Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 300: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (2)




Edit: Ư Ư

Làm người mù thật sự không dễ dàng, đi đường đều phải lo lắng sẽ ngã hoặc va vào người khác, cô không thể không dùng cây gậy dò đường mà nguyên thân đặt trước tủ giày.

May mà nguyên thân đã mù từ nhỏ, lại ở đây lâu nên đi lại rất quen thuộc, dọc theo tiểu khu có một con đường nhỏ, cứ đi thẳng là có thể tới vườn hoa của tòa nhà.

Lúc này là tầm khoảng 5 giờ chiều, những người đi làm trong tòa nhà cũng tan tầm, người cũng nhiều hơn, còn có vài người đang dắt chó đi dạo bên trong.

Thẩm Ngư cầm gậy đi theo lề đường tới vườn hoa, âm thanh bên tai cũng bắt đầu nhiều hơn mà phần lớn đều là các bác gái tụ tập nói chuyện với nhau.

Cô sờ soạng ngồi xuống một cái ghế đá nghe các bác gái nói chuyện, thật ra có đôi khi nghe những bác gái này nói mới biết được nhiều chuyện, "Thành phố lại có người bị giết đấy! Các bác có nghe thấy tin tối qua không? Đây đã là người thứ bao nhiêu rồi, đúng là quá nguy hiểm."

"Cho nên buổi tối về nhà phải cẩn thận một chút, con gái nhà tôi phải làm việc tới hai giờ sáng mới về nên tôi bảo bố nó lái xe đi đón nó về chứ có để nó đi một mình đâu."

"Hầy, hy vọng nơi này sẽ không xảy ra chuyện gì, bây giờ tôi còn chẳng dám ra đường vào buổi tối này."

"À đấy, không biết cái nhà bên cạnh tôi làm cái gì mà buổi tối cực kỳ ồn ào, ngày nào cũng có tiếng phụ nữ, tường cũng chẳng cách âm nên ồn không ngủ được."

"Nhà bà ở tầng hai mà nhỉ? Người ở phòng tầng hai hung dữ lắm đấy, bà cứ đi nói cho tổ dân phố biết chứ đừng tự mình đi nói."

"Tôi cũng biết vậy, mà nói cũng có tác dụng gì đâu......"

Mấy bác gái nói thêm một lúc rồi cùng nhau ra quảng trường tập thể dục.

Thẩm Ngư nghe được vậy là đủ rồi, cô vừa đứng dậy định đi về nhà thì lại có một giọng nữ vang lên, "Tiểu Ngư ~"

Một cô gái đi tới trước mặt cô kinh ngạc nói: "Tiểu Ngư, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô đi ra ngoài đi dạo đấy."

Cô gái này tên là Khương Trà, ở cùng tòa nhà nhưng lại không ở cùng một khu, là đồng nghiệp dạy cùng lớp nhưng lại là giáo viên Ngữ Văn.

Do bị mù nên nguyên thân khá hướng nội, không biết cách hòa đồng với mọi người nên không có bạn bè, có lúc bị người khác bắt nạt cũng không dám phản kháng.

Khương Trà lại thân thiện, còn không chê cô là người mù, bình thường gặp được đều chào hỏi một hai câu.

Tính cách của nguyên thân đã như vậy nên cô cũng chỉ cong cong khóe miệng nói: "Hôm nay thời tiết không tồi nên tôi muốn đi ra ngoài dạo một lúc."

Khương Trà ồ một tiếng, ở phía ra có người gọi, cô ấy nói với Thẩm Ngư: "Tôi còn có việc nên đi trước đây, gặp nhau ở trường nhé."

Thẩm Ngư vẫy vẫy tay.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, cô nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người kia.

"Trà Trà cậu chơi với cô ấy là?"

"Tôi thấy cô ấy rất đáng thương."

"Đáng thương? Hừ, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, cậu không biết có vài người bề ngoài nhìn yếu ớt thế thôi chứ trong lòng xấu xa lắm đấy, cậu cần phải cẩn thận một chút."

"Vậy à........."

Tiếng nói của hai người dần dần biến mất, khóe miệng Thẩm Ngư giật giật, muốn nói xấu sao lại không nói nhỏ một chút chứ.

Cô không để ý đi dọc theo đường cũ về nhà, vừa đi vừa hỏi hệ thống: "Hệ hệ, anh nói xem sát nhân cuồng kia là nam hay là nữ?"

【 Không biết. 】723 mới không bị lừa nhé.

Thẩm Ngư nhàm chán thở dài, "Có thể cho tôi xem mấy bộ phim Hàn không? Hệ hệ."

【Một bộ 10000 giới tệ. 】

"Anh......" Thẩm Ngư bị hố đến nỗi không còn lời gì để nói, cô buồn bực trả giá còn 5000 giới tệ.

Trước mắt xuất hiện một cái màn hình, cuối cùng Thẩm Ngư cũng được nhìn thấy màu sắc rực rỡ nên nhanh chóng click vào một tập bắt đầu xem

Dù vậy nhưng cô vẫn không xem nhẹ đường dưới chân, vừa dò đường vừa bước đi, đột nhiên gậy chạm vào một thứ gì đó cứng cứng, cô vội vàng dừng bước, cũng tạm dừng bộ phim đang xem.

Rõ ràng là một đôi giày da, cô dịch gậy lên trên một chút chạm vào ống quần.

"Xin lỗi." Nói thế nào vẫn nên nói lời xin lỗi, Thẩm Ngư cũng không muốn đắc tội với người khác vào lúc này.

Giọng nói của người kia lạnh lẽo vô cảm, "Không sao."

Thẩm Ngư nghe giọng là biết người đàn ông này sẽ không quá kém, sợ là cực kỳ đẹp trai, ngoại trừ giọng nói hơi lạnh lẽo ra thì mọi thứ đều khá tốt.

Đẹp trai thì đẹp trai nhưng người này cũng có thể là sát nhân cuồng ở thế giới này.

Dù sao có thể sống lại, cô chẳng sợ gì sất.

Người kia đi rất nhanh, hướng đi cũng cùng hướng với cô, Thẩm Ngư cầm gậy dò đường chạy chậm theo.

Tới cầu thang, bên trên có tầm ba bốn người đi xuống nên rất khó để phân biệt tiếng bước chân, cũng may mà nguyên thân đã mù nhiều năm nên thính giác khá tốt, cô dựa vào lan can đi theo người kia lên tầng.

Trên đường không biết đụng vào bao nhiêu người, cuối cùng cũng dừng lại ở tầng năm, cái cơ thể này cũng quá yếu ớt rồi, mới leo đến tầng năm mà đã không chịu được.

"Anh gì ơi...... Này... Anh......" Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của hắn ở không xa

Hắn lạnh lùng nhìn cô, không phải hắn không biết cô đi theo sau cả đoạn đường, chỉ là phiền chán người khác quấn lấy hắn, tức giận hỏi: "Có việc gì sao?"

Thẩm Ngư thấy hắn không kiên nhẫn, cô bắt đầu trợn mắt nói dối, "Thật ra tôi ở ngay phòng đối diện nên muốn anh giúp đỡ một chút có được không? Anh cũng thấy đấy, tôi là người mù nên có nhiều chuyện không tiện lắm."

Hắn dựa vào cửa lạnh lùng cười, "Liên quan gì đến tôi?"

Rầm đến một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.

Thẩm Ngư đen mặt nắm chặt gậy dò đường trong tay

【 Phụt...... Á há há......】723 nghẹn cười, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Ngư ăn mệt, chẳng lẽ là lời tiên đoán của nó đã trở thành sự thật? Quào, miệng thần rồi!

"Hừ, đừng nghẹn, muốn cười thì cười đi." Thẩm Ngư xoay người mở cửa phòng đối diện đi vào.

Nếu không phải vì nhiệm vụ thì cô cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh, giờ thì tốt rồi, bị sập cửa thì thôi đi, chắc ấn tượng trong mắt người đàn ông này cũng đến hồi kết thúc luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.