Bệnh viện.
Khi đến nơi Tử Dạ cũng đã hôn mê bất tỉnh, đích thân Ái Kỳ cõng Tử Dạ xông thẳng vào bệnh viên, chỉ để lại một câu khiến Hắc Long chân chối chạy: "Gọi Jack."
Đây là bệnh viện mà Ái Kỳ đầu tư, Jack là bác sĩ riêng giỏi nhất. Sau khi anh ta đỗ đại học phẫu thuật thành công ca phẫu thuật hút khối u ở não, đã được cả thế giới biết đến là bác sĩ giỏi trẻ tuổi nhất mà ai cũng muốn mời về bệnh viện.
Gia đình chưa lập mới có hai mươi tám tuổi, trên mạng xã hội anh ta cũng là một trong số các cô gái điên cuồng. Vừa tài giỏi vừa đẹp trai ai mà không hâm mộ.
Sau này cũng được lão đại trọng dụng đi theo, cũng là người không ham vinh tiền bạc, mọi ngày vẫn thường xuyên ở trong bệnh viện này, chỉ cần một cuộc gọi của lão đại lập tức đến ngay.
Vì thế Hắc Long hốt hoảng đi đến nơi làm việc của Jack, để lại ba người ngu ngơ cuối cùng chạy theo Ái Kỳ.
Ái Kỳ dùng tốc độ nhanh nhất đưa Tử Dạ đến phòng Vip mà chỉ mình cô được vào, nhẹ nhàng đặt Tử Dạ lên giường cũng là lúc Hắc Long đưa Jack đến.
"Tiểu thư để tôi, người cứ ra ngoài chờ." Jack là một chàng trai rất dịu dàng, nhìn Tử Dạ vừa đeo gang tay vừa nhẹ giọng nói.
Anh cũng chỉ biết Ái Kỳ là người có quyền thế, vì khí chất cách nói chuyện của cô hấp dẫn mà làm bác sĩ riêng cho cô.
Ánh mắt Ái Kỳ dừng trên người Tử Dạ một lúc, không nói gì cũng ra ngoài chờ.
Trong phòng Vip này đày đủ các máy chụp lớp tiên tiến nhất, mà tất cả các phòng đều không có được, điều này cũng khiến Ái Kỳ yên tâm.
Lưu Phong liếc mắt qua Ái Kỳ mím môi, bắt đầu kể mọi chuyện từ đầu tới cuối, rồi lắc đầu: "Lúc đó tôi biết lão đại rất muốn..." Anh giơ tay qua cổ làm động tác cắt cổ.
"Cũng là lão đại kết giao cùng tổng thống Mỹ, quan hệ cũng coi là rất tốt. Nếu không phải nể tổng thống Mỹ có lẽ hôm nay Lãnh Thiếu Tuyệt đã không qua khỏi." Tất cả các nhân vật lớn nhỏ Hắc Long đều biết rõ, huống hồ là tổng thống Mỹ có quan hệ tốt với lão đại.
"À, thì ra là vậy. Có phải lão đại có tình cảm với Tử Dạ không? Nếu không hôm nay lão đại làm sao tức giận như vậy được." Tâm Mỹ giọng nói nhỏ nhất có thể, chỉ sợ Ái Kỳ nghe thấy.
Việc này trẻ nhỏ ngoài cuộc cũng có thể hiểu, thời đại bây giờ phát triển theo hướng tích cực, hỏi chúng nó H+ là gì còn biết nữa là.
Anh biết với con người như lão đại chắc chắn không biết thích là gì? Yêu là thế nào?
Khẳng định lão đại là vẫn nghe được, tuy Tâm Mỹ đã nói rất nhỏ nhưng thính giác lão đại vốn nhạy bén, cho dù ở xa hơn nữa vẫn có thể nghe thấy.
Chỉ là làm động tác này để Tâm Mỹ không nên nhắc lại, để lão đại rối loạn. Như bây giờ không phải tốt hơn sao?
"Được rồi, được rồi!" Tâm Mỹ rất nhanh hiểu ý, gạt tay Hắc Long ra. Rất đồng ý im lặng lại chờ kết quả của bác sĩ.
Ái Kỳ ngồi dựa vào ghế cúi đầu xuống ánh mắt thần ra, cô vẫn có thể nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ là cô đang suy nghĩ một chuyện.
Có tình cảm với Tử Dạ? Như vậy cô mới tức giận khi thấy Lãnh Thiếu Tuyệt đánh anh ta? Ái Kỳ lắc đầu, chắc chắn là không phải, đó là nhất thời cứu trợ thôi.
Cô chỉ thấy Lãnh Thiếu Tuyệt vốn là người thú vị, nhưng giờ lại thấy anh ta tính tình tùy hứng, thái độ thật xấc xược.
Vì thế mà đánh Tử Dạ thành ra vậy lại khiến cô tức giận, không kiềm chế được cảm xúc.
"Cạch" Cửa phòng mở bác sĩ Jack bước ra, tay bận bịu tháo khẩu trang vừa nói: "Rất may là chỉ vết thương ngoài da, khoảng hai tuần vết thương cũng sẽ khỏi dần. Điều quan trọng là đừng để anh ta thức khuya quá nhiều, bệnh thiếu máu dẫn đến cơ thể mệt mỏi ngất đi. Chỉ cần ngủ đủ chế độ ăn uống hợp lý sẽ không sao."
"Đã kiểm tra kỹ?" Quả nhiên dự đoán của Ái Kỳ không sai, từ lúc vào lớp cô đã thấy sắc mặt Tử Dạ không tốt.
Thật không biết chú ý đến sức khỏe...!
"Đã kiểm tra kỹ không bị ảnh hưởng gì, tiểu thư có thể vào anh ta vừa tỉnh rồi." Jack gật đầu nhẹ nhàng nói, xem ra tiểu thư rất quan tâm người này.
Ái Kỳ gật đầu không nói gì bước vào trong, thấy Tử Dạ đang cựa quậy mặt nhăn nhó sưng lên, nhìn trông có chút buồn cười. Cô đến gần giường khoanh tay nhìn anh.
Tử Dạ dừng lại động tác khi đột nhiên nhìn thấy Ái Kỳ, giọng mang chút mệt mỏi ngạc nhiên: "Sao em lại ở đây?." Anh thật sự không biết là Ái Kỳ đã cứu anh, lúc đó ý thức mê man cũng đồng dạng vào trạng thái hôn mê.
Anh cũng không biết là người nào đánh anh, đến khi tỉnh lại đã thấy bác sĩ đang thoa thuốc, lại càng không biết người nào đã đưa anh vào bệnh viện.
"Thật không biết chú ý đến sức khỏe." Ái Kỳ không trả lời câu hỏi của Tử Dạ, nghĩ đến câu Jack vừa nói mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt lại biểu hiện không vui.
Khuôn mặt Tử Dạ hơi đờ ra, vừa rồi bác sĩ dặn dò anh phải ăn uống hợp lý, không được thức khuya quá muộn. Cộng với việc bị đánh bất ngờ, cơ thể mệt mỏi không trụ được nên mê man.
Nói ra bệnh này đã theo anh được sáu năm rồi, cũng đã quen thuộc với bệnh này.
Bản thân anh nghĩ căn bệnh thiếu máu này không ảnh hưởng gì, đôi lúc làm việc quá sức sẽ chóng mặt, có khi sẽ ngất đi nên không đáng để mắt.
Không hiểu sao khi nghe câu nói có chút không vui này, trong lòng Tử Dạ lại vui vẻ mang chút chờ mong.
Hồi lâu không thấy Tử Dạ nói gì, nhưng biểu cảm suy nghĩ trên mặt Ái Kỳ đều biết hết. Cô chống tay lên giường Tử Dạ, mặt chỉ cách 5cm nhìn thẳng vào mắt đối phương, giọng nói mang chút tức giận: "Còn không trả lời?"
Khoảng cách thật gần đến nổi còn cảm nhận được hơi thở của đối phương, mùi hương bạc hà còn dư lại chóp mũi, trái tim đập rộn ràng ngay cả anh có thể nghe được.
Khoảnh khắc này thời gian như dừng lại, Ái Kỳ nhìn đôi mắt long lanh như sao cảm nhận được trái tim đập nhanh. Đột nhiên cô quay đi chỗ khác, né tránh ánh mắt đang nhìn mình.
Ánh mắt này rất quen thuộc, giống như ba mẹ cô đã nhìn cô. Càng nhìn cô cảm thấy trái tim đau lòng hơn, không dám nhìn muốn né tránh.
Cô sợ một lần nữa lại mất đi...!
Tử Dạ thấy Ái Kỳ quay đi, đôi mày Ái Kỳ nhíu lại, biết cô chuẩn bị tức giận, giọng khàn khàn nói: "Không có gì, bệnh không đáng để tâm."