Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 34: Bộ mặt thật




Editor: Thập Thất

Dạ Khê nới tay, một lần nữa ngồi trở lại mặc ngọc đắng thượng (?), trên cổ dấu tay đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt Dạ Khê có chút khó coi, đây là nội lực trong truyền thuyết? Nhưng là nàng có cảm giác cỗ lực đạo dùng để bắt ép nàng kia có một chút bất thường, nói không nên lời đến cùng làm sao không thích hợp.

Ánh mắt lợi hại của tử y nam tử đảo qua cổ Dạ Khê, đáy mắt xẹt qua một tia thâm trầm, bưng lên ly trà một bên tinh tế nhâm nhi thưởng thức.

Nam tử áo trắng cùng nam tử áo đen liếc nhau, đáy mắt biểu thị kinh ngạc, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, "Ta gọi Thần, hắn kêu Lộ, đều là làm việc vì công tử" Nam tử áo trắng cười nói.

"Dạ Khê!" Dạ Khê nói ra tên của bản thân, ánh mắt nhìn thẳng tử y nam tử, "Tên!" Dạ Khê thực không có chút tiềm chất làm thuộc hạ. Dám chất vấn tính danh chủ tử, trên cái thế giới này chỉ sợ cũng chỉ có một mình Dạ Khê.

Khóe miệng tử y nam tử gợi lên một tia mị hoặc cười, "Đến thời điểm nên biết, ngươi tự nhiên sẽ biết được!" Tử y nam tử tuy vòng vo, chính là ở trong lòng một lần lại một lần nhớ kỹ hai chữ 'Dạ Khê' này.

"Ta cũng không muốn cùng phế vật giao tiếp." Dạ Khê lạnh lùng nói ra, "Muốn ta giúp ngươi làm việc, kia cũng phải nhìn ngươi có bao nhiêu tư chất!" Dạ Khê hai tay giao nhau nghiễm nhiên tạo ra bộ dáng đàm phán, lời nói của Dạ Khê rất rõ ràng, nàng không phải là thuộc hạ của hắn, song phương giao dịch công bằng, hắn có thể cho nàng lợi ích lớn bao nhiêu, nàng liền giúp hắn làm chuyện lớn bấy nhiêu!

"Ngươi nghĩ ta có thể cho ngươi lợi ích lớn bao nhiêu?". Trong mắt tử y nam tử vô tình lòe ra một tia tinh quang, không có bởi vì thái độ của Dạ Khê mà tức giận, khóe môi ẩn cười, một bộ dáng tâm tình tựa hồ tốt lắm.

Dạ Khê bỗng nhiên cười, nàng đứng lên, đi đến trước bàn, trải giấy Tuyên Thành ra, đặt nét vẽ đầu tiên lên giấy, cả người thoạt nhìn thật tùy ý coi như không cần suy nghĩ, một lúc sau liền buông bút, Dạ Khê đem bản vẽ họa tốt ném tới trước mặt tử y nam tử , rồi trở lại về vị trí , tự rót cho bản thân một ly trà, chậm rãi thưởng thức.

Thần cùng Lộ tiến lên, xem bản vẽ trong tay tử y nam tử, khiếp sợ nói không nên lời, "Thật sự có thể bắn đồng thời năm mũi tên?" Thần ánh mắt quái dị xem Dạ Khê, tò mò hỏi, phải biết rằng loại nỏ hiện tại của các quốc gia, nhiều nhất chỉ có thể liên tục ba phát, 'liên tục' cùng 'đồng thời' là không hề giống nhau, đó là khác nhau một trời một vực. Dạ Khê có thể tạo ra liên hoàn nỏ, là đồng thời phóng ra năm mũi tên, uy lực tự nhiên không thể nói là đồng dạng.

Lộ nhìn thật lâu, mày nhíu lại, "Quả thật là thứ tốt, chính là đáng tiếc ——" Lộ thở dài, ngược lại nhìn về phía Dạ Khê, "Không thể dùng! Giống như phá đồng lạn thiết."

Dạ Khê căn bản không để ý tới Thần cùng Lộ, chỉ đợi phản ứng của tử y nam tử.

Tử y nam tử vuốt ve trang giấy, hai tròng mắt vô tình lãnh khốc rốt cuộc xuất hiện tình cảm khác loại, "Hảo, hảo, hảo!" Tử y nam tử liên tục trầm trồ khen ngợi, "Ngươi muốn bao nhiêu quyền lợi?"

"Ngươi đều có thể cho hay sao?" Dạ Khê nhíu mày hỏi, khóe môi cầm cười, đáy mắt thoáng qua một tia trêu tức.

"Còn phải nhìn biểu hiện của ngươi!" Tử y nam tử lạnh như băng đáp.

Dạ Khê nhẹ nhàng để tay lên mặt bàn, ánh mắt nhìn về phía phương xa, nàng muốn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng tại cái thế giới này, rất khó, hơn nữa thế giới này tồn tại một ít chuyện kỳ lạ, không giống với những gì nàng biết, khiến cho nàng càng thêm khó khăn. Chỗ dựa vững chắc cường đại, mà đồng thời không làm nàng mất đi bản chất của mình, đúng là thứ nàng cần .

Ánh mắt Dạ Khê ở trên người Thần cùng Lộ xẹt qua, sau nhìn về phía tử y nam tử, gật đầu, "Hảo!" Một lời đã định. Dạ Khê tiếp nhận bản vẽ trên tay tử y nam tử, vung tay thêm vài đường nét trên mặt giấy, liên hoàn nỏ giống như được rót thêm sinh mệnh vào, triệt để hồi sinh. Dạ Khê ném bút lông, nhìn về phía Lộ, lạnh nhạt chỉ chỉ đầu bản thân, tựa như ám chỉ gì đó.( 17: anh Lộ bị chị khinh bỉ quá trắng trợn :v)

"Tiểu thư!" Lan Hạ thanh tỉnh, từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt thất vọng lui ở một bên ai oán nhìn, giống như nàng đã làm chuyện xấu tội ác tày trời vậy.

Dạ Khê nhìn thoáng qua Lan Hạ, gật đầu tỏ vẻ trấn an, sau đó từ trong tay áo lấy ra một cái cương đinh, là cái lần trước dùng để ám toán nàng, "Ta muốn biết lai lịch thứ này, còn có độc tố trên mặt của nó!" Dạ Khê đem cương đinh phóng tới trên bàn, "Ta muốn binh khí, dùng nguyên liệu các ngươi cung cấp, ta muốn thứ tốt nhất!" Dạ Khê hướng tử y nam tử vươn tay.

Tử y nam tử mắt lạnh nhìn.

Dạ Khê nhún nhún vai, "Vẫn như cũ, chi phí ăn mặc của ta, tự nhiên là các ngươi toàn quyền phụ trách, tiền đặt cọc binh khí, trả lại cho ta!" Dạ Khê cười nhẹ, "Tốt xấu là ta làm cu li kiếm được, phải biết rằng, kiếm cái tiền, thực không dễ dàng a!" Dạ Khê đương nhiên nhìn tử y nam tử.

Thần cùng Lộ nghe xong yêu cầu của Dạ Khê, suýt nữa bị nước miếng bản thân làm cho sặc chết, cu li? Đùa sao, ngươi chỉ động động cái đầu ngón tay, có thể ôm một bao tải ngân phiếu, còn đòi làm cu li! Muốn cười đến rụng răng ! Hai người khóe miệng run rẩy kịch liệt, dở khóc dở cười nhìn Dạ Khê.

Trong con ngươi lãnh khốc của tử y nam tử thoáng qua một tia ấm áp, mau đến mức làm cho người ta bắt giữ không kịp.

Lan Hạ há miệng, không dám tin nhìn Dạ Khê, nàng thực có chút u mê a, sao tiểu thư cùng nam nhân ma quỷ này trong lúc đó giống như có cái gì không giống với lúc trước rồi nhỉ ? Lan Hạ hồ nghi liếc giữa hai người.

Đúng lúc này, một tên sai vặt đi đến, nói thầm ở bên tai Thần, ánh mắt thống khoái đảo qua Dạ Khê, nhỏ giọng lui đi ra ngoài. Sắc mặt Thần âm trầm xuống, đi đến bên cạnh tử y nam tử, nhỏ giọng hồi bẩm bên tai.

Tử y nam tử đáy mắt xẹt qua một tia sát khí, không nói một lời liền cùng Thần rời đi.

Dạ Khê trừng mắt với cánh cửa, sắc mặt đen như đít nồi.

"Người mà công tử coi trọng , chưa từng có ai có thể đào thoát!" Lộ đứng dậy, đối với Dạ Khê nói, "Có thể được công tử thưởng thức, chính là vinh hạnh của ngươi!"

"Phải không?" Dạ Khê giương lên nụ cười đầy ẩn ý, nghiền ngẫm nhìn thoáng qua Lộ,

"Hắn là chủ tử của ngươi, không phải của bổn cô nương !" Nói xong dẫn Lan Hạ rời đi.

Lộ cười quỷ dị, đối với phương hướng Dạ Khê ly khai mà lắc đầu.

——

"Ngươi nhìn lầm rồi, nhất định là ngươi nhìn lầm rồi, làm sao có thể chứ? Một cái ngốc tử, nhất định là ngươi thiếu ngủ ——" Dạ Khê vừa muốn rẽ ngoặt, nhã gian nàng vừa bước qua liền mở cửa, có hai nam tử từ bên trong đi ra, một vị một thân lục y, một vị một thân hoàng bào, tại khoảnh khắc nhìn thấy Dạ Khê, trên mặt hai người đều lộ ra rung động không nhỏ.

"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là người hay quỷ!" Lục y nam tử chỉ vào cái mũi Dạ Khê, kinh hô chất vấn , tròng mắt đều muốn lòi cả ra, trên mặt rõ ràng là bộ dáng gặp quỷ.

Nhìn thấy hoàng bào nam tử, Dạ Khê đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, bất quá lập tức khôi phục bình thường, có thể nhìn thấy Trác Thụy Long, thật sự là vận cứt chó của nàng chạy xa rồi a ! Dạ Khê trong lòng cười lạnh ba tiếng.

Lan Hạ mân miệng, cảnh giới mà căm hận nhìn Trác Thụy Long, thoáng nghiêng người ngăn trở nửa thân mình Dạ Khê, "Nô tì thỉnh an Tam hoàng tử!" Lan Hạ cực không tình nguyện hành lễ với Trác Thụy Long.

"Ngươi mới thực sự là Phí Khê?" Trác Thụy Long trừng mắt nhìn Dạ Khê, tròng mắt đều nhanh muốn bật ra ngoài, cơn tức giận vì bị đùa giỡn thoáng chốc từ trong lòng tràn ra.

[/size]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.