Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 24: Cung yến(trung)




Một vị nữ hài vênh mặt hất hàm sai khiến từ bên cạnh bước ra, dưới ánh mắt kiêng kỵ của mọi người, chậm rãi tới trước mặt Dạ Khê, miệt thị nhìn lướt qua, lại nhìn những người khác trong Phí gia, “Xích Bá tước phủ nhiều thế hệ đều là tuấn nam mỹ nữ, chỉ là thế hệ này không được tốt lắm nha!”

Lệ mâu nhìn chằm chằm Dạ Khê, “Chỉ bằng kẻ ngu si ngươi, cũng muốn làm Hoàng tử phi của Tam ca ta? Ha Ha -” Nữ hài xuy một tiếng, bật cười, “Ngươi xứng sao?” Khinh bỉ đảo qua đám người Phí gia, mờ mịt để lại câu nói, “Chẳng qua là một Xích Bá tước phủ nho nhỏ.”

“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu giá lâm!” Ngay sau đó, tiếng thông truyền lại vang lên lảnh lót, tất cả mọi người cung kính lui sang một bên nghênh đón. Hai đạo bóng dáng sáng ngời một trước một sau bước vào, nơi đi qua đều có người quỳ xuống hành lễ.

Vậy mà lúc này, chỉ có Dạ Khê một thân tăng y đứng cô đơn trong đám người, con ngươi đờ đẫn rơi trên hai người, quang minh chính đại đem Hoàng Đế Đại Dao quốc cùng Hoàng Hậu quét một vòng.

Vị Hoàng Đế này tuy rằng đã qua tuổi năm mươi, vẫn phong lưu tiêu sái lỗi lạc như trước, khóe miệng mỉm cười, không có một tia uy nghiêm. Dạ Khê thở dài trong lòng, thân là Đế Vương, đáng tiếc không có Đế Vương khí; Hoàng Hậu lộ rõ dấu vết tuổi tác, cho dù kiệt lực dùng son phấn che giấu, nếp nhăn trên mặt vẫn bị phơi bày, mà đôi mắt kia mang hàm ý uy hiếp, trên người mơ hồ chứa tia âm khí, Dạ Khê theo bản năng đối vị Hoàng Hậu này rất bài xích.

“Yến hội trong cung, từ lúc nào mà Ni cô được phép tới đây?” Hoàng Hậu giễu cợt nhìn sang Hoàng Thượng, lại âm thầm ác liệt quét mắt qua Dạ Khê, khóe môi vểnh xuống, tất nhiên đã đoán ra thân phận nàng.

Dạ Khê thầm buồn cười, vị Hoàng Hậu này, thực buồn nôn! Lúc trước nàng đã sai Lan Hạ đi dò hỏi một chút, Hoàng Hậu sinh hạ Tam hoàng tử Trác Thụy Long và Tam công chúa Trác Cầm, mà nữ hài kia lớn lên cùng Hoàng Hậu có vài phần tương tự, không cần suy nghĩ, nhất định là Tam công chúa. Đối với những người này, bao gồm Trác Thụy Long chưa từng gặp mặt, Dạ Khê vô cùng không thích! Đáy mắt xẹt qua lãnh ý, thường thứ Dạ Bá nàng không thích gì đó, không chết cũng phế đi!

“Đứng dậy đi!” Hoàng Thượng ngồi xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào Dạ Khê, “Ngươi chính là Trưởng nữ Xích Bá tước phủ sao?” Dù hỏi như thế, thế nhưng nhìn nàng bộ dáng ngốc nghếch mơ màng , lòng bắt đầu phẫn nộ – Phụ hoàng tại sao muốn đem một phế vật như vậy ban cho Long Nhi? Còn cho phế vật này nhiều đặc quyền như thế?

Mẹ chồng người ta nhìn con dâu, càng nhìn càng thích, sắc mặt Hoàng Hậu đang rất xấu, thấy Dạ Khê như vậy, càng âm trầm – loại người này, làm sao xứng Long Nhi của bổn cung? Hoàng Hậu nháy mắt nhìn ma ma sau lưng, mặt không đổi sắc ngồi xuống, “Cung yến mỗi tháng đều có, mọi người không cần đa lễ.”

“Hoàng Hậu nói phải.” Hoàng Thượng thu hồi ánh mắt trên người Dạ Khê, thần sắc gượng gạo truyền đạt ánh mắt sang Hoàng Hậu, khẽ ho một tiếng, “Thưởng thức ca múa đi.” Vẻ mặt không tự nhiên, đột nhiên không có tinh thần.

Trung tâm của Xuân Hi cung là một vũ đài cao lớn hình tròn, ca vũ được tổ chức tại đây, xung quanh đài bố trí bàn, phu nhân nữ tử thế gia đều an ổn ngồi xuống, người trong hoàng thất ngồi vị trí bên cạnh đài cao.

Xích Bá tước phủ trước đây chỗ ngồi vốn xa nhất, nhưng vì thân phận của Dạ Khê, lần này cố ý được xếp đầu tiên, Dạ Khê cùng Phí lão phu nhân ngồi phía trước, Phí Hi, Nhị phu nhân phải ngồi sau, thứ tự thể hiện rõ ràng thân phận địa vị.

Âm thanh nhạc cụ truyền ra, âm nhạc êm tai vang lên, các vũ nữ uyển chuyển xoay xoay thân thể, biểu diễn trên đài cao. Từng tiết mục đã qua, mọi người thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Dạ Khê, thần sắc khác biệt.

Dạ Khê ngồi đó, ngón tay giấu trong tay áo khẽ gõ theo tiết tấu, kiên trì chờ đợi.

“Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đến!” Một tiết mục đang diễn ra, thái giám bỗng hô lên, tất cả đưa mắt phóng ra cửa, thế gia nữ tử chưa hôn đều vừa chờ mong vừa ngượng ngùng nhìn chăm chú, không chớp mắt.

Chỉ thấy hai nam tử tuấn mỹ cùng nhau đi tới, hai người vô cùng anh tuấn, khiến cho các nàng vừa gặp liền nhất kiến chung tình. Ánh mắt một người trong đó sắc bén bắn trên người Dạ Khê, dù trong nháy mắt, thế nhưng Dạ Khê lại cảm thụ được ánh mắt người này băng lãnh cùng hung ác.

Đáy mắt đờ đẫn cấp tốc xẹt qua tinh quang, đây là Trác Thụy Long đi! Trong lòng cười nhạt, cuối cùng cũng bắt đầu! Nàng rất chờ mong, đối phương rốt cuộc muốn làm gì thoát khỏi ràng buộc này! Ngón tay phải theo thói quen miết nhẹ lên đoạn chưởng, khóe môi nhếch lên, cười tà ác.

Là Tam hoàng tử! Phí Hi cảm nhận được ánh mắt của Trác Thụy Long, tim nhảy lên thình thịch, cả người hoang mang rối loạn, gương mặt cũng ửng đỏ, chỉ là một ánh mắt, đủ khiến khiến Phí Hi đắm chìm! Âm thầm nắm chặt tay, ngăn chặn trái tim kích động, một lần nữa tự cổ vũ – Tam hoàng tử phi, sẽ là nàng, Phí Hi!

Đều là người thông minh, nhìn sắc mặt Tam hoàng tử lạnh như băng, lại thấy thần sắc Dạ Khê ngu si, trong lòng hiểu rõ, mọi người yên lặng chờ đợi, mong chờ thu hoạch được trò hay.

“Hoàng nhi đến a.” Nhìn hai nhi tử ưu tú, Hoàng Đế nở nụ cười, không chút trách cứ, “Mau ngồi xuống đi.”

“Đó chính là tiểu thê tử của ngươi?” Nhị hoàng tử Trác Thụy Đào hướng Trác Thụy Long đưa mắt, khẽ nhấp một ngụm rượu, “Đồn đãi không hề sai!” Ý cười càng sâu.

Trác Thụy Long không vui trừng mắt nhìn Trác Thụy Đào, mạnh mẽ ực một cái nuốt rượu, ánh mắt sắc như đao hận không thể đem Dạ Khê thiên đao vạn quả, nhưng tầm mắt nhìn phía sau thấy một nữ tử đang tò mò nhìn ca vũ, thoáng đè nén tức giận xuống, “Nhị ca thích, liền tặng cho ngươi!”

Trác Thụy Đào buồn cười lắc đầu, cười nghiền ngẫm nói, “Thê tử của huynh đệ, không thể bắt nạt, bổn hoàng tử nhất định giữ vững luân lý này.” Nhưng mà, Trác Thụy Đào lại nhận thấy được, từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn đặt trên gương mặt si ngốc kia đã không thể dời đi. Một đôi con ngươi vô thần, khiến hắn có loại cảm giác đau lòng. Trác Thụy Đào sờ ly rượu, tự giễu tâm tình bản thân biến hóa, ‘ực’ một ngụm rượu, đè xuống tâm tình dị biệt, không tập trung nhìn ca vũ nhàm chán.

Dạ Khê đang ngồi, nhận ra Trịnh ma ma khác thường, một mùi hương nhàn nhạt hướng Dạ Khê bay tới. Đáy lòng Dạ Khê đột nhiên lạnh lẽo, thật không ngờ, động thủ trước là người Phí gia! Chậm rãi cúi đầu, mái tóc che đi mâu quang ngoan lệ, hương vị xen lẫn chút quen thuộc, chỉ một lượng nhỏ, cũng đủ làm cho mãnh thú phát cuồng! Hảo độc ác Phí gia!

Ca vũ đang tiến hành, Dạ Khê chợt đứng lên, phát ra tiếng gào chói tai, hai tay ôm gò má, bắt đầu đánh người xung quanh, gặp ai đánh người đó, Phí lão phu nhân, Nhị phu nhân cũng không thoát khỏi, hai lão bà bị Dạ Khê làm cho tóc tai rối bù, y phục mất trật tự, gương mặt bị cào trầy rỉ máu.

“Chuyện gì đây?” Hoàng Hậu đứng lên, giận dữ.

Tròng mắt Dạ Khê trừng lớn, cơ thể quay ra sau, mà người đứng sau lưng vừa vặn chính là Phí Hi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.