Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 54: Bé Rồng nuôi từ nhỏ cuối cùng đã biết lo cho gia đình ^O^




Nhìn thấy quyền trượng Sardegna, hai người đã hiểu ra ngay, đồng thời cũng quan sát xác khô vừa chui ra khỏi mộ.

Việc đầu tiên Giản Lục làm là dùng màn hình hệ thống quét một lượt, quả nhiên trên màn hình chỉ hiển thị “???”, theo kết quả qua nhiều lần thử nghiệm, thì những dấu chấm hỏi liên tiếp có nghĩa là xác khô này không liên quan gì đến cốt truyện, cậu bèn tắt đi.

Bấy giờ, đôi mắt của xác khô nhìn chằm chằm hai người họ.

“Các ngươi là kẻ quấy rầy ta hồi sinh?”

Giọng của xác khô khó nghe như ngoại hình của hắn vậy, như thể bị bóp méo, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

“Ông là ai?” Giản Lục hỏi.

Xác khô cười khằng khặc, hỏi lại bằng ngữ điệu quái gở: “Ta là ai ư? Các ngươi không cần biết, chỉ cần biết hôm nay các ngươi sẽ trở thành chất dinh dưỡng để ta sống lại.” Đoạn giơ quyền trượng về phía họ.

Nhưng xác khô chưa kịp tấn công thì “ầm”, hai loại sức mạnh một trái một phải lao vào hắn, bên này là đấu khí vàng rực, nơi nó đi qua gạch vỡ thành từng mảnh, bên kia là Thánh quang sáng ngời chuyên trị những vật âm tà.

Xác khô nọ khá sợ Thánh quang của Giản Lục, khi bị cả hai loại sức mạnh vây đánh, hắn túm thẳng một Vong linh vừa nhảy từ trên lầu xuống chặn lại Thánh quang. Tiếc là hắn không ngờ đấu khí của Hynes còn đáng sợ hơn Thánh quang, vì đấu khí này chứa luồng hơi hủy diệt đặc trưng của giống loài Rồng Hoàng Kim, chỉ dính vào một chút thôi cũng đủ đốt trụi tất cả.

Khi thực lực của Hynes tăng lên, luồng khí hủy diệt trong đấu khí của y cũng tăng theo chẳng khác gì gian lận cả, khiến Giản Lục ghen tị vô cùng.

Đấu khí vàng kim chỉ hơi sượt qua vai, xác khô đã cảm thấy vai mình tan chảy, hắn đau đớn kêu gào thành tiếng, khi nhìn kỹ lại, bả vai của hắn đã bị ăn mòn một mảng lớn, lộ ra xương trắng dính một lớp máu thịt mỏng, miệng vết thương hóa đen như nhiễm phải chất kịch độc, đây là dấu vết của luồng khí hủy diệt để lại.

Xác khô đâu ngờ hai con sâu nhỏ bé xông vào đây lại giỏi đến vậy, nhất thời giận dữ gào ầm lên, hắn giơ cao quyền trượng, xung quanh xuất hiện thêm nhiều Vong linh, thậm chí còn có một Vong linh nhảy từ tầng bảy xuống, trông nó giống một ma thú loại nhỏ, nhưng màu xương hơi ngả sắc vàng nhạt, hiển nhiên cấp bậc rất cao, là một khối xương khó nhằn.

Giản Lục và Hynes ăn ý vô cùng, sau một đòn hiệu quả, hai người cùng xông về phía xác khô.

Hynes là chủ lực tấn công, y xung phong tiến lên, kiếm phép trong tay chém thẳng vào xác khô, xác khô đã bị đấu khí vàng kim cho ăn đủ, tất nhiên không dám chạm vào nữa, bèn triệu hồi Vong linh xung quanh ngăn cản. Giản Lục ở bên cạnh hỗ trợ đối phó những Vong linh được triệu hồi, thuận tay dùng Thánh quang chúc phúc cho Hynes, giúp y luôn dồi dào sức lực.

Được Thánh quang của Giản Lục hỗ trợ, Hynes càng sung sức, tấn công nhanh, chuẩn, đánh cho xác khô nọ lùi về sau liên tục, hoàn toàn không làm gì được y, nhiều đòn mạnh không dùng được khiến hắn càng phẫn nộ hơn, lại thêm một đám Vong linh được gọi ra, nhưng bị Thánh quang chuyên trị Vong linh quét qua, chúng tức thì hóa thành một đống bột trắng.

Thấy không thắng nổi, xác khô nọ định chạy trốn.

“Hynes, đừng để ông ta quay về mộ.” Giản Lục hét lên.

Hynes nghe lời vừa đánh vừa dồn xác khô sang hướng khác, không để hắn đến gần hầm mộ đen ngòm giữa đại sảnh.

Xác khô tức phát điên, ai mà ngờ rằng hôm nay sẽ gặp hai khắc tinh, từ Chiến sĩ đến Pháp sư đều có thứ áp chế hắn, khiến hắn không làm gì được.

Lúc xác khô bị Hynes chém đứt một cánh tay, hắn đột ngột giơ cao quyền trượng Sardegna, ngâm nga gì đó bằng chất giọng khàn đặc khó nghe khiến gió mây cuồn cuộn trên bầu trời tối đen ngoài kia, bầu không khí vốn đã chẳng lành nay lại xuất hiện thêm một hơi thở tà ác.

“Không ổn, hắn muốn triệu hồi cái gì đó.” Giản Lục nói, bấy giờ cậu đang bị Vong linh xương vàng cản trở, vì cấp bậc của Vong linh này quá cao nên cậu không thể sang đó hỗ trợ ngay.

Hynes lại vung kiếm, đấu khí vàng phóng thẳng vào xác khô nọ như sao băng.

Xung quanh xác khô là vô số Vong linh được triệu hồi lại, tạo thành nhiều lớp bảo vệ xác khô, đấu khí của Hynes nghiền cả bọn thành bột trắng. Kiếm phép được phủ lớp đấu khí vàng bổ đôi xác khô chỉ trong một nhát chém, khi đấu khí sắp ăn mòn nó đến chết, không trung bỗng vọng đến tiếng sấm đì đùng, khoảnh trời bao quanh tòa lâu đài vốn chỉ một màu đen kịt giờ đây xuất hiện thêm cái khe, một đôi mắt to đỏ lòm khát máu nhìn ra ngoài.

Xác khô bị chém thành hai nửa ngã vật ra đất nhưng chưa chết, nó đã không còn là Nhân loại nhưng cũng không phải Vong linh, mà là loài sinh vật tà ác hỗn hợp của cả hai.

“Các ngươi… đều phải chết…” Nó cười sằng sặc nghe rợn cả người, hai tròng mắt đỏ ngầu nhìn lên khoảng không phía trên lâu đài.

Giản Lục cũng cảm nhận được không khí đang biến đổi, cậu hoảng hốt, sau khi tiêu diệt được Vong linh xương vàng, cậu gọi to tên Hynes, hai người vô cùng ăn ý chạy ra cửa lâu đài.

Trên không, bóng tối đặc quánh lại, khe tối vẫn tiếp tục nứt rộng, đã có thể nhìn thấy non nửa thân hình con quái vật trong khe, toàn thân nó đen sì, có vẻ là một con Rồng Ma.

Rồng Ma là loài sinh vật bóng tối ở Ma giới, ngoại hình của nó rất giống với tộc Rồng, thậm chí năng lực cũng không chênh lệch là bao, sức phá hoại lớn, nhưng tàn bạo hiếu chiến hơn cả tộc Rồng, mỗi lần sinh vật bóng tối này bị triệu hồi lên cõi người đều gây ra thiệt hại nghiêm trọng, hệ lụy nặng nề.

Trong lúc hai người chạy khỏi lâu đài, trong cái khe trên trời, Rồng Ma đã chui được nửa người ra ngoài, thân hình đồ sộ đè lên đỉnh lâu đài, lâu đài không chịu được sức nặng của Rồng Ma, vách tường lập tức nứt toác, gạch đá rơi vỡ.

Hynes cầm kiếm phép trong tay, bật nhảy giẫm lên gạch đá đang rơi, đấu khí vàng rực bùng cháy trên thân kiếm như ánh nắng chói lòa giữa màn đêm, chiếu sáng cả một khoảng trời. Thiếu niên đang mượn đá để nhảy lên kia có dáng người dong dỏng, mái tóc vàng tung bay trong gió, vạt áo lam viền vàng sau lưng phấp phới tạo nên một đường cong tuyệt đẹp.

Giản Lục chăm chú nhìn Hynes ở giữa trời, quả cầu ánh sáng xoay tròn trong tay.

Một chân Rồng Ma đạp lên lâu đài, con ngươi to bằng quả bóng rổ đỏ lòm như máu thờ ơ nhìn tên Nhân loại thấp hèn đang dốc sức nhảy về phía mình, nó khinh thường, tiếp tục cố gắng chui ra khỏi khe nứt.

“Lâu rồi không có ai triệu hồi ta…” Tiếng nói của Rồng Ma vang vọng.

Nhưng tiếng nói ấy bỗng chốc hóa thành tiếng gào.

Hynes lấy những hòn đá rơi làm đệm nhảy, cuối cùng cũng tới trước mặt Rồng Ma, vung kiếm phép chém như một Kỵ sĩ diệt rồng.

Luồng đấu khí vàng như một chiếc thang ánh sáng bắc thẳng lên vầng thái dương, kéo theo vệt vàng lao thẳng tới. Vì Rồng Ma vốn không thèm nhìn, nên khi đấu khí vàng kim chém đứt một chiếc móng vuốt của nó như xắt đậu hủ, máu chảy đầm đìa nó mới khựng lại.

“Sao có thể như vậy! Một tên Nhân loại cỏn con…” Rồng Ma gầm lên giận dữ, nó mà lại bị một Nhân loại thấp hèn làm bị thương sao.

Lúc này, nhát kiếm thứ hai chém xuống.

Rồng Ma không dám khinh thường y nữa, nhưng lúc này nó vẫn đang chui ra, cơ thể kẹt trong khe nứt không gian nên không tránh được, luồng kiếm khí chém lên mình nó, một vết thương đầm đìa máu xuất hiện trên bụng, máu chảy ròng ròng tuôn xối như mưa rơi.

Rồng Ma đau đớn kêu gào, nhưng thiếu niên tóc vàng đứng trên tòa lâu đài bị phá hủy vẫn tiếp tục vung nhát thứ ba, rồi nhát thứ tư.

Trên người Rồng Ma xuất hiện thêm nhiều vết thương, vảy rồng rơi thành từng mảng, nó đau đến mức gầm rú phẫn nộ, sau đó bất chấp việc bị khế ước phản phệ, nó tiu nghỉu quay đầu chui lại vào khe nứt đang dần mở rộng, biến mất hút.

Rồng Ma đã đi, khế ước triệu hồi cũng bị hủy theo, vì kẻ triệu hồi đã chết nên bóng tối trên trời dần rút lui, bầu trời quang đãng của thành Sardegna hiện ra, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi xua tan những điềm chẳng lành.

Hynes thu kiếm, nhảy khỏi tòa lâu đài.

Y vừa chạm đất đã thấy Giản Lục cầm chiếc bình lớn cặm cụi lấy máu Rồng Ma, chạy tới chạy lui như một bé ong mật chăm chỉ, Hynes đến cũng chẳng biết. Hynes chợt thấy hơi khó chịu, máu của con rệp này thì lấy làm gì?

“Hynes, mau giúp ta nhặt chỗ vảy rồng kia, nguyên liệu luyện kim hiếm có đấy.” Hai mắt Giản Lục long lanh rực rỡ, trông tinh thần hẳn lên, không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày nữa.

Đây là lần đầu tiên Hynes thấy cậu hào hứng đến vậy, thế là càng ghét con Rồng đen kia hơn, song vẫn vâng lời đi nhặt những chiếc vảy bị bong ra từ trên người Rồng Ma.

Hai người bận rộn hồi lâu, cuối cùng cũng nhặt hết những thứ rơi từ trên người Rồng Ma.

Giản Lục tiếc nuối nhìn những giọt máu Rồng đã ngấm xuống đất, số này không thể lấy được nữa rồi. Máu Rồng Ma là thứ hữu ích, dùng nó để vẽ cuộn giấy phép thuật sẽ giúp tăng hiệu quả sức mạnh của cuộn giấy, không những vậy, vảy, thịt, xương Rồng cũng là nguyên liệu luyện kim cao cấp, nếu không phải vì vị diện Ma giới vô cùng nguy hiểm và Rồng ma còn nguy hiểm hơn, thì không chừng đã có rất nhiều người muốn đi diệt Rồng.

Nhìn dáng vẻ của cậu, Hynes chợt nói: “Nếu anh thích, sau này chúng ta đến Ma giới em sẽ săn một con Rồng Ma về cho anh.”

Giản Lục cảm động lắm, cảm giác như “nhà có Rồng mới lớn”, nhóc Rồng nhỏ mình nuôi cuối cùng cũng biết quan tâm gia đình chứ không còn cắm đầu cắm cổ thu gom báu vật nữa.

Nhặt xong những thứ rơi từ trên người Rồng Ma, Giản Lục sung sướng như được nhặt trang bị sau khi đẩy ngã boss cuối trong trò chơi, thế là hai người bắt tay xử lý một boss nhỏ khác trong lâu đài.

Hai giờ sau, cuối cùng họ đã tiêu diệt hết Vong linh còn lại trong lâu đài, đồng thời biết được thân phận của xác khô ở hầm ngầm qua sự thật được đặt trong một chiếc hộp đen mà Hynes đã tìm thấy trên tầng cao nhất.

Hóa ra xác khô nọ là Pháp sư Vong linh đã phá hủy lâu đài trong lời đồn, hơn nữa thực ra hắn cũng chính là quý tộc sống trong lâu đài này, hắn biết mình sắp chết, vì muốn sống tiếp nên đã nghĩ ra một phép thuật hiến tế độc ác, đó là giết tất cả người nhà lẫn người hầu để hiến tế, còn mình thì ngủ say dưới tòa lâu đài, hút lấy sinh lực của những người bị bắt vào lâu đài để sống dậy.

Gần đây vì xác khô sắp thành công hồi sinh nên đám Vong linh mới khá nhốn nháo, ngờ đâu lại gặp hai sao quả tạ là Giản Lục và Hynes, cuối cùng chết không nhắm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.