm Nguyệt nhấc mi, tỏ vẻ xem thường: “Chỉ bằng ông ta? Hừ, tôi có mẹ và anh che chở, Tống gia có thể làm gì được tôi? Dầu gì, ông nội cũng sẽ bảo vệ anh Cẩm Hạo và tôi!”

Nghê Già lòng hơi ngưng lại, trong nháy mắt, cô ước gì mình là Ninh Cẩm Nguyệt!

Chẳng trách cô ta có thể lớn lối ương ngạnh, đắc tội vô số người; chẳng trách cô ta lỗ mãng điêu ngoa, không người cản trở; chỉ vì cô ta, mặc kệ là có người ba hiểu biết rộng rãi, hay người mẹ khôn khéo, và người anh đạo mạo từ trong ra ngoài, đều sẽ không bỏ mặc cô ta trong bất kỳ tình huống nào, sẽ luôn che chở cô ta.

Mà nhà họ Ninh bọn họ, cho dù gặp phải sống to gió lớn gì, mang họ Ninh thì ông nội của Ninh Cẩm Hạo không thể thấy chết mà không cứu.

Nhà, là một từ mang ý nghĩa hạnh phúc đến nhường nào.

Nghê Già chốc lát thất thần, bỗng nghe thấy giọng của Tống Nghiên Nhi: “Tính cả phần tôi nữa!”

Nghê Già và Ninh Cẩm Nguyệt nhìn sang, thấy Tống Nghiên Nhi hơi chút lạnh lùng cười, đi tới: “Già Già, nếu cậu đồng ý đem video lấy ra, tôi sẽ nợ cậu một cái ân tình!”

Ninh Cẩm Nguyệt cổ quái liếc cô ta một cái:

“Tống Nghiên Nhi cô làm gì thế? Đạt được cổ phần Tống gia, giờ còn muốn lấy luôn thân phận và hình tượng con gái của gia tộc Tống sao, thu mua Nghê Già, tiêu hủy chứng cứ?” Ninh Cẩm Nguyệt quay đầu nhìn Nghê Già.

“Đừng đưa cho cô ta, cô cũng muốn thân thế Mạc Doãn Nhi ra ngoài ánh sáng không phải sao?”

Nghê Già nhìn Tống Nghiên Nhi, cảm thấy mắt cô mỉm cười mang theo ý tứ khác, nói với Ninh Cẩm Nguyệt: “Cô hiểu lầm cô ấy rồi!”

Ninh Cẩm Nguyệt không rõ: “Hiểu lầm?”

“Đúng vậy!” Tống Nghiên Nhi nổi lên môi đỏ, cười đến phóng khoáng, “Tôi muốn đứng về phía hai người, hôm nay, ba người chúng ta, cùng phát đoạn video này ra!”

Ninh Cẩm Nguyệt càng thêm nghi hoặc: “Cô không phải bị ba cô thu mua rồi sao?”

Tống Nghiên Nhi sâu kín cười: “Tôi đổi ý, ông ấy có thể giết tôi sao? Hiện tại cổ phần nằm trong tay tôi, ông ấy có thể đoạt lại à?”

Ngay cả Ninh Cẩm Nguyệt cũng tốn một khoảng thời gian mới tiêu hóa được, cổ quái cười nhạt: “Tống Nghiên Nhi, cô cũng thật…” Phía sau, lược nửa đoạn, không nói tiếp. Thật không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào để hình dung.

Đúng vậy, thật sự là…

Nghê Già trầm mặc, không biết là hỉ hay ưu, cô biết, Tống Nghiên Nhi thật sự thay đổi. Biến thành dạng này, cô cũng không rõ ràng, phải nói là không quen.

Lạnh lùng mà hung tàn trong khi vẫn nở nụ cười, thật…

“Có điều, nói ra, Tống Nghiên Nhi!” Ninh Cẩm Nguyệt nhíu mày, đầy hứng thú nhìn cô ta, “Bộ dáng lúc này của cô, so với trước càng thêm đáng yêu!”

Tống Nghiên Nhi nở nụ cười trống vắng.

Nghê Già nhìn về phía Ninh Cẩm Nguyệt: “Tôi đưa video cho cô, muốn làm gì thì làm, đều giao cho cô. Chuyện sau đó, không liên quan đến tôi.”

Video đưa cho Ninh Cẩm Nguyệt xong, cô xoay người rời khỏi.

Nếu Ninh Cẩm Nguyệt chủ động khai chiến với Mạc Doãn Nhi, cô cầu còn không được, khả năng tồn tại mầm mống và uy hiếp, có thể không chọc liền không chọc. Dù sao, cánh chim của cô và Nghê Lạc còn yếu, đối ngoại, tốt nhất không nên kéo theo cừu hận của gia tộc khác, cho dù là tổn hại Tống gia, cũng không muốn chị em phân ly, dù cô biết Nghê Lạc bây giờ đứng về phía cô, nhưng, không có sơ hở, là tốt nhất.

Cô nghĩ Ninh Cẩm Nguyệt như vậy, tùy ý khai chiến Tống Minh và Mạc Doãn Nhi, tự mình ngược đối thủ, chỉ cần nghĩ tới, cũng thấy sảng khoái.

Đáng tiếc, cô không có gia đình bảo vệ cô, nhưng cô lại có một gia đình muốn bảo vệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.