Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 28: Đuổi người




Hôn ước của Hoàng thất vốn như ván đã đóng thuyền, Dạ Khê lại trở thành người thứ nhất được ghi tên vào sử sách, nữ tử bị hoàng gia từ hôn, sau này nhất định không có tiền đồ tốt đẹp gì, huống chi lại là một kẻ ngu si trong mắt mọi người. Thế sự xoay vần, người trong cung lập tức lộ ra bộ mặt xấu xí.

“Hi Nhi.” Trác Thụy Long tiến đến, đỡ Phí Hi đang quỳ lên, thương tiếc nhìn, “Thân thể có chỗ nào không thoải mái?” Quan sát thần sắc Phí Hi, hỏi.

Sắc mặt Phí Hi vẫn còn vẻ kinh ngạc, hơn nửa ngày mới có phản ứng, “Tam – Tam hoàng tử, tỷ tỷ, tỷ tỷ có phải hay không – không cần chết?” Gấp gáp ôm cánh tay Trác Thụy Long, vội vàng hỏi, nhìn như vui vẻ, kỳ thực trong lòng sớm đã mắng chửi thiên hôn địa ám.

“Khấu tạ Tam hoàng tử, lão thân cần phải trở về.” Hoàng Hậu đã đi từ lâu, Phí lão phu nhân thấy sự tình đã hoàn thành hơn phân nửa, tương lai tốt đẹp, thần sắc cứng đờ cũng thả lỏng xuống, “Hi nha đầu, bái biệt Tam hoàng tử! Hoàng cung trọng địa, không phải nơi chúng ta có thể ở lại lâu!” Nghiêm túc nhìn sang Phí Hi.

Phí Hi nghe được, đáp lời, hướng Trác Thụy Long hành lễ, “Hi Nhi tạ ơn Tam hoàng tử!”

“Về sau, còn nhiều cơ hội tới nơi này, Hi Nhi chăm sóc thật tốt chính mình là được.” Trác Thụy Long nở nụ cười.

Bọn họ đã quên mất sự tồn tại của Dạ Khê, cầm thánh chỉ trong tay, Dạ Khê đứng lên, cúi đầu, sợi tóc che khuất toàn bộ khuôn mặt, Lan Hạ đứng bên cạnh vì nàng mà đau lòng.

“Ngô ma ma, xem chừng Phí Khê!” Phí lão phu nhân không mặn không nhạt nói một câu, rồi nối bước Nhị phu nhân rời đi.

Ngô ma ma tới gần Dạ Khê, cùng Lan Hạ đỡ người lên, đi sát phía sau.

Phí Hi, Trác Thụy Long, hai người này lưu luyến không muốn xa rời.

Trác Thụy Đào chậm rãi đi tới vị trí Dạ Khê vừa nằm, hai trong mắt bình tĩnh chợt sắc bén. Cách giày một thước, nơi này có bãi đất vụn không bình thường, màu vàng của đất xen lẫn vết máu đỏ thắm! Trác Thụy Đào ngồi xổm xuống, hai ngón tay bốc một ít đất, tia màu đỏ vẫn còn lưu lại mặt trên ngón tay, chóp mũi khẽ ngửi, là máu!

Một đạo ánh sáng nhanh chóng lướt trong đầu Trác Thụy Đào, hồi tưởng lại một màn xảy ra vừa rồi, Trác Thụy Long tức giận kéo Dạ Khê đang hôn mê đứng lên, tiếng động ‘răng rắc’ – sắc mặt Trác Thụy Đào xuất hiện vết rách, hắn từ nhỏ ra vào quân doanh, không xa lạ gì âm thanh kia! Thần sắc vướng mắt dần lạnh xuống, trật khớp tay. Nam tử tập võ bình thường đều không chịu nổi loại đau đớn thấu cốt này, càng không cần phải nói đến một nữ nhân yếu đuối nhu nhược!

Người ngốc là kẻ mẫn cảm nhất, dù chịu cơn đau bằng hạt đậu, bọn họ cũng kêu la đến trời long đất lỡ, nhưng còn Dạ Khê, nàng một chút cũng không phản ứng!

Dường như đã minh bạch điều gì, ánh mắt đình trệ xẹt qua một luồng cường quang, hắn đứng dậy nhìn Trác Thụy Long, “Tam hoàng đệ, một ngày nào đó, có lẽ ngươi sẽ hối hận!”

Trác Thụy Long thu hồi tầm mắt từ phương hướng Phí Hi rời đi, phục hồi tinh thần lại, nghe lời nói khó hiểu của Trác Thụy Đào, cười khẽ, “Ả điên đó sao?” Chán ghét tuôn ra nồng nặc, “Nếu Nhị hoàng huynh thích, tặng cho ngươi đi, chỉ là một dâm nữ không ai muốn mà thôi!” (-_-!!!) Nói xong phất tay áo đi khỏi.

Cùng một ngày, thánh chỉ từ hôn được chiêu cáo khắp thiên hạ, hiệu xuất lan truyền cực kì nhanh, cả Vĩnh Giang thành đã biết đến tin tức ngốc tử Bá tước phủ bị Hoàng gia từ hôn.

Dạ Khê ngồi ghế, cười tủm tỉm nhìn thánh chỉ trên bàn. Chốc lát sau, bóng đen lóe lên, Đinh Đang chính xác mà vững vàng đặt mông ngồi lên thánh chỉ, liếm liếm móng vuốt, ‘meo meo ô’ hướng Dạ Khê tranh công.

“Chơi đã chưa?” Dạ Khê vuốt đầu tiểu miêu.

Meo meo ô –

Tiểu hắc miêu ủy khuất nhìn Dạ Khê, rúc cái cổ, tùy ý nàng muốn làm gì thì làm.

“Tự mình vui đùa đi, ngày mai còn có việc ra ngoài!” Tâm tình Dạ Khê rất tốt, buông tha Đinh Đang, Đinh Đang được đặc xá, quay đầu chạy bổ ra, so với thỏ còn nhanh hơn.

Ngửi được mùi nước tiểu, nàng cúi đầu nhìn qua, dở khóc dở cười, Đinh Đang dùng nước tiểu in trên thánh chỉ một bản đồ. “Lan Hạ, thu thánh chỉ lại!” Dạ Khê đứng dậy đi tới bàn đọc sách, mài mực, trải ra giấy tuyên thành, nhìn chằm chằm tờ giấy trắng, suy tư.

***

Nhị phu nhân trở lại Xích Bá tước phủ, vui sướng đến độ thiếu chút nữa muốn bày tiệc rượu thịt ăn mừng, vuốt ve Phí Hi, không ngừng khen, “Nữ nhi của ta vô cùng xuất chúng, không cần dùng thủ đoạn mà có thể khiến Tam hoàng tử mê mẩn thần hồn điên đảo, Hoàng tử phi là của Hi Nhi! Sau này ngay cả vị trí Thái tử phi, đều là của Hi Nhi!” Nhị nhu nhân cười hài lòng.

Phí Hi ngượng ngùng cúi thấp đầu, “Nương, nghe người nói kìa!” Đỏ mặt nhìn Nhị phu nhân, “Bát tự còn chưa xem qua, hơn nữa, Hoàng Hậu nương nương sẽ đồng ý hôn sự của nữ nhi sao?” Phí Hi thấp thỏm bất an nói, “Thế gia nữ tử nhiều như vậy, Hi Nhi không có – ”

“Con đừng nhụt chí!” Nhị phu nhân nắm tay Phí Hi, ôm nàng, “Nữ nhi ngoan, con phải rõ ràng, cơ hội của con là nhiều hơn so với thế gia nữ tử kia!” Ánh mắt lóe cơ trí, “Con chỉ cần nắm được tâm Tam hoàng tử, những cái khác tự nhiên sẽ nước chảy thành sông!”

“Thế nhưng, nữ nhi nghe nói – nghe nói Tam hoàng tử có rất nhiều hồng nhan tri kỉ, nữ nhi – ” Phí Hi lắc đầu, mày nhíu chặt.

“Nam tử ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, huống chi ở Hoàng gia? Con chỉ cần biết điều, đó chính là tâm của Tam hoàng tử phải đặt trên người con! Nương từng nói, nắm được lòng nam nhân trong yếu hơn bất cứ thứ gì!” Trịnh trọng nhìn Phí Hi, từ ái vuốt ve đầu nàng, “Nữ nhi trưởng thành, phải lập gia đình… Những ngày tới nương sẽ chỉ bảo cho con!”

Phí Hi nghe Nhị phu nhân dạy dỗ, chuyển nguy thành an, mỉm cười gật đầu, “Nữ nhi nghe sự an bài của nương.”

***

Trở lại phòng ngủ, Phí lão phu nhân rốt cuộc thở dài một hơi, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh từ lâu, lưng cũng ướt đẫm một mảng. Bà mệt mỏi nằm trên giường, nhắm hai mắt lại.

Trịnh ma ma cùng Ngô ma ma liếc nhau, vừa muốn nhỏ giọng ra ngoài, thế nhưng Phí lão phu nhân đã mạnh mẽ mở mắt ra, vẻ mặt xơ xác tiêu điều, “Không còn quan hệ với Hoàng gia, tiện nhân kia liền vô dụng, ở trong phủ chỉ lãng phí lương thực, nhìn chướng mắt. Tìm một căn nhà trống ở ngoại thành, đem người qua đó, tự sinh tự diệt!” Phí lão phu nhân nói xong, trút ra một ngụm ác khí, trở mình, thoải mái an giấc.

Động tác Trịnh ma ma rất nhanh, lập tức sai gã sai vặt đem đồ dùng trong viện của Dạ Khê ném ra ngoài, xem thường nhìn đống đồ vật cũ nát, khinh miệt trừng Dạ Khê, “Nơi ở của quý nhân Xích Bá tước phủ, không phải nơi a miêu a cẩu nào đó có thể ở nổi, các ngươi!” Chỉ gã sai vặt, “Mang người đến căn nhà nơi ngoại thành. Về phần Lan Hạ, lão phu nhân nể tình ngươi làm việc chăm chỉ, quay về…”

Lan Hạ mím môi, quỳ trên mặt đất, “Nô tỳ tạ ơn Trịnh ma ma coi trọng, nhưng nô tỳ được lão phu nhân ban cho tiểu thư, sau này phải là người của tiểu thư!”

Trịnh ma ma lạnh lùng nhìn Lan Hạ, lấy mảnh giấy trong tay áo ném ra, “Cho ngươi mặt mũi mà không biết điều!” Mắng xong, ngẩng đầu rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.